Thuận Gió Đến Gặp Em - Chương 6: Mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, không lên tiếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
225


Thuận Gió Đến Gặp Em


Chương 6: Mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, không lên tiếng


Hai người đã khôi phục tình hữu nghị chưa chơi với nhau được mấy ngày thì Lục Dương phải theo Lục Mạn về quê ăn Tết.

Quê quán của Lục Mạn ở huyện Ngô. Đó là một huyện không lớn lắm, không có đường xe lửa, đi xe từ thành phố Vũ ra đây phải đi mất nửa ngày. Kể từ khi ra ngoài học hành, Lục Mạn rất ít về quê, chỉ về ở mấy ngày vào dịp Tết.

Sau khi sinh Lục Dương, Lục Mạn còn bận bịu công tác nên Lục Dương được gửi cho ông bà ngoại ở huyện Ngô đến trước năm ba tuổi.

So với Lục Mạn, Lục Dương rất mong được về quê. Mặc dù không còn nhớ về thời thơ ấu lắm, hơn nữa sau ba tuổi người lớn mong muốn anh được nhận sự giáo dục tốt hơn nên Lục Dương vừa đến tuổi đi nhà trẻ là được Lục Mạn dẫn đến thành phố Dương, sau đó vì công tác nên Lục Mạn phải chuyển từ thành phố này đến thành phố khác, những khuôn mặt xung quanh anh cũng không ngừng thay đổi.

Đối với anh, huyện Ngô chính là quê hương, ông bà ngoại tuổi đã cao là người nhà thân thiết nhất.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Đêm ba mươi Tết, dưới huyện náo nhiệt hơn trên thành phố rất nhiều, mọi người lên phố để làm việc đều trở lại quê nhà.

Cuộc sống của nhà họ Lục vào mấy năm trước rất khó khăn, mang thai ba đứa con thì chỉ có mỗi Lục Mạn là nuôi lớn được đến bây giờ, mặc dù chỉ còn một đứa con nhưng Lục Mạn không những xinh đẹp mà còn học giỏi, đã thế còn đứng nhất huyện trong các kì thi đầu vào của trường cấp hai và cấp ba, ông bà cụ nhà họ Lục rất lấy làm tự hào.

Chí hướng của Lục Mạn là hướng đến thế giới bên ngoài, mà bà cũng thật sự đạt được mục tiêu của mình, sau khi học đại học xong thì ở lại thành phố học lên cao.

Ông bà cụ nhà họ Lục biết rằng, mặc dù con gái mình được sinh ra trong gia đình nghèo khổ nhưng trong xương lại rất kiêu ngạo. Từ khi bắt đầu học hành, Lục Mạn chưa từng vui chơi nô đùa cùng các bạn trong trường mà luôn vùi đầu học tập, hướng đến thế giới bên ngoài, hướng đến một cuộc sống càng đầy đủ tiện nghi hơn.

Nhưng hai năm sau khi lên thành phố làm việc, Lục Mạn lại về quê một mình với cái bụng lớn, không chịu mở miệng nói một lời, cũng không quan tâm hàng xóm xung quanh bàn tán hay hóng chuyện, Lục Mạn chỉ giấu nhẹm mọi thứ vào lòng mà sinh con ra.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Qua giai đoạn ở cữ, Lục Mạn gửi con cho ba mẹ mình rồi đi, chỉ để lại một số tiền lớn cho hai ông bà nuôi cháu. Thỉnh thoảng Lục Mạn sẽ gửi vài thứ về, sau một năm thì về thăm con và gửi hai ông bà một khoản tiền. Cho đến khi Lục Dương đến tuổi đi nhà trẻ, Lục Mạn mới đón con đi.

Ban đầu ông bà cụ họ Lục còn nói bóng nói gió hỏi về ba của đứa bé, nhưng Lục Mạn lại kiên quyết không nói ra, qua một thời gian hai người cũng không hỏi nữa.

May mà Lục Dương rất khiến người lớn an tâm, lại còn thông minh như một phiên bản khi còn bé của Lục Mạn vậy. Hai ông bà cụ cũng không nghe thấy người ngoài bàn tán xôn xao gì, vui vẻ nuôi cháu lớn lên.

Càng lớn, cậu bé càng đẹp trai, hai ông bà càng mừng khôn xiết. Vào đêm Giao Thừa hôm ấy, rõ ràng chỉ có bốn người ăn nhưng hai ông bà lại nấu ăn cho tận mười người, còn lẩm bẩm học hành vất vả, nên ăn thịt nhiều chút, quá gầy, lại ăn nhiều canh chút…

Đến tối, cả nhà cùng nhau đón Giao Thừa. Bình thường Lục Dương chẳng để ý đến lệ đón Tết gì, toàn đi ngủ sớm, giờ nhớ ra trước khi đi mình đã hẹn sẽ gọi cho người nào đó để chúc Tết nhau, anh xem giờ rồi gọi cho người ta.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương mới vừa gọi thì bên kia đã bắt máy.

“Chúc mừng năm mới, Lộc Lâm Linh!”

“Cậu gọi chúc Tết cho tớ thật đó hả, nghe lời ghê. Chúc mừng năm mới!” Đầu năm dọn dẹp nhà cửa, bà con họ hàng đều tới ăn Tết. Tối nay nhà họ Lộc rất náo nhiệt, hoàn toàn như hai thế giới khác so với bầu không khí ở nhà Lục Dương.

“Tớ kể cậu nghe này, tối nay mẹ tớ làm thật là nhiều…”

“Lộc Lâm Linh, cậu cứ ăn như vậy thì sau này sẽ mập đấy… Còn vừa đen vừa mập nữa.”

“Ớ! Đang Tết mà, cậu nói chuyện đàng hoàng có được không! Không chơi với cậu nữa, tớ đi đốt pháo hoa đây!”

Người ở đầu dây bên kia điện thoại tức đến nỗi khè ra lửa, cúp điện thoại cái rụp.

Lục Dương thì đang có tâm trạng rất tốt.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Đêm ba mươi, mười hai giờ đúng, nhà nhà bắt đầu đốt pháo hoa. Lục Mạn không thích mùi khói nên ông bà nội cũng nhân nhượng, dẫu sao Lục Mạn chỉ về nhà một năm một lần.

Lục Dương đứng trước cửa sổ, thấy trước nhà đối diện có ba năm đứa trẻ đang đốt pháo hoa, pháo hoa kêu “bụp bụp” rồi lóe sáng lên rất đẹp mắt. Lục Dương nghĩ bà cô kia sẽ thích lắm đây.

Ngày nào hai mẹ con Lục Mạn cũng tắm, đây là thói quen có từ khi hai người ở thành phố. Họ chưa dùng quen phòng tắm kiểu cũ lắm, nhưng ông bà nội vẫn giúp đỡ đun hai thùng nước nóng lớn, còn đặt thiết bị sưởi ấm trong phòng tắm cho ấm.

Bà cụ Lục ra ngoài phòng tắm và nói: “Dương Dương ơi, nước vừa rồi đấy, đi tắm đi cháu.”

Suốt cả cuộc đời, ông cụ nhà họ Lục không làm được điều gì quá lớn lao nhưng lại đều là những cụ già rất ấm áp, không có yêu cầu gì cao với con cháu của mình, nhưng cũng như những bậc cha mẹ khác, hôn nhân của con gái mình vẫn là điều họ quan tâm lo lắng nhất.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Bây giờ không giống như trước nữa, một người phụ nữ đã có con vẫn có thể tìm được chồng, chưa kể cả con gái lẫn cháu trai của hai ông bà đều ưu tú như thế.

Bà cụ Lục ngồi trong phòng con gái mình, trò chuyện về mấy chuyện sinh hoạt thường ngày với Lục Mạn.

Bà kể rằng chồng của cô con gái nhà họ Trương bị tai nạn xe cộ vào một năm trước, năm nay cô gái ấy tìm một bến bờ khác cho mình. Người đàn ông đó có một đứa con sáu tuổi, còn con của cô ấy thì bốn ttuổi. Hai đứa bé làm bạn với nhau chơi rất vui, cuộc sống cũng khá tốt.

Bà cụ cẩn thận thăm dò thật lâu mà Lục Mạn vẫn không đáp một lời, bà buồn bã đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

“Mẹ à, con có tính toán của mình, mẹ yên tâm. Con còn trẻ, cuộc đời còn dài, con sẽ không đi đến cuối một mình đâu. Khi nào có người thích hợp, con sẽ dẫn về cho mọi người xem, mấy năm này để ba mẹ phải lo lắng rồi.”

“Được! Được! Con nghĩ thông là tốt rồi, nghĩ thông là tốt rồi… Con ngủ đi, con ngủ ngon nhé!” Bà cụ Lục giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lên mặt một cái rồi đứng dậy ra ngoài, khép cửa lại.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương đã tắm xong. Giờ đang là mùa đông, tóc sẽ không khô nhanh nên anh định đến phòng Lục Mạn lấy máy sấy tóc.

Bà cụ Lục ra khỏi phòng con gái mình rồi qua phòng cháu trai, sau đó lại yên tâm về phòng mình mà nói cho ông chồng mình về chuyện của con gái.

Lục Dương nằm trên giường, trở mình, rồi lại mở mắt ra nhìn trần nhà. Người dưới nông thôn rất thích xây trần nhà cao, mặc dù ban đêm tối thui, không thấy rõ được gì, nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy bóng đêm trước mặt mình sâu thăm thẳm.

Tóc vẫn ướt, bây giờ đã lạnh lẽo đến rùng mình. Lục Dương xoay người, cả người rúc vào chăn. Đêm mùa đông còn rất dài, rất dài.

Lục Mạn phải tiếp tục làm việc nên dẫn Lục Dương về thành phố Vũ khi Tết còn chưa qua.

Ông bà cụ Lục chuẩn bị rất nhiều trái cây khô và bánh ngọt, tiễn hai mẹ con ra đến ga tàu hoả. Trước khi hai người lên xe, bà cụ Lục kéo tay Lục Mạn để nhắc nhở Lục Mạn chuyện hai người đã hứa với nhau.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương liếc nhìn đôi tay tràn đầy nếp nhăn ấy rồi lên xe. Lại là nửa ngày xe, lúc hai người về đến nhà thì trời đã sẫm tối. Hình như nhà đối diện đang vắng, chắc là họ ra ngoài chúc Tết rồi. Vợ chồng nhà họ Lộc đều là người ở đây, lúc ăn Tết cũng đi khắp các nhà họ hàng để chúc Tết.

Lục Mạn đặt hành lí xuống, xoay người và nói: “Dương Dương, hôm nay chúng ta ăn sủi cảo đi.”

Lục Dương gật đầu rồi vào phòng.

Kể từ khi Lục Dương bị chấn thương trong đại hội thể dục thể thao, hai mẹ con đã gần gũi với nhau hơn rất nhiều. Lục Mạn tiếp xúc xã hội từ rất sớm, đã quen với việc tự quyết định mọi chuyện, mấy năm làm mẹ cũng là như vậy. Chuyện lần đó đã khiến bà ấy biết con mình đã trưởng thành. Nếu bạn quyết định cho nó cơ hội chào đời thì hãy để nó thật sự sống trong cuộc sống của bạn mà không phải làm một người đứng xem, không nghe không hỏi.

Trong mấy ngày Tết, Lục Dương cứ im lặng không lên tiếng. Trước giờ Lục Dương luôn cho người ta ấn tượng về một cậu bé ít nói, ngoài những khi ở cùng Lộc Lâm Linh là hay bộc lộ cảm xúc, còn lại anh đều trầm tĩnh, chẳng giống một cậu bé chút nào. Dù là vậy nhưng Lục Mạn vẫn cảm thấy con trai mình cứ có vẻ âm trầm, rất kì lạ… Nấu một lát thì sủi cảo đã xong, hai mẹ con ngồi đối diện nhau. Trưa nay ngồi xe hai người không ăn gì, lúc này cũng đã đói, nhanh chóng ăn hết một mâm sủi cảo trong bầu không khí ngột ngạt.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Vừa ăn xong là Lục Dương liền chuẩn bị đứng dậy, Lục Mạn vội vàng gọi anh lại.

“Dương Dương à, từ trước đến giờ con luôn thông minh và hiểu chuyện so với những đứa trẻ cùng tuổi, cũng luôn giữ mọi thứ trong lòng, nếu có chuyện gì mẹ làm không đúng thì con có thể nói cho mẹ biết. Không phải lần trước chúng ta đã thỏa thuận với nhau, nếu sau này có chuyện gì thì nói thẳng với nhau sao?” Lục Mạn không muốn con mình giữ tâm trạng này mà đi ngủ nên nói thẳng ra.

Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con mà lại như giữa người lớn với nhau. Lục Mạn luôn đối xử với Lục Dương như thể anh là người trưởng thành, nhưng bà ấy đã quên mất một điều, cho dù Lục Dương hiểu chuyện và trưởng thành thế nào đi nữa thì trẻ con vẫn là trẻ con, dù trưởng thành sớm nhưng cũng cần thời gian, cũng cần rất nhiều tình thương…

Môi Lục Dương mím lại thật chặt, mắt anh cụp xuống, không thấy rõ vẻ mặt anh đang thế nào, nhưng bàn tay đang buông lỏng hơi cuộn lại, dường như đang nhẫn nại điều gì.

“Vào đêm Giao Thừa… Con nghe thấy… mẹ nói với bà nội…” Giọng anh đè xuống thật thấp, dường như đang hơi run lên.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Mạn kinh ngạc nhìn Lục Dương, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

“Mẹ… Không phải, mẹ…” Lục Mạn mới định nói gì thì bị anh ngắt lời.

“Không cần, con biết. Con muốn nói với mẹ là, con biết! Từ trước đến nay, con chỉ có thể biết, biết mẹ sẽ đến thăm con, biết mẹ sẽ không tới thăm con, mẹ yêu cầu con làm cái này, mẹ không cần con làm cái đó. Cho tới nay con chỉ có thể làm thật tốt, lần này cũng có thể… Con có thể…”

Đôi mắt trong veo của thiếu niên ngấn lệ, nó quanh quẩn trong hốc mắt không chịu rơi xuống, bướng bỉnh như chủ nhân của nó. Nhưng cuối cùng lại không kiên trì nổi nữa, thiếu niên quay đầu qua, nước mắt chảy xuống gương mặt trẻ con, rơi xuống mặt bàn, từng giọt từng giọt.

Lục Mạn đứng lên, sải bước đi qua, kéo lấy tay của Lục Dương, nhẹ nhàng ôm lấy anh và nói: “Xin lỗi, mẹ xin lỗi vì mẹ của trước kia, mẹ xin lỗi con, xin lỗi… xin lỗi…”

Có lẽ là từ khi Lục Dương có thể tự đi, cũng có lẽ là từ khi Lục Dương vẫn còn chập chững, anh không hề nhớ gì về những cái ôm của mẹ. Khi còn mẹ chính là một bóng lưng mơ hồ ở phía trước, nhìn không rõ, theo không kịp. Thế là anh luôn nỗ lực, hi vọng sẽ được mẹ quay đầu nhìn xem và phát hiện ra mình.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Sau đó anh biết chuyện đó là không thể, vậy phải cố gắng làm một đứa con không để mẹ phải bận tâm. Yên lặng mà làm tốt tất cả mọi thứ, có lẽ như vậy mẹ sẽ thích anh thêm chút nữa.

Sau khi chuyện lần trước xảy ra, mẹ đã gần gũi với anh hơn rất nhiều, anh không phải là một kẻ tham lam, mẹ như thế cũng tốt. Mặc dù không đùa giỡn vui vẻ với anh như dì Lâm chơi đùa với Lộc Lâm Linh, nhưng mẹ của anh như vậy thì đã quá tốt rồi.

Nhưng còn về “người đó”, người đó thì sao? Không phải là anh không tò mò, chỉ là đã qua quá lâu, lòng hiếu kì ấy cũng phai đi. Thỉnh thoảng soi gương, anh sẽ nghĩ người có đôi mắt giống mình sẽ như thế nào, nếu có thể thì xem ảnh của ông ấy thôi cũng được, chỉ ảnh thôi.

Lục Mạn nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Dương như đang dỗ một đứa trẻ. Chờ đến khi Lục Dương bình tĩnh lại, Lục Mạn mới kể cho Lục Dương nghe.

Mang thai anh là một chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn đối với Lục Mạn, sinh anh ra cũng là quyết định gian nan, đau khổ nhất trong cuộc đời bà ấy. Có lẽ những năm qua bà ấy chưa làm tốt bổn phận của một người mẹ, nhưng bà ấy thương anh, chỉ là cuộc sống sinh hoạt hay thay đổi đột ngột, bà không biết nên thể hiện tình cảm của mình cho anh biết nên cố gắng sống tốt, lao đầu vào công việc để tìm kiếm một mức sống tốt hơn.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Khi anh lớn hơn chút nữa, Lục Mạn dẫn anh đi gặp người đó. Bà ấy hi vọng anh sẽ cho bà thời gian, sau này cho dù muốn đưa ra quyết định gì, bà cũng sẽ thương lượng với anh, hi vọng anh đừng không trông mong về mẹ mình.

Một năm mới bắt đầu báo hiệu cho khởi đầu của một chuyến hành trình mới, thời gian bao giờ cũng tiến về phía trước, không bao giờ lùi.

Năm ngoái Lục Dương không vui cũng chẳng buồn, làm gì cũng có cuốn sách trong tay. Năm nay Lục Dương vừa cười vừa khóc, còn có khi nổi cáu. Có hôm anh được ở trong lồng ngực của mẹ, còn có Lộc Lâm Linh. Đúng rồi, anh sẽ mang cho bà cô đó thật là nhiều bánh ngọt do bà nội làm, nhất định cô sẽ rất thích, sau đó ăn thành một bà mập.

Cuối cùng, lúc đã nằm trên giường sắp ngủ, Lục Dương còn nghĩ rằng, cho dù Lộc Lâm Linh ăn đến mức béo phì thì cũng là một bà cô mập đáng yêu, đôi mắt tròn xoe cực kì giống mắt của hươu sao ấy luôn nhìn anh mà cười…

Vào mùa đông bao giờ người ta cũng lười biếng không muốn rời giường, nhưng mới sáng sớm mà nhà họ Lộc đã loang xoang loảng xoảng, luống cuống tay chân.

Có thể là do mấy ngày Tết ăn nhiều quá nên hôm qua Lộc Lâm Linh cứ đau bụng mãi. Lúc sang nhà dì cả chúc Tết, cơ bản là cô phải ở lì trong nhà vệ sinh của người ta cả ngày.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Sáng sớm hôm nay, cô lại bắt đầu đau bụng, bà Lâm thấy cô đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch thì cho rằng cô ăn linh tinh nhiều quá dẫn đến viêm dạ dày, uống thuốc không được, phải đến bệnh viện truyền nước.

Nhưng Lộc Thành Quốc đã có hẹn với đồng nghiệp sẽ đi thăm cấp trên cho ngày hôm nay, hơn nữa bà Lâm cũng phải đi cùng. Thế là sáng sớm hai người gọi điện cho bà con để đưa Lộc Lâm Linh đến bệnh viện giúp họ, nhưng lại chưa tìm được ngay, vợ chồng Lộc Thành Quốc vô cùng sốt ruột.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, bà Lâm đặt chiếc điện thoại trong tay xuống rồi ra mở cửa. Nhìn thấy Lục Dương cầm một chiếc túi đựng thức ăn cỡ lớn đứng ở cửa, bà ấy lập tức nhờ Lục Mạn giúp chăm sóc Lộc Lâm Linh. Hôm sau Lục Mạn mới phải đi làm nên đồng ý ngay, thu xếp xong liền đưa Lộc Lâm Linh đến bệnh viện.

Xuống dưới cửa chung cư, khó khăn lắm mới gọi được taxi đến. Lộc Lâm Linh ngồi ở hàng ghế sau, người đã bắt đầu hơi thoát lực, sắc mặt uể oải, môi trắng bệch, hơi khô rách, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, nhắm hai mắt nằm sấp lên đùi Lục Mạn.

Từ khi gõ cửa nhà Lộc Lâm Linh cho đến lúc ngồi lên xe taxi, Lục Dương vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết ôm túi mà đi theo Lục Mạn vào bệnh viện, nhìn bác sĩ kiểm tra rồi sắp xếp phòng bệnh cho Lộc Lâm Linh.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Thấy Lục Mạn hối hả ngược xuôi, hết đóng tiền lại nhận giấy báo kết quả xét nghiệm, Lục Dương bèn ngồi trong phòng bệnh với Lộc Lâm Linh.

Có thể là vì biết mình đã đến bệnh viện nên cả người Lộc Lâm Linh thả lỏng đi rất nhiều, đầu lông mày hơi buông lỏng ra. Lục Dương nửa ngồi xổm ở mép giường, nhìn cô. Người mà lúc nào cũng hoạt bát hay cười giờ đây lại yếu ớt như một đứa trẻ nhỏ bé, vừa đụng vào sẽ khóc.

Mọi khi có thể nói là anh tự chăm lo được mọi thứ cho bản thân, về học tập thì không cần phải nói, về sinh hoạt, ăn cơm giặt giũ và việc nhà cũng đều có thể tự làm. Bị cảm mạo thì anh lấy thuốc trị cảm trong hòm thuốc, uống hai viên là khỏe. Anh luôn tưởng mình đã là người lớn, nhưng lần này, anh lại hoàn toàn cuống cả lên, ngoài việc đứng một bên đưa đồ, cầm một ca bệnh thì không làm được gì cả, ngay cả ôm người ta cũng không thể.

Trong lòng Lục Dương rất tức giận, không biết nên làm thế nào để phát tiết ra ngoài. Anh càng khó chịu hơn khi nhìn người trước mắt, nghe bác sĩ nói cô ăn quá nhiều thứ linh tinh nên mới bị viêm dạ dày. Không kiểm soát được cái miệng của mình, còn ăn đến nỗi bị bệnh, đáng đời!

Trong lòng quở trách dữ dội, nhưng khi thấy người trên giường đau quá mà run lên, miệng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, Lục Dương sợ tới mức chạy ra ngoài tìm bác sĩ. Tình cờ là y tá cũng đang lại đây truyền nước cho Lộc Lâm Linh, anh lập tức vội vàng kéo cô ấy đến xem.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Y tá khử trùng, chích kim một cách thuần thục, vừa làm vừa cười: “Không có sao đâu, có thể là do bụng đau lại đấy, tiêm thuốc này vào sẽ ổn thôi. Được rồi, dù sao cũng phải cần một thời gian, em trông cô bé nhé, đừng để cô bé giơ tay lên, cẩn thận máu chảy ngược về.”

Y tá đi ra. Lục Mạn làm thủ tục xong rồi về, nói tối nay Lộc Lâm Linh phải ở lại bệnh viện để quan sát thêm, nếu không có vấn đề gì khác thì ngày mai có thể về nhà, mỗi ngày tới bệnh viện chích kim là được. Nhưng tối hôm nay ba mẹ Lộc Lâm Linh không về sớm được, ngày mai Lục Mạn lại phải đi làm nên chưa biết có nên cho Lộc Lâm Linh về nhà luôn không.

Nghe vậy, Lục Dương nhanh chóng nói mình có thể ở lại bệnh viện trông chừng cho cô.

Lục Mạn nhìn vào vẻ mặt lo lắng của Lục Dương. Bình thường ngay cả lúc cười mà cậu bé này cũng chỉ hơi nhếch môi lên, vẻ mặt vẫn bình thản. Mà bây giờ thì vô cùng sốt ruột, trán nhăn lại, vẻ lo âu hiện ra rõ mồn một trong mắt.

Lục Mạn đột nhiên hiểu ra gì đó, đồng ý cho Lục Dương ở lại bệnh viện.

Lộc Lâm Linh bị cơn đau bụng hành hạ cả một đêm, lúc này đang được truyền nước, thoải mái mà ngủ. Lục Mạn cứ thế mà nhìn thằng con ngốc nghếch nhà mình cứ nhìn chằm chằm vào mũi kim trên mu bàn tay người ta như trên đó có nở hoa, không nhớ nên dọn ghế ra ngồi mà cứ đứng, Lục Mạn bèn lấy ghế tới cho con. Sau đó bà ấy gọi điện cho hai vợ chồng Lộc Thành Quốc, khi đã nói rõ tình trạng của Lộc Lâm Linh xong thì trời cũng đã tối. Khi Lục Mạn đến căn tin trong bệnh viện mua cơm tối về phòng thì Lục Dương đã nhờ y tá đổi bịch nước thứ hai.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

“Dương Dương, mẹ để cơm tối ở đây nhé, ăn chút đã, trời lạnh nên nguội nhanh lắm đấy. Lát nữa mẹ về nhà lấy ít đồ lên, con muốn lấy gì không?”

Lục Dương nhìn cơm tối trên bàn và nói: “Dì Lâm nói cậu ấy đã đau cả đêm rồi, chút nữa dậy chắc chắn sẽ đói lắm, mẹ về rồi có thể nấu chút gì cho cậu ấy không ạ? Cháo cải là được rồi. À, mẹ đem mấy món bánh ngọt nóng mà bà ngoại làm đến luôn ạ, cả táo nữa, con mới vừa hỏi y tá, ăn được hết. Còn có cuốn manga kỳ thứ hai mới ra trong phòng con nữa. Vậy là xong rồi ạ.”

Lục Mạn nghe con mình nói một tràng thì ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần thì phì cười: “Được, được, mẹ nhớ rồi.”

Lục Dương nghe Lục Mạn cười một cách đầy ẩn ý thì quay mặt qua chỗ khác, nghiêm túc nói: “Cậu ấy là bạn thân của con, lần trước con bị té cậu ấy chăm sóc con, ở trường học cậu ấy cũng giúp con… giúp con… Cậu ấy giúp con rất nhiều!”

Nhìn lỗ tai đỏ bừng của con mình, Lục Mạn nhịn cười: “Đúng vậy, con bé là bạn thân của con, nên làm những chuyện này.”

Chờ đến khi Lục Mạn ra khỏi phòng bệnh, Lục Dương mới quay mặt lại, tiếp tục nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, nhìn kim trên mu bàn tay cô, rồi lại nhìn nước đang nhỏ giọt trong bình truyền. Cứ nhìn qua nhìn lại ba vị trí như thế, bất tri bất giác trời đã tối mịt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN