Mua Mạng Vợ Nhỏ
Phần 33
Cảnh Long đưa tôi lên phòng, mỗi bước đi đều dìu dắt rất là cẩn thận, cứ như không có anh dìu một bên là tôi không thể nào đi được nữa vậy. Lên đến phòng, anh nhanh chân rót nước cho tôi, đợi tôi uống xong thuốc của bác sĩ cho, anh mới yên tâm mà ngồi xuống. Lúc này, tôi mới lo lắng hỏi đến chuyện khi nãy, trong lòng thật sự rất hoang mang:
– Cảnh Long, sau khi nãy anh lại hứa với Thu Tuyết như vậy làm gì? Lỡ chúng ta không chứng minh được chuyện hình nhân kia… chẳng phải là anh…
Cảnh Long thấy tôi lo lắng, anh khẽ xoa tóc tôi, trên môi là nụ cười rất đẹp:
– Không sao đâu, anh giải quyết chuyện này được, em đừng lo.
Tôi vẫn còn lo lắng không yên:
– Nhưng lỡ như…
Anh lại nói:
– Không thể có lỡ như… chuyện nhỏ này không làm ảnh hưởng đến anh được đâu, em đừng lo lắng quá, sẽ ổn thôi mà.
Thấy anh nói chắc nịch như vậy, trong lòng tôi cũng thêm nhiều phần yên tâm, hy vọng là mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đẹp…
– À quên nữa, anh hẹn vợ chồng chú Bảo 3 ngày sau sẽ giải quyết chuyện này… anh có tính toán gì rồi phải không?
Cảnh Long gật đầu:
– Anh có một số việc cần điều tra, với lại thầy Liên hiện tại không có ở đây, anh là chờ thầy ấy về.
Tôi gật gù, ra là vậy…
Lúc này Cảnh Long mới khẽ quay sang nhìn tôi, tay anh cẩn trọng đặt nhẹ lên bụng tôi, ánh nhìn trìu mến như chứa đựng tất cả sự dịu dàng:
– Em đừng để ý đến chuyện này nữa, việc của em là ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ để cho hai mẹ con cùng khoẻ. Đừng có chạy nhảy lung tung như trước nữa, giờ đã là mẹ người ta rồi đó, phải biết chăm sóc cho bản thân nghe chưa?
Tôi tự khắc mỉm cười, đầu khẽ gật:
– Em biết rồi mà, những gì cần chú ý thì mẹ đã dặn dò em kỹ lắm rồi. Với lại, em cũng lớn rồi, anh đừng có nói em như trẻ con nữa, con nó nghe được nó cười em thúi đầu.
Cảnh Long bật cười:
– Em biết như vậy thì tốt.
Nói rồi, tôi lại vô thức nhìn xuống bàn tay thon gầy của Cảnh Long đang đặt trên bụng mình, trong mắt ý cười càng lúc càng nồng đậm hơn. Đứa nhỏ này là tất cả những gì tôi có lúc này, bao gồm luôn cả tình yêu thương và sự kết tinh tình yêu của vợ chồng tôi ở trong đấy. Tôi rất mong chờ, thật sự vô cùng mong chờ…
Lúc này, Cảnh Long lại khẽ cúi đầu áp môi đến gần bụng tôi, giọng anh ngọt ngào mang đầy sự yêu thương và trân quý:
– Con yêu, chào mừng con đến với thế giới của ba mẹ nha!
……………………….
Tôi bây giờ như bảo vật trong nhà vậy, trước kia Thu Tuyết được mọi người nâng niu yêu thương như thế nào thì giờ tôi cũng được nâng niu và yêu thương y như thế đó. Mà xem ra mức độ cưng chiều còn nhiều hơn là Thu Tuyết cũng nên. Từ bà nội cho tới người làm trong nhà, mọi người đều xem tôi như báu vật, đi đứng ngủ nghỉ ăn uống, tất tất đều có người khác trông nôm. Một phần vì tôi là con dâu trưởng, đứa bé tôi sinh ra sẽ là cháu nội đích tôn, địa vị của đứa nhỏ sẽ cao hơn những đứa cháu nội khác. Một phần cũng vì đây là đứa trẻ duy nhất sắp được sinh ra và có mặt ở nhà họ Huỳnh, thế nên mọi người tất nhiên là vô cùng chờ mong.
Ban đầu Cảnh Long có ý định đưa tôi về nhà mẹ đẻ dưỡng thai nhưng mẹ chồng tôi nhất quyết không đồng ý. Bà nói khó khăn lắm tôi mới có thai, bà muốn được chăm sóc cho cháu từ lúc trong bụng mẹ đến khi được sinh ra đời. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc khi tôi sinh con sẽ ở nhà chồng ở cữ chứ không được phép về nhà mẹ đẻ như những người khác. Nghĩ tới thì cũng có chút buồn, ai biểu tôi là con dâu trưởng làm gì, mẹ chồng tôi đã chờ mong đứa cháu này biết là bao nhiêu… tôi không thể làm phật lòng bà được. Thôi thì như vậy cũng được, mẹ chồng tôi cũng rất tốt, bà tâm lý vô cùng ấy mà.
Chuyện tôi có thai cũng không biết ai nói cho Bảo Châu mà cô ấy lại biết và đến chúc mừng tôi. Lúc đến chơi có cả mẹ cô ấy, thím Thành là người phụ nữ khá là tốt tính, bà ấy kéo tay tôi căn dặn đủ điều, thái độ rất thân thiết và chân thành. Thấy bà ấy quan tâm đến tôi như vậy, tôi thật sự cũng rất cảm kích, mặc dù không thích Bảo Châu nhưng cũng không thể vì vậy mà có ác cảm với mẹ của cô ấy được.
Bảo Châu tặng cho tôi bộ dụng cụ thai giáo bao gồm có sách, truyện, đồ chơi và máy nghe nhạc. Tôi thật lòng rất không muốn nhận nhưng giờ mà từ chối cô ấy thì rất kỳ cục, dù tốt hay xấu thì đó cũng là ý tốt của người ta, mình không thích thì không dùng, cũng không đến mức làm cho tất cả mọi người đều khó xử. Tặng cho tôi xong, Bảo Châu còn hướng dẫn tôi cách sử dụng, cô ấy hướng dẫn rất chi tiết và cẩn thận, thái độ chân thành giống y như là đối với em gái chị gái của cô ấy vậy. Nói chung, vẫn là nên tôn trọng sự chân thành của người khác, còn là chân thành thật sự hay chân thành giả tạo thì mỗi mình tôi biết là được rồi.
Suốt cả 2 ngày nay không thấy bóng dáng của Thu Tuyết với Cảnh Bảo đâu, vừa hay Bảo Châu đến chơi thì Thu Tuyết cũng vừa về đến. Thấy trong nhà có khách, lại thấy dụng cụ thai giáo để trên bàn, Thu Tuyết không dạ không thưa với ai mà hếch mặt đi thẳng một nước lên trên phòng, đến cả chào bà nội một tiếng cũng không buồn mở miệng. Thấy Thu Tuyết như vậy, bà nội giận đến thở phì phò, bà mắng:
– Cái con nhỏ này, nó làm như nhà họ Huỳnh nợ nó không bằng… nếu không phải vì thương cho nó vừa mới mất con thì mẹ đã đuổi cổ nó đi rồi.
Bảo Châu đi nhanh đến xoa dịu cơn tức của bà nội, cô ấy cũng dịu giọng hỏi:
– Nội đừng giận nữa, tính tình của Thu Tuyết lúc nào không vậy, cô ấy thấy An An có thai nên không vui cùng là lẽ bình thường mà. Nội mặc kệ cô ấy đi, tức giận làm gì cho mau già.
Bà nội vẫn chưa hả cơn giận lắm, bà càu nhàu:
– Đợi cho mọi việc sáng tỏ… bà không tin là bà trị nó không được. Đã không sinh được cháu cho nhà chồng thì thôi đi… đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ dòm nhà!
Nhắc đến chuyện này tôi tự dưng lại thấy lo trong lòng, ngày mai là đến ngày giải quyết mọi chuyện rồi, không biết thầy Liên lúc này đã về đến chưa nữa… thật là lo quá đi mất.
Bảo Châu ngồi chơi thêm một chút cũng xin phép ra về, vì phép lịch sự khi nhà có khách, tôi có ra tiễn dì Thành, cũng sẵn tiện chào tạm biệt luôn Bảo Châu. Thấy tôi ra tiễn Bảo Châu, cô ấy nhìn tôi, giọng nghiêm nghị khàn khàn:
– Tôi thấy cô cũng đừng lo lắng quá, chuyện hình nhân gì đó tôi có nghe qua rồi… tôi cũng không tin lắm vào chuyện đó đâu, cô cứ yên tâm đi.
Tôi có hơi ngạc nhiên:
– Cô cũng biết chuyện của tôi với Thu Tuyết?
Bảo Châu trả lời với thái độ vô cùng lạnh nhạt:
– Ở nhà họ Huỳnh này có gì mà tôi không biết, tôi chỉ thiếu mỗi chuyện dọn về đây ở luôn thôi. Nói chung tôi thấy chuyện hình nhân gì đó nó hơi phi thực tế, dù cô không chứng minh được cô không liên quan thì cũng không có đủ bằng chứng chỉ tội cô đâu, cứ yên tâm mà dưỡng thai đi.
Tôi nhìn thấy thái độ của Bảo Châu, trong lòng có hơi chân ghét, tôi nhàn nhạt cất giọng, hỏi:
– Sao tự dưng cô tốt với tôi vậy? Cô buông bỏ được tình cảm với Cảnh Long rồi à?
Bảo Châu nhìn thẳng vào mặt tôi, hai mắt đẹp khẽ híp lại, chắc là tức giận:
– Cô đừng tưởng tôi nói với cô mấy lời như vậy thì cô có quyền nói chuyện với tôi kiểu đó, tôi vẫn chưa tính với cô chuyện cô cướp Cảnh Long… cô đừng nghĩ là mình hay.
Tôi cười, giọng có chút thong thả:
– Tôi chỉ hỏi xã giao với cô như vậy thôi, có gì mà cô tức giận… tôi thì có bao giờ cho là mình hay đâu, chẳng qua là người khiêm tốn thì may mắn nó thường hay đến mà thôi. Dù sao cũng cảm ơn món quà cùng lời động viên của cô, tôi nhất định sẽ nói tốt về cô trước mặt Cảnh Long… không phụ công sức của cô đâu Bảo Châu, cô có thể yên tâm.
Bảo Châu trợn tròn mắt nhìn tôi, nhìn cả nửa ngày cũng không thấy cô ấy nói gì, cứ thế rồi hừ một tiếng quay người rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, nụ cười trên môi cũng dịu xuống, trong lòng tự nhiên có chút gì đó cảm giác là lạ. Đúng là cô gái này rất ngang ngược, từ lời nói cho tới khí chất đều rất kêu căng và ngang tàn. Tôi cũng đã quen với chuyện Bảo Châu thái độ không tốt với tôi, cả chuyện cô ấy đóng kịch trước mặt người lớn trong nhà tôi nhìn mãi cũng thấy nhàm chán… không nghĩ là bữa nay cô ấy lại đối tốt với tôi như vậy, đúng là chuyện lạ hiếm gặp. Nói chung cũng nên đề phòng, không phải người ta đối tốt với mình một chút là lại nghĩ người ta yêu thích mình, ai chứ Bảo Châu ranh ma thì chắc chắn là không có chuyện đó. Theo tôi nghĩ, cô ấy nói mấy lời trấn an tôi là vì cô ấy không thích Thu Tuyết, mà kẻ thù của kẻ thù thì há chẳng phải là bạn sao? Ngoài suy nghĩ này ra thì tôi cũng không suy nghĩ được tại sao cô ấy trước mặt tôi lại nói mấy lời trấn an tinh thần tôi thế này… ở đây chỉ có tôi và cô ta làm gì có thêm ai khác để mà đóng kịch đâu chứ?
Cái con người này… đúng là ranh ma khó lường!
Hôm nay Cảnh Long về muộn, tôi nghĩ anh ấy chắc chắn là đang đi tìm thầy Liên để bàn luận về chuyện giải oan cho tôi. Thấy hơn 8 giờ tối mà anh vẫn chưa về, tôi trong lòng cũng có chút sốt ruột nhưng sợ gọi cho anh thì anh lại càng lo lắng cho tôi ở nhà, thế là tôi không gọi. Ngồi trên giường đọc mấy quyển sách mà Bảo Châu vừa tặng để bồi bổ thêm kiến thức chăm sóc cho em bé trong bụng, mới đọc được mấy trang thì mẹ chồng tôi lại đem bữa khuya lên, là một chén canh hầm rất thơm, tôi nhìn mà nuốt nước miếng mấy lần.
Thấy tôi ăn ngon lành chén canh, mẹ chồng tôi cười tủm tỉm, dịu giọng nói:
– Con ăn nhiều vô mới có sức khỏe để mà sinh con, tốt nhất là nên sinh thường cho mẹ khỏe con khỏe… con biết chưa?
Tôi gật gật, vấn đề này tôi có nghiên cứu, trong lòng cũng hy vọng là tôi có thể sinh thường một cách dễ dàng. Ăn quá nửa chén canh, mẹ chồng tôi lại nói:
– Con ăn xong thì ngủ sớm đi, nên ngủ trước 10 giờ là thời gian tốt nhất để dưỡng thai, không cần chờ Cảnh Long về đâu, hôm nay nó về trễ một chút.
Nghe mẹ nói thế, tôi có chút không yên trong lòng, tôi lo lắng hỏi:
– Mẹ… có phải Cảnh Long đang có chuyện gì khó khăn phải không? Anh ấy… không tìm được thầy Liên đúng không mẹ?
Mẹ chồng tôi cười dịu, bà lại nói:
– Không phải, Cảnh Long có chút chuyện ở công ty thôi… con yên tâm đi, Cảnh Long nó nói được là làm được mà.
Tôi vẫn bất an không thôi:
– Nhưng mà…
Mẹ chồng tôi khẽ vỗ vai tôi trấn an, trên môi bà là nụ cười dịu dàng nhưng giọng lại vô cùng kiên định:
– Nếu Cảnh Long không giải quyết được chuyện này thì mẹ cũng không để cho hai mẹ con con gặp chuyện không hay. Không ai hãm hại được cháu nội của mẹ đâu, chuyện này con không cần lo đến nữa… yên tâm mà ngủ đi An An… ngủ đi con.
Trong lòng mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng tôi lúc này lại không dám nói thêm gì nữa, sợ mà nói thêm chắc mẹ chồng tôi sẽ ngủ lại để canh chừng tôi luôn quá. Chỉ là, tôi nghe trong lời nói của bà có chút ý tàn độc… hy vọng là tôi chỉ nghe nhầm mà thôi….
Lại nhìn lên đồng hồ, đã gần 9 giờ đêm rồi… không biết Cảnh Long có gặp khó khăn gì không nữa… tôi lo cho sức khỏe của anh ấy quá đi mất thôi!
……………………..
Thời hạn 3 ngày đã đến, hôm nay vừa vặn là chủ nhật nên tất cả mọi người đều có mặt ở nhà, bao gồm cả Cảnh Đức. Tôi nhìn hình nhân trên bàn mà cảm thấy đau đầu không thôi, chả hiểu tại sao lại tìm được ở trong phòng tôi nữa, kỳ cục thật.
Tôi đã hỏi thím Đại và Tiểu Đào, bọn họ chắc chắn là không nhìn thấy Thu Tuyết giở trò trà trộn gì cả, sự thật giống như những gì Thu Tuyết nói, cô ấy lục tìm một hồi mới thấy được hình nhân ở sau lưng bức tranh treo trên tường, thiếu điều như muốn lục tung cả phòng của tôi lên mới thấy. Vậy nếu như không phải lúc đó Thu Tuyết bỏ vào, vậy thì chắc chắn có người bỏ vào từ trước để đổ oan cho tôi….
Nhưng mà là ai nhỉ? Phòng riêng của vợ chồng tôi thì ngoài thím Đại được phép ra vào mỗi khi cho người lên quét dọn thì làm gì có ai dám tự tiện đi vào cơ chứ? Hơn nữa, tôi là ở trong phòng thường xuyên, nếu có người lạ vào tôi nhất định sẽ phát hiện được… chuyện này… lạ lùng thật.
Cảnh Bảo nhìn chằm chằm vào vợ chồng tôi, chú ấy cao ngạo cất giọng hỏi:
– Anh Hai… anh giải thích đi chứ… chuyện hình nhân này là sao?
Cảnh Long thái độ nghiêm túc trước sau như một, anh ấy nói:
– Hình nhân thế mạng để hại người nó thuộc về tâm linh, tôi thấy nếu đã là chuyện của tâm linh, vậy nên tìm thầy để giải quyết… chú thấy thế nào?
Cảnh Bảo chưa kịp trả lời thì Thu Tuyết đã lên tiếng:
– Anh nói tìm thầy để giải quyết… anh đừng nói là tìm thầy Liên đến nha anh Hai?
Cảnh Long gật đầu:
– Thầy Liên rất cao tay, ông ấy chắc chắn…
Lời chưa dứt, Thu Tuyết đã cười phản đối:
– Anh nghĩ là vợ chồng em sẽ nghe theo lời anh hả anh Hai, ai không biết anh chính là con nuôi của thầy Liên… chuyện này mà để thầy ấy giải quyết thì khác nào người nhà bênh người nhà… còn gì là công bằng nữa?
Cảnh Long lại hỏi:
– Vậy chứ thím muốn thế nào? Muốn mời công an?
Thu Tuyết nghiêm giọng đáp:
– Mời công an thì cũng được nhưng chuyện hình nhân này… có mời công an thì bọn họ cũng không muốn giải quyết đâu.
Tôi sốt ruột:
– Vậy chứ cô muốn thế nào? Mời thầy cô cũng không chịu, mời công an cô cũng không đồng ý? Nếu như trong nhà có camera quan sát thì tôi đã không ngồi đây hỏi ý kiến cô rồi… chuyện này liên quan đến danh dự của tôi, cô muốn thế nào thì nói thẳng ra đi.
Thu Tuyết trừng mắt nhìn tôi:
– Là chị nợ mẹ con tôi, chị đừng có nói năng kiểu đó… độc phụ hại người!
Bị cô ta mắng, tôi tức tới nổi đóa lên, lửa giận cũng dâng cao ngút trời nhưng may là có Cảnh Long bên cạnh xoa xoa tay tôi, tôi mới chịu nuốt cơn giận này xuống. Đúng là ông bà ta nói đúng, có bầu tâm tính rất dễ dao động, tốt nhất là đừng chọc giận bà bầu, bà bầu nóng giận nhanh còn hơn là lửa cháy nữa chứ chẳng đùa.
Thấy tình hình lại đi vào ngõ cụt, Cảnh Long cất giọng, trông anh vẫn rất bình tĩnh:
– Vậy bây giờ chú muốn thế nào hả Cảnh Bảo? Vợ chồng chú có thể mời thầy về giải quyết chuyện này, tôi vẫn sẽ mời thầy Liên đến, hai bên cùng nhau giải quyết, thế nào?
Cảnh Bảo có vẻ rất đồng ý với ý kiến này của Cảnh Long, vừa nghe Cảnh Long nói, chú ta đã liền lên tiếng, giọng điệu khá là phấn khích:
– Em đồng ý, em muốn mời một người, người này so với thầy Liên còn cao tay hơn mấy bậc.
Cả nhà đều nhìn về phía chú ấy, ngay cả tôi và Cảnh Long đều cảm thấy tò mò không thôi…
– Chỉ là, mời người này có chút khó khăn… anh đợi một chút.
Dứt câu, Cảnh Bảo liền đi nhanh ra bên ngoài, để lại cả nhà ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Thu Tuyết cũng không biết Cảnh Bảo muốn làm gì. Lúc này, Cảnh Đức lại đột nhiên cất giọng trầm trầm:
– Nếu con đoán không nhầm, anh Tư chắc là định mời lão tiên Phong Ẩn, người được dân trong vùng mình ca ngợi mấy bữa nay…
Cha chồng tôi ngạc nhiên hỏi:
– Lão tiên Phong Ẩn… người này là ai?
Cảnh Đức khẽ lắc đầu:
– Con cũng không biết nữa, chỉ nghe dân mình đồn nhau ông ấy là thần tiên hiện ra giúp dân thôi, làng bên cạnh bị quỷ yếm… chính là nhờ ông ấy cứu giúp. Anh Hai… anh có nhớ lần trước mình đi khảo sát địa hình rừng mới không… là vùng đó đó, vừa bước vào làng đã thấy ớn lạnh nổi da gà.
Cảnh Long nặng nề gật đầu:
– Nhớ, cũng vì vậy mình mới không thuê, dự án đó cũng bỏ luôn…
Cha chồng tôi có vẻ khó chịu, ông khàn giọng hỏi:
– Người cao tay như vậy… dễ gì mà Cảnh Bảo nó mời về được?
Cha chồng tôi vừa dứt câu hỏi, Cảnh Bảo đã chạy từ ngoài vào, giọng chú ta hưng phấn vô cùng:
– Con mời được lão tiên Phong Ẩn rồi… ông ấy hứa lát nữa sẽ tới…
Nói rồi chú ta lại nhìn về tôi, ánh nhìn ngạo mạn:
– Chị chờ đi…
Tôi thấy thái độ tự tin của Cảnh Bảo như vậy, trong lòng tự dưng thấy lo lắng quá mức, tay bắt đầu đổ mồ hôi, thấp giọng run run nói với Cảnh Long:
– Cảnh Long… bây giờ mình phải làm sao đây?
Cảnh Long vỗ vỗ lên tay tôi trấn an, giọng anh rất uy nghiêm:
– Em đừng lo, ở hiền sẽ gặp lành… người tốt ắt có quý nhân phù trợ mà.
Tôi gật gật đầu, mồ hôi lại từ từ rỉ ra, càng lúc càng thấy lo lắng không biết sẽ phải giải quyết chuyện này như thế nào. Lúc trước yên tâm là vì có thầy Liên, thầy ấy nhất định không để vợ chồng tôi bị oan, còn giờ…
Lão tiên Phong Ẩn bắt quỷ cứu người thì hẳn là người tốt nhưng còn hình nhân thế mạng kia… ai biết được người hãm hại tôi có giở trò cao tay gì trong đó không? Sao tôi lo quá đi mất, chuyện này giờ đã kinh động đến rất nhiều người… kết quả dù có thế nào thì mọi thứ đã không thể nào quay trở lại được như ban đầu được nữa rồi!
………………………..
Thầy Liên đến trước, thầy nhìn qua hình nhân một chút rồi liền đi tới trấn an tinh thần tôi, thầy nói tôi cứ yên tâm, ở đây dù sao cũng có thầy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tôi được thầy Liên trấn an, sự lo lắng cũng giảm xuống một chút nhưng khi nhìn vẻ đắc ý của Cảnh Bảo, tôi tự dưng lại thấy lo trở lại. Ngay cả Thu Tuyết trên mặt cũng mang ý cười phấn khích, vợ chồng chú ấy giống như là vui mừng khi tội lỗi của tôi được phanh phui ra vậy. Trời ơi, nếu lát nữa mà lão tiên Phong Ẩn phán hình nhân thế mạng này là do tôi làm… tôi có mà nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Đợi thêm nửa giờ đồng hồ sau, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng xe chạy đến, thầy Liên lúc này khẽ cười, giọng thầy ấy nhàn nhạt cất lên:
– Lão tiên tới rồi!
Mọi người lúc này mới dáo dác nhìn ra bên ngoài, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà lo lắng nhìn chằm chằm về phía cửa. Cảnh Bảo còn nhanh hơn cả thầy Liên, chú ta chạy phắt ra cửa rồi nói nói cười cười mời lão tiên đi vào. Tôi ngóng nhìn ra trước, trong lòng hồi hộp vô cùng, chỉ là khi thấy người nọ bước vào, cả người tôi cứng sờ vì kinh ngạc, hai mắt mở tròn ra như không dám tin vào mắt mình. Người đi cùng với Cảnh Bảo… sao có thể là lão tiên được?
Không phải chỉ có tôi, mà ngay cả cha mẹ chồng tôi cũng thấy sửng sờ không kém, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng lão tiên Phong Ẩn bước đến, trên mặt đều chung một biểu cảm là không dám tin. Trời ơi, đây mà gọi là lão tiên gì, đây là nam thần mới đúng, quá sức đẹp trai rồi!
Nếu so về độ đẹp trai thì có thể Cảnh Long nhà tôi sánh chung được nhưng nếu nói tới phong thái uy phàm này… vậy thì chắc chắn lão tiên ăn chắc 100%. Tôi chưa từng gặp một người nào mà nếu xét cả về tướng mạo cùng khí chất… à không, phải là thần khí mới đúng… là không thể có ai sánh bằng. Cảm giác rất kì lạ, rất bức người, rất uy nghiêm dù cho lão tiên chưa hề mở miệng nói một câu nào…
Thầy Liên thấy người đi chung với Cảnh Bảo bước vào, thầy ấy liền đi nhanh tới, thái độ phải nói là vô cùng cung kính:
– Lão tiên… mời ngài ngồi.
Lão tiên trong lời nói của thầy Liên chỉ là một người đàn ông không đến 30, dáng dấp cùng tướng mạo vô cùng ưu tú và phi phàm. Đi theo sau lão tiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khí chất uy lãnh chỉ kém hơn lão tiên một chút, một chút…
Hai con người này từ đâu tới vậy? Đây gọi là tiên đồng ngọc nữ trong truyền thuyết đây sao?
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, lão tiên đột nhiên chuyển hướng mắt sang nhìn tôi, đôi mày kiếm khẽ nhếch lên, giọng trầm ấm vô cùng dễ nghe:
– À cô là An An, là vợ của Huỳnh Cảnh Long?
Tôi run đến nói lấp bấp:
– Dạ là con… là con…
Lão tiên gật đầu, ngài ấy lại đưa mắt nhìn đến hình nhân trên bàn, trong đáy mắt rất nhanh xoẹt qua một tia băng lãnh rồi lại thôi. Tiếp theo đó là đến hỏi chuyện cha chồng tôi:
– Huỳnh Cảnh Độ, ông đưa ta đến gặp lão Cảnh Trọng một chút.
Tôi có chút hoang mang, Cảnh Trọng là ai nhỉ? Ở nhà này làm gì có ai tên Cảnh Trọng?
Cha chồng tôi mở to mắt nhìn lão tiên, ông run run cất giọng:
– Ngài nói… ngài muốn gặp ông cố nội của tôi?
Tôi cả kinh trong lòng, Huỳnh Cảnh Trọng là ông cố nội của cha chồng tôi… tức là ông sơ gì gì đó của Cảnh Long có phải vậy không?
Lão tiên khẽ gật đầu, thái độ hơi thiếu kiên nhẫn:
– Ừ, ta có vài chuyện muốn nói với ông cố của ngươi.
Cha chồng tôi lúc này đã hoàn toàn kinh sợ, mặt ông tái xanh:
– Nhưng… ông cố nội của tôi đã chết từ lâu lắm rồi.
Lão tiên vẫn trước sau như một:
– Cứ đưa ta đến bàn thờ có thờ bài vị của lão, chuyện còn lại các ngươi không cần quan tâm.
Mặc dù kinh sợ nhưng cha chồng tôi vẫn tuân lệnh nghe theo, tôi chưa từng thấy cha chồng tôi có biểu hiện như thế này bao giờ cả, thật sự là chưa bao giờ…
Đợi lão tiên đi rồi, tôi mới quay sang nói với Cảnh Long:
– Huỳnh Cảnh Trọng là tên của ông sơ anh à?
Cảnh Long gật đầu, thấp giọng trả lời:
– Phải, lão tiên hay thật, biết luôn cả ông sơ của anh… đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Lão tiên đi rồi, trong phòng lớn Huỳnh gia chỉ còn lại cô gái đi cùng với ngài ấy, cô gái kia thoáng nhìn đến hình nhân thế mạng đặt trên bàn, cô ấy đi tới rồi nhặt hình nhân lên xem, nụ cười trên môi có chút thất vọng, đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp khẽ cất giọng trong trẻo mà uy nghiêm:
– Tôi còn tưởng là vụ gì đó kinh thiên động địa lắm… hóa ra là hình nhân giả. Ai ở đây nói hình nhân này là để hại người, kẻ nào nói hình nhân này yếm hại người thì kẻ đó mới chính là kẻ hại người. Chuyện ngậm máu phun người này mà cũng có thể nghĩ ra được, tôi không biết nên nói kẻ đó là ngây thơ hay là si đần nữa đây?
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái yêu kiều trước mặt, cũng không hiểu sao tôi tự dưng lại sinh ra sự tin tưởng tuyệt đối với lời nói của cô ấy nữa…
Thu Tuyết bị cô gái kia mắng, cô ta liền giảy nảy:
– Cô thì biết gì, cô…
Thu Tuyết chưa nói hết câu, thầy Liên đã trừng mắt quát lớn:
– Câm miệng! Đây là vợ của lão tiên, lời ngài ấy nói chỉ có đúng chứ không có sai… cô là người trần mắt thịt… ăn nói cho cẩn thận vào chớ mạo phạm đến bậc tiên tử.
Tiên tử? Hóa ra cô gái này là tiên tử?
Cô gái đi chung với lão tiên cũng không giận, cô ấy lại tiếp tục nói, nói đến đâu, Thu Tuyết lại xanh mặt đến đó:
– Ở trên hình nhân này không có âm khí, máu dính ở đây thực chất chỉ là màu mực đỏ, đúng là sau lưng hình nhân có tên có tuổi nhưng có cũng như không có, hoàn toàn không có tác dụng dùng để hại người. Nếu muốn dùng hình nhân để hại người, mà trường hợp ở đây đã là giết một sinh linh thì nhất định ở trên hình nhân này sẽ lưu lại âm khí cùng oán khí của bào thai vừa bị giết. Hơn nữa, tôi thật sự không nhìn thấy bùa phép bùa trú gì ở trên hình nhân này cả… lão Liên, ông nhìn coi… không có bùa phép thì nói gì đến pháp trận, chuyện đơn giản này mà ông cũng nhìn không ra à?
Thầy Liên liên tục gật đầu, thái độ vô cùng cung kính làm cho tất cả mọi người đều hoảng loạn đến cực điểm, chớp mắt cũng không dám làm, sợ là sẽ bỏ qua chuyện gì đó…
Cô gái kia cầm hình nhân đi đến chỗ của Thu Tuyết, cô ấy vỗ vỗ hình nhân vào mặt Thu Tuyết, giọng điệu chán ghét khinh thường vô cùng:
– Cái hình nhân này thực chất còn thua búp bê, là thứ đồ vật vô tri vô giác, mấy cái kim này dùng may đồ còn chưa chắc may được thì nói gì là dùng để giết chết bào thai… cô gái, là ai nói cho cô đây là hình nhân dùng để giết người vậy? Tôi muốn mời người đó ra chất vấn vài câu, nếu được thì kêu ông ta làm thử cho tôi một con giống như vậy, bụng tôi cũng đang mang thai… để xem mấy cái kim này có giết chết được con của tôi và lão tiên hay không?
Thu Tuyết sợ đến ngã ngồi xuống đất, nửa chữ cũng không nói được, giống như là bị ma quỷ bắt hồn vậy, ngây ngốc ngồi nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp kia.
Cô gái kia nói xong thì hừ lạnh một tiếng rồi quăng hình nhân xuống đất, hai tay phủi phủi vào nhau, sự chán ghét nhìn rõ được mồn một:
– Tôi ghét nhất những thứ đồ bẩn thỉu ngu ngốc như thế này, âm khí không có, oán khí cũng không có… vậy mà bảo là giết người. Cả nhà các người không suy nghĩ được vấn đề sâu xa này à, nếu như có thể giết người vậy tại sao cô gái bị hại kia không chết mà chỉ có con cô ta chết… một khi đã dùng hình nhân để giết người thì người bị yểm chỉ có chết, đừng nói là bào thai, đến cả thân thể người mẹ chết cũng không toàn thây. Pháp sư nhẹ tay thì thổ huyết mà chết, nặng tay thì chết với chi chít vết đâm trên bụng… làm gì có chuyện tự nhiên hư thai… phi lý. Hơn nữa để tôi nói luôn chuyện này, nếu là kẻ muốn giết bào thai trong bụng người mẹ thì nhất định kẻ đó đang có âm mưu nuôi quỷ, mà một khi đã nuôi quỷ thì cơ thể người mẹ mới chính là thứ hắn ta cần… còn tự dưng chỉ chết con không chết mẹ… nghịch lý… hết sức nghịch lý.
Thu Tuyết ở bên kia đột nhiên dập đầu xuống nền nhà, cô ta vừa khóc vừa gào:
– Tiên tử xin thứ tội… là có người nói cho tôi biết như vậy… tôi cũng bị hư thai ngay lúc này nên tôi… tôi cứ nghĩ là chị dâu tôi làm. Tôi không cố ý muốn vu oan cho người khác, tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho con của tôi thôi… chỉ như vậy thôi…
Cô gái kia khẽ nở nụ cười xinh đẹp:
– Nhưng chị dâu cô không làm, cô tại sao phải nhất định vu oan cho cô ấy?
Thu Tuyết khóc nháo:
– Là tại vì… tại vì…
Cô gái kia đột nhiên nhìn sang tôi, như phát hiện ra gì đó trên cơ thể tôi, cô ấy đột nhiên cười phá lên, gật gù tỏ ra đã hiểu:
– Ra là vậy, là vì tranh giành tài sản chứ gì… chị dâu cô có thai nên cô không thích đúng không? Thôi, tôi và lão tiên đến đây vốn cũng không muốn tạo nghiệt làm gì… chuyện của nhà các người thì để nhà các người tự giải quyết với nhau. Tôi chỉ cảm thấy chuyện đem hình nhân giả kia ra hù dọa người ta… quả thực rất đáng trách. Sau này nếu có hại người thì nên tìm thứ gì đó thật thật để hại, dùng thứ này để vu vạ cho người ta… đần độn quá đi thôi.
Nói dứt câu, cô gái kia lại hướng về phía thầy Liên, nhàn nhã nói:
– Cứ tưởng là có quỷ lộng hành hay là thầy pháp gì gì đó chứ, rốt cuộc chỉ có cái hình nhân giả này… lão Liên… lát Phong Ẩn xuống ngươi nói tôi đi ra ngoài dạo mát trước, chuyện ở đây giải quyết đã xong, để những con người kia tự xử với nhau đi. Chớ để lão tiên nhúng tay vào việc này, anh ấy sẽ tức giận mà bóp chết cô gái kia mất… nhớ kỹ lời tôi.
Lúc này, Cảnh Long mới nghiêm giọng lên tiếng hỏi:
– Tiên tử… vậy là chuyện hình nhân này không liên quan đến vợ tôi?
Cô gái kia nghe theo tiếng hỏi liền xoay người nhìn về hướng của tôi và Cảnh Long, trong mắt có vài tia tán thưởng, cô ấy gật đầu trả lời:
– Tất nhiên, hình nhân giả thì hại được ai… vợ anh vô tội, yên tâm!
Nói rồi, cô ấy rời đi, để lại Thu Tuyết vẫn còn thơ thẩn dập đầu xin tha mạng, nếu không có Cảnh Bảo kéo dậy chắc cô ta sẽ dập đầu đến chết mất thôi. Tôi nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô gái kia, tiên tử quả thật là tiên tử, mặc dù tôi có hơi sợ với những gì cô ấy vừa nói nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã được minh oan… ơn Trời là người tốt sẽ được quý nhân phù trợ mà… cảm tạ ơn trên!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!