Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
760


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 38


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 38
Con người ta rồi sẽ thay đổi vì hoàn cảnh, hay vì ham muốn và lòng tham.
Hắn và Cái Thủy cứ bên nhau như thế. Nó không thể sinh con được nữa. Nên việc quan hệ cũng rất thoải mái.
Hắn vẫn yêu chiều nó như một người yêu bình thường. Chỉ có điều không bao giờ hứa hẹn cho nó một gia đình trọn vẹn.
Nhưng bản thân nó cũng chẳng muốn ở mãi bên một thằng đàn ông nghèo như hắn.
Công trình sắp hoàn thành, một nhóm kĩ sư đến để kiểm tra tiến độ và bàn giao.
Cái Thủy mang nước ra cho họ uống. Mấy người đàn ông thấy nó xinh xắn thì khen.
-Đội xây dựng có cô bé xinh qúa nhỉ.
-Không đi học mà ra đây.
-Em không có tiền, cô giáo cho nghỉ học.
-Thật à…
-Bỏ học đi làm thì có.
-Quê em ở đâu.
-Em ở cách đây mấy cây.
-Sao không về mà đi học.
Nó cúi xuống buồn.
-Em mồ côi.
Câu nói của nó khiến mọi người im lặng nhìn nó.
Nó trẻ trung xinh gái thế, hoàn cảnh vậy thì thằng đàn ông nào cũng muốn che chở.
Nó đứng lên đi ra. Một lát sau người đàn ông đi ra đưa cho nó cái card điện thoại.
-Em công việc này có vất vả không.
-Cũng không khổ lắm.
-Tuổi em giờ là chưa phải lo mấy chuyện này đâu. Anh có chỗ thằng bạn. Làm việc nhẹ nhàng hơn. Có gì cứ gọi cho anh theo số này.
-Em không có điện thoại ạ.
-Vậy mai anh cầm cho cái nhé.
-Dạ…
Nó ngước lên nhìn anh ta. Anh ta cười thân thiện.
-Anh đi đây. Hẹn gặp lại em.
Hắn từ xa tiến lại hỏi.
-Anh ta nói gì đấy.
-À không… Anh ý hỏi có nấu cơm cho họ luôn không.
Hắn cau mày. Nó giữ cái card trong tay. Mấy hôm sau anh ta đến đưa cho nó cái điện thoại rồi rủ nó đi ăn.
Cái Thủy đi vào chỗ hắn đang ngồi, nhìn hắn ngập ngừng.
-Anh… Chiều em nghỉ.
Hắn đang cộng công thì ngẩng lên nhìn.
-Đi đâu.
-Em đi về, thắp hương cho bà.
-Để hôm nào nghỉ rồi hai đứa mình đi.
-Thôi. Em đi mình cũng được. Anh cứ làm đi. Em về sớm.
Hắn chả mảy may biết gì nên gật đầu. Nó với người đàn ông kia đi ăn, anh ta mua cho nó vài bộ quần áo. Quan tâm và cưng chiều khiến nó siêu lòng và bắt đầu chán hắn.
Dăm lần bảy lượt lấy đủ lý do để đi chơi với anh ta. Hắn thì cứ cắm mặt vào đi làm. Hôm nay nó xin đi thăm đứa bạn ốm. Hắn cau mày.
-Em cũng có bạn à.
-Em có chứ.
-Em dạo này lạ lắm.
-Lạ gì. Tại anh cứ suốt ngày đi làm ý.
-Anh đi làm để có tiền lo cho em còn gì. Tối anh có thiếu em cái nào đâu.
-Anh khỏe, nhưng mà…
Nó định nói nhưng thôi. Cầm cái túi đi ra cửa.
-Em đi nhanh còn về nấu cơm.
Nó chạy mất hút ra cổng đối diện khu công trường . Anh ta đỗ xe ở đấy chở nó đi luôn.
-Em muốn đi chơi ở đâu.
-Đi đâu cũng được. Em có biết đâu với đâu.
-Anh đi mua cho em đôi giày nhé.
-Thôi… Em lúc nào mà đi.
-Kệ… Lúc nào mình đi chơi thì đi.
-Nhưng mà… Anh Mừng biết anh ấy mắng.
-Mừng là cái cậu cao cao đấy à.
-Vâng.
-Người yêu em à.
-Anh ấy là người xin cho em vào đây.
-Thế hả.
-Thế có gì mà sợ.
-Sợ chứ.
-Nó mà dám nói. Anh đề nghị cho nó nghỉ việc.
-Thôi anh. Em mệt lắm.
-Mệt à. Mệt chỗ nào.
Anh ta quan tâm nó từng chút một. Nó tủm tỉm.
-Mệt vì anh ý.
-Ôi… Thế anh mừng quá. Mấy hôm nay anh cũng mệt.
-Anh làm sao.
-Anh không ngủ được.
-Sao lại không ngủ được.
-Nghĩ đến em. Không biết phải lo cho em thế nào để em không phải khổ nữa.
Ôi… Nghe câu đó nó xúc động rưng rưng.
-Anh đau đầu, thèm ngủ lắm.
-Vậy về đi ngủ đi anh. Nay không đi nữa.
-Thôi…
Anh ta vòng xe qua mấy nhà nghỉ rồi đỗ lại.
-Đi vào đây cho anh nghỉ cũng được. Về chỗ anh giờ xa lắm.
Nó đắn đo rồi cũng đi theo anh ta vào. Vừa đóng cửa anh ta đã ôm chặt lấy nó từ phía sau.
-Anh yêu em nhiều lắm. Cô bé của anh ạ.
-Anh bảo vào đi ngủ cơ mà.
-Uh. Nhưng mà ôm em ngủ nhé.
Nó đỏ mặt.
-Ôm mà ngủ được à.
-Thì ôm là ngủ được. Anh muốn ôm em ngủ lắm. Em đẹp lắm.
Anh ta hôn lên môi nó nhẹ một cái rồi leo lên giường. Kéo nó nằm xuống rồi ôm mà không làm gì. Nó xúc động ôm lại.
Nhưng rồi anh ta bắt đầu thở. Đàn ông, đàn bà nằm cạnh nhau. Cái mùi đàn bà, cái mùi nước hoa của anh ta. Nó cũng thấy khó chịu.
-Anh sao đấy, ngủ đi.
-Anh… Lâu lắm rồi… Chưa đụng vào con gái.
-Anh ngủ đi.
-Nhưng mà ở bên em thế này. Em đẹp quá. Anh không không ngủ được. Anh….
-Anh có vợ rồi.
-Bọn anh không hạnh phúc. Sắp… Chia tay rồi. Lâu lắm anh có về đâu.
Anh ta đưa tay nó… Chạm vào cái trong quần.
-Mệt nó lắm em ạ.
-Anh nói dối em. Vào đây để đòi.
-Em không muốn anh không không ép. Anh muốn em là người con gái hạnh phúc nhất.
Anh ta thơm nó. Hôn nhẹ lên môi. Rồi nằm im.
-Em có người yêu chưa.
-Em đi học thì lấy đâu có người yêu.
-Thế còn tên kia. Em ở cùng hắn à.
-Em…
Nó ngập ngừng rồi tủi thân kể.
-Bà mất, Anh ấy giúp em. Có chỗ ăn chỗ ở. Anh ấy hứa cho em gia đình nên em theo.
-Thế nó làm gì em chưa.
Cái Thủy cúi đầu gật.
-Anh ý bảo sẽ cưới em để em không phải cô đơn nữa. Cho nên em…
Anh ta cau mày nhưng lại giãn ra ngay.
-Vậy anh cũng có thể cho em một gia đình. Còn hơn nó nữa.
-Nhưng mà em với anh ý.
-Đã cưới đâu mà sợ. Nghe anh. Anh sẽ lo cho em.
Nó ngẩng lên nhìn anh ta. Anh ta gật đầu rồi cúi xuống hôn nó thật sâu. Rồi luồn tay vào nắn bộ ngực căng tròn sau lớp áo mỏng.
-Ngực em đẹp thế.
Nó được khen thì sướng. Giơ tay cho anh ta cởi áo. Thấy hàng thật, anh ta vồ vào một cách điên cuồng.
–Em đẹp lắm. Anh yêu em.
Hắn ta không ngừng khen ngợi, không ngừng gợi ý. Rồi đứng lên kéo quần nó ra. Nó lúc đầu còn giữ. Nhưng thấy anh ta như con thú đói tội nghiệp nên đành nằm im.
Được sự đồng thuận, anh ta không ngần ngại chơi đùa với cơ thể nó. Ngón tay khuấy đảo bên trong cô bé cho dòng suối tràn ra. Cơ thể thon thả trắng trẻo khiến anh ta càng điên cuồng tận hưởng. Tuy không thể khỏe bằng hắn. Nhưng chiêu trò còn chuyên nghiệp hơn. Nó bị hành cho một trận tả tơi, đến lúc xong việc, cả cơ thể thâm tím đầy vết răng. Trước khi ra về, anh ta kéo nó vào lòng, hôn.
-Em tuyệt vời quá. Anh không muốn xa em tí nào.
-Muốn ở trong người em mãi.
-Anh ý. Đến là hư.
-Anh hư với mình em thôi.
-Thật không.
-Em cũng vậy nhé. Không gần tên kia nữa.
-Vâng.
Anh ta rút tiền cho vào túi nó.
-Chốc mua thuốc uống nhé.
-Sao ạ.
-Giờ anh và vợ chưa xong thủ tục ly hôn. Nếu mình mình có bầu. Nó kiện anh thì tài sản xe cộ là của nó hết.
Thủy gật đầu. Từ hôm đó nó tránh hắn. Không muốn gần gũi vì sợ hắn phát hiện ra. Hắn vẫn cứ ngu ngơ tưởng nó mệt thật. Đêm nay, sau mấy hôm không được làm gì. Tiếng lục đục xung quanh vang lên khiến hắn điên cuồng không chịu được mà đè nó xuống ngay trong nhà.
-Em đang mệt mà.
-Ngày có nấu cơm không… Mệt gì.
-Anh có nấu đâu mà anh biết.
-Anh vác gạch còn mệt hơn. Thế mà có mệt đâu.
Hai đứa nhí nháu. Nó vẫn giữ áo. Hắn điên lên gắt.
-Em làm cái gì thế hả.
-Anh điên vừa thôi.
-Điên điên cái gì. Dạo này em làm sao thế hả. Hay có thằng nào.
-Anh nói vớ vẩn.
-Vớ vẩn cái gì.
Tiếng chúng nó cãi nhau làm mọi người tỉnh giấc nói.
-Hai đứa mày có gì ra kia mà nói.
Hắn tức lên ngồi bật dậy vác nó đi ra.
-Bỏ em ra…
-Đi ra đây.
Hắn gằn giọng mang nó ra chỗ cũ. Tay vạch áo nó ra rồi vần vò nó. Cơn điên khùng khiến hắn làm không ngừng nghỉ.
-Em đừng có mà vớ vẩn đấy nhé. Không có ai yêu em bằng anh đâu.
Hắn làm mạnh. Làm nó rên lên to tướng. Tiếng da thịt chúng nó vang lên một góc giữa đêm khuya. Xong việc thì nó cũng mệt lả. Ấm ức. hôm sau gọi điện cho tên kia kể mình bị bắt nạt.
Anh ta động lòng. Hôm sau đến đón nó.
-Hay là giờ anh thuê nhà cho em ở đi.
Anh ta ngập ngừng.
-Anh chưa tìm được chỗ nào. Hay em ở tạm chỗ hôm nọ nhé.
-Nhưng em ở một mình à.
-Tối anh qua. Anh phải đi làm.
Nó gật đầu theo ý anh ta. Kể từ hôm đó, tình cảm hai đứa bắt đầu rạn nứt. Hắn phát hiện ra nó có người khác thì điên lên, bỏ cả việc về nhà tóm nó tra hỏi.
-Thế là thế nào?
-Cái gì cơ.
Nó cũng quát lên.
-Cô và cái thằng đến nhiệm thu công trình. Cô và nó…
-Thì sao. Anh ấy đối xử tốt với tôi, lo cho tôi.
-Vậy là cô cắm sừng tôi, cô lòng thòng với nó.
-Có gì mà cắm sừng. Tôi và anh chỉ là đến cho vui.
-Đến cho vui.
Hắn gằn giọng. Thẳng tay tát cho nó một cái.
-Mày ngu một lần rồi vẫn chưa chừa hả. Mày đ.. Vừa thôi chứ. Loại đàn bà như mày đúng là không thể chấp nhận nổi.
-Anh đánh tôi đúng không.
-Tao đánh đấy.
-Vậy tao đéo cần nữa. Mày cút, cút đi.
Nó chạy vào ôm quần áo bỏ đi. Hắn tức điên lên không thèm nhìn. Quay lưng đi rơi nước mắt vì ấm ức.
Cuộc đời là vậy. Hắn nghèo… Lo được cho ai đây.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN