Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão - Chương 23: Đi nào, mèo con~
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão


Chương 23: Đi nào, mèo con~


Edit: Tiệm Bánh Sò

Người đàn ông trước mặt cao chừng hơn một mét chín, làn da rất trắng, đôi mắt màu nâu nhạt, gương mặt cứ như sự kết hợp giữa Brad Pitt và Kim Thành Vũ vậy. Tuy đang mặc bộ đồ đua xe hơi rộng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất lạnh lùng cao ngạo của hắn. Không những vậy, sau khi biết đến ánh hào quang của hắn, còn cảm thấy bộ quần áo này với hắn quả là duyên trời tác hợp, trêи thế giới này không ai có thể thể hiện khí chất của bộ quần áo này như hắn. Không thể nghi ngờ, đây là một người đàn ông anh tuấn đến mức đủ để mê đảo muôn vàn thiếu nam thiếu nữ.

Nhưng nháy mắt khi Văn Tâm nhìn thấy hắn, trong đầu không phải tưởng tượng đến cảnh ngọt ngào yêu đương như thường hay mấy cảnh lãng mạn, mà là lời thoại nổi tiếng trong bộ phim chuyển thể được phát sóng gần đây.

“Vương gia, Vương phi đã ở trêи tường thành ba ngày rồi.”

“Hửm? Nàng ấy biết sai chưa?”

Hôm sau Vương phi lại ôm về một con mèo con…

TT_TT

Cứ xem giá trị nhan sắc này là biết, Đại lão ba sau khi biến thành mèo trình độ đáng yêu tuyệt đối không thấp. Hơn nữa chủng loại còn là mèo Bengal hoang dã ưu nhã vô cùng, toàn thân màu vàng cam, đốm vằn nâu phủ khắp cơ thể, sở hữu đôi chân dài hơn hẳn những con mèo khác, đôi mắt to như tinh linh rừng rậm… Văn Tâm đã từng vuốt ve nhiều giống mèo rồi, nhưng vẫn chưa chạm vào loài mèo như báo con này đâu!

Nhưng mà, nhưng mà! Trong nhà còn có một cái lu dấm khổng lồ đó. Lần trước đón Em gái về nhà Văn Tâm đã lấy cớ với lu dấm là: Em gái còn nhỏ, Nhóc con làm anh trai phải nhường Em gái đó!

Kết quả chả được gì, còn đánh nhau một trận. Mèo con đáng yêu như tiên nữ vậy mà còn chịu khổ “bất hạnh”, không cần nghĩ cũng biết nếu đón con mèo rừng đầy dã tính này về nhà thì sẽ có “chiến tranh” thảm thiết thế nào. Thôi thôi, hôm nay về đem tất cả bình chai lọ trong nhà cất hết đi mới được. Hai con mèo có thể đánh nhau, nhưng đám bình hoa trong nhà không thể chịu được lần tàn phá thứ hai đâu. Còn nữa, phải đặt một cái máy hút bụi Dyson trêи mạng thôi, nghe nói loại máy này hút lông mèo rất hiệu quả. Sau này trong nhà có ba con mèo, đặc biệt Nhóc con và Em gái còn là mèo lông dài, chắc chắn không tránh khỏi lông mèo bay loạn. Bồn tắm cũng phải mua thêm một cái, tốt nhất là mỗi con một cái…

Văn Tâm còn đang miên man suy nghĩ, trong đầu đã bay đến chuyện phải làm đồ ăn gì cho ba con mèo để bình ổn cơn giận của Nhóc con, Hoắc Khang đã mở lời trước: “Cô Văn, xin hỏi bên kia là mèo của cô sao?”

“Đâu?”

Văn Tâm phục hồi tinh thần lại, theo hướng chỉ của Hoắc Khang nhìn về chiếc xe đua được cải tiến cách đó không xa, quả nhiên đã phát hiện con mèo nào đó đã theo đến phim trường, Nhóc con đã đồng ý (không hề) ngoan ngoãn nghe lời không chạy loạn đang dùng một tư thái vô cùng nhàn nhã dạo phố khắp nơi.

Văn Tâm: !!!

“Ngại quá ngại quá, làm phiền anh rồi, tôi ôm nó về ngay đây.” Văn Tâm nhanh chóng xin lỗi Hoắc Khang, cũng lập tức chuẩn bị lên tư thế đem Nhóc con tróc nã quy án.

Nhưng không nghĩ đến Hoắc Khang lại phất phất tay: “Không phiền đâu, tôi thấy nó rất hứng thú với xe đua, lát nữa tôi sẽ chạy thử một vòng, không ngại thì tôi có thể mang nó theo.”

Văn Tâm sửng sốt: “Xe đua F1 không phải chỉ có một chỗ ngồi sao?”

“Việc này…” Hoắc Khang cũng sửng sốt.

“Phì!” Lư Tác đứng cạnh hai người buồn cười ra tiếng: “Tâm Tâm à cô đáng yêu thật đấy, xe đua F1 đúng là chỉ có một chỗ ngồi thật, nhưng cô nhìn xem, chương trình chúng ta cũng đâu phải tổ chức đua xe F1 đâu.”

Lúc này Văn Tâm mới phát hiện, nhưng chiếc xe đua kia khác biệt rất lớn với xe đua F1 trong tưởng tượng của mình. Theo thường lệ, xe đua F1 giống như phiên bản phóng to của mấy chiếc xe trong anime vậy. Bề ngoài rất ngầu, chỉ có một chỗ ngồi, lốp xe và khoang lái đều lộ ra ngoài. Mà những chiếc xe trong chương trình này, dù linh kiện bên trong có tinh vi thế nào thì ít nhất xem theo vẻ ngoài thì cũng không khác xe bình thường lắm.

Lư Tác giải thích: “Xe F1 cần kỹ thuật và phí tổn quá cao, cả nước cũng không mấy tuyển thủ tham gia, hơn nữa xét về vấn đề an toàn nên chương trình phải tính đến phương án sau.”

Văn Tâm cái hiểu cái không gật đầu: “Nhưng nếu vậy thì sao lại mời quán quân F1 thế giới K thần đến tham gia chứ?”

Lời còn chưa dứt, đôi mắt màu nâu của Hoắc Khang híp lại, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Văn Tâm cũng nghiêm túc lên: “Sao cô biết tôi là quán quân thế giới F1?”

Văn Tâm không hiểu gì: “Tôi không nên biết sao?”

Khung cảnh trở nên im lặng. Qua nửa ngày, thấy bầu không khí ngày càng xấu hổ, Lư Tác nhanh chóng kéo Văn Tâm sang một bên: “Tâm Tâm này, tôi biết cô bận rộn công việc, nhưng K thần còn chưa phải quán quân thế giới, anh ta đã từng tham gia một đội đua xe F1, thành tích cũng rất tốt, nhưng mới thi đấu được một nửa đã rút lui rồi.”

“…” Hóa ra là vậy, Văn Tâm cứng họng.

Cùng lúc đó, Hoắc Khang cũng đang đánh giá Văn Tâm. Đây đúng là một cái bình hoa chẳng hề biết gì về đua xe, lấy tiêu chuẩn bình hoa đánh giá cô thì cô tuyệt đối vượt tiêu chuẩn. Xinh đẹp, hoạt bát, còn có một sức hút đặc thù, khiến người khác vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Nhưng điều Hoắc Khang tò mò là sao cô ta vừa nhìn thấy mình đã nói mình là quán quân thế giới? Dù cô ta là fans cuồng nhiệt của mình thì cũng nên biết Hoắc Khang vẫn chưa hoàn thành vòng thi, hay là… Ánh mắt Hoắc Khang càng lạnh lẽo, thậm chí còn nổi lên địch ý.

Văn Tâm lại xuất hiện trước mặt Hoắc Khang, chỉnh đốn ngôn ngữ rồi nói: “K thần, mặc kệ thế nào anh đều là quán quân thế giới trong lòng tôi.”

Hoắc Khang khẽ nhíu mày: “Hửm?”

Văn Tâm thề son sắt, bắt đầu nịnh nọt: “Đương nhiên, tuy tôi mới tiếp xúc với lĩnh vực này không lâu, nhưng trong lòng tôi, anh chính là người mạnh nhất. Thành tích thi đấu năm đó quả thực đáng tiếc, chỉ là tôi cảm thấy lấy thành tích và tốc độ của anh thì nếu tham gia thi đấu thế giới, quán quân chắc chắc nắm trong tay. Tôi còn biết, kỷ lục anh sáng lập ở Matxcova đến nay còn chưa ai có thể phá được nữa…”

“Mấy lời khách sáo này đừng nói nhiều, giờ tôi đi thử xe, tôi mang mèo của cô đi đây.”

Hoắc Khang đã nghe mấy lời này đến mức lỗ tai đóng kén, hắn không chút lưu tình cắt quãng Văn Tâm, xoay người nghênh ngang rời đi. Văn Tâm bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra, còn may, không bị lộ.

Từ từ… Hoắc Khang vừa nói gì?!

Nhóc con của tôi!

____________________

Trêи đường đua của chương trình, một chiếc Ferrari màu đỏ như lửa, tốc độ nhanh như gió. Những chiếc xe khác cũng được cải tiến hoàn mỹ, nhưng so với chiếc xe này thì có vẻ hơi kém. Thậm chí, cuộc thi còn chưa kết thúc, mới chỉ ở giai đoạn xuất phát thôi mà đã vượt xa những chiếc xe khác rồi.

Đối với người xem thì cuộc đua này hoàn toàn là một bữa tiệc thị giác. Ngay cả đạo diễn Lư Tác cũng buông việc trêи tay, chạy đến bên đường đua, cảm khái một phen với chiếc Ferrari màu đỏ: “Thấy không Tâm Tâm, đây là K thần, đây là sức mạnh của K thần trong giới đua xe đó! Không chỉ là áp chế bởi các linh kiện tiền tài mà kỹ thuật cũng là đứng đầu. Nếu đường đua đủ dài, hắn thậm chí còn có thể dẫn trước đối thủ một vòng nữa.”

Sắc mặt Văn Tâm tái nhợt: “Giờ tôi hoàn toàn không quan tâm mấy chuyện này…”

Lư Tác kinh ngạc: “Cái gì? Cô không phải fans của Hoắc Khang sao?” Ý ngầm là: Mới vừa rồi còn nịnh nọt hắn nữa mà, sao giờ lại không quan tâm rồi.

“Đạo diễn, ông phải nói lại với Hoắc Khang đi, hắn mang mèo của tôi lên xe rồi!” Văn Tâm khóc không ra nước mắt.

Lư Tác: “…”

Chiếc Ferrari màu đỏ tiếp tục bay nhanh trêи đường đua. Hoắc Khang ngồi trêи ghế điều khiển, cả từ đều toát ra một cảm giác thoải mái từ tận lỗ chân lông: “Thế nào mèo con, sướиɠ không?

Sướиɠ cái con khỉ!

Ngồi trêи ghế phụ, lại bị đai an toàn buộc chặt, mèo đen hung tợn trợn mắt liếc Hoắc Khang một cái.

“Ây, tính tình cũng lớn nhỉ!”

Hoắc Khang cười sang sảng, nhân tiện duỗi tay vuốt đầu mèo lớn: “Bỏ cô chủ của mi đi, theo tao thế nào? Sau này ngày nào tao cũng mang mi đi đua xe.”

Mèo đen không thể tránh né, tâm tình càng kém hơn.

Hoắc Khang tiếp tục ra giá, thấy mèo đen vẫn không chú ý, nhéo nhéo lỗ tai mèo đen: “Không những như vậy, mi còn có thể có xe riêng đó, một căn phòng lớn, đồ hộp đếm không hết, thế nào, điều kiện hấp dẫn không?”

Mèo đen phản ứng cực kỳ lạnh lùng, thậm chí trong mắt còn có một tia khinh thường. Chừng này mà cũng gọi là mê người, mi không hiểu hai chữ này hả?

Hoắc Khang lại không hiểu sắc mặt mèo, chỉ lo dẫm phanh từ từ lái xe đến đích: “Quyết định rồi nha, đợi lát nữa tao sẽ đi tìm cô chủ của mi thương lượng.”

Kết quả, lúc cửa xe vừa được mở, dây an toàn bật ra. Vèo một cái, mèo đen bắn ra ngoài như tên lửa, sau đó nhanh chóng tìm được Văn Tâm đang trông đợi. Văn Tâm khẩn trương ôm mèo đen lên: “Sao rồi Nhóc con, không sao chứ? Huuuu, mẹ lo cho con lắm đó, lần sau nếu gặp phải mấy ông chú kỳ quái như thế này thì phải chạy nhanh lên biết không?”

Mèo đen lắc lắc đuôi, lại đem móng vuốt ấn trêи đầu Văn Tâm, ý bảo cô yên tâm.

Ông chú kỳ quái Hoắc Khang lúc này mới đi từ trêи xe xuống: “Cô Văn yên tâm đi, tôi chạy không nhanh đâu, hoàn toàn trong phạm vi nó có thể thừa nhận.”

“Vậy cũng không được, nhỡ như Nhóc con bị kinh sợ thì thế nào?” Văn Tâm nghĩ mà sợ ôm mèo nhà mình, mở ra hình thức mẹ già điên cuồng lắc đầu: “Đừng thấy Nhóc con nhà tôi trông lớn, thực ra nó rất mỏng manh đó.”

Mèo đen: ??? Cô lặp lại lần nữa đi, ai mỏng manh?

Hoắc Khang cười cười: “Đã nhìn ra, mèo nhà cô đúng là một cô công chúa nhỏ.”

Cảm nhận cơn giận đang dần tích lại trong người mèo đen, Văn Tâm đang muốn phản bác, bên tai lại truyền đến những tiếng nói khẽ.

“Aaa tôi không nhìn lầm chứ, K thần cười kìa.”

“K thần không phải được xưng là sát thần mặt lạnh sao? Sao lại cười mới một người phụ nữ chứ? Chẳng lẽ anh ấy thích nữ minh tinh này?”

“Sao tôi lại thấy anh ấy thích mèo đen của Văn Tâm chứ, cô xem ánh mắt của anh ấy nhìn mèo đen kìa.”

“Đúng đúng đúng, tôi nghe nói K thần là một con sen, trong nhà nuôi rất nhiều mèo, hơn nữa còn đặc biệt thích mèo màu đen.”

Văn Tâm đột nhiên ngộ ra, hỏi: “K thần, anh không phải coi trọng Nhóc con nhà tôi chứ?”

Ý cười trêи mặt Hoắc Khang càng sâu: “Aizz, bị cô phát hiện rồi. Không thể không nói, nó quả thực rất hợp với thẩm mỹ của tôi, thế nào, cô có muốn suy xét nhượng lại nó cho tôi không?”

Văn Tâm: “…”

#Hình như đột nhiên phát hiện vì sao hai Đại lão này lại mãi đánh nhau rồi#

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN