Nợ Nàng Một Đời Bình An - Chương 8: Vấn Ninh Cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Nợ Nàng Một Đời Bình An


Chương 8: Vấn Ninh Cung


A Thiết thấy bọn họ như vậy muốn cản nhưng nàng lại cản A Thiết lại, nàng ấy tức giận và chỉ nói bọn họ một câu: “Nương nương thường ngày đối xử với mấy người thế nào, mấy người gặp nạn hay khó khăn nương nương đều giúp đỡ, nay nương nương có chuyện mà mấy người đối xử với người thế sao?” Nhưng đáp lại A Thiết chỉ là câu xin lỗi và những lần ngoảnh đầu lại với nàng.

Có người không dám nhìn mặt nàng nhưng vẫn bước chân ra khỏi Vĩnh Nghi cung. Phải, trong cung là như vậy, lòng người có thể thay đổi trong một câu nói, một hành động nhỏ. Bọn họ không phải không có cảm tình với nàng, nhưng bọn họ sợ bị liên lụy, vì có người vẫn còn trẻ, có người vẫn còn người thân, nên bọn họ được phép ích kỉ vì bản thân, vì bọn họ chỉ là phận nô tỳ. Có lẽ nàng hiểu được suy nghĩ và nỗi lo của nha hoàn và nô tài trong cung nàng hiện giờ, nên nàng mới cho họ đi nơi khác.

Nói rồi nàng và A Thiết chuyển đến Vấn Ninh cung, vừa bước vào đã có Từ ma ma và Lưu ma ma cầm một thùng nước rửa rau hất lên người nàng và A Thiết. A Thiết thấy vậy liền lên tiếng quát hai ma ma: “Hỗn xược, các người biết đây hoàng hậu nương nương không mà lại có hành động như vậy.”

“Ta biết đây là hoàng hậu nương nương, nhưng mà ai vào đây thì cũng là những người hoàng thượng phế bỏ, hoàng hậu nương nương sao, giờ thì là phế hậu rồi… ha ha…” Từ ma ma nói với giọng châm chọc xong thì Từ ma ma và Lưu ma ma phá lên cười như lúa được mùa.

Nàng thấy thế cười tẻ nhạt rồi ngăn A Thiết lại, trong lúc hai ma ma đang cười thì nàng lấy một bã rau còn sót lại trên người phi vào mồm Từ ma ma khiến bọn họ ngậm miệng, những tưởng bọn họ biết điều mà im lặng đằng này còn dọa lại nàng, thế thì thất lễ rồi, nàng dùng ám khí trong ống tay phi ngay lên giữa đầu bọn họ, một tấc nữa thì lấy mạng, khiến bọn họ tái mét mặt mà sợ hãi.

“Tuy ta bị hoàng thượng đưa đến đây nhưng chức hoàng hậu này vẫn chưa bị phế, mặc dù là bị thất sủng nhưng vẫn chưa đến lượt hai người lên mặt dạy đời.” Đúng là chưa một ai có thể bắt nạt được nàng, dù trong hoàn cảnh nào, dù trong thân phận nào thì bản chất không khuất phục vẫn còn đó, chỉ có duy nhất một người bắt nạt được nàng, chỉ có một người làm nàng tan nát cõi lòng đó là chàng – Tam Thiên.

Chàng ấy thật sự là tàn nhẫn và vô tâm, không đưa nàng vào lãnh cung và cũng không thể phế hậu vì trước khi cha nàng chết đã căn dặn dù sau này thế nào cũng không được phế nàng, nên bởi vậy vì muốn dày vò nàng chàng đã đưa nàng đến đây, Vấn Ninh cung là một nơi dành cho các thê thiếp bị phế bỏ chức vị đến đây không những phải là việc vất vả mà còn dưới sự dày vò đày đọa của hai vị ma ma, còn nàng không vào lãnh cung làm một hoàng hậu thất sủng mà bị đưa đến đây, thì chẳng khác gì đã thành phế hậu. Mặc dù chàng không tuyên bố cho thiên hạ nhưng việc chàng đưa nàng đến đây thì đã coi như là ngầm phế chức hoàng hậu rồi. Dù là gì đi nữa thì đối với nàng đều như nhau cả, giờ nàng chỉ muốn chuyên tâm dưỡng thai và tìm ra sự thật.

Nghe được tin nàng bị đưa đến Vấn Ninh cung thì Hàn phi và Bạch tần lo lắng đến Vấn Ninh cung thăm nàng, hai nàng ta là người hay bầu bạn với nàng nhất, nàng coi họ như người thân, cùng bầu bạn, tâm sự, nhất là lúc nàng bị hoàng thượng bắt đầu lạnh nhạt thì bọn họ luôn đến thăm nàng và an ủi nàng, tuy hai người bọn họ vào cung không lâu, nhưng bản tính hiền lành lại hay bị ức hiếp nên nhiều lần nàng đã ra giải vây giùm, cũng từ những lúc đó mà 3 người xem nhau như tỷ muội chốn thâm cung này.

Thấy bọn họ đến nàng cũng được an ủi vài phần, nàng đã đến bước đường này mọi người xung quanh hận không thể tránh xa được nàng còn bọn họ thì lại tình nguyện đến thăm nàng, khiến cho tâm tình của nàng cũng được giải tỏa phần nào, dưới uy danh của Hàn phi và Bạch tần cộng với việc nàng cảnh cáo ma ma thì bọn họ không dám làm khó nàng nữa. Tuy Hàn phi và Bạch tần không được sủng ái như quý phi nhưng gia thế của họ đều là con của trọng thần đương triều và cháu gái của nước hòa thân nên ít ra thì hoàng thượng cũng nể gia cảnh vài phần để cho họ có chút chỗ đứng trong cung, nên hai ma ma cũng sợ vài phần. Trò chuyện cũng đã lâu nàng tiễn bọn họ về nàng mới lại bảo A Thiết bôi thuốc lần nữa vào vết thương.

Thấy nàng ngẩn người ra A Thiết liền hỏi: “Nương nương, hôm nay người cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi, tránh ảnh hưởng đến long thai.”

Nàng bị lời nói của A Thiết làm giật mình, trở về hiện tại, chợt nhớ ra có chuyện chưa hỏi: “A Thiết, có kết quả chưa.”

A Thiết gật đầu rồi ghé vào tai của nàng nói gì đó rất bí ẩn, chỉ thấy nàng khẽ cười nhếch môi rồi bảo A Thiết nghỉ ngơi, tay cầm chén trà ấm khẽ nói với giọng thần bí: “Xem ra lại có thú vui để chơi rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN