Nợ Nàng Một Đời Bình An - Chương 9: A Thiết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Nợ Nàng Một Đời Bình An


Chương 9: A Thiết


A Thiết chưa đi ngủ mà đứng cạnh đó nhăn mặt ra vẻ đã hiểu được ý gì trong lời nói của nàng: “Nương nương, ý người là…”

“Muội nói xem, Nhan quý phi cũng đã xảy thai rồi, người cần xuất hiện cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi, vậy… tiếp theo đây chúng ta nên làm gì để cho trò chơi thú vị hơn đây…” Nàng vừa nói vừa nhìn vào tách trà ấm trên tay rồi lại nhìn về phía A Thiết, khóe môi khẽ tạo đưa lên tạo hình bán nguyệt, ở dưới hơi khói khẽ bay từ tách trà nàng đang cầm trông nàng bây giờ thật sự có một nét đẹp bí ẩn, một nét ủy mị chết người.

“Không lẽ người muốn…”

Xem ra A Thiết đã hiểu được ẩn ý của nàng, quả không khổ là một người theo nàng từ nhỏ, không cần nói ra lời cũng đã hiểu được trong từng lời nói, cử chỉ và ánh mắt. Được vài giây sau nàng lại quay sang hỏi A Thiết.

“A Thiết, muội theo ta tính đến nay đã được bao nhiêu năm rồi.”

“A Thiết theo người từ lúc người 5 tuổi, A Thiết 4 tuổi, lần đó nhờ Di tướng quân đưa từ ngoài xó đường về nên tính đến giờ đã được 18 năm rồi.” Nhưng thực chất là A Thiết nhớ từng chi tiết, vì với A Thiết không có cha nàng thì nàng ấy cũng không có ngày hôm nay, nên nàng ấy rất biết ơn gia đình nàng. Với người ngoài hai người là quan hệ chủ tớ, nhưng với A Thiết nàng ấy luôn coi nàng là trưởng tỷ của mình. Nếu nàng có hoàng thượng, có hài nhi và còn có ca ca là người thân của mình thì A Thiết, nàng người thân duy nhất trên đời này của nàng ấy, hơn thế nữa nàng ấy có thể bảo vệ nàng bằng mọi giá, dù phải đánh đổi tính mạng của nàng ấy.

Nàng cũng vậy, từ nhỏ luôn nâng đỡ A Thiết rất nhiều, từ nhỏ nàng học gì cũng để cho nàng ấy cùng học, chẳng hạn như học võ vì nàng luôn muốn tốt cho A Thiết và cũng muốn có một trợ thủ đắc lực bên cạnh mình, với nàng ngoài Tam Thiên và cốt nhục trong bụng nàng và người ca ca đang thất lạc ra thì A Thiết luôn là một bận tâm của nàng. Nàng xem A Thiết như tỷ muội thân thiết trong nhà. Trước giờ bí mật nào của nàng A Thiết đều biết chỉ là có một số chuyện bất đắc dĩ nàng không thể nói vì sợ liên lụy đến nàng ấy.

“Vậy theo muội bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Nương nương cả ngày hôm nay đã mệt, giờ người nên nghỉ ngơi sớm để mai còn thực hiện những kế hoạch mà người muốn.”

Nàng nghe xong không nhịn được cười, xem ra chủ nào tớ nấy, nàng ấy không những hiểu nàng trong từng lời nói mà việc nàng tính làm gì tiếp theo A Thiết cũng xem như đoán được vài phần: “Xem như muội hiểu ý ta, bây giờ nghỉ ngơi sớm thôi tiểu bảo bối” Nàng vừa nói vừa đặt tay vào bụng, nơi có sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên, và nở một nụ cười thật hạnh phúc, một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, xem ra đây mới là nàng thật sự, cũng đã lâu thế rồi chưa thấy nàng cười hạnh phúc như vậy, A Thiết cũng mừng lây theo.

***Buổi tối ngày hôm đó ở Cung Hàn Uyển

“Xin hoàng thượng bớt lo lắng, quý phi đã không sao nữa rồi, giờ chỉ còn nghỉ ngơi nhiều để lấy lại sức, có điều…” Vị thái y chuẩn mạch cho quý phi xong thấy mạch tựa của nàng ta đa ổn định, nhưng vẫn có vài điều thắc mắc.

“Có điều gì, xin Ngư Bình thái y cứ nói.” Chàng bình tĩnh hỏi vị lão Ngư Bình.

“Có điều, canh quý phi uống cũng trùng hợp hoàng hậu nương nương đã uống trước” ông ấy nói vẻ hơi mập mờ. Làm chàng khó hiểu đành hỏi lại: “Ý thái y là…”, còn quý phi ở trên giường sau khi nghe bốn chữ hoàng hậu nương nương liền tái mặt.

“Xin hoàng thượng thứ tội” Ngư Bình thái y vội quỳ xuống nét mặt sợ hãi còn hoàng thượng thì không hiểu gì, vừa sốt ruột, vừa khó hiểu làm chàng nhăn mặt làm cho những người xung quanh cũng toát mồ hôi hột, đặc biệt là phải kể đến vị thiếp đang nằm trên giường của chàng – Nhan quý phi, nàng ta nãy đã sợ khi nghe đến hoàng hậu rồi, giờ thái y quỳ xuống như vậy đã khiến cho nàng ta hiểu ra chuyện mà thái y muốn bẩm báo là gì.

“Khanh mau nói.”

“Sáng nay hoàng hậu nương nương thấy không khỏe nên đã truyền thần đến khám cho nương nương, phát hiện… phát hiện… nương nương đã không thể giữ đươc cốt nhục nữa.” Ngư Bình thái y vừa nói vừa run, đến hiện tại chắc là ông ấy đã không đứng lên nổi nữa rồi.

“Toeng…” Bỗng dưng bát thuốc trên tay chàng rơi tự do xuống đất, làm cho các thái giám, tì nữ xung quanh liền quỳ xuống, vị thái y Ngư Bình kia cũng hốt hoảng theo, quý phi cũng không ngoại lệ. “Khanh… khanh nói cái gì, nàng ấy mang long thai của trẫm.” Chàng lắp bắp nói không ra lời, trên mắt chàng đã rưng rưng nước, tay run run chỉ về phía thái y mà nói, tim chàng đau nhói, có lẽ bây giờ chàng chắc chắn rất muốn chạy đến bên nàng.

“Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương đã mang thai được hai tháng rồi, trước đó thai nhi rất yếu, cơ thể nương nương hai tháng qua cũng suy nhược nặng nên việc thai nhi phát triển khỏe mạnh là không thể, nhưng lí do không phải là do thai nhi yếu mà cũng là do canh sáng nay nương nương uống, cũng y hệt như canh của quý phi.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN