Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân
Chương 61: Tất Cả Đã Có Ta
Đối với Tô Hạm, Tô Nguyễn và cả Tô Thịnh mà nói, Liễu Minh Khanh đã chạm phải cây đinh ngay chỗ Tô Hạm, lộ rõ một mặt đen tối nhất, khiến bao ngụy trang suốt mười mấy năm bị hủy trong một ngày.
Tô Nguyễn không biết Liễu Minh Khanh có liêm sỉ hay không, nàng quay đầu lại giật dây Tô Thịnh.
Nhưng Tô Nguyễn không thấy lo, đại ca và đại tỷ nàng đều là người thông minh vô cùng, kiếp trước vì quá nặng tình nên mới bị Liêu Minh Khanh giật dây lợi dụng.
Kiếp này Tô Nguyễn không dám chắc khi nào nguy hiểm ập đến, liệu khi đó họ có thể làm theo lời hứa không hy sinh bản thân mình vì hạnh phúc của người khác không.
—
Nhưng ít ra Tô Nguyễn có thể đảm bảo, chỉ cần Liễu Minh Khanh có chút tâm tư thì sẽ bị họ nhìn ra ngay.
Mặc dù bóng tối của sổ vẩy cá vẫn còn bao phủ, nhưng sau khi Tô Nguyễn giải quyết được mầm họa lớn là Liễu Minh Khanh thì nàng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong phủ có bốn hạ nhân mới vào, đều là người mới chưa quen với tình huống, cùng với sự hỗ trợ của Hạnh Vũ, ngày đó Tô Nguyễn mặc y phục cũ của Tô Thanh Nam vào người, đến cửa hàng Bạch thị.
Kết quả, khi nàng vừa mới tới cửa hàng rượu Bạch thị thì đã nhìn thấy một người khá quen, một bóng người đầy vẻ phong trần, cùng vài người nữa đang ngồi ở một bàn trong góc đại sảnh uống rượu.
Là Phó Thông!
Là thủ lĩnh của huyết y vệ, là người nàng đã từng gặp ở quán trọ huyện Tân Dương!
Trái tim nhỏ trong lồng ngực Tô Nguyễn nhảy lên thùng thùng, nàng không biết tại sao Phó Thông lại đến đây, không biết có phải vì vụ án của Tri phủ đại nhân không?
Nhưng trực giác nói cho nàng biết, rằng nàng gặp phải Phó Thông ở huyện Phượng Hoàng này chẳng phải chuyện tốt lành gì!
Gần như theo bản năng, Tô Nguyễn xoay người rời đi.
Không ngờ, vẫn chậm một bước.
“Người đằng trước đứng lại.” Một âm thanh trầm thấp bén như dao vang lên, Tô Nguyển nhận thấy da gà toàn thân mình đã dựng đứng lên, nàng vờ như không nghe gì tiếp tục bước ra ngoài.
Ư, cảm giác đau nhói vì da thịt bị cắt vào, một thanh đao với ánh sáng trắng lạnh lẽo kề ngang trước cổ nàng, chỉ cần nàng bước tới thêm một bước thì máu nàng sẽ văng xa ba thước.
Tô Nguyễn cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nàng xiết chặt bàn tay, sợ hãi nói: “Ngươi.. Ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt.. Muốn làm gì hả?”
Phó Thông không để ý đến nàng, đôi mắt âm u của hắn ta như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
“Đem ra đây.” Hắn ta đưa tay, lập tức có một tên thủ hạ dâng lên một tờ giấy.
Phó Thông dùng tay mở ra, nhìn hình vẽ trêи tờ giấy xong đưa sang cho Tô Nguyễn, lạnh lùng nói: “Là ngươi đúng không?”
Hắn ta đưa tờ giấy sang ngay trước mặt Tô Nguyễn, nàng vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy một dự cảm không lành ập đến.
Đó là chân dung của nàng, nhìn y phục kia thì có lẽ đó là dáng dấp đầu năm ngoái của nàng.
Tuy hôm nay nàng mặc y phục nam nhân, nhưng nàng không hề hóa trang gì cả, ánh mắt của Phó Thông độc ác, hắn ta một lòng muốn tìm ra nàng nên không buông tha cho bất kỳ ai tương tự nàng, lúc này mới bắt được nàng.
“Bức chân dung này tìm được trong phủ của Trương Tri phủ đại nhân!”
Chắc chắn là Liễu Minh Khanh hoặc Tạ phu nhân lén tìm người vẽ đưa cho Trương Tri phủ!
Tô Nguyễn căn môi: “Ta.. Không biết ngươi đang nói gì.”
“Có biết hay không cũng không sao, dẫn đi!” Phó Thông lạnh lùng nói.
Trương Tri phủ chết ngay dưới mí mắt của hắn ta, Trương Quốc Công và Trương quý phi giao cho hắn ta trách nhiệm tìm được hung thủ.
Hắn ta một lòng muốn bắt được Thôi Trạm, qua mấy tháng trời vẫn không tìm được một manh mối nào, mãi đến khi thủ hạ của hắn ta tìm được một bức chân dung thiếu nữ trong phủ của Trương Tri phủ.
Phó Thông từng gặp Tô Nguyễn ở quán trọ, lúc này hắn ta nhìn qua đã nhận ra ngay đó là bức họa của Tô Nguyễn.
Bằng trực giác, hắn ta cảm thấy cái chết của Trương Tri phủ chắc chắn có liên quan đến Tô Nguyễn, cho nên không ngừng nghỉ đến huyện Phượng Hoàng này.
Hắn ta chưa kịp đến Tô phủ bắt người thì đã nhìn thấy Tô Nguyễn ở ngay cửa hàng rượu này.
Hai tên thủ hạ huyết y vệ thô lỗ đưa tay bắt lấy cánh tay của Tô Nguyễn.
Không ngờ, còn chưa kịp đụng vào cánh tay của nàng thì một mùi thơm thoang thoảng đã bay đến.
Hai tiếng rầm vang lên, hai người ngã thẳng xuống đất.
Sau đó là một luồng khói đặc bỗng bốc lên, Phó Thông hét lớn một tiếng “Cẩn thận”, nhanh chóng dùng tay áo bịt mũi mình lại.
Lại có thêm ba thủ hạ không cẩn thận trúng chiêu, ngã nhoài dưới đất không biết sống chết.
Mà, đã không thấy tăm tơi Tô Nguyễn đâu.
Trong con ngươi Phó Thông lóe lên tia sát khí, không màn đến sinh tử của thủ hạ mình, cấp tốc đuổi theo nàng.
Tô Nguyễn dùng khói mê ngăn tạm Phó Thông lại, nhưng nàng không biết võ công, nàng chạy không bao lâu đã bị Phó Thông đuổi tới.
Tô Nguyễn hoảng quá nên chạy bừa vào một con hẻm, lại không ngờ đây là một hẻm cụt.
“Ngươi.. Ngươi đừng qua đây!” Nàng nắm chặt ống tay áo, quay lại quát lớn với Phó Thông.
Phó Thông đứng cách nàng không gần cũng chẳng xa, hắn ta nở một nụ cười tàn khốc lại như đẫm máu.
Xưa nay hắn ta không ngờ, những thủ hạ được hắn ta tuyển chọn từ ngàn người kia lại có một ngày ngã chổng vó dưới tay một tiểu nha đầu.
“Ngoan ngoãn một chút, ta sẽ để ngươi ít đau đớn hơn trước khi chết!” Phó Thông buông lời tàn nhẫn.
Cả người Tô Nguyễn ướt đẫm mồ hôi, nàng siết chặt thuốc viên trong tay, không chịu ngoan ngoãn.
Nhưng nàng không biết mình có thể chống đỡ thêm bao lâu!
Phó Thông biết trong tay nàng có thuốc, chỉ cần hắn ta không tới gần thì nàng không thể ra tay được.
Nhưng dù nàng hết cách, Phó Thông vẫn có cách.
Nàng thấy hắn ta nhặt một cục đá nhỏ dưới mặt đất lên, nheo một con mắt lại, nhắm thẳng vào Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn như một con mồi trong tầm ngắm của con chó hoang, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chảy thẳng lên.
Dù hắn ta muốn dùng cục đá kia đánh ngất nàng, hay muốn ném trúng huyệt đạo của nàng, Tô Nguyễn cảm giác như mình không thể thoát nổi.
Bàn tay Phó Thông hơi nhúc nhích, cục đá kia bay vút đến chỗ Tô Nguyễn như một mũi tên, thậm chí Tô Nguyễn còn không phát hiện ra thì cục đá kia đã đến ngay trước mắt nàng.
Nàng muốn tránh đi, nhưng cơ thể không phản ứng kịp, nàng đành nhận mệnh nhắm chặt mắt lại.
Cạch!
Bống có một âm thanh chói tai vang lên, như thể có một người nào dùng một cục đá khác đập nát cục đá của Phó Thông vậy.
Hơi thở lành lạnh truyền đến, Tô Nguyễn vô thức mở mắt ra thì chợt thấy một bóng người cao gầy mặc một bộ y phục màu đen đứng ngay trước mặt nàng.
Tô Nguyễn trợn to mắt, suýt nữa đã thốt ra một tiếng “Thôi ca ca.”
Phó Thông đứng đối diện, hắn ta thoáng ngẩng người rồi lại lộ ra một nụ cười điên cuồng.
Hắn ta chưa từng thấy gương mặt thật của Thôi Trạm, nhưng hắn ta đã từng giao thủ với hắn, hắn ta rất quen với hơi thở và vóc người của hắn, còn cả đôi mắt lạnh như băng kia nữa!
Không ngờ hắn ta chỉ muốn giết một tiểu nha đầu, thế lại khiến người hắn ta khổ công tìm bao năm dẫn xác tới!
Đúng là, đi mòn giày tìm chẳng thấy, vô tình nhìn ngắm lại gặp ngay mà!
“Ha ha ha!” Phó Thông ngửa mặt lên trời cười vang, đồng thời cũng thả tín hiệu báo cho những huyết y vệ đang ở huyện Phượng Hoàng biết người hắn cần tìm đã xuất hiện!
“Ôm chặt ta!” Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, Tô Nguyễn cảm thấy eo mình bị siết chặt, sau đó cả người rơi vào lồng ngực Thôi Trạm rồi bay lên không.
Phó Thông mắng thầm một tiếng, không kịp đợi người tới đã nhón chân, nhún một đuổi theo.
Một người mặc y phục trắng, một người mặc y phục đen, hai bóng người như con chim lớn nhảy qua những nóc nhà của huyện Phượng Hoàng.
Không ít người dân nhìn thấy quay sang chỉ trỏ không thôi.
Trong nháy mắt hai người đã đến một khu rừng rậm ở ngoại thành cách chừng ba mươi dặm.
Thôi Trạm bỗng dừng lại, thả Tô Nguyễn ra.
“Nàng ngoan ngoãn chờ ta ở đây, đừng sợ, tất cả đều có ta.”
Tô Nguyễn gật đầu một cái thật mạnh: “Ừm! Thôi ca ca cẩn thận!”
“Trước đây không thể đánh đấm thoải mái, hôm nay ta và ngươi có thể thoải mái giao chiến rồi!” Thôi Trạm quay sang nói với Phó Thông.
Trước đây mỗi lần Thôi Trạm gặp phải Phó Thông đều lựa chọn cách tránh né, bức bách lắm mới phải đánh nhau một trận, nhưng cũng là đánh nhanh thắng nhanh, lấy mục đích không lưu lại dấu vết làm đầu.
Nhưng, hôm nay không giống.
Phó Thông đã nhìn thấy dung mạo của Thôi Trạm, hắn ta nhất định phải chết!
Trong ánh mắt Phó Thông trào dâng một tia sáng cực nóng: “Không sai, là ngươi, chính là ngươi! Không ngờ tới ngươi lại… Ngươi lại như vậy, ha ha ha!”
Thôi Trạm lạnh nhạt nhìn hắn ta, ánh mắt kia hệt như đang nhìn một kẻ đã chết, khiến Phó Thông vô cùng khó chịu.
Hắn ta thu lại nụ cười, dồn tất cả sức mạnh của mình vào thân đao, nhún chân bay lên không, giương đao chém về phía Thôi Trạm.
—
Thế tiến công kia vừa hung vừa hiểm, Thôi Trạm lại cứ đứng bất động tại chỗ.
Trái tim nhỏ của Tô Nguyễn đã sắp nhảy ra rồi, nàng muốn nhắm mắt nhưng lại lo lắng cho Thôi Trạm.
Mắt thấy thanh đao kia đã sắp chém đôi Thôi Trạm thì bỗng thân hình Thôi Trạm đột nhiên biết mất như ma quỷ.
Sau đó hai người đánh nhau nhanh đến mức chỉ còn lại hai chiếc bóng, Tô Nguyễn vốn không thấy được hai người ra chiêu thế nào.
Chỉ biết nửa khắc sau, từ không trung vang lên một tiếng rêи lớn, một bóng người rơi xuống từ giữa trời.
Tách tách, máu rơi xuống thành hình tròn.
Tô Nguyễn nhìn lên, người đang nằm co giật dưới mặt đất chính là Phó Thông.
Thôi Trạm thắng!
Nàng vui đến mức chạy thẳng đến chỗ Thôi Trạm đang dần hạ xuống đất, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Phó Thông đang nằm hấp hối trêи đất.
“Ngươi thắng! Nhưng, ngươi cũng không thắng được bao nhiêu!”
“Hàn độc trong người ngươi đã sắp bộc phát, nhưng ngươi lại vận dụng một tia chân khí bảo mạng cuối cùng của mình để thắng ta, bây giờ, ngươi cũng chẳng sống được bao lâu! Ha ha..”
Tiếng cười im bặt đi.
Mà, Thôi Trạm đang ngạo nghễ đứng đó bỗng nhiên lung lay, sau đó phun ra một búng máu tươi, ngã xuống đất.
Tô Nguyễn thất kinh: “Thôi ca ca!”
Nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thôi Trạm, ngay trong nháy mắt ấy, Thôi Trạm vừa ngã xuống đất đã biến thành một người băng.
Đôi mắt nhắm chặt, như thể không còn hơi thở.
“Thôi ca ca!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!