Vạn Kiếp Nhất Mộng - Chương 11: Ngự kiếm phi hành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Vạn Kiếp Nhất Mộng


Chương 11: Ngự kiếm phi hành


Ngươi tới,hay là ta tới?

Minh Thần chiến ý l-ng lộng hỏi hắn.

– Ta thích số bốn.Làm phiền ngươi vậy.

Hắn cười khổ,cảm thấy kèo này khó mà nhai được.Nếu thông thường gặp đối thủ khó chơi thì hắn sẽ không tiếc thủ đoạn mà vùi dập,thế nhưng lần này lại là đánh trước bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào.Việc hắn dùng phi tiêu không bị lão Tiêu Viêm bắt vạ đã xem như là may mắn,nếu hắn còn mặt dày dùng mấy cái đòn như Khỉ Hái Trộm Đào hay Bứt Tóc Móc Mắt thì lão Tiêu Viêm không lột của hắn một tầng da mới là chuyện lạ.

Hơn nữa Minh Thần cũng không phải loại hữu danh vô thực,kiếm pháp của gã tuyệt đối đứng trên tất cả các đệ tử Thiên Kiếm Môn thời điểm hiện tại.Đối chiến với một nhân vật khó nhai như vậy mà hắn lại chưa kịp rèn ra cái phi đao nào,xem ra lần này muốn không ăn khổ cũng không được.

Minh Thần nhón chân ba lần đã nhảy từ sàn đấu số một tới trước mặt hắn.Mỗi sàn đấu dài cả trăm mét vậy mà gã giậm chân một cái liền nhảy qua được,thân pháp tiêu sái thoát tục hoàn toàn không phải là cố tỏ ra ngầu lòi.

Đây là phong thái của kẻ mạnh,khí chất của kẻ mạnh.Lâm trận không cố kị,đối chiến không lo sợ,thong dong như nằm nhà xem TV,thần thái bậc này chi khi nào ngươi là hạc giữa bầy gà thì mới luyện ra được.

Ân,hoặc nếu ngươi là nhị thế tổ như Ngạo Nam thì cũng có thể luyện.

– Chân ngươi bị thương không nhẹ.Nếu bây giờ ngươi dừng đấu thì cũng không ai có thể chê cười ngươi.

Lời nói của Minh Thần tuy có chút khiến người khác nản lòng thế nhưng hoàn toàn là những lời trân thành.Hôm nay gã đã thay đổi cái nhìn về hắn,vậy nên cũng không muốn nhân cơ hội hắn đang bị thương đập hắn một trận.

Hắn mệt mỏi bưng lấy trán,cười nhạt:

– Ta cũng không muốn đấu.Thế nhưng nếu chỉ vì một chút thương tích mà rút lui thì sư nương sẽ coi thường ta,ta cũng sẽ coi thường chính mình.

– Ngươi không đấu,vậy thì ta đấu!

Bỗng Ngạo Nam không biết từ đâu quay cuồng hạ cánh xuống võ đài.

Gã ầm một tiếng nhảy xuống làm sàn gỗ thủng ra hai cái lỗ lớn sau đó cười hề hề rút chân lên,bộ dạng tuy có hơi ngáo ngơ thế nhưng động tác uy mãnh lại gây ấn tượng mạnh tới tâm trí của đám sư huynh đệ khiến họ dần quên đi vẻ tiêu sái của Minh Thần.

Ngạo Nam quẹt mũi một cái rồi nhếch miệng cười với hắn:

– Vừa rồi lão tử ở trên kia xem.Thấy ngươi đánh rất thú vị khiến ta liền nghĩ ra một cái chiêu thức mới.

Khán giả kì quái nhìn xung quanh.Bốn bề rõ ràng đều là mịt mù mây trắng bay,ngươi là đứng ở nơi nào xem?

Đột ngột xuất hiện giữa trận đấu thế này đương nhiên là một hành vi rất kì quái,thế nhưng đó lại không có gì là bất thường đối với tính cách của Ngạo Nam.Chỉ thấy gã đường hoàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Viêm:

– Sư phụ,con muốn tham gia có được không?

Tiêu Viêm mệt mỏi bưng cái trán,cảm thấy cực kì bất lực trước tên đệ tử ngỗ nghịch này.Gã phất tay:

– Nếu hai tên kia không ý kiến gì thì ngươi có thể đánh.

– Tạ ơn sư phụ!

Ngạo Nam ôm quyền sau đó quay sang dùng kế khích tướng đối với Minh Thần:

– Nếu ngươi đánh thắng một Tôi Thể cảnh đang bị thương thì có lẽ cũng chẳng vẻ vang gì đâu nhỉ?

Minh Thần nhíu mày.Không phải vì câu nói của Ngạo Nam mà bởi gã đang phân vân không biết có nên làm loạn quy tắc của Tứ Sơn Tỷ Võ hay không.

Hắn dù sao cũng chỉ là một Tôi Thể cảnh,hơn nữa còn đang bị thương.Đúng như lời Ngạo Nam nói,nếu thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì,đã vậy còn có khả năng bị đám sư đệ ác miệng nói xấu.Gã không ngại mang tiếng xấu,thế nhưng gã không muốn tạo cơ hội để bản thân bị mang tiếng xấu.

Minh Thần suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

– Ta đồng ý.

– Không thể được!Ai cũng phải vất vả lắm mới có thể tiến vào vòng trong.Cho dù là nhị sư huynh thì cũng không được phép ngang ngược như vậy!

Một thằng hô to.Ngay lập tức có thêm mấy thằng diễn viên quần chúng nhao nhao lên:

– Đúng thế.Không công bằng!

– Xuống đài đi!

– Khôn như ông quê tôi xích đầy!

Ngạo Nam nheo mắt nhìn đám đông phía dưới,tay phải cho vào trong áo rồi lấy ra một sấp giấy ném về phía khán giả.

Là ngân phiếu.

– Này!Đừng nghĩ có chút tiền…

Ngay lập tức thằng này bị đám đông bịt miệng ném qua một bên:

– Con mẹ ngươi!Ngươi không nhặt thì để lão tử nhặt.

– Ngươi không cần nhưng chúng ta cần.To mồm như vậy làm gì?Ngứa người sao?

– Nhị sư huynh mà thu lại ngân phiếu thì lão tử liền khâu miệng ngươi cho bớt khẩu nghiệp!

Ngạo Nam sau khi xử lí xong xuôi thì phủi tay nhìn về phía hắn:

– Gã đã đồng ý rồi.Còn ngươi?

Thái độ của hắn khiến Ngạo Nam cảm thấy rất bực mình.Cái con hàng này đáng lẽ ra phải mừng quýnh vì sự xuất hiện của ta chứ.Tại sao lại trưng ra cái vẻ mặt do dự kia?Muốn ăn hành thêm à?

Hắn đương nhiên là không muốn ăn hành,thế nhưng cũng không muốn khiến Thanh Dương thất vọng.Hắn đã từng nói sẽ đứng tại mười vị trí đầu,có lẽ sư nương đã rất mong hắn sẽ đứng hạng nhất.

– Tiểu bảo bối!

Đang phân vân thì hắn bỗng giật mình khi nghe được thanh âm của sư nương,ngẩng lên thì thấy nàng đang thâm tình nhìn hắn,trong mắt ẩn chứa lệ quang:

– Đã đủ rồi.Trở về đi con.

Sự tác động của phù thuỷ ánh sáng khiến cho thân ảnh của nàng ở trên đài cao vốn đã kiều diễm như hoa,khinh đạm như mây nay lại càng thêm mơ hồ kì ảo,nửa hư nửa thực.Cảm giác mỹ nhân như đang gần ngay trước mắt,lại giống như ảo giác từ ngàn kiếp trước hiện về.

Hắn nhìn tới ngây người,bỗng cảm thấy sống mũi dâng lên một cỗ cay nồng.Ánh mắt nàng ôn nhu như vậy,tại sao mãi đến kiếp này hắn mới nhận ra?

Nội lực trong cơ thể hắn bạo phát,cũng không thèm quản đau nhức mệt đói hay cái mẹ gì đang công kích thân thể mà trực tiếp sải bước nhảy lên đài cao ôm trầm lấy Thanh Dương.

Tiêu Viêm quay mặt đi.Tuy nội tâm của gã không thoải mái khi thấy sư muội thân mật với người khác thế nhưng bị hai sư đồ làm ảnh hưởng,gã dù có đúc ra từ sắt thép cũng phải từ bỏ ý định làm hỏng cảnh tượng xúc động này.

– Đứa nhỏ ngốc.Còn dám nói là sẽ không bị thương?Con làm sư nương sợ muốn chết.

Nàng gắt gao ôm thật chặt thân thể nhỏ bé trong lòng như đang sợ nếu thoáng thả lỏng thì hắn sẽ lại rời khỏi vòng tay nàng mà nhảy xuống võ đài chết chóc kia.

– Ách.Ta hoàn toàn không có bị thương.Không tin người vỗ thử,hoàn toàn không sứt mẻ miếng nào.

Lời của hắn đương nhiên không gạt được Thanh Dương.Nàng cũng từng lăn lộn giang hồ nhiều năm đương nhiên hiểu đột phá sinh tử hung hiểm thế nào.Tuy không biết cách của hắn là gì thế nhưng khẳng định thân thể của hắn lúc này đang rất thống khổ,đấy là chưa kể đến tổn thương do giao chiến gây ra.

Chiêu thức của tu sĩ Luyện Khí tầng sáu là thứ hắn có thể tuỳ tiện né sao?Kình lực còn chưa đánh nội tạng hắn nát vụn đã đủ khiến nàng bất ngờ rồi.

Nàng đưa tay phải lên,đương nhiên không phải để vỗ xem hắn còn nguyên hay mẻ,mà là để xoa đầu gã đệ tử.Cũng không nói gì thêm,chỉ dịu dàng vuốt ve tóc hắn thật lâu.

– Sư nương,đã lâu không thấy người vui như vậy.

– Ừm.Ta rất vui,rất tự hào.Tiểu bảo bối,cảm ơn con.

Hắn vòng tay ôm eo thon của sư nương,cái mũi tham lam hấp thụ hương thơm trên thân thể nàng.Cho dù hung hiểm bao nhiêu,cho dù khó khăn cỡ nào,ta chỉ cần một tia ôn nhu này của nàng ở đích đến,vậy là đã đủ để ta liều mạng.

Đám đệ tử phía dưới thấy một màn này thì hung hăng nhổ nước bọt.

Ai cũng biết sư thúc là nữ nhân đẹp nhất Thiên Kiếm Môn,ai cũng biết sư thúc rất chiều chuộng ngươi,thế nhưng ngươi cũng không cần khoa trương như vậy.Ngày nào ngươi cũng được ôm sư thúc vậy thì bớt ôm một lần không được sao?Ôm trước mặt bọn ta thế này rõ ràng là muốn chọc tức đám xử nam chúng ta!

Một kẻ không nhịn được kêu lên:

– Ê!Bình loạn đi!

– Đúng thế.Đừng có suốt ngày bám lấy sư thúc làm bọn ta ngứa mắt.Bình loạn đê!

– Bình đê!Bình đê!

Hắn liếc nhìn đám đông phía dưới,lại nhìn qua Minh Thần đã rút trường kiếm ra,khoé miệng nhấc lên một nụ cười.

– Sư nương…

Chưa kịp nói thì đã có năm ngón tay thon dài mát lạnh đan vào nắm lấy tay hắn.Luồng nhiệt khí từ cơ thể sư nương tràn vào kinh mạch hắn khiến hai người như hoá thành một thể.

Hắn quay lại tròn mắt nhìn Thanh Dương,lại bắt gặp nàng đang mỉm cười.

Đồng tâm nói bằng mắt,tri kỷ chẳng cần lời.

Hắn cười nhạt.Lối sống độc hành đã khiến hắn quá thu mình,xem ra còn phải cố gắng hơn nữa thì mới mong xứng với Thanh Dương.

[Vâng.Sau một hồi lăn lóc trên sàn thì ta đã trở lại rồi đây.Bây giờ trên sàn đấu là hai đấu thủ Minh Thần và Ngạo Nam,hai ngôi sao sáng của Thiên Kiếm Môn đang chuẩn bị bán hành cho nhau thưa quý vị.]

Minh Thần chỉ kiếm vào mặt Ngạo Nam,trầm giọng ra lệnh:

– Lấy kiếm ra đi.

Ngạo Nam ung dung khoanh tay trước ngực,bộ dáng vênh váo rất chi là không coi ai ra gì:

– Kiếm của lão tử đã sẵn sàng từ lâu.Ngươi có gan thì đến đánh,không có gan thì bước xuống dưới.

Minh Thần nhíu mày,tay trái vung lên ném vỏ kiếm vào mặt Ngạo Nam.

[Vâng,đã có những hành động đầu tiên.Vỏ kiếm đã được ném thẳng vào mặt Ngạo Nam nhưng thanh niên này né rất tốt,ngay sau đó Minh Thần lao tới đâm kiếm về phía đối thủ.Liệu Ngạo Nam có tránh được chiêu này hay không?Không,Ngạo Nam không thèm tránh né.Anh đang tỏ ra bình tĩnh một cách khó hiểu thưa quý vị.Kì biến xảy ra,một vật gì đó bất ngờ lao thẳng xuống đâm thủng sàn đấu khiến Minh Thần buộc phải né tránh.Hình như đó là một thanh kiếm,là kiếm của Ngạo Nam,thế nhưng đã bị rơi xuống gầm võ đài mất rồi thì lấy gì mà đánh đây?]

[Sàn đấu lại bị thủng một lỗ nữa thưa quý vị.Ngạo Nam đã dùng Ngự Kiếm Thuật để lôi thanh kiếm lên.Vâng,chưa thấy cao chiêu gì được tung ra thế nhưng cơ sở hạ tầng đã bị thiệt hại nghiêm trọng,đúng là phong cách của kẻ có tiền.Ngạo Nam đã cầm lấy kiếm và tung ra những cú chém đầy thiện cảm,Minh Thần cũng múa kiếm chống lại,hai bên đang chém nhau tung toé.Ngạo Nam đang bị thất thế,anh ấy ngay lập tức nhảy ra luôn nhưng bị Minh Thần đuổi theo rất sát.Có vẻ như kèo lệch rồi,không hay rồi…Bất ngờ kiếm của Ngạo Nam phóng ra.Vâng,một pha ngự kiếm chớp nhoáng – chộp giật – bất thình lình đã khiến Minh Thần buộc phải lộn ra để né tránh.Ngạo Nam đang dựa vào lợi thế nhiều pháp lực để tung ra những chiêu Ngự Kiếm Phi Hành rất ngáo thưa quý vị.]

[Tuy ra chiêu ngáo nhưng có vẻ Ngạo Nam vận dụng Ngự Kiếm Thuật rất thành thạo,Minh Thần đang phải chống đỡ rất vất vả.Liệu kèo có mở mắt với Ngạo Nam hay không?]

Minh Thần giống như đang cực kì chật vật chống lại phi hành kiếm thì bất ngờ động tác nhanh đột biến,cả người hoá thành một tia tàn ảnh mang theo kiếm khí sắc bén ập tới Ngạo Nam khiến cho toàn bộ khán giả đều bị bất ngờ..

Một kiếm này nhanh đến mức ngay cả hắn cũng không kịp bình luận,vừa há miệng thì kiếm đã sắp đâm vào vai của Ngạo Nam.

Thế nhưng Ngạo Nam đã sớm đoán được Minh Thần giả trư ăn thịt hổ,lập tức huy động toàn bộ pháp lực gọi trường kiếm bay trở về.Trường kiếm nhanh hơn tốc độ của Minh Thần một nhịp,Ngạo Nam tung mình nhảy lên thân kiếm sau đó bay ra khỏi phạm vi chiêu thức của đối phương.

Ngự Kiếm Phi Hành.Đạp kiếm mà đứng,phá không mà đi,đạt tới cảnh giới không khác gì thần tiên.

Luyện được Ngự Kiếm Thuật đã khó,có thể đạp kiếm mà đi thì lại càng khó hơn.Đây giống như ngươi có thể nâng một cốc nước,nhưng nếu có một người ngồi trên cốc nước thì ngươi lại không tài nào nhấc lên được.Bởi vậy những ai có thể Ngự Kiếm Phi Hành đều được xem là cao thủ tuyệt thế,là thần tiên sống.

Thế nhưng luận anh hùng đâu dựa vào tuổi tác.Ngạo Nam chỉ mới mười ba tuổi đã có thể Ngự Kiếm Phi Hành,tạo thành một cái truyền kì mới tại Thiên Kiếm Môn.

Giờ thì mọi người đã biết gã đứng ở đâu để quan sát trận đấu.

Đám đệ tử hâm mộ tới đỏ mắt nhìn Ngạo Nam đạp kiếm đứng trên không,gió thổi quần áo gã bay phần phật nhìn oai phong,tiêu sái khó tả.

Vẫn biết thiên tài quái tính,thế nhưng một thằng luyện kiếm hời hợt,cứ xểnh ra một chút là lại trốn đi chơi thế mà lại đạt được cảnh giới này trước cả sư huynh Minh Thần khiến bọn chúng cảm thấy có chút khó chấp nhận.

Thế đạo đảo điên rồi.Loạn rồi,loạn hết cả rồi.

Ngạo Nam cũng không thèm để ý đến đám huynh đệ đồng môn đang gào thét kêu trời lạy đất đến khản cả giọng,sử dụng Ngự Kiếm Phi Hành trực tiếp lao về phía Minh Thần.

Tốc độ Ngự Kiếm Phi Hành cực nhanh mang theo áp lực phong toả toàn bộ đường lui của Minh Thần khiến gã chỉ còn cách đối mặt.Trường kiếm nâng cao,pháp lực cuồn cuộn,Minh Thần quyết định sử dụng chiêu mạnh nhất mà mình biết để chống lại một kích lôi đình này.

Phá Hồng Trần.

Trường kiếm rời tay bay lơ lửng trước mặt Minh Thần đồng thời phát ra hào quang chói mắt,sau đó xoay vòng theo động tác của gã vạch ra một thái cực đồ.

Khi ngự kiếm tới gần thì Ngạo Nam đột nhiên nhảy ra để kiếm tiếp tục lao đến còn bản thân thì tung một cước.Người và kiếm chia ra tấn công vào mặt và đan điền của đối phương cùng một lúc.

Minh Thần nheo mắt,vận dụng toàn bộ pháp lực đánh ra Phá Hồng Trần.Kình lực tản ra khiến đám đệ tử xớn xác lại gần ngã chổng vó.

(Không hổ là thiên tài,chỉ mới nhìn một lần đã bắt chước được.Tuy chỉ có hình không có lực,thế nhưng dùng tu vi Luyện Khí tầng tám bù lại thì cũng miễn cưỡng đủ xài.)

Hắn nhếch miệng:

[Hai đối thủ vừa có những chiêu thức cực kì đầy đặn và phúc hậu,sau đó cả hai đều bị lực xung kích đánh văng ra.Trường kiếm của Minh Thần đã vỡ nát do uy lực của chiêu vừa rồi thưa quý vị.Vâng,kiếm được phát thì chỉ thế thôi chứ còn thế nào nữa.Để anh mang pháp khí vào thì còn chẳng phải là làm cỏ hết cả đám.Tuy kiếm đã nát bét nhưng Minh Thần không bỏ phí một giây nào,Ngự Kiếm Thuật tung ra điều khiển mảnh vỡ ghép lại thành kiếm sau đó đâm về phía Ngạo Nam với vận tốc cực nhanh.Anh ấy như một con sóc vậy,không thể dừng chân ở một nơi quá vài giây.Ngạo Nam sẽ đối phó ra làm sao?Chỉ thấy anh ấy đang đứng chắp tay sau mông và vênh mặt chờ đợi.]

– Ta không đánh nữa.

Ngạo Nam bất ngờ hô lớn,vừa đúng lúc trường kiếm của Minh Thần dừng lại ở cổ gã.

– Đây là ý gì?

– Tung chiêu xong rồi thì nghỉ thôi chứ còn ý tứ gì nữa?Chiêu này chưa hoàn thiện,khi nào nó có tên cũng là lúc răng ngươi rơi đầy đất.

Gã nhìn Minh Thần như một kẻ đần sau đó Ngự Kiếm Phi Hành bay đi.

Toàn bộ những người có mặt tại Kiếm Phong đều câm lặng vì hành vi này của gã.Xem ra không phải tự nhiên Tiêu Viêm cho gã vị trí nhị sư huynh.Chưa cần xét tu vi,chỉ dựa vào một phần khùng điên này đã đủ để đám huynh đệ Thiên Kiếm Môn đội gã lên đầu.

– Tiểu bảo bối…

Thanh Dương vỗ nhẹ lên mặt hắn,lại phát hiện hắn vừa mới gào mồm bình loạn vậy mà đã ngủ quên từ bao giờ.Cặp chân mày bây giờ mới giãn ra trên khuôn mặt non nớt,trở về đúng với bộ dáng của một đứa trẻ mười ba tuổi.

– Đứa nhỏ này…Lão Tam,phiền ngươi nói hộ tiểu bảo bối vậy.

– Hứ.Chẳng phải hắn bình loạn rất hay sao?Liền để hắn tuyên bố đi.

Lão Tam là một trong những thành viên gạo cội của Thiên Kiếm Môn vậy nên Tiêu Viêm cũng không tiện trách mắng lão,cuối cùng gã đành phải nói thay.Ai bảo hắn làm lão tự ái cơ chứ.

Trận chung kết:Minh Thần – Toàn thắng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN