PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 98
Dịch Sâm vừa đến công ty, việc làm đầu tiên là đi tìm quà.
Phòng anh lúc nào cũng sạch sẽ, nên cho dù là đồ cũ rích vẫn tìm ra dễ dàng được.
Quà của Dịch Nhiễm bị anh tiện tay để ở ngăn kéo thấp nhất của giá sách.
Anh lấy hai hộp quà ra, bóc lớp giấy.
Trong đó là một cái thắt lưng, cùng một cái cà vạt.
Tuy hai thứ này không quá đắt, nhưng xem từ kiểu dáng có thể thấy thằng em rất để tâm chọn lựa, không phải mấy món bình dân, trông rất giản dị, hợp với sở thích của Dịch Sâm.
Thư ký gõ cửa rồi vào: “Thưa sếp Dịch, cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ.”
Dịch Sâm ừ một tiếng, cất đồ về lại chỗ cũ, nắp chặt lại: “Có túi không?”
Thư ký ngẩn người: “Túi ạ?”
“Ừm.” Anh giơ hai cái hộp trong tay lên, “Đựng đồ.”
“Dạ, có ạ.” Thư ký phản ứng nhanh chóng, “Tôi cầm giúp ngài.”
_ _
Dụ Diên ở Tấn Thành một tuần.
Một tuần này, ngoại trừ đi loanh quanh siêu thị ra thì cậu không đi thêm chỗ nào cả, Dịch Sâm bận rộn công việc, họ chỉ gặp được nhau vào buổi tối, thậm chí đến cả thời gian ra nhà hàng ăn cơm cũng không có.
“Tầm chiều hôm nay anh chỉ có một cuộc họp.” Dịch Sâm thắt chặt cà vạt, đi tới bên giường, hôn hôn người còn đang nằm trên giường, “Anh sẽ cố gắng về sớm.”
Thường thì Dụ Diên lúc ở nhà rất thích ôm giường, nhưng mấy ngày qua bị Dịch Sâm bắt ngủ sớm dậy sớm, thói xấu này sắp bị sửa rồi.
Hôm nay còn nằm bẹp trên giường, là vì tối qua hai người làm có hơi lâu, đến giơ chân còn mỏi, muốn nhúc nhích tí cũng rã rời cả người.
…Đây chính là kết cục của trạch nam mà.
Chờ anh mặc vest xong, Dụ Diên mới chậm chạp bò dậy.
Dịch Sâm hỏi: “Sao dậy rồi, hôm nay ngủ thêm tí nữa đi.”
“Không ngủ nữa.” Dụ Diên vào phòng tắm, cũng không đóng cửa, soi gương chỉnh lại mấy sợi tóc rối, “Em còn phải đi đổ rác.”
“Dì giúp việc sẽ đi đổ.”
“Không được đâu.” Dụ Diên bóp kem đánh răng, giọng nhỏ dần: “…Bị nhìn thấy thì làm sao?”
Ý cậu là mấy cái bao dùng qua đang bị vất trong thùng rác.
“Chèn lên là không thấy nữa.” Dịch Sâm nói xong, nhìn xung quanh một lượt, xem có gì che khuất được không.
“Thôi, để em đi đổ được rồi, tiện thể ra ngoài xem.”
Dụ Diên thay áo ngủ đã được giặt sạch, tối qua cậu mặc áo ngủ của Dịch Sâm, áo của anh to hơn cậu một size, cổ áo rất rộng, làm cậu đi hai bước là phải kéo quần lót lên một lần.
Nên khi vừa rửa mặt xong, cậu thay bộ quần áo mới xong mới ra phòng khách gặp người được.
Dịch Sâm cài đồng hồ đeo tay, xoay người định nói gì đó thì thấy Dụ Diên đang đứng ở cạnh giường, giơ tay kéo một phát, áo ngủ rộng lớn theo đó tuột xuống.
Cả tấm lưng nam sinh lộ hết ra, trên làn da trắng trắng còn in vài dấu vết hồng hồng do tối qua anh lưu lại.
Trong phòng tuy ấm, nhưng tự nhiên cởi áo ra làm Dụ Diên vẫn cảm thấy lạnh lạnh. Cậu vội vã lấy quần áo bên cạnh mặc vào, chợt bên hông bị bàn tay nắm lấy, làm cậu giật mình đứng đơ cả người.
“Đây là do anh gây ra?” Dịch Sâm đứng phía sau cậu, tay vừa vuốt vừa hỏi.
Dụ Diên cảm thấy ngứa muốn tránh tay anh, nhưng trốn không được lại còn ngứa hơn, cậu vội vàng kéo áo xuống, mặc xong rồi nhưng tay Dịch Sâm vẫn còn ở bên trong.
Thấy anh biết rõ còn hỏi, Dụ Diên cười trừ đáp lại: “Không phải, do em ngủ xong bị va phải.”
“Xin lỗi em.” Dịch Sâm nói, “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Ban ngày ban mặt, nói gì mà lần sau.
Dụ Diên nói: “Không sao đâu, cũng không đâu, da em dày thịt em béo.”
Dịch Sâm nhìn xung quanh, cũng không nhìn ra thịt cậu béo da cậu dày chỗ nào.
Dụ Diên cột miệng túi rác lại, phát hiện ống tay áo mình bị xước chỉ.
Cậu đứng lên, hỏi anh: “Trong phòng có kéo không anh?”
Dịch Sâm nói: “Ngăn thứ hai tủ đầu giường.”
Dụ Diên vừa mở ngăn kéo ra, bị một khung ảnh bên trong thu hút ánh mắt.
Trong khung ảnh là một nhà ba người, trông Dịch Sâm lúc đó chắc tầm cấp 2 hay cấp 3 gì đó, nhìn nét mặt anh mang ý cười, ngồi ở chính giữa, mà đứng phía sau anh là một đôi vợ chồng.
Trông dáng vẻ mặt mày có thể thấy hai vị phía sau hẳn là ba mẹ Dịch Sâm.
Trong đó không chỉ có mỗi khung ảnh, mà còn vài tấm ảnh bị khung ảnh kia đè lên.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ, một bàn tay lớn đột nhiên xông vào tầm mắt mình.
Chẳng biết từ lúc nào Dịch Sâm đã đứng bên người cậu, lấy kéo ra, thuận thế đóng tủ lại.
Dịch Sâm dắt tay cậu, cắt sợi chỉ giúp cậu, giọng rất bình thường, “Đi ăn sáng thôi.”
Lúc hai người ra khỏi phòng, Dịch Nhiễm đã ngồi ở phòng khách, còn dì giúp việc đang thu dọn nhà bếp.
Hai người vừa ngồi xuống, Dịch Nhiễm nhịn không được mở miệng luôn.
Vẻ mặt cậu ta quái lạ, giả ngáp một cái như đang che giấu gì đó: “Tiểu Diên, sao cậu dậy sớm thế.”
Dụ Diên nhìn đồng hồ: “Sớm hả? Không phải chúng ta toàn dậy giờ này sao?”
Đó là bình thường.
Nhưng Dịch Nhiễm nhìn thần thái sáng láng anh họ, lại nhìn Dụ Diên vẻ mặt không được ổn cho lắm, làm cậu hết sức phức tạp trong lòng.
Lúc tối qua cậu đến nhà bếp lấy nước, thì nghe thấy âm thanh kìm nén như có như không. Mà cậu ta cũng không phải trẻ con, vừa nghe là biết là âm thanh gì.
Lúc đó là hai giờ khuya rồi đấy!
Ban ngày tiểu Diên phải Trực tiếp, mà ban đêm còn phải chịu khổ kiểu này.
Quá thảm.
Dụ Diên húp một hớp cháo, cảm giác có người như đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn thì đối diện tầm mắt Dịch Nhiễm.
Cũng không biết có phải do cậu bị ảo giác không, cậu luôn cảm thấy trong ánh mắt của Dịch Nhiễm mang theo mấy phần thương hại.
“…Sao vậy?”
Dịch Nhiễm lập tức hoàn hồn, vội vàng cầm lấy ly sữa uống một hớp: “Không có gì, không có gì.”
Ăn bữa sáng xong, Dịch Sâm nhấp ngụm cafe, đứng dậy rồi nói: “Chiều này chờ anh.”
Dụ Diên đáp một tiếng “ừm”.
Tài xế đứng chờ bên ngoài, từ lần trước ông chủ cầm bánh mì vào nơi làm việc xong, hắn không dám vào nhà chờ nữa.
Dịch Sâm đi tới huyền quan, lúc đi ngang qua cửa phòng bếp, thì anh khom lưng dùng ngón tay móc lên một cái, túi ni lông màu đen trên đất bị xách lên.
Đó là túi rác Dụ Diên vừa mang từ trong phòng ra để đó.
“Ông chủ, cậu chờ đã…” Dụ Diên còn chưa phản ứng kịp, dì giúp việc đã chạy từ trong phòng bếp ra, “Đây là túi rác đó.”
“Tôi biết.” Giọng Dịch Sâm rất bình thường, “Tôi đi vứt.”
Dì giúp việc sợ hết hồn: “Đừng, để lát nữa tiện đường về tôi vứt luôn cho, lúc ngang qua xe rác…”
“Không có gì.” Dịch Sâm đeo giầy, không nói gì thêm đi mở cửa, chỉ quay đầu nói với Dụ Diên, “Anh đi làm đây.”
Cửa đóng lại, hai tay dì giúp việc giơ giữa không trung, có loại cảm giác sợ hãi thất nghiệp không tên.
Dịch Nhiễm hoàn hồn: “Hôm nay anh tôi làm sao vậy, túi rác kia nhỏ như vậy, trong đó chắc cũng chẳng có gì, sao vội vàng vứt vậy?”
Mặt Dụ Diên đỏ hết cả lên, cậu vùi đầu ăn sáng, ấp úng: “Chắc…chắc là tiện tay.”
Hai người ăn được một nửa, điện thoại Dịch Nhiễm đột nhiên vang lên.
“Mới sáng sớm, mà ai lại gọi điện cho tôi…” Dịch Nhiễm cầm điện thoại lên xem, theo sát đó là tiếng “cmn”.
Cậu trợn to mắt, nói với Dụ Diên, “Là thím tôi!”
Thím Dịch Nhiễm, cũng chính là mẹ Dịch Sâm.
Dụ Diên ngẩn người, bất giác ngồi thẳng lưng lên.
Tay Dịch Nhiễm đang cầm bánh quẩy, bị dơ, nên cậu thả điện thoại xuống mặt bàn, chuyển sang chế độ loa ngoài.
Dụ Diên nín hơi nghe.
Giọng mẹ Dịch rất nhu hòa, vừa nghe liền biết là người rất dịu dàng: “Tiểu Nhiễm, gọi điện cho cháu sớm vậy, không quấy rầy tới cháu chứ?”
“Không ạ, đúng lúc cháu đang ăn sáng.” Dịch Nhiễm hỏi, “Là thím ạ, thím gọi cho cháu có việc gì thế?”
“À có chút việc thôi.” Mẹ Dịch ngừng lát lại nói, “Thím muốn nhờ cháu giúp một chuyện.”
“Thím nói đi ạ.”
“Có phải cháu đang ở nhà Dịch Sâm không?”
“Vâng ạ.”
Lỗ tai Dụ Diên đều dựng thẳng lên.
Đầu kia muốn nói lại thôi: “… Chắc giờ này Tiểu Sâm đi làm rồi nhỉ?”
“Vâng ạ.” Dịch Nhiễm thuận miệng nói dối: “Giờ chỉ có cháu cùng dì giúp việc ở nhà, thím có chuyện gì cứ nói đi ạ.”
Dụ Diên ngẩn người, theo phản xạ nhìn thẳng Dịch Nhiễm, cậu ta chỉ đáp lại Dụ Diên bằng ánh mắt, ra hiệu cậu không cần nói chuyện.
“Ừm, thật ra là việc nhỏ thôi.” Mẹ Dịch nói, “Thím muốn cháu đi xem tình hình thử, hỏi nó xem là tết này có đi công việc gì đó không, có ở Tấn Thành không. Cháu cũng biết, giờ giấc giữa thím với nó lệch nhau, gọi điện không tiện, mấy hôm trước thím cũng có gửi tin nhắn cho nó, nhưng chưa thấy nó trả lời.”
Dịch Nhiễm ngẩn cả người: “Dạ? Thím ơi, tết này hai người về Tấn Thành ăn tết ạ?”
“Đúng vậy, chúng ta đã đặt vé máy bay rồi.” Mẹ Dịch nói, “Đến lúc đó cũng ăn cơm tất niên.”
“Vâng ạ, vậy cháu sẽ tìm cơ hội hỏi anh ấy xem.”
Dịch Nhiễm đồng ý, hai người khách sáo vài câu xong rồi cúp máy.
Cậu ta đang định ăn sáng tiếp, thì đối diện ánh mắt nghi hoặc trước mặt.
“…Sao thế?”
“Người vừa gọi là mẹ Dịch Sâm phải không?” Dụ Diên hỏi.
Dịch Nhiễm: “Đúng đó.”
“Vậy sao lại…”
Loại chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần một cuộc điện thoại là giải quyết xong, thế sao lại còn nhờ tới cả Dịch Nhiễm đi thăm dò?
Dịch Nhiễm đã hiểu, trả lời cậu: “À, giữa anh tôi cùng thím không được thân thương cho lắm. Chắc thím ấy sợ gọi đến sẽ làm ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của anh, nên mới không tiện hỏi.”
Nếu là người thân bình thường không quá thân thiết nhau thì Dụ Diên còn hiểu được.
Nhưng đây là sự thân thiết giữa mẹ và con mà.
Hơn nữa vì lệch múi giờ mà không gọi điện….cũng kỳ quái quá rồi.
Nhìn vẻ mặt cậu phức tạp, Dịch Nhiễm xoa xoa tay, vỗ vỗ vai cậu: “Ở nhà anh tôi là người vậy đó. Mới trưởng thành đã dọn ra ngoài ở, chú thím tôi lại quanh năm ở nước ngoài, một năm họ gặp nhau có vài lần, có khi còn không bằng số lần tôi gặp anh.”
“Quanh năm ở nước ngoài?”
“Đúng vậy. Chú thím tôi là nhà nghệ thuật gia, nhà nghệ thuật ấy mà, cậu cũng hiểu, rất thích chạy trời nam đất bắc. Nói thế thôi, chứ một năm có 365 ngày, ít nhất phải chừng 300 ngày là họ ở nước ngoài hoặc ở tỉnh ngoài.”
Dụ Diên nghe xong mà bất giác cau mày.
Dịch Nhiễm chưa từng nói chuyện này với người ngoài, thêm nữa là chuyện này đã bị cậu ta giấu ở trong lòng rất lâu, giờ nói tới lại muốn dừng cũng không dừng được.
“Thật ra khi anh tôi còn đi học, quan hệ với người trong nhà rất tốt đẹp. Sau đó ông nội tôi tạ thế, trong di chúc viết cho anh tôi nhiều cổ phần nhất, còn trẻ tuổi đã làm chủ tịch, chú thím tôi đều khuyên anh nhượng công ty lại cho người khác quản lý, nhưng anh không chịu, kiên quyết tiếp nhận công ty.”
“Sau đó anh làm cho công ty ngày càng phát triển, nên rất bận rộn, rất nhiều chuyện không thể để ý tới, lại không ở nhà, nên quan hệ giữa mọi người dần dần xa.” Nói đến đây, Dịch Nhiễm bóp bóp ly nước trong tay, như nhớ tới cái gì đó.
“Hơn nữa gia tộc tôi có rất nhiều bàng chi, thân thích phương xa nhiều đến nỗi không thể đếm hết được, cũng không biết ở đâu truyền ra tiếng…”
Dụ Diên hỏi: “Tiếng gì?” “Là….nói trong mắt anh tôi chỉ có tiền, đến cả người thân cũng không để vào mắt. Thật sự khó nghe.” Nói tới đây, Dịch Nhiễm hừ mạnh, “Chẳng hiểu sao mấy người đấy có thể nói ra mấy lời đó, cũng không nhìn lại bản thân họ xem có gì hơn người. Cả ngày chỉ ăn rồi nghĩ kế chiếm hời của anh, chiếm xong rồi còn đến trước mặt chú thím tôi nói linh tinh, đúng là cái loại vô ơn, tôi nhổ vào!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!