Ỷ Sủng Mà Cưới
Chương 4: Ngay Trước Mặt Cô Gái Ôn Thụ Thần Khép Lại Quyển Thực Đơn Bên Trong Kẹp Một Cái Thẻ Phòng Khách Sạn
Editor: littlesunflower05
Hàng lông mi dày của Hạ Thanh Trì rũ xuống thành nửa vòng cung, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên màn hình di động, ngay sau đó, bằng mắt thường cũng thấy được tai cô bắt đầu phiếm hồng.
Sớm biết rằng sẽ phát sinh trường hợp xấu hổ này, cô liền đem Tần Xuyên nhét trở lại trong bụng mẹ cải tạo, tối hôm qua cũng tuyệt đối sẽ không để gia hỏa này cướp được di động, chủ động gửi Ôn Thụ Thần tin nhắn quấy rầy, cái gì mà có thời gian ăn bữa cơm không.
Cô dường như từ tin nhắn Ôn Thụ Thần trả lời này đọc ra được cái gì đó, lại không dám xác định, sợ tự mình đa tình.
Kỳ thật ngẫm lại, cô đụng phải chủ xe, gửi tin nhắn liên hệ một chút, rõ ràng cũng chả có gì cả.
Quan hệ trong sạch, nhưng mà là thái độ của Ôn Thụ Thần, lại làm người ta nghiền ngẫm.
Hai người trong cuộc đều không nói lời nào, không khí có chút cổ quái.
Cũng may chủ nhân phòng bao này không hỏi đến cùng, chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cười đánh giá Ôn Thụ Thần.
Giữa đàn ông dường như đôi khi chỉ cần một ánh mắt, là có thể hiểu ý đối phương.
“Phó tổng, vị Hạ tiểu thư này, là nữ chính trong bộ phim điện ảnh mà ngài đầu tư trên danh nghĩa, tới tìm ngài nói chuyện chính sự.” Ôn Thụ Thần ngữ khí bình thản tự nhiên, bất quá khuôn mặt thần sắc đứng đắn.
Phó tổng không nghĩ tới là tới tìm hắn, đầu tiên là liếc nhìn đồng hồ, cũng không biết có phải là định tạo cơ hội sáng tạo cho Ôn Thụ Thần hay không, hắn không có ý tiếp đãi Hạ Thanh Trì, tùy tiện ứng phó nói: “Hạ tiểu thư, Phó mỗ đêm nay đã có sắp xếp, cô muốn nói chuyện gì thì hôm nào cùng thư kí của tôi hẹn trước thời gian.”
Tư bản ba ba là lớn nhất, một nhân vật nhỏ bé như Hạ Thanh Trì còn có thể nói gì nữa?
Cô mới vừa nhận danh thiếp của vị Phó tổng danh thiếp, lại nghe thấy vị Phó tổng này, đột nhiên hướng Ôn Thụ Thần lời nói thấm thía mà dặn dò: “Thụ Thần à, giúp anh tiễn khách một chút.”
“……”
Ngón tay Hạ Thanh Trì lập tức nắm chặt danh thiếp, muốn trả về.
***
Sau khi ra khỏi phòng bao “Một chút xuân”, Hạ Thanh Trì đầu óc có chút trống rỗng.
Trước đó cô cho rằng Ôn Thụ Thần không trả lời tin nhắn, chính bởi vì cự tuyệt ở cùng người lỗ mạng gây họa là cô, trừ việc nói chuyện bồi thường, còn lại không có bất kì liên hệ gì, hiện tại xem ra lại không giống như vậy.
Ban đêm gió thổi làm rối loạn mái tóc dài, Hạ Thanh Trì cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đôi mắt đen nhánh nhẹ chớp, nhìn về phía người đàn ông diện mạo xuất sắc bên cạnh.
Hai người cứ như vậy đứng ở ven đường cũng không phải kế lâu dài, cho dù Hạ Thanh Trì không muốn nhắc đến chuyện phát sinh trước khi đến câu lạc bộ, nhưng vẫn còn nhớ rõ mình đâm vào xe của người ta, trước tiên hít một chút không khí mát lạnh, cô giương môi nói: “Ôn tổng, tối hôm qua đụng phải ngài thật sự xin lỗi, ngài xem lúc nào thuận tiện, tôi chọn cái địa điểm chiêu đãi ngài?”
Đến lúc đó đem Tần Xuyên chó đẩy ra ngoài, ai gửi tin nhắn, người đấy đi mà cùng Ôn Thụ Thần hẹn hò.
Ôn Thụ Thần thân hình thon dài, so với cô cao hơn rất nhiều, cúi đầu nói chuyện: “Hạ tiểu thư khách khí, đêm nay tôi liền có thời gian.”
Hạ Thanh Trì ngẩng đầu, nhìn anh một cái, sau đó cố ý tránh đi, luôn cảm thấy ánh mắt thâm thúy của Ôn Thụ Thần sẽ làm mình khẩn trương, hắng giọng nói: “Dạ dày của tôi hơi kém, luôn luôn ăn không quen đồ ăn bên ngoài, hiện tại cũng tìm không thấy nhà hàng thích hợp, nếu không thì tìm thời gian khác?”
Coi như là kiếm cơ, cô cũng nói hết sức thành khẩn: “Đều là do tôi suy xét không chu toàn……”
Ôn Thụ Thần không vạch trần cô, trong đôi mắt thâm thúy toàn là ý cười ôn hòa, thuận thế tiếp lời, nói: “Hạ tiểu thư không cần tự trách, tôi vừa lúc biết phụ cận có một phòng bếp tư nhân, hương vị tạm được, cô có ăn kiêng gì không?”
“Tôi đã nói sẽ chiêu đãi ngài thật tốt, như vậy không hay cho lắm.” Hạ Thanh Trì hô hấp cảm thấy khó khăn, vẫn là muốn giải cứu chính mình.
Ôn Thụ Thần từ túi quần lấy ra di động nhìn nhìn, anh là đàn ông tâm tư kín đáo như này lại lựa chọn xem nhẹ cô uyển cự (từ chối khéo), giọng nói vô cùng nhạt: “Hạ tiểu thư, hiện tại chúng ta chỉ cần năm phút, không bằng vừa đi vừa nói?”
Đều sắp tới rồi, bây giờ nói còn quan trọng sao?
Hạ Thanh Trì cùng anh bốn mắt nhìn nhau, những lời này ẩn sâu ở trong cổ họng, cuối cùng nhận ra rằng ở chung (ở chung này không phải nghĩa là ở chung nhé ^^ kiểu đứng cùng hay là kết thân gì đó thôi) với người đàn ông như Ôn Thụ Thần, coi như gồng lên 100 điểm tinh thần cũng không đủ ứng phó anh.
Sau một giây an tĩnh, Hạ Thanh Trì lấy ra chiêu bài mỉm cười: “Tôi đây lần này liền chiếm tiện nghi Ôn tổng một lần.”
——
Ôn Thụ Thần mang theo cô từ đường đi quẹo sang bên trái, xuyên qua đám người rộn ràng, đi vào một cái hẻm nhỏ u tĩnh (tối+yên tĩnh), như anh lời nói, năm phút sau, tìm được nhà ăn của phòng bếp tư nhân kia,
Ra nghênh đón không phải chủ nhà ăn, mà là một vị nam thư kí trẻ tuổi.
Hạ Thanh Trì tỏ vẻ ngạc nhiên, sau khi đi vào, còn thấy ở chỗ sô pha lầu một, là vài vị nam tử tinh anh mặc tây trang ngồi xung quanh, không giống như là khách tới nơi này ăn cơm, hình như là đoàn đội đi theo bên người của Ôn Thụ Thần.
Mọi người đều thực khắc chế mà không đem ánh mắt nhìn qua, nhưng Hạ Thanh Trì vẫn không được tự nhiên.
Ôn Thụ Thần như là nhận thấy được tâm tư tiểu cô nương của cô, thái độ ôn hòa trực tiếp dẫn cô lên lầu hai.
Hai người còn chưa cả chính thức quen biết nhau một chút, cùng nhau cách tầng lên luôn là cái thể loại gì, nhưng Ôn Thụ Thần biểu hiện rất có chừng mực, cũng săn sóc kéo ghế ra cho cô, nói chuyện khéo léo, không làm cô thấy tẻ ngắt: “Đầu bếp ở đây đồ ăn gì cũng làm được, cô muốn ăn cái gì?”
Lúc trước Hạ Thanh Trì nói mình dạ dày kém, đều là lừa anh.
Tuy nhiên, khẩu vị của cô quả thực vẫn luôn không được tốt cho lắm, cho nên cũng không bắt bẻ: “Vậy thì ăn những món đặc trưng ở đây đi.”
Ôn Thụ Thần đứng dậy xuống lầu phân phó, ba phút sau, đường cũ trở về, lại hỏi cô: “Muốn uống trà gì?”
Anh không có cho con gái uống rượu, bổ sung một câu: “Hoặc là nước trái cây tươi?”
Hạ Thanh Trì nhìn anh chiêu đãi chu toàn, chính mình ngược lại có chút ngượng ngùng.
Chờ đồ ăn được mang lên bàn, sau Ôn Thụ Thần mới ngồi vào chỗ của mình.
Cô mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, mở miệng hỏi: “Về tiền sửa chữa xe của anh……”
Cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng kia của Ôn Thụ Thần cũng nhìn cô, cười cười: “Việc này không vội.”
Thiếu nợ thì trả tiền, loại việc thiên kinh địa nghĩa (*) này sao có thể không vội.
(*) Thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ(Từ điển Tiếng Việt)
Hạ Thanh Trì căn bản là không muốn khất nợ Ôn Thụ Thần cái gì, chút tiền sửa xe này, coi như móc sạch tiền tiết kiệm của cô, vẫn phải có.
Ôn Thụ Thần cố ý làm cô mắc nợ, lúc này ở bên ngoài tiếng đập cửa cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Là vị nam thư kí trẻ tuổi vừa nãy.
Hạ Thanh Trì thấy anh ta đưa cho Ôn Thụ Thần một quyển thức đơn, tưởng muốn thêm đồ ăn, cũng liền không để ý dời tầm mắt.
Bên này, sau khi Tống Triều đưa thực đơn lên, nói nhỏ bên tai: “Ôn tổng, ngài xem một chút.”
Ôn Thụ Thần ghé mắt nhìn một chút biểu tình cổ quái của anh ta, mở thực đơn ra, ngón tay thon dài cứng đờ trong chớp mắt.
Anh ngẩng đầu lên, thấy Tống Triệu lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, vẻ mặt tươi cười, sau khi im lặng ám chỉ xong, cảm thấy hài lòng mĩ mãn chủ động rời khỏi lầu hai.
“Thư ký của anh cười rất vui vẻ.” Hạ Thanh Trì thanh âm vang lên, nhà ăn riêng này rất hợp khẩu vị của cô, cho nên lập tức cùng Ôn Thụ Thần nói chuyện với nhau vài câu tâm tình.
Vẻ mặt Ôn Thụ Thần rất bình tĩnh, ngay trước mặt cô gái, bất động thanh sắc mà khép quyển thực đơn bên trong kẹp một cái thẻ phòng khách sạn lại.
Anh đứng dậy, tiện tay đặt lên bệ cửa sổ.
“Cười sao? Anh ta đêm nay liền phải ném đi tiền lương tháng này, sao lại cười.”
“Rõ ràng là cười.” Hạ Thanh Trì lại không bị lão thị.(*)
(*) lão thị: tật khúc xạ gây ra sự sụt giảm thị lực ở thị giác gần từ khoảng 40 tuổi.
Ôn Thụ Thần lặng im không nói, một lát sau, phân phố dưới lầu mang bình trà lên.
Lần này đẩy cửa tiến vào, lại là Tống Triều.
Hạ Thanh Trì đặt chiếc đũa xuống, lòng bàn tay chống cằm, nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nam thư ký trẻ tuổi, trong lòng thầm có chút ghen tị, coi bộ tâm thái thật tốt, tiền lương đều mất, còn có thể cười như thế này.
Đôi tay Tống Triều đưa một chén trà tới trước mặt Ôn Thụ Thần, còn muốn nói lại thôi, định ám chỉ gì đó, đã bị chính ông chủ đánh gãy: “Đi ra ngoài đi.”
“……”
Cửa mở, lại lần nữa đóng lại.
Hạ Thanh Trì nhìn nam thư kí tươi cười xán lạn cứ như vậy bị đuổi đi, còn có chút tiếc hận, thêm một người ở đây cũng tốt hơn hai người ở một chỗ xấu hổ nha.
Rốt cuộc, cô không tìm được lời nào để nói chuyện với Ôn Thụ Thần, ăn uống no đủ xong, tầm mắt bắt đầu loạn hoảng.
Sau đó, liền chú ý tới Ôn Thụ Thần đang nâng chén trà lên, rồi ngưng lại.
“Trà bỏng sao?”
Hạ Thanh Trì quan tâm một câu.
Ôn Thụ Thần vẫn duy trì động tác bưng chén trà, ánh mắt không rõ, đảo qua cái khay phía trên có khối lập phương nhỏ hơi mỏng (?????etou cái này thì thứ ngu ngốk như toii chịu nhá, iêm hông hỉu iêm hông hỉu), lúc này môi mỏng của anh nhấp thẳng, đem chén trà trong tay đặt xuống, lại thấy cô gái ngồi ở bàn đối diện mở to mắt đen nhánh, nhìn anh chằm chằm.
Ở góc nhìn của Hạ Thanh Trì, không thấy rõ cái gì cả.
Cô là bị hấp dẫn bởi vòng đeo tay lộ ra ở chỗ cổ tay áo sơ mi của Ôn Thụ Thần, sợi dây màu đỏ, xuyên một viên Phật châu, hạt châu không lớn, kết cấu trong suốt.
Ôn Thụ Thần thấy cô tò mò, đưa sợi dây cho Hạ Thanh Trì: “Thích cái này?”
Thần sắc của anh tuy rằng thực bình đạm, tiếng nói trầm thấp êm dịu, lại như là mang theo một loại ma lực đặc thù.
Hạ Thanh Trì cũng không nghĩ nhiều, liền vươn tay trắng nõn tiếp nhận, hạt châu tựa hồ mang theo nhiệt độ cơ thể nam nhân, dính vào đầu ngón tay cô.
Hạ Thanh Trì cúi đầu thưởng thức, ánh đèn dìu dịu bao phủ mái tóc tơ lụa màu đen của cô, hơi lộ ra hình dáng sườn mặt sạch sẽ xinh đẹp.
Nàng thoạt nhìn thực trẻ tuổi, giống một đứa trẻ con, dễ như trở bàn tay đã bị dỗ tan lực chú ý.
Ôn Thụ Thần ánh mắt dừng lại hai giây, thu liễm tâm trí, đứng lên nói: “Trước xin lỗi không tiếp được.”
Hạ Thanh Trì không tò mò hắn xuống lầu làm cái gì, nhìn người đàn ông cầm lên chén trà chưa uống đã rời đi, trong giây lát, thân ảnh thon dài trầm tĩnh biến mất ở chỗ cửa.
Đầu ngón tay cô vuốt ve viên Phật châu kia, bất giác đã nhiễm nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt của nữ nhân.
—
Ôn Thụ Thần chân trước vừa mới rời đi, Hạ Thanh Trì thu hồi biểu tình, lập tức lấy ra di động nhắn Tần Xuyên một tin nhắn WeChat xin giúp đỡ: “Tần ba ba! Ba đang nơi đâu?”
Có việc thì ba ba ngọt xớt, không có việc gì thì Tần chó——
Tần Xuyên khinh bỉ: “Gọi ông nội có việc gì?”
Hạ Thanh Trì đơn giản mà cùng hắn trần thuật chuyện đêm nay ở câu lạc bộ gặp được Ôn Thụ Thần, lược bỏ chuyện nhận nhầm người đầu tư, nói trọng điểm: “Tôi chính là tương tương lại nhưỡng nhưỡng (*) cùng anh ta khách khí nói một chút, ai biết anh ta còn tưởng thật.
Hiện tại hai người bọn tôi đã không sai biệt lắm cơm nước xong, không khí cực kì xấu hổ.
Tần ba ba, ba nếu không tới đón con về nhà, vạn nhất anh ta có mưu đồ gây rối với con thì làm sao bây giờ?”
(*) tương tương nhưỡng nhưỡng: thế này, thế kia, lặp đi lặp lại.
Tần Xuyên: “F*ck! Bà đừng nghĩ quá hay như vậy chứ.”
Hạ Thanh Trì: “……”
Qua mấy chục giây sau, Tần Xuyên phát tới một tin nhắn rất dài: “Đại tiểu thư, bà đêm nay đều miên man suy nghĩ cái gì vậy, bà tỉnh tỉnh! Ôn Thụ Thần cùng người đầu tư phim của bà quen biết nhau đúng không? Bà muốn nhanh thu phục người đầu tư, trước mắt liền có sẵn người để bà lôi kéo làm quen, bà lại còn xoắn xuýt danh lưu đứng đầu người ta đêm nay có phải muốn ngủ bà hay không.”
“A, nếu là tôi ——”
Anh coi trong sạch chẳng là gì, thông suốt được: “Đêm nay coi như một hồi tiểu cung nữ thị tẩm!”
Tiết tháo bị ấn trên sàn nhà cọ xát, không hề có sức phản kháng.
Hạ Thanh Trì di động từ tay rơi xuống, rớt trên bàn..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!