PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 101
Quay lại giường, Dụ Diên dính vào gối cái là muốn ngủ luôn.
Nhưng Dịch Sâm không hề buồn ngủ, anh ôm lấy người cậu, hôn hết chỗ nọ đến chỗ kia trên người Dụ Diên.
Vì sợ đánh thức cậu, nên anh hôn rất nhẹ, từ mí mắt đến chóp mũi, cánh môi mềm.
Dụ Diên mệt lắm rồi, cảm nhận được cũng không mở nổi mắt, mơ hồ hỏi anh: “…Anh không ngủ à?”
“Ngủ.” Dịch Sâm nói, “Ngủ ngon.”
Mãi đến khi người bên cạnh hô hấp đều đặn, Dịch Sâm mới cử động.
Anh vén chăn đứng dậy, rồi lại chỉnh lại góc chăn cho kín, tùy tiện mặc áo ngủ lên rồi cầm điện thoại lên sân thượng.
Bên ngoài khá lạnh, anh đóng cửa cẩn thận, ước chừng giờ giấc, rồi mới lấy điện thoại ra.
Điện thoại kêu hai tiếng, rồi được người tiếp nhận mau chóng.
Người đầu dây bên kia làm như không dám tin là thật, ấn nghe lúc lâu mới mở miệng lên tiếng: “Tiểu Sâm?”
Mẹ Dịch nhìn đồng hồ, tràn đầy kinh ngạc: “Giờ này trong nước chắc tầm hai giờ khuya rồi đi, giờ này…sao con còn gọi điện? Không ngủ à?”
Nói tới đây, mẹ Dịch lại dừng.
Lời bà nói cũng không quá đúng lắm, cho dù trong nước là sáng sớm, hay buổi trưa, buổi chiều đi chăng nữa, thì bà cũng không tiếp nhận được cuộc gọi nào từ Dịch Sâm.
Dịch Sâm dạ một tiếng lại nói: “Mẹ ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Mẹ Dịch để công việc trong tay qua một bên, lại như nhớ ra gì đó, lời nói của bà ẩn chứa hổ thẹn cùng cẩn thận, “Tiểu Sâm…vết thương của con, đỡ hơn chưa?”
Từ lần tai nạn xe cộ kia, mẹ Dịch có thể cảm nhận rõ xa cách giữa con trai và mình ngày càng sâu.
Lần tai nạn đó là người thân bên phía ngoại nhà mẹ Dịch gây ra, sau khi xảy ra, mấy người đó cứ chân trước chân sau chạy tới cầu xin bà không ngừng, bà đều không mở miệng, cũng không đề cập một chữ nào về chuyện này trước mặt Dịch Sâm.
Nếu sớm biết dung túng sẽ làm đám người đó gây nguy hại đến an toàn của Dịch Sâm, từ đầu bà đã không giúp đỡ bọn họ khắp nơi.
Thế nhưng trên đời này không có cái gì là biết trước, thương tổn đã tạo thành, mà bà cũng không biết phải bù đắp tất cả những thứ này thế nào.
“Ổn rồi.”
Dịch Sâm nói xong, im lặng.
Mới đầu anh còn tưởng hỏi xong câu này sẽ là cầu xin cho đám người kia, thậm chí anh đã nghĩ trong đầu phải bác bỏ thế nào, ai ngờ đề tài lại chuyển biến nhanh vậy.
“Vậy tốt rồi, con nhớ kỹ lời bác sĩ nói đó, phải tái khám một lần mỗi tháng, đừng vì công việc mà…”
Nói tới đây, mẹ Dịch cũng im lặng.
Bà biết Dịch Sâm không thích bà nói mấy chuyện này.
Thời gian cứ trôi, nhưng hai người lại không ai nói.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua, Dịch Sâm chợt có ý muốn quay lại trong chăn cho ấm. (ta chém đó:))
Anh phá vỡ khoảng lặng, nói ra mục đích của cuộc gọi này.
“Chuyện nhận nuôi, cần con hỗ trợ không.” Anh hỏi.
Mẹ Dịch đơ cả người, giống như nghe không rõ: “…Gì cơ?”
“Yêu cầu trong nước muốn nhận nuôi phải là chưa có con, ba mẹ không đạt điều kiện.” Âm giọng Dịch Sâm rất nhạt, nhưng cũng rất bình tĩnh, “Nếu hai người muốn nhận nuôi ở nước ngoài, thì yêu cầu cũng không thấp, còn phải điều tra gia đình này kia…”
“Từ đã, con chờ chút.”
Mẹ Dịch đứng bật dậy, ba Dịch đang ngồi ở giá vẽ cũng ngẩng đầu nhìn qua, dùng khẩu hình hỏi bà.
Bà cũng không để ý tới chồng mình, giọng đầy kinh ngạc, “Nhận nuôi? Ai muốn nhận con nuôi?”
Dịch Sâm dừng chút mới nói: “Không phải ba mẹ định nhận nuôi một đứa sao?”
“…” Mẹ Dịch hít sâu một hơi, “Con nghe ở đâu đấy? Một mình con đã đủ khiến mẹ bận tâm gần chết rồi, sao còn sức mà đi nhận nuôi đứa trẻ khác hả?”
Dịch Sâm cầm điện thoại, nhăn mày.
Mẹ Dịch hỏi: “Con nghe ở đâu ra vậy?”
Dịch Sâm mím môi, không rõ lòng mình: “Lần trước ba mẹ về, lúc tới viện phúc lợi.”
Mẹ Dịch hiểu ngay.
Biết bà tới viện phúc lợi, thì chỉ có người thân của bà đang giúp đỡ viện phúc lợi kia.
“Chú tới tìm con?” Bà nói, “Nó tới tìm con làm gì? Lại kêu con thả con trai nó ra à? Rõ ràng là mẹ đã cảnh cáo nó rồi, không cho phép đi quấy rầy con…”
Giọng của người phụ nữ vừa giận vừa sốt suột, Dịch Sâm nghe mà hoảng hồn.
Mẹ Dịch được đà nói liên miên cằn nhằn không dứt, quở cho đám người thân một trận, đợi cho cơn giận vơi bớt mới nói: “Đúng là mẹ và ba con có tới viện phúc lợi…nhưng đến đó là để lấy cảm hứng, nhận nuôi đâu ra.”
“Ba con tâm huyết dâng trào, hợp tác triển lãm tranh với bạn ổng, tầm tháng tư tới, chủ đề là “con mắt”, ổng muốn vẽ một đôi mắt của trẻ con.”
“Ba mẹ đi tới nhiều viện phúc lợi, mấy tháng trước còn vào hẳn núi sâu, thấy được rất nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi. Những đứa trẻ đó…đều rất đáng thương.” Nói tới đây, cơn giận của mẹ Dịch lại tăng, “Thằng chú con đúng là không phải người mà, mẹ với ba con phải tới nơi đó mới biết, tuy trên mặt nói là giúp đỡ viện phúc lợi, nhưng lại dựa vào danh nghĩa đó mà ăn chặn, ăn hết của con trẻ. Trẻ con nơi đó chỉ toàn ăn mì không chất dinh dưỡng, người gầy tới da bọc xương!”
Hầu kết nơi cổ Dịch Sâm khẽ nhúc nhích: “…”
Khi anh nghe người chú nói tới chuyện này, vậy mà chưa từng hoài nghi.
Mà nghĩ kỹ lại, dù có hoài nghi thì anh cũng không đi tra thử.
“Tiểu Sâm, đến cũng là con đang suy nghĩ gì vậy.” Mẹ Dịch nhíu mày, “Con vừa nói cần giúp đỡ hả? Con bận rộn cỡ nào, định dùng tiền mua chuộc? Đó là trái pháp luật đó con biết không?”
Dịch Sâm tựa vào lan can trên sân thượng, nhìn xuyên qua tấm kính, thấy người trong phòng đột nhiên trở mình.
Anh cúi đầu, không nói ra được nội tâm bây giờ là thế nào.
Bản thân anh cứ cho là mình không quan tâm tới nó, nhưng trong giây phút được Dụ Diên ôm lấy, anh lại cảm thấy chuyện nhận nuôi thật ra cũng không quan trọng đến nỗi như vậy.
Đến khi anh biết chuyện này chỉ là ô long mà thôi, thì không thể không thừa nhận…anh thấy vui.
Mẹ Dịch xoa xoa trán, có lẽ cảm thấy vừa nãy mình hơi nặng lời, bèn hạ giọng xuống.
“Chuyện như nhận nuôi, ba mẹ chưa từng nghĩ tới.”
Ba Dịch rốt cuộc đã nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai mẹ con, bút vẽ trên tay suýt nữa lệch: “Nhận nuôi gì? Nói rông nói rài, nhận nuôi gì chứ!”
“Anh im lặng, vẽ tranh của anh đi.” Mẹ Dịch quay sang cấm khẩu ba Dịch, rồi lại hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Tiểu Sâm, mẹ cảm thấy giữa chúng ta đã xảy ra vấn đề quá lớn, đã tới mức phải giải quyết triệt để. Ba mẹ sẽ đặt vé máy bay về nước, chúng ta sẽ nói chuyện lại.”
Dịch Sâm cảm thấy cổ họng khát khô, nhưng không hề khó chịu.
Sau một lát, anh khẽ dạ một tiếng: “Vâng.”
Tuy chỉ có một chữ, nhưng mẹ Dịch vẫn cảm nhận được anh đã buông lỏng, lập tức tận dụng thời cơ: “Đúng rồi…Mẹ bảo bác gái đặt cơm tất niên rồi, đến lúc đó con sẽ tới chứ?”
Dịch Sâm giương mắt, nhìn người đang nằm trên giường.
“Con đã có hẹn với người khác rồi, không đi được.”
Có người bạn nào lại hẹn nhau đêm 30 không?
Mẹ Dịch hỏi: “Lẽ nào là…”
“Vâng.” Dịch Sâm trả lời rất thẳng thắn, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, sớm muộn gì hai người cũng phải biết.
Một cuộc gọi này dẫn tới quá nhiều tin tức, mẹ Dịch nắm điện thoại, không che giấu được kích động trong lòng.
Con trai bà, phải nói là quái gở so với người thường nhiều lắm, nói không khoa trương chứ trước đó bà còn lo con bà sẽ sống cô độc đến hết đời.
Nội tâm lăn tới lăn lui lúc lâu, mẹ Dịch mới gật đầu nói: “Vậy thì đúng lúc quá, con dẫn tới ăn cơm tất niên chung nhé? Dù sao cũng phải gặp người nhà mới tốt.”
Bà không hỏi gia cảnh, cũng không hỏi dáng vẻ, chỉ cần Dịch Sâm thích, những chuyện kia chỉ là thứ yếu.
Dịch Sâm nói: “Không được.”
Vốn mẹ Dịch còn tưởng hai người còn chưa tiến triển đến mức kia, bà định nói không vội cứ từ từ cũng được, thì nghe Dịch Sâm lại nói.
“Quá sớm, em ấy sẽ căng thẳng.”
Ngày hôm sau là cuối tuần, Dụ Diên mới vừa tỉnh lại, Dịch Sâm liền kể chuyện tối qua lại cho cậu nghe.
Đương nhiên, chỉ nói chuyện ô long, còn lại không nói thêm.
Trước đó nói chuyện này cho Dụ Diên biết vì nếu đột nhiên nhảy ra một người em trai hay em gái gì đó, sẽ không phải giải thích nhiều.
…Nhưng giờ lại phải giải thích tại sao lại không nhận nuôi nữa.
Dụ Diên còn đang mệt, nghe anh nói xong, tỉnh cả người.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Dụ Diên xoa xoa con mắt, cười, “Em còn lo…”
“Lo cho anh?”
Dụ Diên rất thẳng thắn gật đầu.
“Lo cho anh mà tối qua ngủ say như vậy?” Dịch Sâm bật cười, cắn tai cậu một cái.
“Do quá mệt thôi.” Dụ Diên cũng cười, mặt đỏ lên, “Anh còn không thấy ngại mà nói à.”
Thời gian còn sớm, hôm nay lại là cuối tuần, Dịch Sâm không tới công ty.
Hai người trò chuyện một hồi, Dụ Diên đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Đúng rồi, mẹ anh vừa mới nói trẻ em ở viện phúc lợi đều ăn những thứ không có dinh dưỡng…là có thật không?”
Dịch Sâm cũng nhíu mày: “Hẳn vậy.”
Dụ Diên do dự: “Anh có thể hỏi bác gái xem, viện phúc lợi đó tên là gì không?”
“Em muốn quyên góp giúp họ?”
“Ừm.” Dụ Diên ngượng ngùng, “Mà giờ em không có tiền gì nhiều, cũng quyên không được nhiều, đành từ từ vậy, giúp được chút cũng là giúp, lượng sức mà đi vậy. Từ nhỏ những đứa trẻ đó đã không có ba mẹ, thật đáng thương.”
Nói xong lời cuối cùng, âm giọng cũng nhỏ dần.
Dịch Sâm ôm chặt lấy cậu: “Được.”
Dụ Diên gật đầu, lại nói: “Tuy không có nhiều tiền, nhưng em muốn tự mình tới đó một chuyến. Chú anh…em không quá yên tâm.”
“Anh biết.” Nhắc tới người chú họ hàng kia, giọng Dịch Sâm cũng đanh lại, “Em yên tâm quyên góp, ổng sẽ không có cơ hội làm những chuyện xấu xa kia thêm nữa.”
Dịch Nhiễm đã về nhà, thứ bảy là ngày dì giúp việc nghỉ làm, nên cả ngày hôm nay trong nhà chỉ có hai người họ.
Dịch Sâm tự ra tay, làm trứng chần nước sôi, hâm nóng vài lát chân giò hun khói, cho ra bữa sáng.
Cả buổi trưa, hai người ôm nhau trên sofa xem phim, thỉnh thoảng còn trao đổi với nhau về nội dung phim, vui vẻ mãn ý.
Đến thời gian Trực tiếp, Dụ Diên mới lưu luyến đứng dậy: “Vậy em đi Trực tiếp đây.”
“Anh chơi với em.”
Dụ Diên ngẩn người: “Nay anh không làm việc sao?”
Dịch Sâm tắt TV: “Xử lý cũng gần xong rồi.”
Dụ Diên không quá cam lòng để anh ngồi ngốc bên cạnh cả buổi chiều, đang định nói gì đó, thì Dịch Sâm đã bước vào phòng máy tính trước cậu.
Dụ Diên đành phải đuổi theo.
Ai ngờ vừa mới bước vào, thì thấy trong phòng máy tính nhảy ra thêm một dàn máy tính được kê bên phải, từ vẻ ngoài có thể thấy, ngoại trừ không có camera ra thì cách lắp đặt sắp xếp giống như đúc bộ của cậu đang dùng.
Dụ Diên ngẩn người: “Được lắp lúc nào…”
“Hôm qua, lúc đi ăn tối.” Dịch Sâm nói, “Anh bảo Dịch Nhiễm đi làm xong mới về nhà.”
Tới gần thời gian phát sóng, đã có không ít người ngồi chờ Trực tiếp. Dụ Diên mở phần mềm Trực tiếp ra trước, rồi mới đăng nhập game.
“Hôm nay tâm trạng tốt, squad với viewer, 2 slot…”
Dụ Diên nói được một nửa thì dừng.
Chỉ thấy trong giao diện game, nhân vật của cậu mặc váy màu xám, giày thể thao Hi-Top màu đỏ, khăn quàng cổ màu hồng, cả người tỏa ra mùi tiền.
Cậu ngập ngừng, thoát tài khoản, nghĩ linh tinh nói: “Hệ thống lỗi.”
Lúc đăng nhập lại thì vẫn còn bộ quần áo kia.
Dụ Diên nghi ngờ mở ô Trang bị, nhìn xong sợ hết hồn…không chỉ bộ quần áo đang mặc trên người, mà trong tủ đồ của cậu bị nhét đầy quần áo.
“…Hình như tôi bị hack ID?”
“Thằng nào trộm ID rồi mua quần áo cho cậu? Cậu bảo nó đến trộm của tôi đi.”
Dụ Diên đang muốn tìm hỗ trợ, thì nghe thấy người bên cạnh nói: “Anh mua đó.”
Lúc này cậu mới nhớ, tài khoản Steam của mình vẫn lưu trên máy tính này.
Cậu không để ý các spam kín màn hình, quay đầu kinh ngạc: “Sao lại…mấy bộ đồ này quá đắt.”
Mấy bộ quần áo này còn đắt hơn mấy bộ quần áo ngoài đời nữa!
Thật ra cũng chẳng phải là đột nhiên, Dịch Sâm đã sớm muốn mua cho cậu từ lâu rồi, không vì gì khác, chỉ vì anh muốn đem hết thảy những gì tốt đẹp đưa đến trước mặt cậu, còn cậu có thích không, mặc hay không mặc, đều do cậu hết. Nhưng đăng nhập Steam ở Ip mới lại ngăn cản anh, tới hôm nay mới mở quyền mua bán được.
“Hôm nay rốt cục tôi đã mở mang đầu óc cái gì gọi là thế giới của kẻ có tiền, tôi rất ghen tị.”
“Lầu trên hôm nay mới tới Trực tiếp này sao? Tôi đã mất cảm giác rồi.”
“Đắt? Xin lỗi chứ trong từ điển của ông chủ 1 không hề có chữ này.”
“Cũng còn may.” Dịch Sâm cười ra tiếng, “Đắt cũng chẳng là gì…dù sao thì khổ cũng không được làm khổ con trẻ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!