PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 99
Sau buổi sáng nói chuyện với Dịch Nhiễm xong, làm ảnh hưởng tới tâm trạng cả ngày của Dụ Diên.
Giống như giờ chẳng hạn, vẻ mặt cậu nghiêm túc điều chỉnh nhân vật game, núp ở trên cầu chờ thu phí. Một chiếc xe gầm gừ lao tới, Dụ Diên ngắm rõ hướng tới của địch xong lập tích mở reddot sấy liên tục.
[Yanxyan bắn nổ xe tiêu diệt WHOAMI007]
Tên địch bị lên bảng điểm số góc trên bên phải, Dụ Diên nạp đạn cất súng, nói ngắn gọn với đồng đội: “Clear.”
Mạnh thì vẫn mạnh, nhưng lại không tương tác với đồng đội cùng viewer. Từ lúc bắt đầu trận đấu đến giờ, cậu mới chỉ nói được ba câu, còn nếu nhìn thấy đồ ngon, mới mở mic hỏi đồng đội cần thì đến nhặt.
Bỏ lại câu này xong Dụ Diên ngồi lên xe máy, vọt đến một vị trí khác loot xác, lại tự mình lái xe xoay người chạy vào bo.
“Xem nhiều streamer rồi, nhưng chưa từng thấy ai quẹt xe đẹp như streamer.”
“Kỹ thuật cỡ này cậu còn làm streamer làm gì? Một cá nhân viết huyết thư cầu cậu vào team, CN7 đó, nghĩ xem??”
“Đầu vào CN7 đều mạnh, bảo tiểu Diên nhà tôi chạy đi làm dự bị à? Con trai tôi thấy QM không tồi, vừa rồi QM vừa hết hợp đồng với vài thành viên, con đăng ký tham gia nhất định có thể đánh chính!”
Xem Trực tiếp có nhiều loại người, xảy ra tranh cãi là chuyện thường xuyên, mồm mép lợi hại, một lời không hợp là ầm ĩ hết lên, mà trước đấy bên quản lý cũng cho Dụ Diên thêm một quản phòng đến giúp đỡ, nhưng rõ ràng không xuể.
Cảm giác tốc độ spam bình luận góc trái màn hình nhanh hơn nhiều, Dụ Diên mới để tâm liếc xem, lúc này mới lấy lại tinh thần, mở miệng nói chuyện.
“Việc này thôi mã cũng ầm ĩ lên được vậy.” Dụ Diên nói, “Tôi không có ý định vào team, hơn nữa, team người ta cũng chẳng có gì lọt mắt tôi cả. Mọi người đừng thảo luận vấn đề vô nghĩa này nữa.”
Trực tiếp được một lúc, Dịch Nhiễm bên cạnh đứng dậy.
“Tiểu Diên, tôi không chơi nữa, bạn tôi hẹn đi mát xa chân.” Dịch Nhiễm tắt máy, hỏi cậu, “Cậu đi không? Ngồi cả ngày trước máy vi tính, chắc chắn eo sẽ có vấn đề, tôi xin cậu đó đi mát xa cho khỏe.”
“Tôi không đi.” Thấy cậu ta không chơi nữa, Dụ Diên mở solo, “Cần bảo dì để dành cơm tối cho cậu không?”
“Không cần đâu, tôi không về ăn cơm.” Dịch Nhiễm nói xong đột nhiên chỉ chỉ tay vào mic Dụ Diên, dùng khẩu hình, “Cậu tắt mic đi.”
Dụ Diên ngẩn người, theo lời tắt mic.
“Chuyện sáng nay tôi nói với cậu, chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu đừng để bụng quá, thật ra cũng chẳng có gì to tát.” Dịch Nhiễm nhận ra tâm trạng Dụ Diên hơi sa sút, nên mở miệng an ủi cậu.
“Anh tôi là một con người có tính cách độc lập, biết đâu anh còn không muốn bị chú thím quản thúc ấy chứ. Hơn nữa mấy lời đàm tiếu của đám thân thích kia anh tôi cũng chẳng để ở trong lòng.”
Tâm trạng Dụ Diên cũng không phải vì hai ba câu nói này mà vơi bớt.
Đúng vậy, ai cũng không muốn bị cha mẹ quản thúc. Nhưng cha mẹ không chỉ là người quản giáo với con cái, mà còn là một cánh tay, một bến đỗ.
Dụ Diên mất cha mẹ từ nhỏ, nên cậu hiểu rõ, không có cha mẹ làm bạn cùng bảo vệ là cảm giác gì.
Hơn nữa không phải ai cũng là thánh nhân, làm sao có khả năng hoàn toàn lơ đi những lời đàm tiếu của người xung quanh? Huống chi những người kia lại là người thân của Dịch Sâm.
“Tôi biết rồi.” Dụ Diên cũng chỉ đáp lại như vậy, cậu cười trừ, “Cậu cứ đi đi.”
Cuộc họp buổi chiều kết thúc, Dịch Sâm mới vừa ra khỏi phòng họp, trợ lý tiến tới nhỏ giọng nói: “Thưa sếp, Trần tổng của tập đoàn Hải Minh vừa gọi điện tới, nói muốn hẹn sếp bữa tối để ôn chuyện.”
“Không đi.” Dịch Sâm nói, “Đêm nay tôi có hẹn.”
“Vâng.” Trợ lý như nhớ ra gì đó, “Trưa này tài xế Lưu có xin nghỉ, tối nay tôi lái xe cho sếp nhé? Tiện thể chờ xong việc lái xe đưa sếp về.”
Dịch Sâm nói: “Không cần, tự tôi lái xe.”
“Tôi lo sếp uống rượu rồi không ai đưa sếp…”
“Tôi hẹn hò ở nhà, không cần đưa.” Dịch Sâm ngừng lúc lại nói, “Mấy ngày trước vất vả cho cậu rồi, nếu không còn việc gì, thì nay cậu tan tầm sớm đi.”
Bỏ lại câu này xong, Dịch Sâm nhanh chân quay về văn phòng.
Để lại trợ lý vẫn còn đứng ngốc tại chỗ.
Hẹn hò ở nhà…là hợp đồng gì vậy?
Dịch Sâm về nhà, đặt laptop cùng tài liệu hết trên ghế salon, rồi đến thẳng phòng máy tính.
Sợ quấy rầy đến Dụ Diên, anh rất cẩn thận nhẹ nhàng, vừa mở cửa thì thấy nam sinh đang ngồi trước máy tính, lông mày khẽ nhíu, mím môi, vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm màn hình.
“Trên lầu có ba người.”
Không biết đồng đội nói gì, Dụ Diên lại nói, “Ba người, tôi nghe thấy…không sao, chúng ta không công, tháp canh đó khó công. Ai sẽ ném bom?…Nào, tôi cho bạn ba quả bom. Chỉ cần bạn ném vào trong là được, ném đủ ba quả.”
Đồng đội nghe lời nhặt bom vào balo, không hề nhân nhượng ném từng quả một vào trong tháp canh. Người trên lầu sợ ăn bom mất máu, vội vàng nhảy cửa sổ chạy trốn.
Dụ Diên giơ súng, như giơ nỏ bắn chim, hai khẩu súng, sau mươi viên đạn bị bắn ra hết, thành công giết được ba mạng.
Dụ Diên thở ra một hơi: “Clear, chừa cho tôi ít đạn…”
Vừa mới nói dứt lời, dường như cậu nhận ra cái gì đó, ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt người đang đứng ở cửa.
Không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh làm về sớm thế…”
Dịch Sâm đóng cửa lại, đi tới bên cạnh cậu, làm nửa người lọt vào camera.
“Nghỉ sớm.” Dịch Sâm cười cười, nhìn màn hình, “Còn bao lâu nữa thì nghỉ?”
Dụ Diên thả tầm mắt lại về game, mau chóng loot xác: “Còn hơn một tiếng nữa.”
“Ơ cmn! Giọng của ông chủ 1? Ê ê ê tôi muốn xem mặt thật của ông chủ 1!! Một lưu tinh quỳ cầu tiểu Diên chỉnh camera!”
“Từ đã, hai người này…sao ngày nào cũng ở chung với nhau vậy? Còn ở trong nhà mình? Tôi với bạn gái cũng chẳng dính nhau đến nỗi vậy…”
“Nhất Ngôn Đường hôm nay đi – trước – một – năm! Quăng một sao chổi, chúc ông chủ 1 cùng tiểu Diên trăm năm hòa hợp, đại cát đại lợi, trư năm đại cát!”
Dịch Sâm đọc bình luận, cười ra tiếng, hỏi cậu: “Vậy còn chỗ gánh anh không, bắp đùi.”
“…Có.” Dụ Diên hỏi, “Vậy giờ anh đến thư phòng chơi à?”
Nghe thế, Dịch Sâm không khỏi nhíu mày.
Sau một lát anh trả lời: “Vậy anh không chơi nữa.”
Vốn dĩ anh chỉ muốn cùng một chỗ chơi game với Dụ Diên, vậy mà hai người còn phải cách một bức tường.
Anh kéo cái ghế trước đó Dịch Nhiễm mang vào, như lần ở Mãn Dương, ngồi ở bên cạnh Dụ Diên, trong màn hình chỉ hiển một góc người của anh, từ lúc vào nhà đến giờ đều chưa lộ mặt.
“Anh xem em chơi.”
Rất nhanh sau đó, các viewer phát hiện, Dụ Diên thay đổi rất nhiều.
….Có điều không phải là đối với bọn họ.
“Bình thường lúc anh dùng súng bắn tỉa, nếu kẻ địch đang di chuyển, anh có thể nâng ống ngắm lên chút, vì khoảng cách khá xa nên lúc bắn đạn sẽ có độ rơi…kiểu thế này.” Dụ Diên nói xong thì bắn mấy phát, lập tức thu được hai lần máu xanh hiện lên màn hình, “Nhưng khó bắn chết ngay, nếu vị trí ngắm không tốt, cũng không cần phải nổ súng, sẽ làm lộ vị trí, sau đó sẽ khó vào bo.”
Dịch Sâm đăm chiêu ừm một tiếng, cổ vũ khen cậu: “Em thật lợi hại.”
“Ha ha ha khen giỏi ghê, xin hỏi ông chủ 1 xem có hiểu không?”
“Nhất Ngôn Đường điên cuồng cap màn hình! Tuy ông chủ 1 chỉ lộ nửa người, nhưng tôi có thể bổ não ra anh ấy mặc vest, dáng vẻ nhã nhặn bại hoại!! Tiểu Diên tiến lên! Mau mau lấy tay dậy ảnh bắn súng nào!!!”
“…Mấy người Nhất Ngôn Đường yên tĩnh tí đi. Trước đó vẫn còn tốt, giờ tiểu Diên có ban gái rồi, spam thế không hợp đâu. Giữ lại tự thẩm không biết à?”
Vốn Dịch Sâm bị đám bình luận chọc cho đọc còn thấy vui, xong thấy hàng chữ nào đó nhảy ra, nụ cười bên mép cũng không kịp thu hồi.
Dụ Diên đang tập trung đánh vào bo cuối, không hề phát hiện người ngồi bên cạnh thay đổi nét mặt.
Team cậu đủ người vào bo cuối, còn tiện đường loot được hai hòm thính, Dụ Diên cầm một khẩu M249, dựa vào 100 phát đạn lật tung ba con rắn cuối cùng, thành công giết được 16 mang, ăn gà.
Các bình luận chuyển sang hướng cảm khái, nói đến nói đi, vẫn không quên nhắc tới chơi chuyên nghiệp.
Những câu này xem quá nhiều rồi, Dụ Diên cũng chẳng để bụng, huống chi Dịch Sâm đang ngồi bên cạnh.
Top 1 cùng giết được 16 mạng với Dụ Diên mà nói cũng chẳng phải là việc gì khó, nhưng cậu vẫn nghiêng đầu giống trẻ con nhìn người lớn chờ khen ngợi: “Dịch Sâm, em ăn gà.”
Dịch Sâm nhìn cậu, ý cười không rõ: “…Đúng vậy em rất lợi hại.”
Đã lấy được khen ngợi.
Nhưng Dụ Diên nghe vào tai, luôn cảm thấy giống như khen cho có mà thôi.
Quả nhiên, Dịch Sâm lại nói thêm: “Nghe nói em kết giao bạn gái?”
“?”
Dụ Diên đơ người, hỏi: “Em…bạn gái gì cơ?”
Dịch Sâm giơ tay, khẽ cong ngón tay gõ gõ vào man hình: “Bọn họ nói.”
“Ông chủ 1 còn chưa biết sao? Hôm đó tiểu Diên nói ở Trực tiếp, cậu ấy có bạn gái.”
“Hử?” Dịch Sâm nói, “Tôi không biết thật.”
Dụ Diên mau chóng giải thích: “Không có, nguyên văn em nói là em không phải người độc thân.”
Vừa nói ra, mọi người đều ngẩn người.
Chỉ có Dịch Sâm ngồi cười ở bên cạnh.
“???”
“Vậy cậu không phải cẩu độc thân, thế cậu đang có mâu thuẫn gì với bạn gái à???”
“chờ đã, đột nhiên tôi có một suy nghĩ lớn mật…”
“Được rồi.” Dịch Sâm mở miệng, cắt bỏ đề tài này. Anh nói, “Diên Diên, anh cho em xem cái này.”
Dụ Diên hỏi: “Cái gì vậy?”
“Đưa tay đây, cầm lấy.”
Dụ Diên làm theo lời anh, để bàn tay xuống dưới gầm bàn.
Sau đó bị anh cầm chặt lấy, Dịch Sâm còn lấy ngón cái gãi gãi nhẹ lòng bàn tay cậu.
“Thích không?” Trong tay Dịch Sâm chẳng có gì cả, nói: “Đúng lúc cho em quà thoát độc thân.”
“…”
Xu hướng bình luận bây giờ là đang giục cậu mau lấy quà ra cho mọi người xem, có cả người đang đoán đó là quà gì.
Dụ Diên lúc này chỉ cảm thấy hai người đang vụng trộm thì có.
Lỗ tai cậu hồng hồng, ừm một tiếng, bàn tay bị nắm dưới bàn rất lâu: “….Thích.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!