Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 208: Chiến Thắng
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Đoạn Tiểu Giang càng đi sâu vào động, bên trong cũng càng lúc càng rộng hơn, vốn dĩ chỉ đủ chỗ để hai ba người sóng vai cùng đi, hiện giờ đi song song năm sáu người cũng không thành vấn đề.
Đáng tiếc dưới chân dần dần có vũng nước, phương pháp ném viên đá thăm dò từ xa của Đoạn Tiểu Giang đã vô dụng, chỉ có thể cầm vỏ Tú Xuân đao giống như cây gậy người mù để quơ quào dò đường, bước đi càng thêm cẩn thận.
“Vèo.” Vỏ đao của Đoạn Tiểu Giang đang quơ ở phía trước thì đột nhiên từ hai bên vách núi bay vụt ra vô số mũi tên đan xen.
“Đại nhân cẩn thận!” Đoạn Tiểu Giang xoay người lui về phía sau, che trước người Khấu Lẫm.
Người Tống gia cũng đồng loạt tiến lên bảo vệ Tống Diệc Phong.
“Không có việc gì rồi.” Chờ trận mưa tên qua đi, Đoạn Tiểu Giang tiếp tục tiến tới.
Một khắc sau, con đường phía trước rốt cuộc rộng mở thông suốt.
Hang động này có hình dáng tựa như một chiếc bình hoa miệng hẹp bị ngã nghiêng xuống đất, một đường đi vào đều là miệng bình, lúc này rốt cuộc mới tiến đến trong bụng của bình hoa, tuy đã rộng mở nhưng lại bị bít kín không còn đường nào phía trước.
“Coi bộ đã đi tới đáy.” Đoạn Tiểu Giang quay đầu lại nói.
“Trống không?” Tống Diệc Phong đảo mắt một vòng quan sát khắp nọi nơi, trong đường kính hơn mười trượng đều trống hoác, xem chẳng sót thứ gì.
Hắn quay đầu nhìn Giang Thiên Dữ đang đứng sau lưng.
Giang Thiên Dữ nhíu mày: “Hẳn là có cơ quan.”
Tống Diệc Phong ra lệnh cho thuộc hạ: “Tìm thử xem.”
Năm người bảo hộ Tống Diệc Phong, đám người còn lại tản ra sờ soạng dò tìm trên vách đá.
Thực nhanh có người hô to: “Đại nhân, chỗ vách đá này có khắc chữ!”
Tống Diệc Phong đẩy ra hộ vệ chặn đường vội vàng tiến lên. Những chữ đó giống như được tạc bằng vũ khí bén nhọn, chữ rất nhỏ chi chít xiêu xiêu vẹo vẹo, không dễ đọc.
“Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ti, mộ thành tuyết……”
Đây là bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch; tiếp theo sau là bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Đây là đố chữ?
Mọi người đều nghĩ như vậy nên nghiêm túc quan sát.
Quan sát một hồi chợt cảm thấy những chữ kia giống những con nòng nọc li ti bơi qua bơi lại trong suối nước, càng chăm chú để nhìn rõ thì đám nòng nọc di chuyển càng mau.
Thình lình nghe Triệu thiên sư hét lớn: “Đừng nhìn nữa, những chữ này có cổ quái!”
Tống Diệc Phong đột nhiên bừng tỉnh, tim đập thình thịch, phát hiện vừa rồi bản thân lâm vào trạng thái mơ màng, giống như bị ai đó khống chế lý trí. Thấy đám tâm phúc vẫn còn một số người bị bài thơ câu dẫn, hắn bèn rống lên: “Tỉnh lại!”
Tiếng quát chói tai uy lực mười phần có thể đánh thức đám thuộc hạ. Bỗng nhiên trong hang động lại vang lên tiếng sáo đứt quãng, lúc cao lúc thấp không thành nhịp điệu.
Những hàng chữ cổ quái kết hợp với tiếng sáo quỷ dị đánh sâu vào cân não, ngay cả Triệu thiên sư biết phong thuỷ trận pháp mà cũng chống đỡ không được, trực tiếp ngất đi.
Tống Diệc Phong có nội công thâm hậu nên miễn cưỡng có thể chống đỡ, nhưng cao thủ hắn mang vào hơn phân nửa đều thổ huyết, chỉ còn lại mấy người vẫn có thể tỉnh táo.
Mới đầu nhìn dòng chữ trên vách đá, Tống Diệc Phong còn tưởng đây là nơi tàng bảo nên vốn dĩ đã có, nhưng tiếng sáo mới vừa xuất hiện lại truyền đến từ phía sau bọn họ.
Trong động còn có những người khác?!
Tống Diệc Phong giật mình kinh ngạc, nhìn về vách đá sau lưng nơi truyền ra thanh âm, chỉ thấy Khấu Lẫm và Đoạn Tiểu Giang đang đứng ở chỗ đó, trong tay cũng không cầm cây sáo, không phải do bọn họ thổi! Lại nhìn dáng vẻ của Khấu Lẫm và Đoạn Tiểu Giang, rõ ràng chưa hề bị tiếng sáo ảnh hưởng.
So sánh với sự trấn định của Khấu Lẫm, Đoạn Tiểu Giang mặt mày cực kỳ kinh ngạc. Vừa rồi hắn cũng định nhìn hàng chữ kia nhưng lại bị Khấu Lẫm bịt kín đôi mắt, túm hắn lui về phía sau dán lưng vào vách đá. Sau đó hắn nghe được phía sau vách đá có người thổi sáo, thậm chí có thể nghe tiếng hít thở lấy hơi của người thổi.
Đoạn Tiểu Giang bị dọa da gà nổi khắp toàn thân, trong nháy mắt hắn cũng bắt chước Tiểu Hà hoài nghi có quỷ núi đang quấy phá. Nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy nụ cười xảo trá như hồ ly trên khóe miệng đại nhân nhà bọn họ, Đoạn Tiểu Giang liền bình tĩnh lại.
Không đợi Tống Diệc Phong chất vấn, bỗng nhiên vách đá sau lưng Khấu Lẫm vỡ vụn, hóa ra là một cửa ngầm.
“Muốn chạy trốn à?” Tống Diệc Phong xông lên muốn bắt lấy Khấu Lẫm, nhưng chỉ đi được ba bước liền sửng sốt.
Khấu Lẫm cũng không trốn chạy mà chỉ túm Đoạn Tiểu Giang dịch qua một bên. Lập tức một đoàn Cẩm Y Vệ cầm binh khí trong tay vọt ra từ cửa ngầm, ước chừng hơn một trăm người, gần như đứng chật kín hang động.
“Đại nhân!” Thấy Khấu Lẫm chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra, nhóm Cẩm Y Vệ nhường ra một con đường, mặc dù đang đối địch cũng không quên chào hỏi.
“Tống Đô đốc, vừa nãy ngài mới nói ngài tin tưởng “binh bất yếm trá”, thích lấy thịt đè người?” Giọng điệu ngả ngớn, Khấu Lẫm lơ đãng quét mắt lên người Tống Diệc Phong đang bị vây chặt, “Hiện tại ngài không chỉ ít người mà còn toàn là người bị trọng thương.”
“Ngươi…” Tống Diệc Phong phản ứng không kịp.
Lúc này, một nam tử mặc đồ đen cầm cây sáo tiến vào từ con đường Cẩm Y Vệ nhường ra. Khi đi đến bên người Khấu Lẫm, nam tử dừng chân, cắm cây sáo vào bên hông, hơi khom người: “Đại nhân còn chưa chịu tới thì chúng ta sẽ phải chết đói ở đây.”
Khấu Lẫm híp mắt cười: “Lão Bạch, bên ngoài dây mây rất dọa người, suýt chút nữa đã treo cổ thuộc hạ của ta.”
“Không sao, ta đích tay thao tác, đương nhiên có chừng mực.” Liễu Ngôn Bạch nhàn nhạt nói.
Tạ Huyên vẫn luôn bảo hộ Liễu Ngôn Bạch thật kỹ, trước nay Tống Diệc Phong chỉ dùng thư từ liên lạc chứ vẫn chưa được thấy mặt, cũng không biết thân phận, chỉ cho rằng là người trong Cẩm Y Vệ, giận thấu tim: “Khấu Lẫm, ngươi đã phái người tới sớm một bước, lấy đi bảo tàng còn cố ý diễn kịch gạt ta!”
Khấu Lẫm vốn muốn hạ lệnh giết sạch bọn chúng, xoay người về phía trước ngẫm nghĩ một chút rồi hơi nhếch khóe môi: “Tống Đại Đô đốc, để ngươi chết làm quỷ minh bạch cũng không sao. Bản quan đích xác phái người tới đây trước một bước, nhưng đảo này căn bản không phải là nơi tàng bảo gì cả. Trước đó bản quan có hỏi Kim Đại lão bản để tìm một hoang đảo trong vùng biển Đông Nam, hòn đảo phải vừa hẻo lánh ít dấu chân người lại vừa phải có hang động để thích hợp mai phục. Kim Đại lão bản trà trộn ở Đông Nam hải mười mấy năm, đối với các hòn đảo lớn nhỏ trong vùng phụ cận rõ như lòng bàn tay, nhất định đề cử hòn đảo này cho bản quan.”
Liễu Ngôn Bạch nói tiếp: “Vì thế ta liền dẫn người tới đây trước, mai phục chờ ngài.”
Khấu Lẫm cảm thán: “Để làm ngài tin tưởng bản quan thật sự tham tiền, thật sự bị trúng kế của các ngươi, bản quan phải mang theo phu nhân chịu khổ trên biển suốt một tháng. Đến được chỗ này lại phải mang theo thuộc hạ đi quanh đảo một vòng, lăn lộn suốt sáu ngày, hư hao thể lực không nói mà còn tốn bao nhiêu tiền của bản quan ngài biết không? Chỉ tính trận dây mây ở cửa động đã hao phí hơn bốn trăm lượng vàng.”
“Vốn dĩ trong động ta có thể thiết kế một trận pháo vô cùng cao cấp, căn bản không cần binh đao mà vẫn có thể lấy mạng các ngươi dễ như trở bàn tay.” Liễu Ngôn Bạch chỉ chỉ bài thơ Tương Tiến Tửu và Trường Hận Ca trên vách đá đối diện, “Thế nhưng đại nhân vì tiếc tiền nên mới chọn thuật nhiếp hồn của Thiên Trúc như thế này.”
“Không phải bản quan keo kiệt, chủ yếu là mạng của hắn không đáng giá cho bản quan tiêu phí nhiều tiều như vậy.” Khấu Lẫm vỗ vai Liễu Ngôn Bạch.
“Cái đồ gian tặc!” Tống Diệc Phong bị chọc tức lại phun ra một búng máu.
Khấu Lẫm không thèm để ý mạt tướng phe thua, thản nhiên giũ vạt áo: “Lão Bạch, đi thôi!”
Hắn xoay người, từ cửa đá ra ngoài. Liễu Ngôn Bạch cũng đi theo.
Tống Diệc Phong bị bao vây không thể cục cựa, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, hắn vốn định thương lượng với Giang Thiên Dữ nhưng lại phát hiện không thấy Giang Thiên Dữ đâu. Tầm mắt nhanh chóng quét một vòng, kinh ngạc nhận ra một nam tử mặt đầy sẹo đứng lẫn trong đám Cẩm Y Vệ.
Tựa như cây cỏ gặp nắng xuân, ánh mắt hắn chợt sáng ngời: “Thế Phi! Ta là phụ thân của con…”
A Phi thờ ơ, đội mũ áo choàng lên đầu, xoay người đuổi theo Liễu Ngôn Bạch. Tru sát Tống Diệc Phong là hành động của Thiên Ảnh, Thiên Ảnh nuôi lớn hắn, bỏ tiền bồi dưỡng hắn, hắn không biết Tống Thế Phi là ai, cũng không muốn biết.
Hắn là A Phi!
Bởi vì hang động quá sâu nên thanh âm trong đáy động không thể truyền ra ngoài, nhóm Cẩm Y Vệ và đám người Tống gia cũng không biết bên trong đã xảy ra sự tình gì.
Cẩm Y Vệ vẫn bị đám người Tống gia bao vây, ánh mắt bọn họ đều đặt lên người Sở Dao đứng bên cạnh Tống Thế Tĩnh, trong lòng đều đồng loạt thầm tính toán xem có khả năng cứu Sở Dao phá tan vòng vây trùng trùng hay không.
Nhưng nhân số giữa địch và ta thật sự quá mức cách xa, địch nhân vây khốn bọn họ cũng không phải hạng người hời hợt. Nếu không nắm chắc thì bọn họ không dám vọng động, để tránh biến khéo thành vụng.
“Bõm”.
Đột nhiên có hòn đá nhỏ từ trên trời rơi tõm xuống suối nước bên cạnh mọi người, bốc lên một tia khói trắng mỏng manh. Hiện giờ trời đã tối nên tầm nhìn không rõ ràng, vì thế cũng không người nào để ý chuyện khác lạ.
Sau đó một tràng “Bõm bõm” như trời giáng mưa đá đồng loạt rớt vào suối nước, “xì xì” khói trắng tỏa ra dày đặc.
“Cái gì thế?”
“Khói độc?!”
“Đừng hoảng hốt, mau che miệng mũi rời xa dòng suối!”
Đám người của cả hai bên đều khủng hoảng nhốn nháo xôn xao, Sở Dao không biết đây là thứ gì, sợ ảnh hưởng đến hài nhi trong bụng, vội vàng bịt miệng mũi.
Đột nhiên một người ôm choàng lấy eo nàng, trong màn sương khói dày đặc nàng tưởng Tống Thế Tĩnh sợ nhiễu loạn nên giữ chặt con tin. Nhưng khi nàng được bế lên thì thân thể quen thuộc dán sát khiến nàng lập tức nhận ra là Khấu Lẫm.
“Là ta.” Khấu Lẫm thấp giọng báo danh, bế nàng xuyên qua đám người nhảy lên đỉnh núi thấp.
Đúng như Sở Dao suy nghĩ, Tống Thế Tĩnh thật sự chuẩn bị kiềm giữ nàng, đáng tiếc động tác chậm hơn Khấu Lẫm một bước. “Ai?” Trong màn sương khói hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng bế đi Sở Dao, hắn rút đao đuổi theo nhưng lại bị một mũi tên không biết từ đâu bay tới bức lui trở về.
Sương khói tới mau mà tan cũng cực nhanh. Sau khi hồi phục tầm nhìn, cả đám người hai phe trong thung lũng đều trợn mắt há hốc mồm. Trên đỉnh của hai bên vách núi thấp toàn là Cẩm Y Vệ cầm trong tay nỏ tiễn và súng kíp từ trên cao nhìn xuống, chiếm cứ tất cả các địa hình thuận lợi.
Tiểu Hà và nhóm Cẩm Y Vệ đang bị bao vây đều rất vui vẻ, đòn bánh tét đột nhiên được mở bung ra, cảm giác này thật là sảng khoái.
Sau khi hoàn toàn khống chế thế cục, Khấu Lẫm cũng không xử lý giải quyết hậu quả, chỉ bế Sở Dao nhanh chóng rời đi, không hề quay đầu lại: “Tiểu Giang, giao cho các ngươi.”
Đoạn Tiểu Giang ôm quyền: “Vâng!” Trong lòng minh bạch đại nhân nhà bọn họ vì sao phải sốt ruột chạy đi — nhất định muốn mau chóng giải thích cho phu nhân, nhìn bộ dáng phu nhân coi bộ cũng chẳng hay biết gì.
Sở Dao đích xác đầy bụng nghi vấn, khổ nỗi cổ họng vẫn còn khô khốc nói không nên lời. Đôi tay ôm chặt cổ Khấu Lẫm, nàng an tĩnh ghé vào đầu vai phu quân lướt nhìn một loạt bóng dáng Cẩm Y Vệ, bỗng dưng nhìn thấy Liễu Ngôn Bạch một thân áo đen mặt mày tái nhợt.
Trong lòng nàng liền đoán ra được phần nào.
Khấu Lẫm ôm nàng về thuyền đang neo đậu bên bờ biển, tới gần thì thấy ba con thuyền đang cột chung với nhau: thuyền của bọn họ, thuyền của Tống gia, thuyền của Giang Thiên Dữ.
Sở Dao nhìn qua, đứng trên sàn tàu đều là người một nhà.
Một quan viên Cẩm Y ám vệ cuống quít tới đón: “Chỉ Huy Sứ đại nhân, tất cả đám sát thủ lưu lại giữ thuyền đều bị chế phục…”
“Làm tốt lắm, lát nữa Lục Đại thủ lĩnh nhà các ngươi sẽ ban thưởng thật mạnh.”
Khấu Lẫm “của người phúc ta” cười cười tán dương, bế Sở Dao nhảy lên thuyền trở lại phòng ngủ trong khoang.
Sau khi đặt Sở Dao xuống giường, Khấu Lẫm ngồi bên mép ấp tay lên bụng nàng nhẹ nhàng xoa xoa: “Nhi tử, có bị dọa hay không? Đừng sợ! Luận về võ công thì những người cha con đánh không lại nhiều như “cá diếc qua sông”, nhưng nếu đấu mưu kế thì cha con có thể nói là “Độc cô cầu bại” đấy.”
Không nghe Sở Dao có bất luận phản ứng gì, hắn vội ngước lên liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ ra chút chột dạ. Hắn bèn hắng giọng, căng da đầu vào đề: “Dao Dao, sự tình là như thế này. Vào đêm ta theo cha trở lại Ma Phong Đảo đã thương lượng với lão Bạch…” Kỹ càng tỉ mỉ giải thích một lần.
Bàn tay từ bụng nàng dời lên trên mặt, Khấu Lẫm vuốt ve gò má nàng thở dài: “Đừng bực ta, bước cờ này rất hung hiểm, ta sợ nếu nói trước cho nàng thì chỉ khiến nàng lo lắng suốt cả một đường. Hơn nữa, kế hoạch “dẫn quân vào bình” và “bắt ba ba trong rọ” của ta lần này thực sự khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất, ta sợ nàng diễn không quen… Rốt cuộc lần này kẻ mà chúng ta phải đối phó là Trung quân Đại Đô đốc “thân kinh bách chiến”, ta không hiểu biết cặn kẽ về hắn nên trong lòng rất thấp thỏm, thậm chí giấu luôn cả Tiểu Giang.”
Sở Dao không vội quan tâm vấn đề này, trước tiên chỉ chỉ mũi và bụng của mình.
Khấu Lẫm hiểu ý: “Loại bột phấn gặp nước bốc khói không có hại cho thân thể, không cần lo lắng.”
Sở Dao yên tâm, cảm thấy môi khô ráo nên lấy đầu lưỡi liếm liếm.
Khấu Lẫm đứng dậy rót nước: “Vốn dĩ ta không muốn mang nàng theo vào chốn nguy hiểm, nhưng doanh địa Ngu gia quân hiện giờ càng không yên ổn, lần này cả đi lẫn về phải mất ít nhất hai tháng, ta không thể yên lòng.”
Sở Dao uống một hơi cạn sạch chén nước trên tay Khấu Lẫm, ngẩng đầu hỏi: “Phu quân, làm sao chàng biết được có quỷ kế?” Nói xong mới phát hiện chính mình đã có thể lên tiếng.
Khấu Lẫm đặt chén không lên bàn: “Ta không biết, chỉ là bức họa Núi Sông Vạn Dặm giành lại được quá mức thuận lợi, làm ta có cảm giác gặp nguy cơ.”
Sở Dao nhướng mày: “Vậy mà cũng gọi là thuận lợi? Theo thiếp đoán, chỉ vì không phải đích thân chàng lấy về nên trong lòng mới không yên ổn chứ gì?”
“Thông minh.” Khấu Lẫm mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, hoảng hốt giải thích, “Đừng hiểu lầm, ta không phải không tín nhiệm cha, chỉ là mỗi người đều sở trường riêng, cha am hiểu nhất chính là quyền mưu tranh đấu đảng phái, luận về âm mưu quỷ kế thì cha không lành nghề bằng ta, hơn nữa…”
“Hơn nữa cha là tế tử do ngoại tổ phụ lựa chọn, ngoại tổ và Tạ Huyên hiểu biết cha quá sâu.” Sở Dao cũng nghĩ đến vụ này, “Thiếp hiểu được.”
“Nàng không tức giận thì tốt rồi.” Khấu Lẫm thích nhất Sở Dao ở điểm này — vấn đề liên quan đến chính sự thì nàng tín nhiệm hắn một trăm phần trăm, lại còn vô cùng “thông tình đạt lý” không chơi trò hờn dỗi.
Sở Dao thầm nghĩ chuyện này có gì mà phải tức giận, ngược lại nên khen chàng ta mới đúng: “Cũng may có chàng suy nghĩ thấu đáo, bằng không lần này chúng ta thật sự tiêu đời.”
“Sẽ không đâu.” Khấu Lẫm một lần nữa ngồi xuống bên cạnh nàng, mỉm cười nói, “Cho dù ta không phát hiện thì cũng sẽ không rơi vào bẫy rập của Tạ Huyên. Lão ấy hiểu biết cha nhưng lại không hiểu biết ta. Lão ấy luôn cho rằng nàng có thai trong người thì ta tuyệt đối sẽ không mang theo nàng, hoặc là bỏ rơi nàng mà đi tầm bảo. Lão quá chắc chắn phải là như vậy.”
Sở Dao bày ra vẻ mặt bán tín bán nghi: “Không phải sao?”
Khấu Lẫm lập tức thu hồi nụ cười: “Lời này hỏi ra đâm thấu tim, ở trong lòng nàng ta thật là người không biết phải trái vậy hả?”
Vẻ mặt Sở Dao càng thêm nghi hoặc: “Chẳng lẽ… không phải à?”
“Ôi!” Khấu Lẫm giống như bị một mũi tên xuyên tim, bi thiết hô lên một tiếng, đôi tay ôm ngực, điệu bộ như tim đã bị vỡ vụn thành từng mảnh, ngã xuống giường.
Sở Dao phì cười ra tiếng, nhéo chàng ta một phen ý bảo đừng náo loạn. Khấu Lẫm vẫn không nhúc nhích, Sở Dao hô vài tiếng cũng không thấy phu quân có phản ứng, chợt nghĩ không biết vừa rồi ở trong hang động có bị nội thương gì không, bị dọa không nhẹ lay Khấu Lẫm kêu vài tiếng “phu quân”.
Khi nàng sốt ruột chuẩn bị ra ngoài kêu người, Khấu Lẫm không nín được bật cười vài tiếng, Sở Dao mới biết mình bị lừa, lại hung hăng nhéo thêm mấy cái vào eo chàng ta, véo đến khi chàng ta xin tha mới thôi.
Hai người náo loạn một hồi, thần kinh căng chặt của Khấu Lẫm trong suốt đoạn thời gian qua giãn ra rất nhiều.
Ăn xong cơm chiều, Cẩm Y Vệ đưa tới nước ấm cho Khấu Lẫm ở trong phòng ngâm người. Mỗi khi phá xong một vụ án lớn, Khấu Lẫm đều ngâm người để thả lỏng suy nghĩ, đây là thói quen của hắn.
Sở Dao mang ghế dựa ngồi sau lưng phu quân giúp chàng xoa huyệt Thái Dương, hơi nước ấm áp hun đỏ mặt nàng: “Vậy sau đó chúng ta đi tìm bảo tàng?”
“Lại muốn thử ta?”
“Không phải, nếu thật đi tìm thiếp cũng sẽ không phản đối. Rốt cuộc tới vùng duyên hải một chuyến thực không dễ dàng, nếu thật có bảo tàng thì số lượng không nhỏ, thiếp cũng bị động tâm.”
“Không cần đi.” Khấu Lẫm nhắm mắt lại, “Vị trí bảo tàng chân chính cách nơi này khá xa, sau đó chúng ta sẽ về lại doanh trại rồi đi đường bộ chậm rãi hồi kinh, hài nhi trong bụng sẽ càng ngày càng lớn, không thể trì hoãn được. Dù sao đảo nhỏ tàng bảo chỉ có ta và nàng mới biết vị trí, sớm hay muộn gì cũng thuộc về nhà chúng ta, chờ sau này khi nào nhàn rỗi an ổn, chúng ta sẽ mang nhi tử cùng nhau ra biển chơi một chuyến.”
Khấu Lẫm trả lời không cần nghĩ ngợi, hẳn là đã suy nghĩ qua rồi quyết định chủ ý, Sở Dao cũng không khuyên gì nữa.
Đề cập đến chuyện hồi kinh, nàng nhịn không được nhíu mày: “Phu quân, Tống Diệc Phong không phải Tống Thế Quân, hắn là Trung quân Đại Đô đốc, vậy mà chàng cứ thế mà giết hắn thì giải thích với phủ Định Quốc Công thế nào, làm sao ăn nói với Thánh Thượng?”
Khấu Lẫm duỗi người: “Chuyện xảy ra ngoài phạm vi của Đại Lương, hắn tới giết ta nên bị ta giết lại, cần gì phải giải thích?”
“Định Quốc Công…”
“Định Quốc Công cũng không biết nhi tử của ông ấy vì sao ra biển, nếu biết là cầm theo bức họa Núi Sông Vạn Dặm tầm bảo, ông ấy dám lộ ra?” Khấu Lẫm vỗ vỗ mu bàn tay nàng, khuyên nàng yên tâm, “Thiên Cơ ở kinh thành mà, hắn sẽ xử lý tốt. Lại nói Tống gia không hề đặt nặng nhân tình mà chỉ chú trọng truyền thừa, Tống Tích đâu phải tuyệt hậu nên sẽ không gây náo động, cùng lắm sau này chỉ có thể lén lút trả thù ta, ta cũng không sợ.”
Toàn bộ Đại Lương, ngoại trừ hai người họ Sở thì Khấu Lẫm hắn đây chẳng sợ một ai.
“Thiên Cơ đã trở lại kinh thành?” Sở Dao hơi kinh ngạc, đôi tay xoa huyệt Thái Dương chựng lại, “Chẳng lẽ Giang Thiên Dữ không phải do Thiên Cơ dịch dung?”
“Đương nhiên không phải.” Khấu Lẫm cười nói, “Sao nàng lại nghĩ như vậy?”
“Nếu chàng đã sớm có chuẩn bị, sao lại để thiếp lâm vào cảnh nguy hiểm? Rốt cuộc thiếp đang có mang, chịu không nổi va chạm.” Sở Dao chọt chọt tấm lưng ướt dầm dề của phu quân, “Chàng để thiếp lại một mình trên thuyền, nhất định là tuyệt đối yên tâm, vậy thì ai sẽ khiến chàng yên tâm? Chắc chắc không phải người Tống gia, vậy chỉ còn có thể là Giang Thiên Dữ. Lúc đó hắn còn nháy mắt với thiếp nữa chứ, biểu hiện có hơi chút khác thường.”
Khấu Lẫm khen: “Dao Dao quả nhiên thông minh, hắn thật là Thiên Cơ dịch dung giả trang.”
“Không phải, chàng gạt thiếp, Thiên Cơ sẽ không biết khống chế cá lớn trúng cổ, cam đoan không thể nào giả trang Giang Thiên Dữ.”
Khấu Lẫm đang muốn nói chuyện, Sở Dao cảnh cáo, “Nói thật đi!”
“Được rồi, Thiên Cơ thật sự đã hồi kinh, quốc yến sắp sửa tổ chức, ta nhờ hắn mang về bức họa Núi Sông Vạn Dặm.” Khấu Lẫm biết không thể gạt được nàng, có chút bất đắc dĩ giải thích, “Đồng thời, lão Bạch nói cho hắn đặc điểm riêng để nhận dạng thân phận Thiếu Ảnh chủ, cũng báo cho hắn nơi ẩn thân của Tạ Huyên. Thiên Cơ đã dịch dung thành lão Bạch, tiếp cận Tạ Huyên giết lão ta.”
Sở Dao hơi kinh ngạc: “Đêm đó chàng đi tìm tiên sinh, chẳng những ngả bài mà còn nói ra vụ tiên sinh có thể là nhi tử của Tạ Huyên?”
“Phải. Ta còn nói sở dĩ Tạ Huyên làm hết thảy rất có thể vì muốn dìu dắt nhi tử lên làm hoàng đế.”
“Tiên sinh… tin? Chỉ dựa vào sự phỏng đoán phân tích của chàng?”
“Lão Bạch vốn dĩ cũng có chút lòng nghi ngờ, nhưng nghe ta phân tích thì càng thêm xác định. Ta chỉ cho hắn hai con đường: hoặc là hợp tác với ta, hoặc là ta bắt cóc hắn đi tìm Tạ Huyên rồi cùng giết cả hai.”
“Sau đó tiên sinh bình tĩnh tiếp nhận rồi hợp tác với chàng? Lập tức thương lượng kế hoạch này mà không lấn cấn trong lòng?”
“Phải.”
Sở Dao hít vào một hơi, khó có thể tin.
Khấu Lẫm quay đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt kinh ngạc của nàng, buồn cười nói: “Chuyện Hạ Lan phu nhân không phải tỷ tỷ của ta, chẳng phải nàng cũng trực tiếp hung hăng cho ta một gậy? Ta có thể gánh được, vì sao lão Bạch lại không thể? Đôi ta đều đã là đại lão gia đến tuổi có con cháu được rồi, ai mà không trải qua vài lần suy sụp nhưng phải cắn răng nhịn đau để sống? Chẳng lẽ còn muốn giống những thiếu niên mặt còn lông tơ, phải bày ra bộ dạng ý chí tinh thần sa sút một hồi hay sao?”
Nói như thế cũng đúng, trong lòng Sở Dao thật sự bội phục hai người họ, đáng giá để học tập.
Nàng lại hỏi: “Vậy chuyện Giang Thiên Dữ là thế nào?”
“Sau khi ta và lão Bạch quyết định phối hợp với nhau bèn ngồi cùng nhau phỏng đoán, đều cho rằng có lẽ Giang Thiên Dữ chưa chết. Sự tình quan trọng, nếu chỉ đoán mò thì không được, yêu cầu phải có bằng chứng, vì thế ta tranh thủ đến Tiêu Đảo.”
“Đi Tiêu Đảo làm gì?”
“Khi Ngu Tổng binh và cha cùng nhau bái phỏng Kim gia, thuyền ngừng ở Tiêu Đảo trước. Cha muốn để nương lại ở Ma Phong Đảo cho nên mang theo quan tài, quan tài vẫn luôn giữ trong khoang đáy khi thuyền neo ở Tiêu Đảo. Ta lên thuyền, lén nhổ đinh mở quan tài kiểm tra…”
Sở Dao nhíu mày, biết Khấu Lẫm muốn kiểm tra cái gì. Trước đó Giang Thiên Dữ đã cảnh báo nếu Khấu Lẫm đột nhiên mang xác mẫu thân ra khỏi dược thất, xác chết không được bảo quản kịp thời thì sau hai mươi ngày sẽ bắt đầu hủ bại. Nếu hắn không nói dối để dọa dẫm thì lúc đó xác chết đã bị bốc mùi.
“Thi thể của nương lại không có bất luận biến hóa gì.” Khi nói chuyện, ánh mắt Khấu Lẫm dần dần sâu thẳm, “Có thể thấy được khi quan tài để ở doanh trại thì Giang Thiên Dữ đã lén trà trộn vào để bảo quản xác chết của nương. Nhưng hắn lại không mang đi vì sợ chúng ta phát hiện, vì thế ta mới mới đoán chắc chắn bọn chúng có âm mưu gì đó.”
“Vậy làm cách nào chàng tóm được Giang Thiên Dữ?” Lúc đó bụng Khấu Lẫm đang có thương tích, gần như nằm liệt giường, đâu thể rời đảo đi truy bắt Giang Thiên Dữ, nàng bèn phỏng đoán, “Là tiên sinh phải không?”
“Lão Bạch là Thiếu chủ của Thiên Ảnh, muốn dụ Giang Thiên Dữ xuất hiện cũng không khó. Sau đó Thiên Cơ dẫn người bới tung hang ổ Thiên Ảnh ở Đông Nam hải bắt được hắn, cùng hắn đàm phán.”
Đưa lưng về phía Sở Dao, vẻ mặt Khấu Lẫm nghiêm túc, “Dao Dao, có một chuyện ta vốn không định nói cho nàng — Thiên Cơ, lão Bạch và ta đã phải cân nhắc thật lâu, đều cho rằng thay vì diệt trừ Thiên Ảnh thì không bằng thu thập để mình sử dụng.”
Sở Dao chưa hiểu rõ: “Thu thập để mình sử dụng?”
Khấu Lẫm gật đầu: “Đúng vậy! Giáo đồ Thiên Ảnh trong lãnh thổ Đại Lương ước chừng có hơn ba vạn, trong đó rất nhiều giáo đồ cũng giống như đám người Tiểu Hà, đều xuất thân cô nhi rồi được Thiên Ảnh bỏ tiền bồi dưỡng, hơn phân nửa số người đều không hề có quan niệm đúng sai, chỉ biết mù quáng trung thành. Thêm vào đó, thế lực Thiên Ảnh rắc rối khó gỡ, liên lụy đến ích lợi của đông đảo tập đoàn, đa số tập đoàn vẫn chưa tham dự quá nhiều hoạt động, chủ yếu tham gia là muốn vớt chỗ tốt. Ví dụ như Trịnh Quốc công và vài vị Vương gia, muốn nhổ tận gốc bọn chúng thì có thể sẽ dấy lên một trận phong ba trong phạm vị lãnh thổ một nước.”
Sở Dao đã hiểu, ba người bọn họ muốn chọn thủ đoạn nhu hòa, xử lý trong yên ắng.
Bởi vì Lục Thiên Cơ bí mật giết Tạ Huyên, Liễu Ngôn Bạch ở vị trí Thiếu Ảnh chủ nên có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận chức vụ lãnh đạo. Còn Lục Thiên Cơ ẩn núp trong nội bộ Thiên Ảnh mấy năm, nghiễm nhiên sẽ thành Đường chủ.
“Ngoài ra còn ba gã Đường chủ phụ trách khu vực Tây Bắc, Trung Nguyên và Liêu Đông thì chỉ có Giang Thiên Dữ mới biết được là ai. Giang Thiên Dữ là người hểu biết mạch lạc nhất về căn cốt của Thiên Ảnh chỉ sau Tạ Huyên, chỉ có hắn mới có thể tương trợ Liễu Ngôn Bạch hoàn toàn khống chế Thiên Ảnh, hướng dẫn tổ chức tà giáo này đi vào đường chính đạo.”
Khấu Lẫm xoay người, hai tay gác trên thành bồn tắm, giọng điệu mang vẻ hổ thẹn, “Dao Dao, bởi vì chuyện của nương, lúc trước nàng cầu ta nhất định phải giết Giang Thiên Dữ, ta đã đồng ý nhưng lại nuốt lời. Tuy nhiên, hắn nhất định phải trả giá cho hành động ác đức từ trước, chúng ta quyết định cầm tù hắn trong dược huyệt ngầm ở Ma Phong Đảo, để Đoạn Xung trông giữ, coi như bị tù chung thân.”
Sở Dao mở to mắt: “Hắn nguyện ý?”
“Hắn có tư cách gì mà phản đối, hắn vốn đã bị chúng ta bắt lấy, Liễu Ngôn Bạch lại phản chiến, hắn cũng biết cho dù có phối hợp với chúng ta hay không thì Tạ Huyên cũng sẽ tiêu đời. Nếu đáp ứng hợp tác với chúng ta thì hắn còn có thể tiếp tục nghiên cứu y đạo.” Nhìn thấy Sở Dao đen mặt, Khấu Lẫm vội vàng nói rõ, “Yên tâm, chỉ là Kim gia ra tiền cung cấp dược liệu cho hắn luyện dược, không có khả năng dùng người sống thực nghiệm. Thiên Cơ đề nghị có thể dùng phạm nhân tử hình nhưng bị ta cự tuyệt.”
Sắc mặt Sở Dao hòa hoãn lại, dịu dàng cười nói: “Thiếp biết đây là ba người các vị đã trải qua đủ loại cân nhắc mới quyết định đi đến lựa chọn tốt nhất.”
“Thật là thông tình đạt lý.” Khấu Lẫm thấy vẻ mặt nàng thản nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, duỗi thân vặn cái lưng mỏi rồi lại ngả người vào bồn tắm, thở dài cảm khái, “Nhớ tới từ khi bức họa Núi Sông Vạn Dặm bị mất, Thánh Thượng triệu ta hồi kinh điều tra và giải quyết vụ án này, mới đó mà đã qua nửa năm.”
“Nửa năm thì sao?” Sở Dao nhìn chằm chằm vào hàng mày rậm còn vương bọt nước của phu quân, “Đây là vụ án chàng phải tốn thời gian lâu nhất để phá giải à?”
“Không phải, tốn một hai năm cũng từng xảy ra. Nhưng nửa năm qua dường như thật lâu một cách phá lệ, có cảm giác khác biệt.”
“Chỗ nào khác biệt?”
“Ta cưới thê, còn sắp làm cha, giống như đã trải qua nửa đời người.”
** Dịch nghĩa bốn câu đầu của bài thơ Tương Tiến Tửu nghĩa là Mời Uống Rượu của Lý Bạch.
Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển không quay trở lại.
Anh lại không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn rầu nhìn tóc bạc,
Sáng còn đen mượt như tơ, chiều tối đã trắng như tuyết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!