Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi
Chương 46
“Hiệu cầm đồ đó à? Đóng cửa lâu rồi.”
“Làm sao để tìm được phương thức liên lạc với ông chủ trước vậy?”
“Hay là tôi hỏi chủ nhà giúp cậu nhé?”
“Vậy làm phiền rồi.”
Ông chủ nhà hàng là người khá tốt, rất nhanh đã tìm được số điện thoại của chủ nhà, gọi đi, ngay sau đó liền cúp máy, nhìn Tần Phong: “Chủ nhà nói không có số điện thoại.”
“Ông có thể cho tôi số điện thoại của chủ nhà không?”
“Được.”
Lấy được số điện thoại của chủ nhà, Tần Phong đi ra, ngồi vào xe rồi liên lạc với chủ nhà. Sau khi báo thân phận mình, anh nói: “Ông chủ Kim còn một vài khoản nợ chưa trả hết, có thể nào làm phiền anh cung cấp tin tức của ông ấy được không?”
“Nợ sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Phạm ở bên cạnh nhìn Tần Phong bịa chuyện, khóe môi cong lên.
“Tôi chỉ có một bản photo chứng minh nhân dân của ông ta thôi, điện thoại không gọi được. Cậu nói địa điểm gặp mặt đi, tôi tới đưa đồ cho cậu.”
“Vậy thì gặp ở cục công an thành phố đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tần Phong bỏ điện thoại xuống, quay đầu xe lái về cục. Anh gõ lên vô lăng mấy cái: “Miếng ngọc đó cô bán bao nhiêu tiền? Là kiểu gì?”
“Bán mười ngàn tệ. Nó hơi ố vàng, chủ tiệm nói là chất ngọc không tốt.”
Tần Phong nhìn cô một cái, cảm thấy Lâm Phạm bị người ta lừa rồi.
Rất nhanh đã về tới cục, chủ nhà cũng đã đến. Chủ là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi. Tần Phong bắt tay với ông ta, dẫn ông ta vào phòng làm việc, chỉ chỉ vị trí trước mặt: “Ngồi đi.”
Chủ nhà ngồi xuống: “Ông chủ Kim đó phạm tội à?”
“Có một số khoản nợ chưa trả hết.” Tần Phong úp mở nói: “Anh có đem bản photo không?”
“Có đem.” Chủ nhà vội vã lấy bản photo ra đưa cho Tần Phong: “Vậy tôi còn chuyện gì nữa không?”
Tần Phong nhìn bản photo chứng minh nhân dân, chủ tiệm tên Kim Nhuận, bốn mươi ba tuổi, người Phúc Kiến.
Anh đứng dậy: “Cảm ơn anh đã cung cấp tin tức, không còn chuyện gì nữa đâu.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Tần Phong tiễn người ra cửa. Anh tra tin tức cá nhân của Kim Nhuận, động tác liền ngừng lại. Kim Nhuận đã chết vào tháng ba năm nay, do say rượu lái xe đâm vào con lươn, chết ngay tại chỗ.
Vợ con Kim Nhuận đều ở Phúc Kiến. Sau khi xác nhận là tai nạn giao thông, họ liền tới đây xử lý hậu sự rồi đều rời khỏi Giang Thành. Tần Phong nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút trùng hợp đến kỳ dị.
Anh gọi điện thoại đến phòng tài liệu về tai nạn giao thông hỏi về vụ án này.
“Say rượu lái xe tự tông chết mình, vụ án còn có vấn đề gì sao?”
“Tôi muốn xem tài liệu chi tiết.”
“Vậy anh phải tới đây lấy.”
Tần Phong cúp điện thoại, ra khỏi phòng làm việc, thấy Lâm Phạm đang ăn cơm hộp cùng Tiểu Vương và pháp y Lưu. Anh sải bước đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống: “Có phần của tôi không?”
Mấy người vùi đầu ăn cơm, chẳng ai ngẩng lên. Ăn cơm không gọi Tần Phong, dù sao thì chuyện này bọn họ cũng làm được. Lâm Phạm lấy một hộp cơm khác dưới hộp cơm của mình ra đưa cho Tần Phong: “Chỉ còn cơm thôi, không có đồ ăn.”
Tần Phong cũng không kén, tách đũa ra, kéo nửa suất thức ăn còn dư trước mặt Lâm Phạm sang: “Ông chủ Kim đó chết rồi.”
Lâm Phạm sửng sốt: “Làm sao mà chết?”
“Tai nạn xe.” Tần Phong nói.
Lâm Phạm vẫn còn lại nửa phần cơm, vừa định gắp thức ăn thì thấy trong hộp chỉ còn ớt xanh, lập tức không thích Tần Phong nữa. Ăn cơm xong, Tần Phong dẫn Lâm Phạm rời đi.
Điều tra tư liệu về Kim Nhuận xong, đúng là không có vấn đề gì. Dựa theo điện thoại do người thân để lại, anh gọi cho vợ Kim Nhuận, rất nhanh bên kia đã nghe máy, giọng địa phương rất đậm: “Alo?”
“Tôi là cảnh sát hình sự thành phố Giang Thành.” Tần Phong nói: “Còn có một số vấn đề liên quan đến việc làm ăn của chồng chị trước khi chết, tôi muốn tìm chị để hỏi chút tình hình.”
“Việc làm ăn của ông ấy tôi không hỏi nhiều, không biết gì hết. Anh muốn hỏi gì?”
“Trong số di vật của chồng chị có một miếng ngọc bội màu vàng không?”
“Không có.” Người phụ nữ nói: “Trước khi chết, việc làm ăn của ông ấy xảy ra chút vấn đề, mấy thứ đồ cổ ngọc bội trong tay đều bán ra ngoài cả rồi, chẳng có gì cả. Tôi đến Giang Thành chỉ nhận tro cốt của ông ấy thôi.”
“Chị có biết chồng chị còn có bạn bè nào ở Giang Thành không?”
“Tôi không biết, ông ấy không nói với tôi.”
Cúp điện thoại, Tần Thành nhíu mày. Vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là chuộc ngọc bội về thôi, giờ thì manh mối đứt rồi.
“Phiền phức lắm sao? Không tìm được thì đừng tìm nữa.” Lâm Phạm nói.
Tần Phong nhìn Lâm Phạm, đưa tay xoa đầu cô: “Không tìm được thật thì cũng không còn cách nào.”
Sau đó, anh hỏi gần đây có chùa miếu nào linh nghiệm không, dẫn cô đi xin một lá bùa hộ thân đeo lên.
Tần Phong đưa Lâm Phạm tới nhà, nhưng anh không xuống xe: “Tôi còn một vài công việc phải xử lý, cô về trước đi.”
Lâm Phạm gật đầu, xuống xe rồi đóng cửa: “Chú ý an toàn nha.”
Lâm Phạm mua chút rau tươi từ siêu thị gần đó. Từ khi đến Giang Thành, cô chưa từng vào bếp. Ở nhà ba mình, cô là người ăn nhờ ở đậu. Mấy người nhà mẹ kế coi thường cô, Lâm Phạm cũng không dám sử dụng nhà bếp, sợ sẽ bị chế nhạo.
Cô dọn món ăn cuối cùng ra, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa. Cô ló đầu ra nhìn một cái. Tần Phong đi vào, tay còn xách cơm. Thấy đồ ăn trên bàn, anh liền ngẩn ra.
“Sắp ăn cơm rồi.”
Tần Phong cong khóe môi, bỏ hộp cơm xuống: “Đều là do cô làm à?”
“Ừm.” Lâm Phạm mỉm cười: “Bà nội em dạy em nấu cơm đó.”
Anh đi rửa tay. Lâm Phạm bưng món ăn cuối cùng ra, thấy cơm hộp mới vỗ đầu một cái: “Em quên gọi điện thoại nói với anh rồi, cơm đã mua phải làm sao đây?”
“Mai ăn.” Tần Phong kéo ghế ra ngồi, xới cơm cho Lâm Phạm: “Qua đây ăn cơm đi.”
“Cảm ơn ạ.” Lâm Phạm nhận lấy bát, cúi đầu ăn cơm.”
Tay nghề của Lâm Phạm không tồi. Bốn món một canh, còn là canh rau chân vịt. Tần Phong rất thích ăn món canh này. Anh múc canh cho Lâm Phạm: “Mai mấy giờ đi?”
“Bảy, tám giờ đi. Muộn nữa thì sợ thị trấn không có xe vào núi nữa.”
Quê cô một ngày chỉ có một chuyến xe vào núi thôi.
“Nếu tự lái xe đi cần bao lâu?”
“Tự lái thì có thể đi cao tốc, chừng bốn, năm tiếng đồng hồ.”
“Vậy thì lái xe đi. Mai cô ngủ nhiều thêm chút.”
Lâm Phạm mờ mịt, ngẩng đầu: “Cái gì cơ?”
“Tôi nghỉ đông, vừa vặn cũng đi xem có manh mối gì của bùa trấn quỷ không.”
Lâm Phạm khép miệng lại: “Thế à?”
“Chứ cô nghĩ là gì?” Đôi mắt đen thăm thẳm của Tần Phong nhìn thẳng vào cô: “Hửm?” Âm cuối trầm thấp mê hoặc. Lâm Phạm cắm đầu vào bát cơm, vùi đầu ăn không dám nhìn Tần Phong nữa.
Ăn cơm xong, Tần Phong dọn dẹp bát đũa, dặn cô về thu dọn hành lý. Lâm Phạm chỉ có một chiếc cặp đeo sau lưng, bỏ hai bộ quần áo vào là đầy rồi. Về nhà mấy ngày, không có gì để hỏi.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Phạm đã dậy. Cô thay một chiếc áo hoodie và quần thể thao, xách cặp đi ra. Vừa định gõ cửa phòng Tần Phong thì anh đã kéo cửa ra từ bên trong. Hơi thở đàn ông đập thẳng vào mặt, Lâm Phạm vội vã lùi về phía sau.
Anh mặc áo ba lỗ, để lộ một mảng cơ bắp, tay chống lên cửa mà đánh răng.
“Năm phút.”
Anh quay người vào phòng vệ sinh.
Lâm Phạm đợi ở phòng khách năm phút, Tần Phong vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài, thấy đồ của Lâm Phạm, anh liền hỏi: “Cô chỉ có cái cặp này thôi à?”
Lâm Phạm gật đầu. Tần Phong mặc đồ xong liền cầm lấy cặp: “Đi thôi.”
“Không ăn sáng sao?”
“Ra ngoài ăn.”
Ăn sáng xong thì xuất phát. Vốn dĩ đi cao tốc là mất chừng năm tiếng đồng hồ, kết quả huyện lị đã bị chặn lại. Cao tốc từ huyện lị đi thị trấn vì mưa mà đường trơn trượt, tạm thời xe không thể đi qua được. Xuống khỏi cao tốc, đi quốc lộ qua làng thì tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều. Gần đến trưa, Tần Phong dừng xe ở một thị trấn ven đường, gọi Lâm Phạm đang ngủ dậy.
“Đi ăn chút gì đi.”
Lâm Phạm nửa tỉnh nửa mơ xuống xe theo Tần Phong, đi sau anh về phía trước. Gần đây có lẽ là trong núi mưa không ít, mặt đất ẩm ướt. Tần Phong vào một quán mì, ngồi xuống, gọi hai phần mì. Lâm Phạm ngồi đối diện, gương mặt ngủ đến đỏ hồng. Ma xui quỷ khiến, anh đưa tay chọt một cái.
Lâm Phạm lập tức tỉnh táo, mở to mắt nhìn Tần Phong.
“Có muỗi.” Tần Phong nghiêm mặt nói.
Lâm Phạm xoa xoa mặt: “Anh buồn ngủ không?”
“Vẫn ổn.”
Lâm Phạm ngáp liên tục, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, có chút âu sầu: “Không phải là lại mưa đấy chứ? Đường núi phiền phức ghê luôn, mưa một cái là không đi nổi nữa.”
Bà chủ đem mì ra, nói: “Còn không phải sao? Mấy ngày trước có một đội công trình cũng bị chặn lại ở đây. Ông chủ giàu thế mà cũng không có cách nào, không lái xe vào được.”
“Vậy thì ăn xong rồi đi, tránh bị chặn lại.”
Quán mì trong thị trấn nhỏ làm cũng rất không chú ý, vệ sinh không đảm bảo. Nhưng giờ cũng không phải lúc để chú ý. Lâm Phạm ăn xong bát mì, uống một ngụm nước, hỏi Tần Phong: “Đi chứ?”
“Được.”
Ngồi lên xe lần nữa, Lâm Phạm không ngủ được, nhìn núi non kéo dài không dứt bên ngoài một hồi, quay đầu nói: “Sau khi con người ta chết còn thả bùa trấn quỷ ra làm gì nhỉ? Sợ biến thành lệ quỷ đến tìm bọn họ sao? Hay là thu thập hồn phách?”
“Không biết,” Tần Phong gõ vô lăng, mở cửa kính xe để gió trong núi thổi vào: “Đến nay tôi vẫn không hiểu được vì sao hung thủ lại muốn giết người móc tim. Rốt cuộc trong chuyện này có mối liên hệ gì? Ba người bị hại không có bất cứ điểm nào giống nhau. Hung thủ tìm mục tiêu là tùy tiện hay tính riêng? Những chuyện này đều không có đầu mối. Rốt cuộc bùa trấn quỷ có tác dụng gì? Linh hồn của Tô Nhiễm đã đi đâu? Tại sao hiện trường lại không có bùa trấn quỷ?”
Lâm Phạm nghĩ một hồi: “Nói vậy thì có thể bùa trấn quỷ có tác dụng thu ma quỷ. Sở dĩ hiện trường của Tô Nhiễm không có bùa trấn quỷ, có khả năng là có liên quan đến tiểu quỷ đó, nên linh hồn của Tô Nhiễm mới chạy thoát. Nhưng sau đó linh hồn của Tô Nhiễm vẫn bị thu đi mất. Hung thủ khá hiểu về thuật huyền hoàng đó.” Lâm Phạm giãn đôi mày đã nhíu chặt, nhìn Tần Phong: “Anh thấy em đoán đúng không?”
“Đúng là theo hướng này.”
“Vậy vì sao tiểu quỷ kia lại đuổi theo em rồi sau đó lại không đuổi nữa?” Lâm Phạm nói: “Đuổi theo em thì em không hiểu được, không đuổi thì chắc đại khái là vì nó cũng bị thu đi mất rồi, hoặc là đã bị tiêu diệt. Vậy rốt cuộc người đó là ai? Giang Thành có kỳ nhân dị sĩ như vậy sao?”
“Tôi cũng từng muốn điều tra theo hướng này, nhưng phạm vi quá rộng rồi.”
Xe chợt két một tiếng rồi dừng lại. Lâm Phạm bị dây an toàn thít một cái, vội vã túm lấy tay vịn, nhìn về phía trước. Tần Phong nhanh chóng lái ngược xe ra. Không tới một phút, trên quốc lộ đã “ầm” một tiếng, đất trên núi lở xuống chặn kín con đường.
Lâm Phạm quay đầu, hai người nhìn nhau một lúc lâu. Nếu Tần Phong phản ứng chậm một chút là cả hai người đều bị chôn vùi trong đó rồi. Tần Phong dừng xe, mở cửa ra bước xuống. Trên núi lại có một thứ rơi xuống, đập lên nền đất đầy bùn nước.
Tần Phong đưa tay kéo Lâm Phạm ra phía sau, ngẩng đầu nhìn lên. Quốc lộ vẫn xây dựa vào núi, bên trên là núi non nối liền không dứt. Tần Phong xác định không có đá rơi nữa rồi mới dặn dò Lâm Phạm: “Tạm thời cô đừng qua đây, tôi đi xem xem sao.”
Thứ rơi xuống kia giống quan tài. Quan tài rơi vỡ tung ván, vải lụa màu đỏ bên trong liền lăn ra giữa đường. Tần Phong đi tới gần, nhìn rõ tấm vải màu đỏ kia, bên trong chiếc chăn tơ lụa đỏ thẫm có bọc một thi thể.
Mùi xác thối nồng nặc, thời gian tử vong không ngắn. Theo bản năng nghề nghiệp, Tần Phong kéo chăn ra. Thi thể đã thối rữa một nửa nằm ngửa mặt lên, phần miệng đã thối rữa, có vẻ vô cùng khủng bố. Trên mặt không còn những mảng thịt lớn, lộ xương ra. Tuổi của người chết không lớn, không phải là khung xương của người trưởng thành, có vẻ chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Nhà ai lại chôn thi thể trên đường quốc lộ chứ? Tần Phong vừa định che chăn lên thì đã phát hiện da ở cổ thi thể và những chỗ khác không giống nhau, màu sắc đậm hơn, gần như đã thành màu đen. Vết thương này chỉ xuất hiện trong tình huống bị thắt cổ chết. Lẽ nào là án mạng sao? Lâm Phạm cũng chạy tới, thấy thi thể liền giật mình: “Sao lại có quan tài? Nhà ai lại chôn quan tài bên trên đường quốc lộ chứ?”
Mùi xác thối khiến cô lui về sau Tần Phong, quan sát địa thế xung quanh.
Tần Phong lật cả tấm chăn ra, nhìn thấy cánh tay người chết vặn vẹo theo một tư thế mất tựu nhiên. Trên chỗ chưa bị thối rữa ở cổ tay có vết siết rất sâu. Nhìn xuống dưới, thi thể để chân trần, hai chân màu xanh đen, đầu ngón chân chúc xuống dưới.
“Không phải tử vong bình thường.” Tần Phong đứng dậy, lấy giấy ra lau lau tay, lấy điện thoại ra liên lạc với cảnh sát địa phương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!