Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân
Chương 5: Gặp Lại Thôi Trạm
Vừa mở cửa sổ ra thì có cành đa bên ngoài luồn vào, cửa sổ không cao lắm nhưng lúc này bóc dáng của Tô Nguyễn hơi bé. Nàng suy nghĩ một chút bèn bò lên bệ cửa sổ, nắm lấy một đoạn cành đa mượn lực tuột xuống.
Cây đa đã lâu năm nên có một vài cành khô, khi Tô Nguyễn xuống thì ngón trỏ tay trái không may bị rạch cho một đường, giọt máu chậm rãi chảy ra.
Màu đỏ xinh đẹp và quỷ quyệt nhất chính là những lần người kia không chút cảm xúc cắt cổ tay nàng, chất lỏng ấp nóng đỏ tươi chảy vào trong chén ngọc.
Hình ảnh kiếp trước lướt qua đẩu nàng như đèn kéo quân.
Sống không ra sống chết không ra chết rất nhiều năm như thế, nàng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên sống lại.
Nhưng nàng hiểu rõ, loại chuyện xa xỉ như chết đi này, chắc chắn người kia sẽ không cho nàng toại nguyện!
Tô Nguyễn lắc đầu để quên đi những hình ảnh khiến người ta tuyệt vọng kia, sống lại một đời, nàng tuyệt đối sẽ không bước vào tử lộ lần nữa!
“Tiểu thư sao thế?” Hạnh Vũ thấy nàng bất động thì hỏi.
Tô Nguyễn vô thức cúi đầu hút máu trêи ngón tay mình, sau đó xoay người ra hiệu Hạnh Vũ im lặng. Nàng chỉ vào cửa sổ ra hiệu mình phải đi, để hạnh vũ đóng kỹ cửa sổ lại.
“Tiểu thư, về sớm một chút.” Hạnh Vũ nhỏ giọng nói.
Tô Nguyễn gật đầu, nhìn trái nhìn phải rồi bước về phía trước.
Nàng ở đây sáu năm, là nơi nàng có nhiều tình cảm và ấn tượng nhất. Từng ngọn cây cọng cỏ ở Tô phủ này, khi nàng sống không ra sống chết không ra chết đã đếm không biết bao nhiêu lần, nó xuất hiện trong đầu nàng như chiếc đèn kéo quân miên man, bởi vậy, nàng không hề thấy có chút xa lạ nào.
Đi qua nơi này sẽ có một ao nước nhỏ, rồi đến một khu vườn không ai quản lý, lại đi qua mái đình nhỏ cũ nát thì có thể thấy được một cửa gỗ cách đó không qua, nơi đấy gần như không có người qua lại.
Tô Nguyễn định đi từ đó ra ngoài, thế nhưng, khi nàng vừa bước gần đến ao nước thì thấy Tô Oanh đang kéo Vu Hạ, một nha hoàn khác trong phủ đi xuyên qua rừng trúc tiến đến nơi này.
Nhìn dáng vẻ kia, rõ ràng là đang định bắt quả tang nàng!
Ao nước nhỏ này không có gì che chắn, chỉ cần Tô Oanh và Vu Hạ ngẩng đầu dậy là có thể thấy ngay, Tô Nguyễn không muốn mạo hiểm nên bèn trở về dưới táng cây đa.
Tô Nguyễn suy nghĩ một chút rồi đi về hướng ngược lại, đi về Phù Tang viện của mình trước, sau đó vòng đến cửa phía Tây rồi lén chạy ra ngoài từ đó.
—
Hôm nay là ngày mùng sáu tháng bảy. Cuối hạ đầu thu nên khí trời vẫn còn oi bức vô cùng, chợ nơi này náo nhiệt hơn một chút so với ấn tượng trong đầu Tô Nguyễn, hơn nữa đều là những tiểu cô nương trẻ, trạc tuổi với nàng.
“Ông chủ, cho tôi ít chỉ thêu.” Giọng nói giòn tan của tiểu cô nương vang lên.
“Được! Muốn tham gia lễ Kim Sai đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Chúc tiểu thư được hạng nhất, gặp được lang quân như ý!”
“Hi hi, cảm ơn ông chủ!”
Kim Sai, ý chỉ những tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi. Lễ Kim Sai là ngày lễ Giang Khánh phủ chuẩn bị cho những tiểu cô nương này.
Hàng năm vào ngày mười hai tháng tám là lễ Kim Sai, Giang Khánh phủ sẽ chọn một huyện để tổ chức lễ Kim Sai, tiểu cô nương sẽ mang bức tranh thêu đẹp nhất của mình đến tham gia thi đấu, có ba vị trí đầu, có khen thưởng tương ứng.
Giang Khánh phủ không quan tâm có phải người có tiền hay không, chỉ cần thiếu nữ vừa độ tuổi, có năng lực thì đều được tham gia.
Không chỉ được khen thưởng và dương danh, quan trọng hơn chính là những thiếu gia xuất thân giàu có của Giang Khánh phủ đều sẽ tới.
Lỡ như gặp được nhân duyên thì sao?
Kiếp trước Tô Nguyễn cũng như những tiểu cô nương nhà khác, háo hức đi xem náo nhiệt.
Kết quả, ngay lễ Kim Sai, không biết Liễu Minh Khanh vô tình hay cố ý lại khiến Tri phủ coi trọng nàng.
Thì ra thứ gọi là lễ Kim Sai, chính là do Tri phủ tổ chức vì ɖu͙ƈ vọng riêng của mình.
Tiểu cô nương bị lão ta coi trọng, ngoại trừ thân thế đặc biệt, có hậu trường, thì hầu như không ai thoát được ma chưởng của lão.
Thậm chí có nhà biết lão ta có loại ham mê này nên chủ động dâng tiểu cô nương thích hợp trong nhà mình lên, để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Mặc dù thân phận Tri phủ không mấy cao quý, thế nhưng lão ta là đường đệ của chưởng quản hộ bộ Tô quốc công, đường cháu gái là Trương quý phi được sủng ái của đương triều.
Một vài người không có bối cảnh, không có hội trường luôn hy vọng thông qua Tri phủ để dính một chút đến Tô quốc công và Trương quý phi. Kiếp trước, vì ý đồ này nên Liễu Minh Khanh nghĩ trăm phương nghìn kế để đưa Tô Nguyễn cho Tri phủ.
Đời này, Tô Nguyễn hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không tham gia vào lễ Kim Sai quỷ quái kia!
Cả con đường đều là những tiểu cô nương líu ra líu ríu, Tô Nguyễn không muốn gặp phải người quen nên cúi đầu cố gắng đi vào chỗ ít người.
Quán rượu nhỏ của Thôi Trạm mở tại Văn An Nhai, cách chợ không xa, hắn đều ăn ở tại nơi đó, Tô Nguyễn định đến đấy tìm hắn.
Đi qua một ngõ nhỏ thì vừa hay có người từ bên trong đi ra, nàng chỉ cúi đầu đi vội nên không tránh kịp, bị đụng cho va lưng vào tường.
Tô Nguyễn nhớ đến mấy vết gậy cho Tô Thụy An đánh còn trêи lưng mình, nàng nhắm mắt lại nói thầm một tiếng xui xẻo.
Trong nháy mắt sắp va vào tường, nàng mím chặt môi, nhưng sự đau đớn như trong tưởng tượng không hề ập đến.
Hả?
Thì ra có người nắm lấy ống tay áo của nàng, khiến nàng không bị va vào tường.
Phía sau không đau cho lắm, ngay cả cổ họng cũng thế, ngoại trừ việc không thể phát ra âm thanh mà thôi.
Lạ thật! Chuyện gì thế?
Tô Nguyễn không kịp suy nghĩ nhiều, nàng vội mở mắt hành lễ biểu thị cảm tạ
Kế quả, vừa mở mắt thì nàng đã vừa mừng vừa sợ.
Thôi Trạm!
Người vừa nãy kéo nàng một cái lại là Thôi Trạm!
Dường như Thôi Trạm cũng nhận ra nàng, ánh mắt hắn lạnh đi, nhìn dáng vẻ kia tựa hồ không muốn để ý đến nàng, buông tay nhấc chân định đi.
Tô Nguyễn vô thức kéo ống tay áo của hắn lại, sau khi bị hắn hất ra thì chạy hai bước nhỏ đến trước mặt Thôi Trạm, móc một tờ giấy trong tay áo ra.
Đây là sau khi nàng về Phù Tang viện thì viết ra, bởi vì nàng không nói chuyện được cho nên chỉ có thể viết nội dung ra trước.
Vóc dáng của Thôi Trạm cực cao, hiện tại Tô Nguyễn chỉ đứng đến ngực hắn. Nàng cố sức nâng cao hai tay mình lên, mở tờ giấy ghi lời muốn nói của mình ra trước mắt Thôi Trạm.
“Thôi công tử, xin lỗi, trước đó ta bị mụ mị nên mới nói muốn từ hôn, xin huynh tha thứ cho ta!”
“Ta thật sự không muốn từ hôn, ta rất hài lòng với sự sắp xếp của tổ phụ!”
“Thôi công tử, chỉ cần huynh không từ hôn, huynh muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm cho huynh!
“Bảo ta quỳ xuống dập đầu nhận sai cũng được!”
Tay Tô Nguyễn đã tê rần rồi nhưng nam tử đối diện vẫn không hề hé môi nửa câu.
Nàng chỉ đành thả tay xuống, đôi con ngươi đen láy kia như phủ một tầng hơi nước, ngậm lấy vẻ cầu xin nhìn Thôi Trạm, khiến người ta không thể không mềm lòng.
Đôi mắt phượng trong suốt của Thôi Trạm nhìn lướt qua mắt nàng nhìn đến cái cần cổ của nàng, nơi đó hôm nay được thắt một chiếc khăn sạch sẽ, che khuất đi dấu vết nhìn thấy đã đau lòng ngày hôm qua.
“Ta không phải vì từ hôn nên mới thắt cổ! Vài ngày trước ta đắc tội với Đại tỷ, dù thế nào nàng cũng không chịu tha thứ cho ta, ta chỉ đành thắt cổ hù nàng ấy, thật đấy!”
Tô Nguyễn có hơi chột dạ lấy tờ giấy cuối cùng ra cho Thôi Trạm xem, nàng không biết Thôi Trạm có để ý hay không, nhưng giải thích một chút cũng tốt, nên nàng nói nửa thật nửa giả.
Nam tử đứng đối diện vẫn thờ ơ như cũ, quanh thân là hàn khí lạnh lẽo, cứ như trêи người hắn có một khối băng vậy.
Tô Nguyễn thấp thỏm không yên, bây giờ nàng không thể nói chuyện được nên chỉ có thể dùng đôi mắt ướt át kia nhìn Thôi Trạm đầy khẩn cầu.
“Tô Nguyễn!” Đúng lúc này lại có một giọng nói cao vút của thiếu niên vang lên từ sau lưng: “Tô Oanh nói ngươi thắt cổ buộc Tô đại nhân từ hôn, bị Tô đại nhân đánh cho một trận rồi nhốt lại, sao giờ lại ờ đây?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!