Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh


Chương 18


Ngày 15 tháng 05, “Nghĩa sĩ” chính thức phát sóng trên Youku, nhưng phim bắt đầu chiếu từ 8 giờ tối, còn buổi huấn luyện của bọn họ lại kết thúc vào lúc 10 giờ tối. Hôm nay, cả Khương Nghị và phó đạo diễn Ngô đều có ở đây nên bọn họ không dám tụ tập một chỗ xem phát sóng trực tiếp trên điện thoại như hôm qua nữa, mà đều yên phận ngồi khoanh chân trên sàn nhà của phòng tập ôm kịch bản học thoại, có bạn diễn cũng sẽ túm năm tụm ba quây lại học thoại. 
 
Tô Tinh Dã dựa lưng vào tường của phòng tập, yên lặng học thoại, đột nhiên có cảm giác trên đỉnh đầu có một bóng đen bao phủ, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, là Thẩm Vọng Tân.
 
Khóe miệng Thẩm Vọng Tân mang ý cười, giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng: “Bây giờ em có rảnh không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Tinh Dã lập tức gật đầu: “Có, sao vậy ạ?”
 
Thẩm Vọng Tân ngồi xuống đối diện cô, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta có thể tập thoại một chút được không?”
 
Lời thoại trong phim của hai người rất nhiều, có điều trong khoảng thời gian này, căn bản anh đều học thoại với Thích Chử và Chu Thưởng, còn cô thì học thoại với nhóm người Du Thư Yên nên lời thoại của hai người vẫn đúng là chưa tìm được thời gian phù hợp.
 
Tô Tinh Dã, “Đương nhiên là được ạ.”
 
Thẩm Vọng Tân vừa cười vừa mở kịch bản ra, chỉ vào một trang được đánh dấu, hỏi: “Vậy chúng ta thoại cảnh đầu tiên trước, được chứ?”
 
Hai chữ “được chứ” cuối cùng của Thẩm Vọng Tân khiến Tô Tinh Dã lặng người một giây ngắn ngủi, nhìn Thẩm Vọng Tân như vậy, cô đột nhiên ý thức được rằng rất khó có người có thể chống cự được một người vốn đã dịu dàng từ trong máu như anh, Thẩm Vọng Tân với cô còn hơn cả như vậy.
 

Cô gật đầu, đáp lại: “Được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Thị và Lý Thị là quan hệ gia đình danh gia vọng tộc, nên Lục Dự Lễ, Lý Tri Hàng và Lý Uyển Yểu đã quen biết nhau từ thuở nhỏ, giai đoạn đầu phim từ thuở nhỏ là bối cảnh của các diễn viên nhí, còn bọn họ từ giai đoạn thiếu niên bắt đầu chính thức đảm nhận. Vì vậy, cảnh đầu tiên của hai người với bạn diễn là ở trong phim là ở Lý phủ, vợ chồng Lý Thị tổ chức lễ cập kê cho con gái nhỏ Uyển Yểu. Vợ chồng Lục Thị với tư cách là gia đình danh gia vọng tộc, mà thiếu gia Lục Dự Lễ cùng lớn lên cũng chuẩn bị quà đến chơi.
 
*Lễ cập kê được tổ chức vào thời Hán, thường con gái sau 15 tuổi sẽ được tổ chức được coi như lễ trưởng thành cho con gái.
 
Những phân đoạn tình cảm giữa Lục Dự Lễ và Lý Uyển Yểu chủ yếu vào giai đoạn thiếu niên, trong lễ cập kê của Lý Uyển Yểu, Lục Dự Lễ tặng cho cô một cây trâm bạch ngọc lan, trong kịch bản thì cây trâm bạch ngọc lan này là tín vật đính ước của của Lục Dự Lễ và Lý Uyển Yểu, cũng là sự tồn tại quý giá nhất đối với Lý Uyển Yểu trong giai đoạn cuối phim.
 
Hai người tập đoạn thoại này một cách trôi chảy mà không vấp. Tô Tinh Dã đọc nhấn rõ từng chữ, duyên dáng, còn giọng của Thẩm Vọng Tân lại lộ ra sự dịu dàng đặc trưng của anh, lanh lảnh dịu dàng. Do đó hai người tập đoạn thoại này vô cùng thuận lợi, vậy là hai người ngay sau đó tập liên tiếp mấy phân cảnh.
 
Có lẽ lúc hai người tập thoại quá chăm chú nên không phát hiện ra mấy cặp mắt trong phòng tập đã đổ dồn về phía họ, Du Thư Yên nói với Triệu Tư Vu: “Cậu xem, Vọng Tân và Tinh Dã thật sự mang đến cảm giác là một cặp đó. Nói thật nhé, tớ thật sự cảm thấy cặp đôi này có một sự tồn tại vô cùng thần kỳ, người có cảm giác là cặp đôi dù không nói câu nào nhưng chỉ một ánh mắt hay một cử chỉ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngọt ngào vô cùng, còn những người không có cảm giác này, dù cưỡng ep đặt bọn họ ở cùng một chỗ, cũng chỉ có thể hiện ra bầu không khí ngại ngùng, nhưng hai người bọn họ ngồi cùng nhau như vậy, tớ cảm thấy rất ngọt.”
Kỷ Nguyên cạnh nghe thấy những lời Du Thư Yên nói, anh suy nghĩ một lúc, hỏi: “Lẽ nào … thật sự không phải là do hai người họ đều đẹp chứ?”
 
Du Thư Yên: “…”
 
Triệu Tư Vu vì sự ngay thẳng của Kỷ Nguyên không nhịn được bật cười, huých nhẹ bả vai Du Thư Yên: “Tớ cảm thấy lời này của lão Kỷ không sai chút nào, có lúc không thể trách vì sao cặp đôi của fan cậu không đủ ngọt, có lẽ là vì giá trị nhan sắc của họ không theo kịp người ta cũng nên.”
 
Du Thư Yên liếc nhìn hướng về phía hai người, đưa tay lên đỡ quai hàm: “Tớ không thể phản bác.”
 
Mười giờ, buổi học thoại hôm nay kết thúc đúng giờ, mọi người mới túm năm tụm ba rời khỏi phòng tập về khách sạn, con Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã bên này cũng vừa mới xong thoại của phân cảnh khác, Thẩm Vọng Tân đem kịch bản gộp lại rồi từ trên sàn đứng lên, Tô Tinh Dã cũng chuẩn bị đứng lên theo thì trong nháy mắt đó, cô thấy một bàn tay thon dài trắng nõn duỗi tới trước mặt cô, cô theo bản năng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này, Thẩm Vọng Tân cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với cô.
 
Tô Tinh Dã mím môi dưới, sau đó giơ tay lên và đặt vào lòng bàn tay anh, trong một thoáng chốc tiếp xúc có một cảm giác tê dại vụt đến mà không có bất kỳ ngôn từ nào có thể diễn tả được, lòng bàn tay của Thẩm Vọng Tân cũng giống như con người anh, rất ấm áp.
 
Thẩm Vọng Tân hơi nắm chặt bàn tay của cô, hơi dùng chút sức kéo cô từ dưới sàn lên, đợi sau khi cô đứng vững rồi, anh mới buông lỏng tay cô.
 
Bàn tay giấu trong ống tay áo buông thõng xuống bên hông của Tô Tinh Dã nắm thành nắm đấm nhỏ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Thẩm Vọng Tân cười, lắc đầu, “Đừng khách sáo.”
 
“Tinh Dã, Vọng Tân, đi thôi.” Du Thư Yên hướng về phía họ kêu một tiếng.
 
“Được, đến đây.”
 
“Đi thôi.”
 
“Ừm.”
 

Phòng tập cách khách sạn thật sự rất gần, khoảng thời gian sau khi tan lớp đều đi bộ về thẳng khách sạn, nhóm 3 người Tô Tinh Dã các cô đi phía trước, còn nhóm Thẩm Vọng Tân 6 người các anh phía sau các cô.
 
***
Sáng sớm hôm sau, A Uy theo thường lệ mang đồ ăn sáng qua, anh ta nhìn Tô Tinh Dã lâu hơn vài giây, sau đó hỏi: “Tối qua thức đêm sao?”
 
Tô Tinh Dã cũng hơi ngạc nhiên, “Rõ ràng như vậy sao?”
 
“Thật ra cũng vẫn ổn, chỉ là cô tương đối trắng nên quầng thâm mắt vừa nhìn thấy hơi nổi bật.”
 
Vì thế mà Tô Tinh Dã không thường xuyên trang điểm cũng đặc biệt thoa thêm một lớp kem dưỡng nâng tone, lúc trước khi rời đi còn không quên hỏi A Uy, “Như vậy nhìn có ổn hơn không?”
 
A Uy nghiêm túc nhìn một chút, gật đầu, “Ổn hơn rồi.”
 
Tô Tinh Dã thở phào nhẹ nhỡm, “Vậy thì tốt.”
 
Huấn luyện trước khi quay của bọn họ đến ngày 5 tháng 6 mới hoàn toàn kết thúc, sau khi kết thúc sẽ tiến hành nghi thức khởi động máy dưới sự dẫn dắt của đạo diễn Khương, “Quyền mưu” lúc này mới bắt đầu chính thức quay, lúc quay cảnh thời thơ ấu, đạo diễn Khương sắp xếp cho nhóm diễn viên chính đi chụp ảnh tạo hình.
 
Bộ phim này bất kể là quần áo của vai nam hay vai nữ thì đều rất nhiều, có điều quần áo dùng đến để chụp ảnh tạo hình đã được sắp xếp, hơn nữa đã treo ra ngoài, trang điểm, tạo kiểu và thay xong quần áo rồi từng người mới theo sự sắp xếp đi chụp ảnh tạo hình.
 
Sau khi chụp riêng lẻ từng người mới bắt đầu chụp từng cặp đôi, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã là nam chính và nữ chính trong bộ phim nên đương nhiên được sắp xếp vào cùng một phòng chụp.
 
Tô Tinh Dã mặc một chiếc áo Vân Yên màu xanh lam nhạt, chỗ vạt quần thêu hình hoa ngọc lan tao nhã, phần eo không chịu nổi được khi bị thắt lưng cùng màu thắt chặt, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa thoáng mát màu trắng nhạt, một cây trâm bạch ngọc lan tinh xáo xiên qua búi tóc. Cô yên lặng đứng đó, xinh đẹp nho nhã, còn Thẩm Vọng Tân mặc bộ cẩm bào màu trắng của trăng non, trên cổ áo có thêu những chiếc lá tre tao, eo buộc thắt lưng ngọc, mái tóc đen nhánh dùng một chiếc nón bạc nhỏ khảm ngọc bích buộc vào, dáng người gầy gò cao ngút, mặt mũi nhã nhặn, lộ ra một cảm giác nho nhã.
 
Nhiếp ảnh gia nhìn họ lần lượt đi vào, nhất thời lúc nhìn có hơi sững sờ, làm một nhiếp ảnh gia, trong ống kính của anh ta chưa từng thiếu người đẹp, nhưng sau khi hai người này bước vào khiến anh ta có một loại cảm giác có vệt sáng lóe lên trước mắt, anh ta lập tức cười với họ và nói: “Qua đây, chúng ta bắt đầu chụp nhé?”
 
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân nhìn nhau một cái, sau đó Thẩm Vọng Tân hỏi nhiếp ảnh gia: “Anh ơi, chúng tôi cần làm thế nào?”
 
“Đầu tiên đứng qua đó trước đã, tôi xem hiệu quả một chút.”
 
Sau khi hai người theo lời đi vào khu vực chụp ảnh, nhiếp ảnh gia nhìn qua ống kính, sau đó nói với Thẩm Vọng Tân: “Vọng Tân, giúp Tinh Dã lấy cây trâm ngọc lan xuống, một lát nữa chụp sẽ cần dùng đến.”
 
Tầm mắt Thẩm Vọng Tân rơi vào cây trâm cài trên búi tóc của Tô Tinh Dã, anh bước đến gần cô, lúc giơ tay lên nói: “Yên tâm, sẽ không kéo phải tóc của em đâu.”
 
Tô Tinh Dã hơi cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên, lòng bàn tay thu vào trong ống tay áo lại nắm chặt những quả đấm nhỏ lần nữa, khẽ kêu một tiếng “ừm” rất nhỏ.
 
Sau khi Thẩm Vọng Tân đến gần liền ngửi được hương hoa nhài quen thuộc, anh biết hương hoa nhài thanh lịch này từ chính mái tóc của Tô Tinh Dã, vậy là từ mùi hương hoa nhài ấy, anh đưa tay nắm lấy đỉnh của cây trâm bạch ngọc lan, động tác nhẹ nhàng rút cây trâm ngọc lan ra.
 

“Rút ra không làm em đau chứ?” Anh hỏi.
 
Tô Tinh Dã lắc đầu, “Không ạ.”
 
Anh nhiếp ảnh ở ngoài nói với họ: “Được rồi, sau khi lấy cây trâm xong, Vọng Tân, cậu lát nữa cậu đưa lại cây trâm cho Tinh Dã, nét mặt cần dịu dàng hơn, Tinh Dã, cô không cần lấy cây trâm, chỉ cần ngẩng đầu nhìn về phía Vọng Tân là được, chú ý nụ cười trên mặt một chút, lúc này phải dịu dàng dè dặt lại phải biểu lộ ngạc nhiên mừng rỡ, hiểu được chứ?”
 
Hai người cùng nhìn về phía anh thợ ảnh, đồng thời gật đầu một cái.
 
Còn nhiếp ảnh gia bị sự đồng điệu ăn ý thành thần của hai người họ cho ăn mật ngọt, quả nhiên trai xinh gái đẹp nhìn càng quyến rũ hơn.
 
Sau khi chính thức chụp, khóe miệng Thẩm Vọng Tân luôn mang theo ý cười dịu dàng, anh đưa cây trâm bạch ngọc lan trong tay về phía Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ấy, dịu dàng dè dặt lại có phần ngạc nhiên mừng rõ như hi vọng của anh nhiếp ảnh.
 
Anh nhiếp ảnh ở ngoài nhìn hai người trong ống kính, không khỏi khen ngợi trong lòng một tiếng, ngoại hình của cặp đôi này thật sự rất cao, anh vừa nghĩ vừa nhanh chóng ấn màn trập, khóa lại hình ảnh đẹp không thể tưởng tượng nổi này.
 
*Màn trập (Shutter) trong nhiếp ảnh là một thiết bị cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định; phơi sáng phim ảnh hoặc cảm biến kỹ thuật số nhạy sáng với ánh sáng để chụp ảnh vĩnh viễn của một cảnh.
 
Hai người dưới sự hướng dẫn của anh nhiếp ảnh đã hoàn thành được mấy shot chụp, cuối cùng, sau khi anh thợ ảnh kêu “ok” “kết thúc”, Tô Tinh Dã theo bản năng giơ tay xoa nhẹ quai hàm vì cười mà nhức mỏi của mình, chính là shot hình này, họ chụp mấy tiếng đồng hồ, mà cô thì luôn giữ nguyên trạng thái mìm cười, mặc dù độ cong của nụ cười rất nhỏ nhưng quai hàm cũng đủ mỏi rồi.
 
Còn Thẩm Vọng Tân vô tình liếc nhìn, đúng lúc chú ý được động tác nhỏ của Tô Tinh Dã, anh không tự chủ được mím môi cười.
 
Còn bên này anh thợ ảnh vốn dĩ muốn kết thúc công việc, sau khi nhìn thấy thì bệnh nghề nghiệp của anh nhiếp ảnh lại nổi lên, lập tức bắt trọn khoảnh khắc vừa rồi chụp lại.
 
***
Sau khi hoàn thành chụp ảnh tạo hình, rất nhanh sau đó, Khương Nghị đã công bố danh sách và ảnh tạo hình của các diễn viên “Mưu quyền” trên tài khoản weibo chính thức, các fan nguyên tác của “Mưu quyền” đều biết, “Mưu quyền” đã bán bản quyền từ lâu, nhưng trước nay vẫn không có tin tức quay phim nào được truyền ra, không dễ gì mà mấy tháng trước mới có tin rằng đoàn phim đã khai máy, nhưng bên chính thức vẫn không lộ thông tin dàn diễn viên chính.
 
Trong khoảng thời gian đó, trên mạng có rất nhiều tin tức, các nghệ sĩ của fan bị lôi ra không quá nhiều, nhưng lại bị bên đoàn phim kiểm soát chặt chẽ, không hề có một tin tức nào bị truyền ra ngoài, chính lúc fans nguyên tác sốt ruột không chờ nổi nữa thì bên chính thức đột nhiên công bố.
Từng vai diễn trong “Mưu quyền” đều nhận được sự chú ý khá lớn từ fans nguyên tác, có điều phải nói được quan tâm nhiều nhất chắc là hai nam chính và nữ chính của bộ phim, Lục Dự Lễ, Lý Tri Hàng và Lý Uyển Yểu, ba nhân vậy này đều là những bạch nguyệt quang trong lòng fans nguyên tác.
 
Sau khi có thông báo chính thức, fans nguyên tác đều biết những diễn viên đóng vai Lục Dự Lễ, Lý Tri Hàng và Lý Uyển Yểu lần lượt là Thẩm Vọng Tân, Thích Chử, Tô Tinh Dã, nhất thời, bình luận của weibo chính thức bùng nổ cả ngày. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Vọng Tân đang rất hot nhờ vào vai chính trong phim “Nghĩa sĩ”, vai nam thứ Lâm An của Thẩm Vọng Tân trong “Nghĩa sĩ” thực sự khiến cho khán giả đau lòng, do đó anh nhờ vai Lâm An này mà thu được thêm không ít fans, cũng tăng sức hút hơn nhiều, lượng fans bây giờ từ 600 vạn đột phá lến đến 800 vạn.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN