Nguyên Huyết
Chương 24: Đôi găng tay thất lạc
Cuối cùng đã hoàn thành bản thiết kế chi tiết, Lý Lập Phương nóng lòng thông báo cho Tịch Ca.
Tịch Ca đang online, mở hình ảnh ra nhìn, bình luận: “Có hơi màu mè.”
Lý Lập Phương thật cẩn thận hỏi: “Cậu không thích à?”
Tịch Ca: “Tốt lắm. Cứ làm theo cái này đi, khi nào thì xong?”
Lý Lập Phương lập tức đáp: “Cho tôi thêm nửa tháng nữa! Tuy nhiên có một vấn đề…”
Tịch Ca: “Hả?”
Lý Lập Phương: “Làm đôi găng tay này yêu cầu một ít kỹ thuật, nhưng tôi lại không có năng khiếu trên phương diện này… Thế nên tôi định gọi bạn cùng trường cấp ba đến giúp hoàn thành nốt công đoạn, cần một ít phí thủ công.”
Tịch Ca: “OK.”
Một phút đồng hồ sau, Lý Lập Phương tính toán chi phí sản xuất thủ công, cậu ta dự tính khoảng một ngàn hẳn có thể thuyết phục được, chỉ cần mời bọn họ ăn một bữa cơm, nối lại tình xưa, rồi lại chia sẻ công việc có thù lao, nhờ bọn họ nhàn rỗi thì hoàn thành là ok. Tuy nhiên, để ngừa vạn nhất, tốt nhất báo thêm một con số không nữa, thừa còn hơn thiếu!
Cậu ta tính toán xong xuôi, đang định nói với BOSS bỗng “tinh” một tiếng, báo tin nhắn đến.
Cậu ta không chút để ý mà liếc mắt nhìn điện thoại đặt trên bàn làm việc, chỉ thấy một cái tin nhắn thông báo chuyển khoản hiện trên màn hình. Số tiền hiển thị trong tin nhắn, 100000…
BOSS quá hào phóng, phất tay một cái liền ra mười ngàn.
Từ từ, một hai ba bốn năm, năm con số 0?
Rõ rành rành sau con số 1 là năm con số 0, Lý Lập Phương sặc nước miếng, ho đến kinh thiên động địa.
Sức mạnh của đồng tiền là vô tận!
Lý Lập Phương đang định nghỉ ngơi một ngày, nháy mắt đầy máu sống lại, cầm lấy điện thoại quay số: “Này, Nhị Tử, tôi nghe nói cậu đang học kỹ thuật cơ khí phải không? Đúng đúng… Tôi có chút chuyện muốn tìm cậu hỗ trợ, tối nay rảnh không? Tôi mời cậu bữa cơm!”
Cậu ta vừa gác máy bạn học kỹ thuật cơ khí bên này, liền chuyển sang một bạn học khác: “Này, Hủ Hủ, tôi nghe nói cậu học thiết kế phải không? Có biết may vá không? … Đúng, không sai, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ chế tác một đôi găng tay, cậu xem khoảng bao nhiêu tiền là hợp lý?… Ok, tối nay đi ăn cơm với tôi rồi nói!”
Cậu ta cúp điện thoại, sau đó đóng gói tất cả các nguyên vật liệu đã được xử lý qua bằng phương pháp luyện kim, rồi rời khỏi xưởng.
Lúc đặt chân lên mặt đất, cậu ta ôm một cái ba lô, rối rắm lựa chọn giữa đứng tàu điện ngầm và ngồi xe taxi.
Từ đây đến làng đại học khá xa, đi gì qua đó nhỉ, chuyển hai tuyến tàu điện ngầm, hay là học làm sang gọi taxi? Dù sao giờ mình cũng được xem như người có tiền, trong tài khoản ít nhiều cũng có sáu con số đó…
Lý Lập Phương chậm chạp không thể quyết định, một chiếc taxi màu xanh lục bỗng gào thét lướt qua, khiến trên mặt cậu ta cắt không còn giọt máu.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cậu ta quyết định, đeo ba lô lên vai, hướng về phía tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm vẫn hơn, đúng giờ lại đúng địa điểm, chẳng sợ bị nghiền thành cơm cá mòi…
Ăn cơm gặp mặt ở làng đại học quá hợp lý, sau khi hai người bạn cấp ba nhìn thiết kế và nguyên liệu Lý Lập Phương mang đến, đều tỏ vẻ không thành vấn đề, đại khái một tuần có thể hoàn thành.
Hủ Hủ học thiết kế tò mò sờ soạng da thằn lằn: “Đây là loại da gì vậy? Xúc cảm thật đặc biệt.”
Lý Lập Phương giải thích mơ hồ: “Da của một loại thằn lằn, xúc cảm độc đáo là bởi vì tôi… nó đã được xử lý thông qua một ít thủ pháp thí nghiệm.”
Nhị Tử khen ngợi: “Bản vẽ không tồi nha, ra hình ra dạng, cậu tính làm đạo cụ đóng phim đấy à?”
“Không, không, chỉ là hứng lên làm món đồ chơi thôi.” Lý Lập Phương ha ha cười gượng hai tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, cùng hai bạn học bàn luận tin tức trong ngày rồi mới nhắc tới thù lao.
Số tiền công mà hai bạn học muốn, không ngoài dự kiến của Lý Lập Phương, cộng thêm bữa cơm này, chưa vượt quá một ngàn. Lý Lập Phương tin tưởng nhóm bạn của mình cũng như cách Tịch Ca tin tưởng cậu ta vậy, chuyển tiền ngay lập tức, suy xét đến việc BOSS cho mình quá nhiều tiền, còn hào phóng bo cho mỗi người thêm hai trăm.
Không hề ngoài ý muốn, sức mạnh của tiền tài vô cùng lớn.
Vốn đang định ôn chuyện cũ thời trung học với Lý Lập Phương một chút, hai bạn học bỗng thấy phí sinh hoạt nửa tháng cứ như vậy rơi vào túi, cũng chẳng nhiều lời với Lý Lập Phương nữa, nhận đồ xong lập tức rời đi, Hủ Hủ cắt may găng tay trong hai ngày, ba ngày tiếp theo Nhị Tử cũng khắc xong ma trận năng lượng, đêm đó vừa hoàn thành, hắn liền chụp một bức ảnh ngay tại phòng cơ khí gửi cho Lý Lập Phương, có chút nghi ngờ hỏi: “Sao tôi lại cảm thấy chiếc găng tay này đang phát sáng…”
Lý Lập Phương lập tức quan tâm hỏi: “Vừa rồi nhìn chằm chằm vào máy móc hơi lâu hả, có mỏi mắt không? Tôi nghe nói làm nghề cơ khí gây áp lực lên mắt lắm.”
Đề tài đã trật khỏi đường ray.
Nhị Tử cảm khái đáp: “Haiz, lại nói, bọn tôi gia công máy móc kiểu này khá là tổn thương đến mắt, năm đó mới nhập học, đàn chị từng nhắc nhở bọn tôi phải bảo vệ mắt thật kỹ, năm nay đến phiên bọn tôi dạy các đàn em phương pháp bảo vệ mắt…”
Nói chuyện phiếm năm phút đồng hồ, Nhị Tử đã hoàn toàn quên mất nghi vấn ban đầu.
Hắn tắt QQ, mang theo đôi găng tay trở lại ký túc xá, đặt ngay ngắn vào ngăn kéo, nhắn tin hẹn chuyển phát nhanh vào sáng mai, rồi thỏa mãn nhắm mắt lại, đi gặp Chu công đánh cờ (1).
Cùng thời gian, trong xưởng luyện kim, Lý Lập Phương đặt điện thoại di động xuống, khẽ thở phào, tự giơ ngón cái cho sự cơ trí của mình.
Cậu ta gửi tin nhắn cho Tịch Ca: “Ông chủ, đã làm xong găng tay rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai có thể chuyển đến cho cậu.”
Tịch Ca: “Làm tốt lắm.”
Lý Lập Phương: “Ngày mai gặp, ông chủ.”
Tịch Ca: “Ngày mai gặp, kỹ sư trưởng.”
*
Màn đêm đi qua, trăng lặn, mặt trời mọc, lại một ngày làm việc giống với ba trăm sáu mươi lăm ngày khác.
Đôi găng tay trong ngăn kéo được đặt vào túi chống nước, thông qua một loạt các quy trình nhận hàng, phân loại, khoanh vùng, vận chuyển, đến khi mặt trời ngã về Tây, vừa lúc tới tay nhân viên chuyển phát nhanh.
Chạng vạng, giây trước hẵng còn trời cao khí sảng, bỗng nhiên một trận gió ập đến, sắc trời thăm thẳm trong suốt bị mây đen dày đặc giăng kín, tiện đà “ầm ầm” một tiếng, mưa to đổ xuống như trút nước.
Cơn mưa quá lớn, ô tô bị xối ướt thân xe, người đi bộ thì bị bẩn ống quần, lúc nhân viên chuyển phát nhanh đang đi giao hàng, cũng bất cẩn, liền đánh rơi vài kiện hàng xuống bùn.
“Thời tiết chết tiệt.” Nhân viên chuyển phát nhanh mắng chửi một tiếng, lúc cúi người nhặt đồ lên bỗng phát hiện, trong số đó, có một gói hàng cực kỳ nhỏ bé không biết bị rách từ bao giờ, đồ vật mỏng dính từ từ rơi “tõm” xuống vũng nước.
Nhân viên chuyển phát nhanh: “…”
Gã quệt nước mưa trên mặt, nhìn cái túi rỗng tuếch trong tay, lại nhìn món đồ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Thế này… chết rồi.
Thế này sẽ bị người nhận khiếu nại.
Thế này sẽ bị lão sếp đần độn trừ lương.
Nhân viên chuyển phát trừng mắt ngẩn ra, nước mưa tạo nên vô số những gợn sóng trên mặt đất, mơ hồ xuất hiện vẻ mặt xấu xí của lão sếp và giọng điệu gắt gỏng của hai vị khách hàng.
Cơn mưa gào thét, nhân viên chuyển phát nhanh đứng sững dưới mưa bỗng cử động.
Đầu tiên, gã cẩn thận nhìn thoáng qua thông tin đơn hàng dán trên túi chống thấm, không phải ship CoD, cũng không phải hàng từ công ty, mà là giao hàng cá nhân cực kỳ phổ thông.
Tiếp đến gã bình tĩnh rút điện thoại ra, mở giao diện phần thông tin vận chuyển, soạn một dòng, sau đó vứt luôn cái túi hàng rỗng.
Cuối cùng gã xoay người nhặt cái bao tay trong vũng nước lên, nương theo ánh đèn đường nhìn thoáng qua, cảm thấy cũng không tệ lắm, vì thế lau chùi sạch sẽ, bỏ vào túi trong.
Mưa trút xuống không ngớt, chiếc xe điện màu xanh tha hai cái giỏ lớn đi xa, biến mất trong màn mưa.
Còn rất nhiều đơn hàng chưa giao xong nữa.
*
Trong xưởng luyện kim, ngồi trước máy tính đánh số liệu nửa ngày, Lý Lập Phương cuối cùng đã hoàn thành xong bài tập còn nợ nửa tháng nay.
Cậu ta tắt máy tính, dùng sức vươn vai, đánh một cái ngáp, lại thoa son dưỡng nâng cao tinh thần, đột nhiên nhớ đến, đôi găng tay đáng lẽ ra phải đến chỗ mình từ lâu rồi chứ.
Sao mãi vẫn chưa thấy ai gọi giao hàng nhỉ?
Cậu ta lẩm bẩm một tiếng, mở APP chuyển phát nhanh ra, nhìn thấy bên trên ghi chú:
Thành thật xin lỗi, bởi vì do chiều tối mưa to, đơn hàng của bạn đã thất lạc trong cơn lũ…
Lý Lập Phương: Mẹ nó chứ đùa tôi à?
Cho dù là pháp trận cắn nuốt cũng không đủ để diễn tả sự sụp đổ trong tâm linh của cậu ta lúc bấy giờ.
Lý Lập Phương ngây ra ba phút đồng hồ, lập tức gọi điện thoại cho bên tư vấn khách hàng: “Không thấy hàng chuyển phát nhanh của tôi!”
Giọng nữ nói: “Chào anh, sao lại không thấy ạ?”
Lý Lập Phương: “Trên APP nói, nó đã mất tích trong cơn lũ.”
Giọng nữ: “Chiều hôm nay mưa lớn như thế, rất nhiều hàng chuyển phát bên chúng tôi đều đang thất lạc.”
Lý Lập Phương hét lớn: “Vậy tôi phải làm sao?! Hàng của tôi rất quan trọng đó!”
Giọng nữ an ủi cậu ta: “Anh yên tâm, các đơn hàng của chúng tôi đều được bọc trong túi chống thấm nước, nếu có ai đó hảo tâm nhặt được, có lẽ sẽ gửi trả lại cho anh.”
Lý Lập Phương hoàn toàn không thấy được sự an ủi, cậu ta nghiêm túc cảnh cáo nhân viên tư vấn: “Tôi đã nói rồi, hàng của tôi cực kỳ quan trọng, nếu nó thất lạc sẽ xảy ra chuyện không ai dám tưởng tượng đâu, cô nhất định phải tìm về cho tôi, nếu không tôi sẽ khiếu nại công ty các cô!”
Giọng nữ trở nên nghiêm túc: “Anh không nên kích động, chúng tôi có lỗi trong việc đánh rơi kiện hàng của anh. Nhưng cho dù nhân viên giao hàng có tình nguyện mạo hiểm tính mạng giúp anh tìm kiếm, cũng không thể đảm bảo cơn lũ sẽ cuốn anh ta theo hướng kiện hàng được. Hay là thế này, chúng tôi có thể bồi thường tổn thất cho anh, anh có mua bảo hiểm chứ ạ?”
Lý Lập Phương: “…”
Nhân viên tư vấn dường như hiểu ra, giọng nữ liền trở nên cực kỳ cực kỳ tiếc nuối: “Nếu anh không mua, tình huống sẽ trở nên rất phức tạp rất phức tạp…”
Tình huống thật sự đã trở nên quá phức tạp quá phức tạp rồi.
Lý Lập Phương cúp điện thoại, dựa vào giọng điệu của nữ nhân viên tư vấn, cậu ta có đầy đủ lý do tin rằng, găng tay của mình đã hoàn toàn thất lạc trong cơn lũ…
Cậu ta lấy lại một ít bình tĩnh.
Hiện tại không phải lúc để lo lắng hay phẫn nộ đi tranh cãi với bên giao hàng, huống chi, cậu ta cũng chẳng thắng nổi.
Đầu tiên, cậu ta gửi cho Tịch Ca một tin nhắn: “BOSS, cái găng tay tôi làm có chỗ sai sót, sợ là phải muộn hơn mới giao cho cậu được.”
Tịch Ca: “Có thể giải quyết không?”
Lý Lập Phương: “Có thể.”
Tịch Ca: “Bao lâu?”
Lý Lập Phương: “Một tuần.” Cậu ta thề, “Tôi sẽ tự mình đưa bộ găng tay đó đến chỗ cậu, tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
Năm ngày sau, một đôi găng tay mới toanh ra đời.
Lúc này đây, nhằm ngăn chặn mọi hiểm nguy, Lý Lập Phương tự mình bắt xe qua rồi bắt xe về, toàn bộ hành trình ngốn ba tiếng đồng hồ và mấy trăm đồng, khi cậu ta ôm đôi găng tay mới xuống taxi, nhìn thấy Tịch Ca đang chơi bóng rổ dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Cuối cùng cũng an toàn…”
Đang làm một cú úp rổ thì Tịch Ca liếc thấy bên sân có người đang ngoắc tay với mình.
Một thoáng mất tập trung, hắn không khống chế được lực, “răng rắc” một tiếng, bóng bật xuống đất như tên bắn, mà khung bóng rổ cũng bị kéo khỏi bảng.
Toàn trường lặng thinh, cầu thủ hai bên nhất tề nhìn chằm chằm Tịch Ca.
Tịch Ca bình tĩnh đặt cái khung tròn xuống, hắng giọng: “Cái rổ này chất lượng kém quá. Ngày mai, tôi sẽ cho người đến cải tạo lại sân bóng rổ.”
Hắn rời khỏi sân bóng đi đến chỗ Lý Lập Phương, nhận được đồ còn nhỏ giọng nói với cậu ta: “May quá, từ đó tới giờ tôi cứ lo không cẩn thận làm người khác bị thương, nó sẽ hạn chế được sức mạnh của tôi chứ?”
Lý Lập Phương: “BOSS cậu yên tâm, đảm bảo được.”
Tịch Ca hướng kỹ sư trưởng dựng ngón cái, đeo găng tay lên.
*
Lại một buổi tối nọ.
Nhân viên chuyển phát nhanh nào đó đã làm việc cực kỳ chăm chỉ và cẩn thận, chuyển gần 100 kiện hàng, cuối cùng vẫn bị khiển trách như cũ.
Tâm tình gã bỗng tuột dốc không phanh.
Ngày nào cũng làm công việc này chẳng có tí ý nghĩa gì cả, giao hàng rồi bị phàn nàn, bị phàn nàn lại liều mạng giao hàng,… Gã cũng ba mươi đến nơi rồi, không có bạn gái, không có hộ khẩu, không có nhà ở, không thể báo hiếu cha mẹ, chỉ đủ điều kiện để thuê một căn phòng ba mươi mét vuông ở cùng người khác, dùng một tấm mành ngăn cách không gian riêng.
Cuộc đời thật bất công.
Gã nhụt chí mà nghĩ, cưỡi xe máy điện, chen chúc trong dòng người, trở về phòng trọ.
Bạn cùng phòng của gã đã về từ sớm, đang xem video trong phòng.
Nhân viên chuyển phát nhanh đặt ba lô xuống, mò một gói mì ăn liền trong tủ quần áo, đi về phía cuối hành lang – nơi được cải tạo thành một gian bếp nhỏ – đun nước nấu mì ăn liền, nhưng ấm đun nước là loại cũ, cầm tay không thì hơi nóng, hắn tìm quanh quất một vòng, nhưng không thấy giẻ lau đâu, bù lại phát hiện đôi găng tay hôm trước mình tiện tay nhét vào trong túi.
Lại nói, lúc trước không để ý đến, đôi găng tay này vừa quái vừa đẹp, ở phần mu bàn tay còn lóe lóe ánh sáng, trong lòng bàn tay còn có các đường gân, trông như pháp trận.
Lần đầu tiên nhân viên chuyển phát nhanh nghiêm túc quan sát đôi găng tay dưới ánh đèn.
Gã hiếm lạ lật qua lật lại xem một hồi, mới bật cười lẩm bẩm: “Nhìn qua giống trang bị trong game ghê, lẽ nào mình nhặt được đồ của tên nhà giàu nghiện game nào đó?”
Gã đeo găng tay lên.
Trong nháy mắt đó, găng tay bằng da tựa như một lớp da thịt thứ hai, linh hoạt sát nhập vào hai nắm đấm của gã, gã hoàn toàn bị xúc cảm đó làm cho kinh diễm!
Ngạc nhiên thay, gã cảm thấy lòng bàn tay đột nhiên bị kim chích rồi tê rần, hai vết rách đột nhiên tách mở, vô vàn ánh sáng lưu động, trông giống một con ngươi đen tuyền đang nhìn thật chăm chú vào gã.
Một cỗ cảm giác kỳ lạ trào ra từ cơ thể nhân viên chuyển phát nhanh, thôi thúc gã vươn hai tay, nhấn một cái về phía trước ——
“Ầm ầm ——” Tiếng nổ thật mạnh.
Trong đêm, cánh cửa chống trộm bay khỏi hành lang tầng bốn, dừng trên xe rác của tiểu khu.
Cả tầng rung chuyển, đèn điện liên tiếp vụt sáng, các hộ gia đình đều mở cửa nhô đầu ra khẩn trương nhìn xung quanh: “Sao đấy, sao đấy?”
Bạn cùng phòng cũng bị tiếng nổ làm cho hoảng hốt.
Cậu ta thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, ba bước thành hai bước chạy tới cửa nhà, khẩn trương hỏi nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng đực ra đó “Sao thế? Sao thế? Hình như vừa có động đất với cả tiếng sấm —— “
Cậu ta nói được một nửa, đột nhiên thấy tình trạng ngoài cửa.
Cửa bay đâu mất tiêu, tường thì thủng cả mảng, như thể màn đêm đang há cái miệng rộng, không tiếng động cười nhạo hai người.
Cậu ta và nhân viên chuyển phát nhanh sững ngay tại trận.
Cậu ta chần chờ hỏi:
“Thế, cửa nhà chúng ta đâu…”
Ghi chú:
(1) Đi gặp Chu công đánh cờ: Ý nói đi ngủ và nằm mơ.
Ritt: Cách Cách có khác, thở thôi cũng ra mùi tiền >>>>.<<<<
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!