Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
764


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 39


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 39
Cái Thủy còn quá non nớt trước những toan tính của những người kia. Trong thâm tâm nó không lường trước được những gì người ta sẽ làm với nó.
Hắn chán đời, làm thêm được nửa tháng cũng nghỉ việc. Vào thành phố kiếm việc khác.
Sở dĩ hắn nghỉ bởi hôm trước mấy chị bán hàng gần công trường cứ khen hắn đẹp trai sáng sủa. Tại sao lại đi làm nghề này. Khuyên hắn nên vào trung tâm thành phố tìm một công việc phù hợp với hắn.
Mà khi hắn ăn học không đến nơi, thì cũng không biết công việc nào là phù hợp nữa. Nhưng tuyệt nhiên hắn không muốn làm việc ở công trường nữa. Đúng như cái Thủy nói. Làm mãi vẫn nghèo. Giờ vào thành phố kiếm việc nào nhanh có tiền.
Hắn còn ít tiền để ăn tiêu trong lúc đi kiếm việc làm. Vì chẳng có giấy tờ bằng cấp gì. Hắn chật vật mãi mới xin được làm bảo vệ ở một quán hát. Buổi tối, dân chơi đến rất đông. Xe máy chở gái đến phục vụ rất nhiều. Hắn mặc quần áo bảo vệ, ngồi một góc quan sát các em. Hắn lại đang tuổi trẻ khỏe. Trông thấy gái, khác gì mèo thấy mỡ. Hai mắt dán vào mông với Ngực.
Thú thật, làm ở đây không vất vả như ở công trường. Nhưng đầu óc căng thẳng hơn rất nhiều. Hắn phải kìm chế. Nếu không hắn bị đuổi việc như chơi.
Mấy đứa con gái tuy thấy hắn cao to ưa nhìn nhưng cũng chẳng tha thiết gì. Cái chuyện sex với chúng nó, có khi là ngán ngẩm và thừa thãi rồi. Mỗi ngày bị hành hạ vài lần. Thì còn thiết yêu ai.
Nhưng mà mấy chị gái hay lui đến quán thì thích. Hắn bị để ý. Người phụ nữ sang chảnh mặc tiến lại kiếm cớ hỏi hắn.
-Chị để xe ở đâu đây em.
-Dạ. Chị lái lên kia, rồi tấp vào vỉa hè giúp em.
– gần đây không.
-Qua ngã tư ạ.
-Chị… Lâu rồi mới gặp chị.
Tiếng tên quản lý tươi cười đón khách. Bà chị ngước lên nhìn anh ta.
-Dạo này công việc hơi nhiều.
-Vâng ạ.
-Dạo này quán có nhân viên mới à em.
-Dạ…
Anh ta ngước lên nhìn hắn.
-À… Bảo vệ mới ạ.
-Trực ca tối.
-Đẹp trai cao to này mà cho đi làm bảo vệ. Phí ghê.
-Em biết đâu.
-Sao chú lại không biết.
-Thằng Khương Dừa nó tuyển đấy.
-Thì hỏi xem bạn ấy có muốn lên trên kia làm không.
-Dạ… Em hiểu rồi ạ. Chị cứ lên nhà. Mấy chị ấy đang đợi. Có gì em sẽ cho bạn ấy lên phục vụ chị.
-Nhớ nhé.
Bà chị quay lại nhìn hắn. tay xoa tay hắn một cái thích thú khen.
-Đẹp lắm.
Chị ta đi lên thì tên quản lý tên Du này tiến lại nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi mở lời.
-Ông em nhìn được đấy.
Hắn gật đầu.
-Nghe bà chị lúc nãy nói gì chưa.
-Em nghe rồi.
-Ông có muốn kiếm tiền, muốn nhàn nhã. Thì ngày mai lên trên kia. Tôi bố trí việc cho.
Hắn đâu phải ngu. Bởi hắn dính vào gái già một lần rồi. Cũng chỉ vì muốn có tiền ăn chơi mà mới có mặt ở đây. Giờ hắn Chán ngán cảnh đi quan hệ bừa bãi như động vật. Nghĩ đến ngày đó mà vẫn còn hoảng sợ.
Hắn lắc đầu.
-Thôi. Em làm dưới này. Lương thấp nhưng mà cũng không vất vả mấy anh ạ.
-Trên kia các chị không để mày thiệt đâu. Không làm gì sai trái đâu. Các chị đều là người có tiền đấy.
-Cái này em chưa nghĩ đến anh ạ. Em làm bảo vệ được rồi.
Du thuyết phục hắn không được thì hậm hực đi lên. Mấy bà chị tối muộn mới kéo nhau về. Hắn được vẫy ra.
-Bé ơi. Ra đánh xe cho chị.
Chị ấy đưa cho hắn cái chìa khoá có mấy vòng tròn. Hắn ngập ngừng.
-Em không biết lái xe ô tô ạ.
-Ôi. Sao lại không biết. Hôm nào xin nghỉ, chị dạy.
-Chồng bà vừa về, bà chưa chán à.
-Lại đi rồi. Ăn miếng Dưa chuột héo, chán chết. Mất bao tiền đi thu nhỏ mà lão bảo vẫn thế. Thì chịu.
-Hay của lão bé.
-Uh… Lại hay ngủ gật.
-Kiếm tiền cho mình là tốt rồi.
-Thì ai nói gì đâu.
Chị ta quay sang nhìn hắn.
-Để hôm nào chị bảo chúng nó dạy em lái xe.
-Vâng.
-Giờ chị về nhé. Hôm khác chị đến.
-Vâng. Em Chào chị.
Hắn cứ tránh mặt dù người phụ nữ ấy thường tỏ ra quan tâm. Do vậy, mà hắn cũng không được yên ổn làm việc ở đây nữa.
-Chú Mừng. Vào sếp gặp kìa.
Hắn sau khi xếp hàng lấy lương thì cũng được ưu tiên vào trước. Anh Khương nhìn hắn rồi thở dài thở dài.
-Hôm trước có khách rủ chú lên nhà, sao chú không lên.
-Em muốn làm bảo vệ thôi anh ạ.
-Trai trẻ, tranh thủ mà kiếm tiền khi còn có thể có thể chứ.
-Nhưng mà em…
-Mày chưa biết mùi đời à.
-Em… Em biết rồi ạ.
-Thế sao còn chê.
-Dạ… Em không muốn dính dáng tới chuyện đó.
-Mày BD à.
-Em không.
-Vậy mày chê việc à.
-Em không ạ.
-Thế mày muốn cái gì.
-Em chỉ muốn làm bảo vệ…
Hắn nói gần hết câu thì anh Khương ném tập tiền lên trước mặt hắn.
-Lương mày đây. Mai không phải đến làm nữa.
Hắn đơ ra. Là hắn bị đuổi việc rồi phải không các bác. Hắn ngập ngừng hỏi lại.
-Em đã làm gì sai.
-Mày không biết lái xe cho khách.
-Từ đầu em nói rồi mà.
-Nhưng giờ tao không nhận nữa.
-Em không muốn làm trò tiêu khiển cho mấy bà đấy.
-Mẹ mày, mày có mơ cũng không được đâu.
-Nghèo đừng giả vờ cao sang. Mày chả bằng một góc chúng nó. Biến đi. Đừng nói nhiều.
Anh Khương đứng dậy. Hắn cũng đứng dậy đi ra ngoài. Ngày mai hắn phải thu dọn đồ đạc. Giờ công việc Không có, Chỗ ở cũng không. Hắn phải làm thế nào đây. Hắn chưa kịp đi tìm việc khác.
Sáng sớm hôm sau hắn thu dọn đồ. Với cái bao lô và vài bộ quần áo. Hắn lang thang một mình giữa thành phố ồn ào náo nhiệt này. Tự nhiên thấy nhớ nhà. Nhớ bố mẹ. Đã lâu rồi chưa được về nhà. Giờ hắn về. Không biết bố mẹ còn giận hắn không.
Vừa nghĩ đến thì cái xe khách mang biển quê hắn chạy qua. Hắn chạy lại vẫy tay. Chiếc xe dừng lại. Anh phụ xe đi xuống kéo hắn lên xe mà mà chả buồn hỏi hắn về đâu.
Sau mấy tiếng đi xe khách và xe ôm hắn cũng về được đến nhà. Căn nhà trống toang. Mọi thứ không có ai đụng vào. Con chó cũng không thấy đâu. Hắn lo lắng không biết chuyện gì. Chạy sang nhà bà chị gái gần đấy. Đứa cháu thấy hắn thì đứng im nhìn. Rồi khi nhớ ra thì reo lên.
-Cậu mừng.
-Cậu đây. Bố mẹ đâu.
-Bố mẹ cháu đi làm.
-Ông bà sao không có nhà.
-Ông bà đi viện cậu ạ.
-Ai bị làm sao.
-Ông bị ốm. Đi bệnh viện.
-Bệnh viện nào.
-Cháu không biết.
Hắn sốt ruột sang bên nhà bà chị gái cách đó mấy cây. Thấy hắn. Bà ấy tiến lại vừa khóc vừa đánh.
-Mày trốn đi đâu đấy hả thằng mất dạy này.
-Mày làm cả nhà đi tìm mày khắp nơi. Bố vì nghĩ nhiều mà phát bệnh.
Hắn đứng im không tránh chỉ nhìn chị hỏi nghiêm túc.
-Bố bị sao?
-bố bị ốm nằm trên viện.
-viện nào?
-viện K trên Hà nội.
Hắn run ru. Tự nhiên thấy sợ, thấy thương bố hắn nhiều lắm. tuy ông ấy có lúc đánh mắng hắn thật. nhưng tình cha con, không bao giờ hắn bỏ được.
-thế bố bị sao.
-bố bị ung thư.
-có nặng không.
-đang truyền hóa chất.
-vậy em đi lên với bố.
Hắn quay đi.
-ơ thằng kia. Mày vưa về xong. Định đi đâu?
Hắn quay lại nói.
-em đi lên với bố.
-chờ chiều tao lên cùng. Chứ giờ mày đi lại biết tìm mày ở đâu.
Hắn quay lại nhà bà chị, ăn bữa cơm rồi chiều cùng chị khăn gói lên Hà Nội. bố hắn đang nằm phòng bệnh. Người gầy gò, tóc đã rụng hết. nhìn hắn rưng rưng nước mắt.
-bố ơi, con xin lỗi bố.
-mày về… mày về.
-con xin lỗi bố.
Hắn cùng khóc. Hắn sai rồi, bỏ nhà đi mà không quan tâm đến bố mẹ.
-thôi ông ạ. Con nó mạnh khỏe về là mừng rồi. ông đừng xúc động không lại đau.
-giờ con làm ở đâu, con sống thế nào.
-Con làm bảo vệ ở Hà Nội bố mẹ ạ. Lương cũng khá.
-Thế hả.
Hắn rút trong túi ra ít tiền hắn để dành được đưa cho mẹ.
-mẹ cầm lấy. con có từng này. Trước làm ở công trường có để dành được ít, nhưng người giúp con ở đây gặp khó khăn nên con đưa cho họ.
-vậy à. Thế thì mừng quá.
Mẹ hắn cầm đồng tiền của hắn mà xúc động. chị gái hắn đưa mẹ đi ra ngoài, cầm ít tiền trong túi đưa cho bà ấy.
-Mẹ cầm tạm đi, dạo này con không vay được của ai, nếu ở đây mà thiếu thì gọi về bảo con Lừng.
-Uh.
Hắn nhìn mẹ và chị mà thương, lúc sau chị về mới tiến lại hỏi mẹ.
-Mẹ, tiền chữa cho bố, có nhiều không?
Mẹ hắn nhin hắn thở dài. Thật thà kể, vì hắn cũng lớn rồi, hắn cần phải biết. cần phải là người đàn ông có trách nhiêm và lo lắng cho gia đình .
Hắn bần thần mất mấy hôm. Giờ bố hắn không có tiền, thì chỉ có chết mất. mà giờ cũng không ai muốn cho nhà hắn vay. Hắn lại là con trai duy nhất trong nhà. Nếu mà lương thế này, cũng chỉ đủ vài ngày ông ấy điều trị.
Hắn đang rối bời thì người phụ nữ hôm trước đến, thấy hắn thì tiến lại. hắn đang suy nghĩ nên không để ý chị ta đứng sát mình.
-Em hèm…
Tiếng hắng giọng làm hắn giật mình ngẩng lên.
-Đi làm mà đầu óc để chỗ e nào? Không trông xe mất của khách thì sao?
Hắn gãi đầu.
-Em làm gì có ai để mà nhớ.
-Thế đẹp trai thế này lại không yêu ai thì phí hoài ra.
–Em nghèo. Ai thèm yêu hả chị.
-Gớm, em cứ thử ra kia nói câu đấy đi, đầy người muốn mang em về nuôi đấy.
Hắn cười.
-Bố em ốm nên em suy nghĩ thôi chị ạ. Chứ em có yêu ai đâu.
-Bố bị sao
-Bố bị ung thư ạ
-Nằm viện nào?
-Viện K ạ.
-Chắc khó khăn về tiền hả.
-Vâng
Hắn gật đâu, bà chị đi sát hắn hơn, đứng khoe cái bụng trước mặt hắn, mùi nước hoa đắt tiền thơm nồng bên tai.
-Chị giúp được không? Chị không muốn em phải buồn như thế này.
Hắn ngồi im ngước lên nhìn người đàn bà đang dụ dỗ mình. Giờ hắn không làm, có lẽ cũng không có tiền để cứu bố. thôi thì cứ liều đi. Giờ hắn khôn hơn trước rồi. thấy mùi nguy hiểm sẽ chủ động chuồn đi luôn.
-Em…em…
-Em đừng ngại. đứng lên đi với chị.
Hắn đứng lên đi theo bà chị vào bên trong. Tên quản lý thấy hắn thì cau mày. Nhưng bà chị cũng không ngần ngại lên tiếng.
-Em cho bạn ấy nghỉ, đi với chị.
-Dạ vâng.
-Giờ bố trí cho chị bàn.
-Vâng
Hắn đi theo cả hai lên trên tầng. bố trí bàn nghĩa là gì các bạn chắc sẽ hiểu rất đơn giản. nhưng căn phòng hắn được đưa vào khá sang trọng. Quần áo được treo sẵn trong tủ. Trên bàn, Nước đã chuẩn bị sẵn. Hắn được chỉ ngôi xuống ghế. Chị ấy cởi áo khoác treo lên rồi đi lại ngồi cạnh hắn. không gian riêng tư dành cho hai người tâm sự.
-Em tên là Mừng đúng không?
-vâng ạ.
-Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
-Em hai mươi ạ.
-Đã yêu ai bao giờ chưa?
-Rồi ạ.
Hắn gật đâu thật thà.
-Vậy làm gì chưa?
-rồi.. Ạ
Bà chị cầm tay hắn lên, xoa xoa.
-Chị tên Là Hiếu. hai chị em mình cứ tâm sự với nhau, chơi với nhau. Em ngoan, thì chị thương.
-vâng
Hắn rụt rè.
-đừng ngại, bố thiếu tiền chứ gì. Chị cho.
Chị ấy rút trong túi ra tập lăm trăm nghìn nhét vào tay hắn. miệng thủ thỉ
-Đêm nay, ở đây với chị nhé. Chị thích em từ hôm nọ rồi.
-Em…
-Chị không hấp dẫn à?
Hắn gật đầu.
-Nhà chị ai cũng bận công việc. chị cô đơn lắm. nhưng mà chỉ dám đi tâm sự kín thế này thôi. Chứ hở ra, thì tiền đâu mà cho em chứ.
Hắn hiểu ý gật đầu.
-Em ăn tối chưa?
-Em ăn cơm rồi ạ.
-Tắm chưa?
-Em trực xong sáng mai về tắm rồi ngủ ạ.
-Vậy hai đứa mình vào tắm rồi đi ngủ nhé. Mừng đẹp trai lắm. chị yêu em.
Chị ấy cầm tay hắn dắt vào phòng tắm. hắn im im nghe theo. Trong lòng cũng rối loạn lắm. nhưng giờ vì tiền, vì sức khỏe của bố, hắn phải làm.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN