Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão - Chương 16: Bán cho tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão


Chương 16: Bán cho tôi


Edit: Tiệm Bánh Sò

Đường Duệ nói, mang mấy con cũng được. Tuy vậy, Văn Tâm không định mang bé Ragdoll theo. Dù sao lúc sáng hai con mèo đã sắp đánh nhau luôn rồi, ai biết được Đại lão một có ghi hận trong lòng hay không? Lúc là mèo thì Văn Tâm còn có thể ngăn được, nếu là người… Văn Tâm nghĩ đến miêu tả về Kỳ Trưng trong tiểu thuyết, kinh hãi.

Văn Tâm điều chỉnh lại cảm xúc, nói với Đường Duệ: “Trợ lý Đường, mong ngài đợi một lát, tôi đi thay quần áo, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Đường Duệ gật gật đầu: “Cô Văn cứ yên tâm, tôi ở đây đợi cô.”

Văn Tâm lại nhìn thoáng qua mèo đen, cố ý làm trò trước mặt Chu Phong, thở dài: “Nhóc con à, không nghĩ đến mọi người ở đây lại ghét con như vậy, nhưng cũng không sao, Tổng giám đốc Kỳ hình như rất thích con đó, chi bằng mẹ tặng con cho Tổng giám đốc Kỳ, sau này con chính là mèo của Tổng giám đốc Kỳ rồi, được không?”

Chẳng ra sao.

Mèo đen lắc lắc đuôi, vô cùng bình tĩnh.

Mèo đen rất bình tĩnh nhưng người khác nghe thấy lại bối rối vô cùng. Đặc biệt là ba người Chu Phong, Phó Lăng Huyên và Nguyễn Thu. Nguyễn Thu là người khó xử nhất, vì chính cô ta đã đưa ra chủ ý này. Vốn dĩ đã tính toán hoàn hảo, không đánh mà thắng dập nhuệ khí của Văn Tâm, ai ngờ nửa đường lại lòi ra một tên Đường Duệ, khuấy hỏng tất cả kế hoạch của cô ta. Đáng giận hơn, hôm nay cô mới biết hóa ra người đứng sau lưng Văn Tâm lại là Kỳ Trưng. Hèn gì tên cáo già Hứa Thiên Hợp kia lại một hai để lại nhân vật nữ số hai kia cho Văn Tâm.

Kỳ Trưng, Thái tử gia nhà họ Kỳ, trong giới này biết bao nhiêu người vắt óc tìm mưu kế muốn đến gần Kỳ Trưng, nhưng hầu hết vẫn chưa từng từng thấy mặt anh. Ai cũng biết Kỳ Trưng là người thừa kế nhà họ Kỳ đời tiếp theo. Bám được Kỳ Trưng, cho dù chỉ là một tình nhân không danh không phận thì cũng được hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Vậy mà giờ, Văn Tâm lại có quan hệ với Kỳ Trưng, hơn nữa anh còn chủ động muốn gặp cô ta…

Nguyễn Thu nhìn bóng dáng Văn Tâm, ghen tị đến đỏ cả mắt.

Mười phút sau, Văn Tâm thay quần áo tẩy trang xong mới đi ra. Những minh tinh khác tháo trang sức và lớp trang điểm không khỏi mất đi hào quang, nhưng Văn Tâm thì không giống vậy. Cô để mặt mộc làn da rất đẹp, vừa trắng vừa mịn màng vô cùng, đôi mắt to đẹp linh động, tuy Đường Duệ đã quen nhìn các minh tinh xinh đẹp cũng không khỏi kinh ngạc. Lòng thầm nghĩ, nữ minh tinh này đẹp như vậy, khó trách ngay cả Tổng giám đốc Kỳ cũng động lòng. Anh ta mở cửa xe cho Văn Tâm: “Cô Văn, tôi đã xin đạo diễn Hứa nghỉ phép thay cô rồi.”

“Cảm ơn.” Văn Tâm cũng không kinh ngạc, dù sao cũng vừa xảy ra những chuyện xấu hổ như vậy, tên Chu Phong kiêu ngạo kia cũng chuồn mất rồi. Cô lướt mắt nhìn qua đoàn phim: “Tổng giám đốc Chu đâu?”

Đường Duệ ngầm hiểu: “Tổng giám đốc Chu đã về rồi, cô Văn yên tâm, tôi đã nói chuyện với ông ta rồi, ông ta sẽ không gây khó dễ cho cô nữa đâu.”

“Khó xử tôi hay không cũng không sao, quan trọng là, ông ta làm khó mèo của tôi kìa!” Con mèo này còn là ông chủ của anh đấy, cẩn thận coi chừng anh nổi giận cho anh cuốn gói luôn.

“Chuyện này cô cứ yên tâm, ông ta cũng sẽ không làm khó mèo của cô đâu.” Dừng một chút, ánh mắt Đường Duệ theo bản năng nhìn về hướng mèo đen đã vô cùng tự giác ngồi trêи ghế sau, nói: “Tôi đã ra mệnh lệnh, từ nay về sau, cả khu phim trường này sẽ không ai ngăn cản con mèo này đâu.”

Văn Tâm bấy giờ mới vừa lòng, ngồi cạnh mèo đen.

Đường Duệ nhìn không được lại nhìn mèo đen một cái. Anh ta cứ thấy con mèo đen này cho anh ta cảm giác rất quen thuộc. Đặc biệt vừa rồi khi Văn Tâm đi thay quần áo, anh ta muốn tài xế ôm con mèo lên xe trước, nhưng mèo đen cứ như nghe hiểu lời của anh ta, tự mình đi lên xe. Cũng không có gì, dù sao mèo thích nghịch xe cũng là chuyện bình thường. Nhưng không bình thường là, xe Lincoln nhiều chỗ ngồi như vậy mà lại vừa khéo, mèo đen lại chọn trúng chỗ Kỳ Trưng vẫn hay ngồi…

Đường Duệ lẳng lặng quan sát mèo đen, nói: “Cô Văn, mèo của cô thật thông minh.”

Văn Tâm vừa nghe thấy có người khen Nhóc con nhà mình, trong lòng vui vẻ, vì thế xoa đầu mèo đen: “Đương nhiên, cũng không xem thử là mèo nhà ai.”

“Cô vừa nãy nói tặng mèo cho Tổng giám đốc Kỳ, là thật hả?” Đường Duệ dò hỏi.

“Cái gì, anh ta thật sự muốn mèo của tôi sao?” Văn Tâm  thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Lúc Đường Duệ đến tìm mình cô cũng đã có suy đoán này trong lòng, dù sao trừ chuyện này thì Văn Tâm không nghĩ ra được Kỳ Trưng tìm mình còn có chuyện gì, cũng không thể có khả năng anh muốn dùng quy tắc ngầm với mình chứ. Vốn dĩ Nhóc con là bản thể của Kỳ Trưng, cô giao mèo cho người ta cũng không sai. Chỉ là xuyên đến thế giới này đã hơn nửa tháng, cô ở chung sớm chiều với Nhóc con cũng đã có không ít cảm tình. Nếu Kỳ Trưng thật sự muốn cô giao mèo… Không biết vì sao, Văn Tâm khó chịu không thôi.

May là Đường Duệ đã nhanh chóng giải thích: “Cô Văn đừng hiểu lầm, Tổng giám đốc Kỳ không nói vậy, chỉ là tôi lắm miệng hỏi một câu thôi.”

“Phù, vậy thì tốt rồi, làm tôi sợ đến nhảy dựng.” Văn Tâm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ lại còn sợ vội vàng ôm lấy mèo đen.

Mèo đen vốn rất ghét tiếp xúc với người khác, đặc biệt sau khi biến thành mèo, ngay cả Văn Tâm anh cũng rất ít khi cho cô chạm vào. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng Văn Tâm che chở mình trước mặt mọi người, cả dáng vẻ sợ Đường Duệ đem mình đi thật kia, lúc này mèo đen phá lệ không phản kháng Văn Tâm, thậm chí nó còn chủ động nhích lại gần Văn Tâm hơn.

Văn Tâm không phát hiện sự khác thường của mèo đen, vì trong lòng cô còn lo lắng một chuyện khác. Sao Đại lão một lại muốn gặp mình? Ban đầu cô nghĩ Đại lão muốn mình giao mèo, nhưng Đường Duệ phủ nhận. Sau cô lại thấy có lẽ Đại lão thấy gần đây mình chăm sóc mèo không tồi, muốn khen thưởng cho cô. Nhưng khen thưởng cũng đâu cần gặp mặt, cứ trực tiếp giao cho cấp dưới làm là được, trừ phi…

Trong lòng Văn Tâm ngũ vị tạp trần[1], càng nghĩ càng thấy không ổn. Đại lão sẽ không thực sự coi trọng mình chứ? Kỳ thật cũng đâu phải không có khả năng, dù sao cô cũng rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, Đại lão một còn là một người đàn ông đang tráng niên khỏe mạnh, cả ngày sớm chiều ở chung rồi động tâm cũng bình thường. Nhưng Văn Tâm thề, cô đối với Đại lão chỉ đơn thuần có tình thương của mẹ thôi! Lúc Nhóc con là mèo cô thật sự cưng chiều Nhóc con như con ruột, nhưng sau khi nó biến thành người, Văn Tâm không dám bảo đảm. Nghĩ đến đây, Văn Tâm càng thêm đứng ngồi không yên, cô nhịn không được hỏi Đường Duệ: “Trợ lý Đường, anh có biết Tổng giám đốc Kỳ muốn gặp tôi có chuyện gì không?”

Đường Duệ đương nhiên cũng không biết, nhưng anh ta biết, sau khi Kỳ Trưng gặp tai nạn đều thờ ơ với mọi chuyện, chỉ trừ Văn Tâm. Vì thế Đường Duệ tự chủ trương, thay lời Tổng giám đốc nhà mình nói: “Tổng giám đốc Kỳ vẫn luôn để ý đến cô.”

What? Để ý thế nào?

“Biết cô có thực lực nhưng không được công nhận nên ngài ấy đã bảo tôi liên hệ với đạo diễn Hứa để lại vai nữ số hai cho cô.”

Văn Tâm lộ ra biểu cảm quả là thế, nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Kỳ.”

“Còn nữa, sau đó ngài ấy còn căn dặn tôi lần sau trực tiếp để cho cô vai nữ chính.”

Trời ạ, càng thêm mùi vị quy tắc ngầm rồi!

Còn chưa xong, Đường Duệ còn ném ra một tràng bom: “Còn nữa, kỳ thật Tổng giám đốc Kỳ đã sinh bệnh lâu rồi, nhưng ngài ấy vừa tỉnh đã muốn gặp ngài.”

Văn Tâm: Không, mình sai rồi, đây không phải quy tắc ngầm, đây là chân ái đó!

Mèo đen: “…”

____________________

Chiếc Lincoln đi qua một đoạn đường núi gập ghềnh, dừng lại trước cửa nhà họ Kỳ. Đường Duệ xuống xe trước, sau đó Văn Tâm mở cửa xe, cũng có lòng tốt nhắc nhở: “Cô Văn, địa hình ở đây phức tạp, tôi khuyên cô hãy bế mèo lên để nó khỏi đi lạc.”

Lời nói còn chưa dứt, mèo đen đã xuống xe đi trước Văn Tâm một bước. Hơn nữa còn không thầy dạy cũng hiểu, ngựa quen đường cũ đi vào biệt thự. Đường Duệ sợ ngây người, đang muốn ngăn cản lại bị Văn Tâm ngăn lại: “Không sao, Nhóc con nhà tôi rất thông minh.”

Trong mắt Đường Duệ ánh lên tia hoài nghi, nhưng kế đó, mèo đen lại đột nhiên đứng trước lối vào tầng hầm ngầm.

“…” Đường Duệ nửa ngày không nói nên lời.

Mèo đen ngẩng đầu, cứ như mình mới là chủ nhân chân chính của biệt thự này. Đường Duệ và Văn Tâm theo sát chân mèo đen, nhập mật khẩu, đi xuống một tầng thang, cuối cùng cũng gặp được người đàn ông được tầng tầng lớp lớp bảo vệ. Người đàn ông an tĩnh nằm trêи giường, nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.

Văn Tâm nhìn anh, sừng sốt: “Anh chưa tỉnh.”

Đường Duệ nghiêm túc lắc đầu, dùng võng mạc mở cửa phòng: “Ngẫu nhiên sẽ tỉnh, nhưng đa số thời gian vẫn hôm mê, thời gian tỉnh cũng không có quy luật.”

“Vậy tôi chẳng phải là…”

Văn Tâm đang muốn nói, vậy không phải cô không thể nói chuyện với Kỳ Trưng sao. Kế đó, như có cảm ứng, mí mắt người đàn ông giật giật.

Đường Duệ kinh hỉ: “Ngài ấy tỉnh rồi!”

Văn Tâm cũng rất mừng, vội vàng tiến lên một bước. Không ai phát hiện, không biết từ khi nào, mèo đen đang di phía trước hai người đã chui vào một góc.

Lần đầu tiên cưỡng chế đánh thức ý thức, Kỳ Trưng cảm giác như trái tim mình truyền đến một cơn đau như bị búa gõ. Khi anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Văn Tâm, không biết vì sao, cơn đau kia cứ như đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt Kỳ Trưng thâm trầm, mở miệng: “Chào cô.”

“Chào Tổng giám đốc Kỳ.” Văn Tâm đột nhiên hơi xấu hổ. Tuy cô đã rất quen thuộc với Nhóc con, ngay cả lúc Nhóc con đi vệ sinh cũng từng lén nhìn hai lần, nhưng hình người của Nhóc con thì thật là lần đầu tiên thấy. Không nghĩ đến, miêu tả trong sách là thật, hình người của Nhóc con rất tuấn tú, hơn nữa, còn có cơ bụng chocotale…

Kỳ Trưng nhìn Đường Duệ một cái, Đường Duệ lập tức hiểu chuyện rời khỏi tầm mắt hai người. Căn phòng chỉ còn lại hai người, Văn Tâm chỉ cảm thấy trái tim đập loạn, trong lòng thàm nghĩ, Đại lão sẽ không thật sự muốn dùng quy tắc ngầm với mình đó chứ? Cô phải từ chối thế nào đây, nói mình chỉ thích trai trẻ được không?

“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cô.”

Chuông cảnh báo trong lòng Văn Tâm vang lên, tới rồi, lời thoại kinh điển của Tổng giám đốc bá đạo gì đó, cho cô ba trăm triệu, ngủ với tôi một đêm…

“Tôi có thể cho cô tài nguyên, cho cô tiền.” Kỳ Trưng dừng một chút, dùng khóe mắt liếc “bản thân” đang cuộn mình trong góc phòng, mở miệng: “Cô bán con Ragdoll kia cho tôi đi.”

Văn Tâm: ???

_______________________

[1] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN