Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá


Chương 29


Edit: Hạ Hạ.

Beta: Nguyệt Hạ.

___________________________________

Diệp Nha lấy bút từ trong cặp ra, viết thêm một số 0 vào phía sau số 10, nhìn vào tờ “100” tệ mới ra lò, Diệp Nha hài lòng gật đầu.

Loại chuyện nhỏ này sao có thể không làm khó được cô cơ chứ.

Diệp Nha phủi phủi tờ tiền, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào.

Trợ lý trợn mắt, há mồm, còn có cả loại thao tác này nữa á??

“Diệp tổng, cứ để cho cô bé đi vào như vậy sao?”

Diệp Lâm Xuyên cười lạnh.

Cửa hàng đồ chơi được trang trí theo kiểu cách điệu, đồ chơi có đủ các loại kiểu dáng được bày trêи giá, lực chú ý của Diệp Nha nhanh chóng bị một ngôi nhà gỗ nhỏ hấp dẫn. Ngôi nhà nhỏ kia được xây dựng ở ngay bờ sông, có lan can vây xung quanh, phía trước còn có một cái sân nhỏ, trong sân có hoa có cỏ, còn có cả một gia đình ba người sống động như thật.

―― Giống gia đình của mình quá.

Tâm Diệp Nha khẽ rung động, nhìn chằm chằm ngôi nhà nhỏ không rời mắt.

Diệp Lâm Xuyên sớm đã đoán trước được kết quả này, cười lạnh: “Nhìn đi, nó lại muốn cái khác rồi.”

“Bạn nhỏ, em muốn cái nào?” Nhân viên của cửa hàng đi đến.

Diệp Nha gian nan dời tầm mắt đi, đưa đồng “100” tệ qua, “Chị ơi, em muốn mua đồ chơi.”

Nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm tờ một trăm tệ giả kia ngây ngốc hồi lâu.

“Bạn, bạn nhỏ, mười tệ không mua được đồ chơi đâu nha.”

“Của em là một trăm tệ mà!” Diệp Nha mở đồng tiên ra.

10, nhưng phía sau còn có thêm một số 0 được viết bằng bút chì.

Nhân viên cửa hàng lâm vào trầm mặc.

Diệp Lâm Xuyên ở đằng sau đỡ trán.

Trợ lý càng nhìn càng cảm thấy cô bé đáng yêu, càng nhìn lại càng cảm thấy cô bé thật đáng thương, nếu mà là con gái hắn, đừng nói là một con búp bê Barbie, cho dù có muốn sao trêи trời hắn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống. Diệp tổng đúng là một người ông vô tâm, độc ác, ngay cả một yêu cầu nhỏ tí tẹo cũng không thỏa mãn cho.

“Diệp tổng, không phải chỉ là một trăm tệ thôi sao, tôi có thể trả giúp.”

Lờ nói vừa dứt, liền nghe thấy Diệp Nha, chỉ vào Transformers, nói: “Chị ơi, em muốn cái kia.”

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, dịch mấy món đồ chơi ở phía trước che khuất Transformers sang một bên, lộ giá cả của Transformers được dán trêи vỏ đựng  ―― sau khi giảm giá còn 999 tệ.

Diệp Lâm Xuyên liếc nhìn trợ lý: “Còn muốn trả giúp nữa không?”

Trợ lý: “…”

Diệp Lâm Xuyên thu hồi tầm mắt.

Ông đã biết ngay mà, trẻ con là một loài sinh vật vô cùng hiếu kỳ, bọn chúng chỉ có hứng thú nhất thời với những thứ ít khi nhìn thấy thôi, rồi sau đó sẽ bị thứ khác thú vị hơn hấp dẫn ngay. Nhìn xem, mới vừa nãy cô còn muốn búp bê Barbie, không đến năm phút, lại muốn ngôi nhà nhỏ, bây giờ thì lại muốn Transformers, có khi còn muốn ôm hết tất cả đồ chơi về nhà cũng nên. Diệp Lâm Xuyên sẽ không bao giờ để loại thói hư tật xấu này tồn tại được.

“Mười tệ không mua được đồ chơi đâu nha, nếu em muốn thì có thể thương lượng với ba ba một chút thử xem.” Nhân viên cửa hàng thấy cô đáng yêu, khom lưng lấy một thú nhồi bông trong chiếc rổ ở bên cạnh, đưa cho cô, “Nhưng chị có thể tặng cái này cho em.”

Dẫu đang mất mát, nhưng Diệp Nha vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Em không cần, cảm ơn chị.” Cô ủ rũ cất đồng mười tệ đi, nhìn dáng vẻ kia có lẽ còn đang suy nghĩ cách khác.

“Không sao đâu, cái này không đắt.” Đây vốn dĩ là bán khuyến mại để đẩy mạnh tiêu thụ, tặng một cái cũng không lỗ vốn được.

Diệp Nha ôm thú nhồi bông mà nhân viên cửa hàng cho, vẻ mặt cô đơn.

Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ: “Hết hy vọng chưa?”

Cô trừng ông, hầm hực đi về phía trước.

Xuống tầng một, Diệp Nha đột nhiên chú ý tới sân khấu được dựng ngay giữa đại sảnh, phía trêи có viết mấy chữ ――[ Ngày hôm nay nhãn hiệu Đồng Tâm Chi Gia của Trung tâm thương mại Nhi chúng tôi, tại đây, có tổ chức một hoạt động phúc lợi dành cho mọi bé yêu. ]

Người dẫn chương trình cầm microphone tươi cười ngọt ngào, nói, “Các bạn nhỏ lên đây biểu diễn có thể được tham gia trò chơi rút thăm trúng thưởng, giải thưởng cao nhất sẽ được Nhi Đồng Tâm Chi Gia cung cấp trang phục miễn phí trong một năm nga ~”

Diệp Nha đối với giải nhất kia không hề cảm thấy hứng thú, chỉ để ý mỗi tiền mặt của giải thưởng.

Cái đầu nhỏ nhanh nhẹn xoay chuyển, Diệp Nha nhảy nhót chạy đến, giơ cao hai tay: “Em, em, em, chị ơi, em muốn tham gia!”

Các bạn nhỏ vây quanh đây xem đa phần vì thẹn thùng, mặc cho người lớn khuyến khích thế nào cũng không có người chủ động lên sân khấu, hiện giờ chợt có Diệp Nha tiên phong, tức khắc trở thành tiêu điểm, cũng đánh vỡ sự xấu hổ của MC.

“Tới đây, cô bé, em lên đây đi.”

Diệp Nha dẫm bậc thang đi lên.

MC hơi ngồi xổm xuống, đưa microphone đến bên miệng cô: “Nào, nói cho chị biết, em tên là gì??”

Dưới đã có không ít người vây quanh đây rồi, Diệp Nha e dè, lo sợ túm chặt quần áo, lấy hết can đảm nói: “Em tên là Diệp Nha ~”

Nhìn cô bé nhỏ đang đứng trêи sân khấu, trợ lý không khỏi thốt lên: “Diệp tổng, cứ để cô bé lên trêи đó biểu diễn thật ạ?”

Diệp Lâm Xuyên khoanh tay trước ngực, thần sắc lạnh nhạt: “Dù sao cũng không trúng được, để cho nó biết kiếm tiền không phải chuyện dễ như vậy.”

Độc phụ!

Thật đúng là độc phụ!

Trong lòng trợ lý bỗng nhiên cảm thấy ba đứa nhỏ Diệp gia thật đáng thương, có vẻ như dù sống trong gia đình giàu có nhưng cũng vẫn không được thoái mái chơi đồ chơi.

“Vậy em muốn biểu diễn cái gì cho mọi người xem đây?”

Diệp Nha suy nghĩ một chút: “Tập hót theo chim nhỏ.”

“Được.” Người dẫn chương trình đưa microphone cho cô, “Có cần phối nhạc không?”

Diệp Nha lắc đầu.

“Thế em có thể bắt đầu rồi.”

Diệp Nha cầm microphone, đôi mắt to tròn nhìn một vòng khán giả dưới sân khấu, cô có chút luống cuống, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú đầy khinh miệt kia của Diệp Lâm Xuyên, nháy mắt cả người tuôn ra muôn vàn dũng khí, Diệp Nha hít thở sâu, bắt đầu hát: “Chϊế͙p͙ chϊế͙p͙ chϊế͙p͙, chϊế͙p͙ chϊế͙p͙ chϊế͙p͙ chϊế͙p͙ chϊế͙p͙ chϊế͙p͙…… Chϊế͙p͙――”

Mọi người dưới khán đài trợn tròn mắt.

Người qua đường cũng sôi nổi dừng chân lại xem cô biểu diễn.

Sau khi “chϊế͙p͙ chϊế͙p͙” liên tục trong ba phút đồng hồ, Diệp Nha ngửa đầu: “Chị ơi, em hát xong rồi.”

MC lúc này mới lấy lại tinh thần, rất nhiệt tình vỗ tay, tất cả khán giả phía dưới cũng vỗ tay theo.

“Bạn nhỏ, có thể cho chị biết ý nghĩa của bài hát này là gì không?”

Diệp Nha rất thành thật trả lời: “Cái này chị phải đi hỏi chim nhỏ ~” chim nhỏ đều “chϊế͙p͙ chϊế͙p͙” như vậy, cô chỉ học theo chim nhỏ mà “chϊế͙p͙ chϊế͙p͙” thôi, cũng không biết chim nhỏ vì sao lại cứ “chϊế͙p͙ chϊế͙p͙”, có lẽ là cũng muốn ba ba mua đồ chơi cho.

Người dẫn chương trình bị lối tư duy độc đáo này của cô đánh bại, bất đắc dĩ nở một nụ cười.

Người xem ở phía dưới cũng thành công bị chọc cười, bầu không khí một lần trở nên vui tươi, sôi động.

“Chị ơi, bây giờ em có thể rút thăm trúng thưởng không?”

“Có thể nha.” MC ôm chiếc hộp đựng thăm trúng thưởng lại, “Em bốc đi.”

Cô duỗi tay đưa vào trong, tùy tiện chọn một cái, từ từ mở ra.

Trêи giấy viết ――

[ Được nhãn hiệu cung cấp trang phục, giày dép, đồ dùng học tập dành cho trẻ em một năm miễn phí. ]

Người dẫn chương trình sửng sốt.

Người xem dưới khán đài sửng sốt.

Diệp Lâm Xuyên: “???”

Hộp rút thăm trúng thưởng này của bọn họ có phải có vấn đề rồi không??!!!

“Chúc mừng bạn nhỏ Diệp Nha đã đạt được giải nhất!!”

Bụp Bụp.

Nhân viên công tác bên cánh gà vội kéo bắn pháo hoa ống, đủ mọi màu sắc của pháo hoa bay khắp trêи đỉnh đầu Diệp Nha.

Người dẫn chương trình ở bên cạnh vẻ mặt hưng phấn trao phiếu trúng thưởng do nhãn hiệu cung cấp cho cô, vỗ tay chúc mừng. Sau khi Diệp Nha rời đi, các bạn nhỏ khác bắt đầu hăng hái báo danh tham gia biểu diễn, bầu không khí cao trào đến đỉnh điểm.

Trợ lý khó nén được khϊế͙p͙ sợ, “Vận khí của Nha Nha thật tốt a……” Nhi Đồng Tâm Chi Gia có thể nói là một nhãn hiệu thời trang trẻ em có tiếng ở trong nước, giá cả vừa túi, chất lượng tốt, kiểu dáng không thua kém gì với các thương hiệu lớn ở nước ngoài. Không chỉ dành cho dân thường, mà ngay cả nhiều minh tinh trong nước cũng lựa chọn nhãn hiệu thời trang trẻ em này.

Tuy rằng hắn cảm thấy Diệp gia không thiếu chút tiền ấy, nhưng vẫn không ngừng cảm thán sự may mắn của bạn nhỏ này.

Nếu hắn cũng được may mắn như vậy thì tốt rồi……

Diệp Nha nhìn chằm chằm tấm phiếu vài lần, cả khuôn mặt ngời sáng, sốt ruột nhảy tưng tửng trước mặt Diệp Lâm Xuyên, thúc giục: “Em trai, em trai, đưa ta trở lại! Trở lại! Ta muốn mua đồ chơi, mua đồ chơi!”

Diệp Lâm Xuyên hoàn hồn, lần nữa châm chọc, mỉa mai: “Dù có như vậy thì ngươi cũng không lấy được đồ chơi đâu.” Nào có ai sẽ dùng đồ chơi để đổi lấy tấm phiếu này, huống chi cái cô nhân viên kia thoạt nhìn cũng chưa lập gia đình, vậy thì chắc chắn sẽ không có con cái.

“Trở lại, trở lại!”

Cô không để ý, tiếp tục lôi kéo, Diệp Lâm Xuyên bị ầm ĩ đến phiền lòng, chỉ đành phải mang cô trở lại cửa hàng đồ chơi kia.

Diệp Nha nắm chặt tấm phiếu chạy vào trong cửa hàng, do không chú ý nên vô tình đâm vào một ông chú đang đứng ở cửa, cô lo lắng đồ chơi bị mua mất, vội vàng nói xin lỗi, cầm theo tấm phiếu đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng, “Chị ơi, em có thể dùng cái này đổi cái kia không?” Cô chỉ vào Transformers trong tủ kính hỏi.

Nhân viên cửa hàng ngây người, nhìn xuống tấm phiếu trêи tay cô, hoàn toàn sửng sốt.

Đây là……

“Có thể hay không ạ?” Cô gắt gao nắm chặt tấm phiếu, đôi mắt mở to nhìn ngay cả chớp cũng không chớp lấy một cái, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại.

“Cái này……” Nhân viên cửa hàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau, “Vương tổng, xin chào.”

Diệp Nha lúc này mới phát hiện ra bên cạnh có nhiều hơn một người, là cái chú mà vừa rồi bị cô đụng phải.

Ông khoảng bốn, năm chục tuổi, hơi mập, gương mặt hiền từ, có lẽ là người tốt.

“Con chính là bạn nhỏ hát tiếng chim hót hồi nãy ở dưới kia hả?”

Diệp Nha gật gật đầu, khó hiểu nhìn ông.

Đột nhiên thấy cô trả lời câu hỏi của một người đàn ông trung niên xa lạ, làm Diệp Lâm Xuyên chờ ở phía sau cực kỳ bất mãn, đi chưa được bao lâu, thế nào mà đã nói chuyện với người lạ rồi.

“Trợ lý Hà, đưa nó ra đây.”

Mệnh lệnh mới vừa hạ xuống, liền nghe thấy người đàn ông trung niên hỏi: “Con thích cái Transformers kia à?”

Transformers được chế tác hoàn mỹ đặt ở trong tủ kính, dưới ánh đèn trong cửa hàng, kim loại trêи người Transformers phát ra một loại ánh sáng phi thường xinh đẹp. Nói chung thì các bé gái thường sẽ không thích mấy thứ đồ chơi kiểu như vậy, mà thích những con búp bê Tây Dương tinh xảo, hoặc là các loại kiểu dáng ngôi nhà nhỏ bé.

Diệp Nha lắc đầu nói: “Tiểu Tử ɖu͙ƈ thích, con muốn mua cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ.”

Những lời này khiến cho trợ lý chuẩn bị bước vào cửa nháy mắt dừng bước chân lại, không tự chủ được hơi nhìn về phía sau.

Biểu tình của Diệp Lâm Xuyên vẫn lạnh nhạt như cũ, trong ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc khó có thể nhìn rõ.

Không sai, trong đầu ông có đặt ra vô số các giả thiết, duy chỉ có cái này là không có mà thôi.

Ông cho rằng đứa nhỏ này ham chơi, cho rằng cô muốn mua về cho chính mình, chưa bao giờ nghĩ tới mọi nỗ lực của cô là vì người khác, vì con của ông.

Diệp Lâm Xuyên mím môi, không nói một lời nào nhìn Diệp Nha, những suy nghĩ ở trong lòng đột nhiên trở nên phức tạp.

“Tiểu Tử ɖu͙ƈ là em trai con sao?”

“Tiểu Tử ɖu͙ƈ chính là Tiểu Tử ɖu͙ƈ.” Diệp Nha hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Anh ấy cho con ngủ trêи giường nhỏ, con cũng muốn mua quà tặng cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ.”

Ba ba đã dạy cô trở thành một đứa trẻ luôn biết ơn.

Cho nên cô sẽ cảm ơn ánh mặt trời đã ban cho cô ấm ấp; cảm ơn giọt sương đã ban cho cô hơi nước; cảm ơn mẹ đã sinh ra cô, cảm ơn bùn đất đã nuôi cô lớn. Đi đến một nơi xa lạ, cô cũng sẽ cảm ơn những người đã chăm sóc, lo lắng cho cô. Ai đối xử tốt với cô, ai đối xử không tốt với cô, cô đều nhớ rõ, đều nhớ rất rất rõ ràng.

Diệp Nha vô cùng ngoan ngoãn, người đàn ông trung niên đánh giá cô vài lần, vẻ mặt vừa lòng, gật đầu, “Con tên là Diệp Nha đúng không?”

“Vâng.”

Người đàn ông trung niên lấy Transformers từ trong tủ kính ra, “Chú có thể tặng cho con cái này, tấm phiếu này con cứ giữ lấy, ngoại bỏ hai cái này ra, con còn có thể chọn thêm ba món đồ chơi nữa để mang về.”

Diệp Nha không giống như các bạn nhỏ khác tiểu, bị choáng váng đầu óc trước dụ hoặc thật lớn này.

Vẻ mặt cô đầy cảnh giác: “Chú ơi, có phải chú thấy con đáng yêu nên muốn lừa con đi đúng không?”

Người đàn ông trung niên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là bật cười “ha ha”: “Con hiểu lầm rồi. Chú là giám đốc của nhãn hiệu Nhi Đồng Tâm Chi Gia, cửa hàng đồ chơi này cũng là do bọn chú đầu tư vào đấy. Gần nhất đang có một đợt trang phục mới, chỉ còn thiếu một người mẫu nhí, cho nên chú muốn hỏi một chút, con có muốn làm người mẫu thời trang trẻ em cho bọn chú hay không?” Ông vội nói thêm, “Đương nhiên chú sẽ phải cùng với người nhà của con thương lượng, con có tới đây cùng ba mẹ không?”

Chưa chờ được câu trả lời của Diệp Nha, thì đã chờ được Diệp Lâm Xuyên mặt lạnh.

“Xin lỗi, chuyện này của các ngươi vẫn nên đi tìm người khác thì hơn.” Ông từ trong ví lấy ra mười tờ tiền màu đỏ đặt trêи bàn, “Cái này gói lại cho tôi.”

Vương tổng ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, ông cảm thấy đối phương có chút quen mắt nhưng cũng không dám nhận, với lại ông cũng biết người lớn thường hay không yên tâm khi đưa con mình ra ngoài như vậy, cũng không có lập tức cưỡng cầu, lấy danh thϊế͙p͙ ra, lịch thiệp đưa tới: “Tôi tên là Vương Hoành Nho, ngài có thể suy xét một chút. Bên chúng ta mỗi tuần chỉ tiến hành chụp ảnh một lần, mỗi lần chụp cũng sẽ không vượt quá 2 tiếng, và tất nhiên thù lao cũng rất phong phú”

“Thù lao?” Phía dưới Diệp Nha phát ra nghi vấn tiểu âm cuối.

Vương Hoành Nho mỉm cười: “Chính là tiền, nếu Diệp Nha cùng chúng tôi ký kết hợp đồng, ba mẹ và còn có cả ngài đều có thể nhận được tiền.”

Nhận được tiền?

Diệp Nha nghiêng đầu trầm tư.

Nhận được tiền là có phải có thể tự nuôi được chính mình hay không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN