Họa Tương Tư - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
732


Họa Tương Tư


Phần 1


Xoảng…
Mâm cơm trong nhà hất văng ra khỏi sân…Một người đàn ông đứng dậy thái độ hung hãn ,phía đối diện người vợ đôi má đỏ ửng như vừa bị tát…bà quỳ xuống chân chồng mình
-Mình à,em xin mình,thằng Minh nó thật sự là con trai của anh,sao anh lại nghe người ta rèm pha rồi đi nghi ngờ để người ngoài dẫm đạp lên gia đình mình…
-Tao chỉ hỏi mày một câu thôi,tao ra tù tháng mấy …
-Anh à ( người vợ khóc nức nở)
-tao hỏi mày tao ra tù tháng mấy,mày có nói không
Ông ta đứng lên bóp cổ người vợ dồn vào chân tường…
-Mình ơi …em xin lỗi mình…
-Tao ra tù tháng mấy ( nghiến răng)
-Tháng 6 mình ra …
-Mày đẻ thằng Minh tháng mấy
-Tháng một em sinh non mà …bác sỹ cũng nói em đẻ non mà sao anh lại như thế này…
-Mày nghĩ tao ngu à…mày và nó chết con mẹ chúng mày đi …mày dám cắm sừng tao à…
Hai đứa trẻ một trai một gái một đứa chạc 7 tuổi và một đứa chỉ 3 tuổi…cô con gái lớn ôm lấy em trai rồi che mắt em mình…miệng hô lớn “ Bố …đừng đánh mẹ”…
Đêm hôm đó người vợ gội đầu sạch sẽ bà xoã tóc ngồi bên ô cửa ôm hai đứa con rồi khẽ hát “ Thương con từ khi thai nghén trong lòng,mẹ thương con”…
Vừa hát bà vừa khóc,dứt lời bà rút một sợi dây trắng vòng vào cổ cậu con trai siết mạnh ,cậu bé dẫy dụa,cô con gái ôm tay mẹ van xin “ mẹ làm gì đó em sợ đấy mẹ,mẹ ơi”
Đứa trẻ dẫy dụa rồi cũng buông thõng tay,bà ôm đứa bé đặt lên giường rồi kéo sợi dây ngang tiến gần cô con gái,con bé sợ cứ hai tay xoa vào nhau van xin mẹ …
-Mẹ ơi con sợ lắm
-Đừng sợ,mẹ con mình sẽ có nhau,con đừng sợ ,con từng nói thích ngắm tuyết rơi mà,đây là Việt Nam không có tuyết đâu,chỉ có trên thiên đường thôi con…đi nào lên thiên đường mẹ con mình sẽ thấy Tuyết…nào đi cùng mẹ
-Con muốn ở với bố…con muốn sống với bố …
Câu nói của cô con gái khiến bà mẹ chạnh lòng,bà cười nhẹ xoa má con
-Vậy mẹ và em đi nhé,con ở lại chăm sóc bố con thay mẹ …con gái mẹ sau này nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp…da con trắng như vậy nên mẹ mới đặt con tên là Tuyết…Tuyết yêu thương..
Bà nói dứt lời rồi rơi nước mắt vòng dây lên trần nhà đưa cổ vào dây rồi nhìn con gái mỉm cười
-Mẹ đi nhé…
Reng…reng…
Cô gái nằm trên chiếc giường màu hồng tiểu thư bật dậy thở hổn hển sau giấc mơ,cô vội lao vào nhà tắm rửa mặt rồi đứng trước gương với gương mặt tái nhợt…
Đó là tôi,Đặng Ngọc Tuyết …tôi đã có một tuổi thơ ám ảnh đó là chứng kiến mẹ tôi treo cổ ngay trước mặt …
Trên bàn chiếc điện thoại reo lên hiện chữ “ Bố “ …Tuyết úp máy rồi thay đồ đeo chiếc cặp sách ra khỏi phòng…
Đặng Ngọc Tuyết là con gái của ông trùm bất động sản nổi tiếng Đặng Thành Nam ,cô tiểu thư được ông bố giàu có hết mực cưng chiều thế nhưng trong lòng ông ta luôn buồn rầu vì con gái mình bị tổn thương trong quá khứ…Tại Việt Nam ông ngồi bên bàn ăn lớn cùng cô vợ và hai cậu con trai …ông thở dài ,người vợ liền hỏi
-Mình à,con bé lại k nghe máy à
-Ừ…định hỏi tết này nó có về không,người ta đi du học 3 năm còn nó đi từ năm 15 tuổi đến bây giờ 20 rồi đã năm năm rồi nó vẫn còn chưa có ý định về
-Con học Y mà anh,học càng thêm kinh nghiệm
-Anh k cần học nhiều,anh chỉ cần nó về ăn bữa cơm gia đình thôi tại sao lại khó đến vậy…
-Để em qua thăm con rồi khuyên bảo nó xem sao
-Với tính nó thì k ai bảo được…
-Kìa anh,anh cứ để em…con gái có đôi khi tâm sự với bố khó,để em tâm sự thêm vs con bé,ở Anh Quốc xa xôi con bé chắc cũng buồn lắm…
Tôi hiện đang học ngành Y tại nước Anh…tôi sống rất thu mình,chỉ đi học và đi là đi về là về ít giao tiếp với mọi người xung quanh…duy nhất có cô bạn cạnh phòng tôi là cô bạn thân duy nhất của tôi tên Trang…
Trong khuôn viên trường đại học Trang vỗ vai Tuyết từ phía sau
-Này đi chụp ảnh sen đi …
-Ở đâu
-Về nước mình chứ đâu,đang mùa sen đấy đẹp lắm …
-Thôi tao k về đâu,đi lại mất công lắm…
-Ngủ giấc là về đến nhà ,đi mà tao đi một mình buồn lắm…đằng nào chẳng được nghỉ cả tuần lễ…
-Vậy để tao tính
-Tính toán gì tao đặt vé luôn đây
-Ơ…
Tuyết bật cười khi Trang nói là làm luôn…Còn Tuyết nụ cười lại chợt tắt khi nghĩ tới về Việt Nam…
Bên đối diện một thầy giáo đang trò chuyện vui vẻ với sinh viên ông ta nói …” Cuộc sống con người của chúng ta được ấm êm là nhờ có các vị thần trên cao che chở…từ bé thầy đã được bố mẹ kể cho nghe về câu chuyện của các vị thần giúp cho con người được hạnh phúc và ấm no”
Tuyết cười gượng:” Ước gì có vị thần nào đó có thể giúp con quên đi quá khứ “….
Câu chuyện của thầy giáo văng vẳng vang khắp khuôn viên trường,các sinh viên từ khắp các nước đang được thầy kể câu chuyện mơ hồ…
Trên trái đất con người được bao bọc bởi các vị Thần Tiên…cơn gió đầy những cánh hoa đào tại Nhật Bản đưa chúng ta đến thế giới của các vị Thần…một thế giới đẹp ngút ngàn sắc hương hoa,những chú chim đua nhau bay lượn,bầu trời luôn trong xanh…Thiên Đế là người đứng đầu các vị thần tiên…ông ta quay sang nói với vị thần gió cũng là hoàng hậu của ông ta…
-Ta nghe nói gần đây em bỏ việc dậy đàn cho lũ trẻ ,em thấy không khoẻ hay sao
-Em đúng là không được khoẻ thưa điện hạ…
-Vậy sao ta lại nghe nói em thường hay lui tới chỗ Chiến Thần ( thần chiến tranh)
-Điện hạ hiểu lầm rồi em chỉ đi ngang qua đó ,người đừng nghe lời sai rồi nói như vậy
-Ta nghe sai hay là do em sai
Vua nắm tay thần gió ghì xuống bàn…ông ta gằn giọng vang khắp cả vùng…
-Em hơi mệt,em xin phép
Thần gió gạt tay đức Vua…bà đứng dậy quay đi thì Đức Vua nói sau lưng
-Chuyện trong đất trời này,em đừng hòng qua mặt ta…chuyện quá khứ giữa em và hắn em đừng nghĩ có thể giấu được,chỉ vì ta yêu em…
-Nếu thật sự yêu em ,năm đó người k nên lấy em…
Câu nói đó khiến Thiên Đế nắm chặt tay…
Thần gió vụt biến mất tới nơi Chiến Thần đang sống,bà thấy vị Chiến Thần anh dũng đang dậy con trai…bà mỉm cười rồi rơi nước mắt,kẻ hầu cận đưa khăn cho thần gió và an ủi “ Xin người hãy kiềm chế cảm xúc “
-Ta sao có thể kiềm chế được khi đứng trước người ta yêu và con trai của ta…
-Kìa xin người hãy giữ lời
Chợt vị Chiến Thần nhận được tin báo từ Thiên Đế “ Con trai ngươi đã lớn ,để được làm thượng thần phải trải qua sinh kiếp ,ta nghĩ đã đến lúc rồi đấy”…
Thần gió nghe thấy liền ra mặt “ Hiện tại thần lực của thằng bé vẫn đang yếu chưa nhất thiết phải trải qua sinh kiếp”
Chiến Thần và cậu con trai Tử Hoa cúi chào khi thấy Thần Gió xuất hiện…Chiến Thần gay gắt mặt
-Ở đây k có chuyện của Hoàng Hậu xin người hãy lui đi
-Chiến Thần ngài biết sinh kiếp là gì không
-Ai cũng phải trải qua mới xứng đáng làm thượng thần
-Ngài…ngài thật hồ đồ ,phải ít nhất 1000 năm thần lực nữa mới cần tới trải qua sinh kiếp…
-Vậy vì sao Thiên Đế lại uỷ lệnh muốn thằng bé đi chắc Hoàng Hậu là người hiểu hơn ai hết,làm ơn đừng tới đây nữa hãy để chúng tôi yên…
Trong Thần giới vẫn đồn đại khi còn trẻ Thần Gió và Chiến Thần đã có thời mặn nồng bên nhau…nhưng Thiên Đế ngày đó phải lòng vị thần gió xinh đẹp nên đã quyết tâm lấy bằng được và đẩy chiến thần đi ra chiến trường đến cả ngàn năm…ít lâu sau từ chiến trường trở về Chiến Thần mang về một đứa trẻ nhận làm con mình và tuyên bố đứa trẻ không có mẹ…lai lịch về mẹ của đứa trẻ có tên Tử Hoa ( bông hoa từ cõi tử) vẫn là dâu hỏi chấm lớn của thần giới…
Tôi bước ra cửa…Tuyết rơi phủ lối trắng xoá cả con đường.Trời hôm nay thật lạnh…Trang vỗ vai tôi
-Tuyết ơi mày có thấy hôm nay trời lạnh không ?
-Lạnh thật tuyết rơi nhiều quá tao cóng hai tay rồi đây này,chỉ mong sớm được vào phòng
-Bố mày giàu thế mà chả bh sang thăm mày nhỉ
-Tự dưng nhắc tới bố tao là sao vậy
-À chợt nhận ra là mẹ tao bảo sang tuần qua thăm tao nhưng tao bảo bọn mình sẽ về Việt Nam…thế là bà thôi…
-Tao chợt nhận ra còn vài điều chưa làm
-Làm gì
-Tao muốn về gặp mẹ và nói chuyện với bà…
-Này nói làm tao nổi gai ốc,mẹ mày mất lâu rồi mà
-Ý tao là mẹ hai
-À …bà ý tốt mà nếu mày k nói tao không biết là mẹ kế luôn đấy…
-Thèm cốc cafe nóng quá ,qua bên kia đi
Cô gái nói rồi thấy phía bên kia cột đèn đường ,vào ngày tuyết rơi đầu mùa ,cô thấy một người đàn ông ngồi cạnh cột đèn,tuyết phủ kín đầu,anh ta ánh mắt như đang rất hoảng loạn…bất chợt anh ta ngẩng lên nhìn Tuyết …
Bản nhạc bên quảng trường cất lên “ Đừng rời xa em khi chúng ta đã gặp nhau,đừng làm tổn thương em hay làm mắt em ướt nhoè vì em đã yêu anh ngay từ giây phút tuyết đầu mùa rơi”…!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN