PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 21
Tắt máy tính, Dụ Diên tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm.
Tay cầm cuốn ghi chú, trên đó viết hai dãy số.
Mở wechat, mới phát hiện nhiều tin nhắn nhảy ra, kéo xem mới biết đều là tin nhắn trong nhóm của bạn bè hồi trung học.
Một nam sinh chơi game hay lẫn lộn trong đám nam sinh sẽ được đối xử không tệ, đặc biệt là khi tính tình Dụ Diên còn tốt, với điều kiện này thường là có cầu tất ứng, cho nên dù sau khi tốt nghiệp rồi cậu vẫn có không ít bạn bè qua lại, người bạn nào mở nhóm trò chuyện hầu như không quên mà kéo thêm cậu vào.
Dụ Diên cũng không vội xem nhóm chat, mà mở giao diện thêm bạn.
Sau đó nhìn nhập dãy số trên giấy vào.
Xác nhận ba lần, tra tìm.
Một avatar màu đen nhảy ra, nói đúng hơn là cảnh một bầu trời đêm, trăng tròn treo cao, không gian trống trải, trông lạnh hơn con số 1 bên cạnh nhiều.
Ừm, không nhập sai.
Dụ Diên xoay người, hai cùi chỏ chống vào gối, di ngón tay click vào, một giao diện khác nhảy ra.
Gõ tên game mình vào, gửi đi.
Ngay lúc cậu gửi đi, cùng lúc đó điện thoại của cậu rung lên.
Cậu sững sờ, nhìn điện thoại, hóa ra là có người @cậu trong nhóm chat trung học.
“Giờ sao đây, lâu rồi không gặp nhau rồi, tranh thủ đợt nghỉ này, tụ tập một bữa? Các bạn đến đây hết đi. @Dụ Diên, tiểu Diên sao lại không nói chuyện?”
Dụ Diên mở bàn phím trên điện thoại, định gõ chữ, lại thấy một hàng chữ nhảy ra.
Lý Hàng: Đang Trực tiếp đi, cậu cho là nó như chúng ta à, có nghỉ đông với nghỉ hè à? Cho nên mới nói con trẻ nhà nghèo sớm gánh vác việc gia đình, chúng ta phải nên học theo.
Đoạn chat này cũng chẳng có gì không thích hợp, nhưng nếu là người trong cuộc nói, lại luôn cảm thấy ý nghĩa trong đó hơi sai sai.
Thấy bầu không khí hơi kì kì, nhóm chat yên tĩnh hẳn lên.
Dụ Diên mở thông tin cá nhân Lý Hàng, quả nhiên, người nọ đã xóa bạn cậu.
Dụ Diên: Đúng đấy, nên chắc là không đi được.
Cậu vừa gửi tin đi, nhóm chat nổ tung.
Các bạn nữ vẫn luôn nhìn trộm trong nhóm chat liền spam một đống icon bánh bao, đẩy đoạn đối thoại hai người lên cao.
“Tiểu Diên, đến đi! Giờ giấc này nọ chúng ta có thể thuận theo cậu nha!!”
“Đúng vậy, sau tốt nghiệp chưa gặp lại cậu, cậu còn nhớ mình chứ??”
Ngay cả bạn trai không thích dùng điện thoại cũng gõ chữ.
“Đúng vậy, thời gian không quan trọng, xem ở cậu thôi.”
“Họp lớp xong chúng ta đến quán net chơi nhé, lâu rồi không ngũ hắc*”
“Làm live stream ở đâu? Anh em đến tặng quà cổ vũ cho.”
*[ngũ hắc trong game liên minh một game cần 5 người, không cần biết là 5 người cách nhau chơi ở đâu, chơi chung gọi là ngũ hắc, hai người chơi chung gọi là nhị hắc, cứ thế gọi tam hắc, tứ hắc.]
Dụ Diên cầm điện thoại, đầu muốn phồng ra.
Tuy không biết tại sao Lý Hàng biết chuyện mình làm streamer, nhưng cậu cũng không có ý tra cứu chuyện này, nếu bạn bè đều nói vậy, cậu mà từ chối thì quá vô tình.
Dụ Diên: Được thôi, đừng lo lắng cho mình, các cậu cứ chọn ngày giờ, mình xin nghỉ tới.
Gửi xong câu này, điện thoại lại rung lên.
Trên đầu màn hình nhảy ra khung chat của 1.
Yêu cầu kết bạn được đồng ý!
Làm Dụ Diên nhất thời không để ý đến nhóm chat trung học nữa, bàn bạc thời gian này nọ cậu không bao giờ tham gia.
Cậu mở khung chat 1 ra, bên kia im lặng, ngoại trừ hệ thống hiện tin kết bạn thành công thì không có động tĩnh gì nữa.
Dụ Diên do dự một lúc, đầu ngón tay gõ gõ bàn phím.
Chào ông chủ, tôi là Yanxyan.
Xóa đi.
Ngày mai chơi không?
Xóa đi.
Xin lỗi nha, tối nay không ăn gà được.
Xóa đi.
…
Dịch Sâm ngồi ở ghế ông chủ, liếc mắt nhìn chằm chằm điện thoại cạnh bàn phím, ngón trỏ gõ không nhẹ không nặng lên mặt bàn, bởi vì khống chế lực tốt, hầu như không phát ra tiếng động.
Màn hình điện thoại mở ra một khung chat, trên đó không ngừng hiện “đang nhập nội dung”, mà ngồi chờ nãy giờ không nhận được tin nhắn nào.
Qua mười phút rồi, streamer nhỏ này đang sáng tác văn sao?
“Sếp Dịch…” Tốc độ nói chuyện của người đầu video bên kia càng lúc càng chậm.
Từ lúc họp đến giờ, dường như ông chủ không chú tâm nghe.
Dịch Sâm miễn cưỡng giương mắt: “Xong rồi?”
“À, không ạ, còn chưa xong.” Người đàn ông ho nhẹ, tiếp tục báo cáo chuyện công ty bên Mỹ.
Nửa giờ sau, người phụ trách công ty báo cáo xong xuôi, thở ra một hơi dài.
Báo cáo mỗi tuần theo lệ, làm hắn cảm giác giống như là ra chiến trường vậy.
Đừng thấy tuổi tác ông chủ không lớn mà nói bừa, tác phong xử sự ở trên thương trường chẳng khác với Dịch đổng trước đó là bao, trước đây có một vị đứng đầu công ty bởi vì làm báo cáo qua loa, mà bị sa thải ngay ngày hôm sau đó.
Tuy hắn biết trong này còn vướng lại nhiều vấn đề khác, nhưng việc này vừa ra, đủ cho lòng người trong toàn bộ công ty bàng hoàng, không dám lười biếng tí nào.
Dường như hắn nhớ ra gì đó: “Đúng rồi sếp Dịch, trước đó sếp nói, muốn xếp cho một người vào công ty…”
“Hủy đi.”
“Dạ?”
Dịch Sâm giơ tay, thoát khỏi giao diện video: “Tôi không thích lặp lại.”
“Được rồi! Tôi đã rõ.”
“Ừm, vất vả rồi.”
Bỏ xuống câu này, Dịch Sâm thoát khỏi video trò chuyện.
Dụ Diên vẫn cầm điện thoại, lúc này tư thế đã biến thành hai tai cầm điện thoại giơ lên trời.
Cậu híp mắt, cơn buồn ngủ kéo tới, tiếp tục gõ phím.
…Cảm ơn cái khăn.
Xóa đi.
Đến cùng là cậu đang xoắn xuýt cái gì? Không phải chào hỏi là xong việc sao?
Dụ Diên cũng muốn thoải mái như vậy, thế nhưng…lòng cậu còn có chút ý khác.
Cũng không biết 1 thích chat voice không.
Mỗi ngày nghe lại video Trực tiếp của mình làm cậu rất xấu hổ, nghe mãi nghe lui, hầu như lại toàn là giọng của Lô Tu Hòa.
Mà bình thường cùng người lạ nói chuyện, ai sẽ dùng voice cơ chứ?
Dụ Diên ngáp một cái, hai mắt tùy ý, vừa vặn nhìn đúng vào icon micro góc trái.
!!
Mình phát voice qua, biết đâu người nọ cũng đáp một voice qua?
Động tác nhanh hơn phản xạ, chờ cậu phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ngón trỏ đã đặt trên icon voice.
“Ừm, 1…”
Mới nói được vài chữ, ý nghĩ dừng lại. Giờ này đã hơn mười hai giờ khuya, còn chat voice, chắc 1 cũng không nghe được.
Dụ Diên thở dài thườn thượt, định ấn bỏ gửi đi, thì thấy bàn tay trống không —
Bộp!
Điện thoại rơi thẳng đập vào mũi cậu.
“Ui za—” Đau đớn kéo tới, làm Dụ Diên tỉnh táo hoàn toàn, hút một ngụm khí lạnh, nhịn không được tức giận lầm bầm, “Đau…”
Đang định xoa xoa cái mũi bị đau, thì nghe thấy di động phát ra một tiếng vang kỳ quái.
Cầm lấy nhìn – -cũng không biết là chat voice từ khi nào không cẩn thận ấn nhầm phải, cậu lại gửi đi 2 giây chat voice!!
Dụ Diên không chút nghĩ ngợi gỡ bỏ lập tức.
Ngay trong một giây gỡ bỏ đó, cậu nhìn thấy trên đầu khung chat xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Đối phương đang nghe cuộc gọi thoại.
Dụ Diên vẫn còn trong trạng thái há hốc mồm, thì thấy giao diện chat phát ra vài tiếng, 1 gửi chat voice qua.
“Đau? Đau ở đâu.”
“Xem cậu nhập nội dung nửa giờ, còn tưởng là cậu đang viết văn ngắn…” Nói đến đây, giọng của người đàn ông hơi dừng, sau đó lại cười lên: “Còn chơi trò gỡ bỏ?”
Hai tay Dụ Diên nâng điện thoại, ngồi thẳng người lên!
“Không, không phải, vừa nãy không cẩn thận làm rơi điện thoại rồi đập phải mũi…”
Gửi qua câu này, cậu lại nói, “…Tôi cũng không viết văn ngắn…”
“Vậy cậu mở khung chat nửa giờ, là định nói gì?”
Dụ Diên không ngờ việc mờ ám của mình bị người nọ phát hiện, lỗ tai nóng lên, nóng vô cùng.
Hai phút sau, cậu tìm ra cái cớ sứt sẹo.
“Tôi chỉ muốn cảm ơn ngài cái khăn quàng cổ.”
Dịch Sâm cầm tách cà phê đến nhà bếp, tráng nước sôi, rồi từ từ mở chat voice.
Không phải nói qua micro và card âm thanh, giọng streamer nhỏ càng thêm trong trẻo, mềm nhẹ, làm người ta nghe xong liền cảm thấy thoải mái, khác hoàn toàn với hình tượng quyết đoán sát phạt, khí thế mười phần khi chơi game.
“Nhận lầm người à?” Dịch Sâm cười khẽ, “Không phải tôi tặng khăn.”
Lại nhận được tin rất nhanh.
“Không có! Tôi không nhận lầm người!”
Nửa phút sau, lại nhận được thêm một tin.
“À ừm vậy…Ngài chuyển lời cảm ơn giúp tôi được chứ?”
Dịch Sâm nhíu mày, anh chưa từng đi truyền lời giúp người khác bao giờ.
Có điều nghe giọng điệu streamer nhỏ cẩn thận từng li từng tí này, làm anh không nỡ lòng nào từ chối.
Trong phòng khách, Dịch Nhiễm đắp chăn đến đỉnh đầu, tiếng ngáy vang rung trời.
Mà tiếng gõ cửa bên ngoài còn vang hơn, lôi cậu ta từ trong mộng về. Giả chết không thành, cậu ta buồn bực vén chăn, khí thế hùng hổ đi tới trước cửa, nhìn thấy người tới là ai thì tắt ngủm.
“Anh, hơn nửa đêm rồi còn làm gì vậy?”
“Streamer nhỏ nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến em.”1
“???”5
Thấy thằng em đứng chết lặng, Dịch Sâm nhắc nhở: “Cái khăn.”
“À còn nữa, tiếng ngáy của em nếu còn lớn thế, thì ôm chăn ra ngoài trạm gác bảo vệ ngủ đi.”
Người đi rồi, đêm khuya gió lạnh tạt qua, làm cho Dịch Nhiễm tỉnh táo hẳn —
Xin lỗi chứ, không phải em đưa ID wechat cho streamer kia rồi hay sao?! Sao còn cần tới anh đến chuyển lời cảm ơn??
Còn nữa, tiếng ngáy thì muốn em khống chế kiểu gì? Muốn em nhịn chết đúng không??
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!