Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi
Chương 2: Âm Dương Sát 2
(Edit: Andy/Do not reup)
– —
Không gây trở ngại khi đánh chữ, đã thế còn có một túi chườm nóng hình người miễn phí, Hàn Dung không khách khí nữa.
Mất một lúc sau, Hàn Dung chợt nhớ ra đối phương tên là gì mình cũng không biết.
Người đàn ông kia như có thuật đọc tâm, tự giác tự giới thiệu, giọng nói mềm ngọt như một cây kẹo bông gòn: “Tôi tên là Quý Diên.”
Quý Diên? Chưa từng nghe qua.
Quý Diên yên lặng ngồi ở bên cạnh nhìn Hàn Dung.
Hàn Dung vừa gõ chữ vừa nghĩ.
Rốt cuộc vì sao mình lại có thể tâm bình khí hòa ngồi tán gẫu với tình địch nhỉ?
Hai người là tình địch gặp mặt nhau, chẳng lẽ không phải là cục diện chém nhau tơi bời sao?
Là cậu điên rồi hay là thế giới này điên rồi?
Gõ xong một chương, Hàn Dung tắt laptop, bò lên giường đi ngủ.
Không bao lâu sau, một tiếng sột soạt vang lên, chăn bông bị xốc lên một góc do có người chui vào.
Quý Diên nhỏ giọng hỏi bên tai Hàn Dung: “Tôi có thể ôm em không?”
“Không thể.” Hàn Dung duỗi tay đẩy mặt hắn ra, lật người, nói: “Cách xa tôi ra một chút.”
“Nhưng mà trông em có vẻ đang bị lạnh.” Quý Diên không nghe lời, dịch người dán vào, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, “Tôi chỉ sưởi ấm cho em thôi, tuyệt đối không làm gì khác.”
Hàn Dung tức giận tung chân đạp một cái, chửi: “Cái con mẹ nó chứ, dí súng vào người ông đây như thế thì ngủ thế quái nào được?!”
“Hầy, hết cách.” Quý Diên ra vẻ vô tội nói, “Nó chỉ có cảm giác với em thôi.”
Rầm một tiếng, người đàn ông bị đá rơi khỏi giường.
Hàn Dung thu chân, xoay mặt vào trong, chỉ để lại một cái gáy ra lệnh trục khách: “Cút!”
Quý Diên cứ như một con gián đánh mãi không chết, càng không cho phép càng làm hăng, bò dậy xốc chăn lên chui vào, ôm lấy Hàn Dung từ phía sau, nhịn đau cười nói: “Nếu tức giận thì cứ đá tôi tiếp đi.”
“Anh bị mắc chứng cuồng ngược đãi à?”
“Không nha.”
“Thế tại sao lại cứ quấn lấy tôi?”
“Tôi thích em đó, dù sao hiện tại em cũng đang độc thân, có muốn thử ở bên tôi không?”
“Thử con mẹ anh!”
Quý Diên chớp mắt: “Đừng thử với mẹ tôi, thử với tôi này.”
“……”
Bệnh thần kinh!
Hàn Dung bị đối phương chọc tức điên, kéo chăn trùm kín đầu không thèm để ý nữa.
Lộn xộn một lúc, cả người mệt mỏi nên rất nhanh cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Năm giờ sáng hôm sau, trong lúc mơ màng, Hàn Dung có cảm giác mình đang được ngâm trong nước biển ướt át, rồi bay thẳng lên thiên đường.
Cậu giật mình tỉnh dậy, xốc chăn lên nhìn.
“Đệt mợ! Tên thần kinh này!”
“Em cũng có cảm giác mà.” Quý Diên chống tay nhổm người dậy, liếm đi chất lỏng dính ở khóe miệng, nở nụ cười diễm lệ.
Hàn Dung nghĩ: Chắc chắn là mình vẫn còn đang nằm mơ!
*
Dự báo thời tiết tuyệt đối là thứ thiếu chính xác nhất trên đời này.
Một ngày bầu trời quang đãng, không gió không mây.
Thời tiết tốt như vậy, lại có khách không mời mà đến.
“Cốc cốc cốc”, có người gõ cửa.
“Chuông cửa là đồ trang trí à?” Hàn Dung sửa lại mái tóc rối như tổ chim của mình, khó chịu đi ra mở cửa.
Ngoài cửa đứng một đám người mặc đồng phục cảnh sát.
“Hàn tiên sinh phải không? Chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan vào một vụ án giết người.”
“Ai chết vậy?”
“Trần Sanh.”
*** Hết chương 2.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!