Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
Chương 24
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Sau khi ăn tối xong, Hạ Nam Phương như theo thường lệ về thư phòng xử lý công việc.
Trước khi đi nhìn thoáng qua Lý Nhiễm, cô đang ngồi ở trên ghế uống canh, đôi chân đong đưa phía dưới, giống đuôi của con cá ngân bạch.
Thấy anh nhìn chằm mình, Lý Nhiễm theo tầm mắt anh nhìn qua: “Làm gì?”
Hạ Nam Phương thu hồi tầm mắt: “Mang dép.”
Lý Nhiễm làm bộ không nghe thấy được, người này không khỏi quản quá nhiều đi!
Ngay cả cô không mang dép cũng muốn quản?
Cô làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, thái độ nhìn Hạ Nam Phương như không khí, thật sự khiến toàn bộ người của Hạ gia chấn động.
Tất cả mọi người buông chuyện trong tay xuống, kinh ngạc mang theo tia khó hiểu nhìn chằm chằm cô.
Loại người như Hạ Nam Phương này, vĩnh viễn chỉ cần người khác phục tùng mệnh lệnh của anh là đủ rồi, chưa bao giờ sẽ để người khác biết anh làm như vậy mục đích sau lưng là cái gì.
Cho dù muốn Lý Nhiễm mang dép vì nhìn chân Lý Nhiễm bị lạnh đến có chút phiếm hồng, lo lắng cô bị cảm lạnh thì ở trong miệng Hạ Nam Phương loại dịu dàng quan tâm này, cũng chỉ dư lại mệnh lệnh lãnh khốc “mang dép là được rồi đừng hỏi tôi vì sao”.
Hiển nhiên bộ dáng tức giận này không có tác dụng với Lý Nhiễm, trong lòng anh cất giấu những tâm tư đó, những quan tâm được ẩn giấu sâu trong lòng, nếu không nói ra, Lý Nhiễm cũng không có kiên nhẫn nghiền ngẫm.
Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi chuyển xảy ra tiếp theo.
Ngẫm lại cũng đúng, người lúc nào cũng vuốt lông thuận theo, ngày nào đó bị rút gân rồng, sẽ quậy đến long trời lở đất.
Nhưng tính tình của Hạ Nam Phương có lớn thì cũng không phải loại không đầu óc. Lý Nhiễm mặc kệ anh hai ba lần như vậy, anh biết chiêu tức giận này không dùng được với Lý Nhiễm nữa.
Sau khi tự mình hờn dỗi bỏ đi, bỏ lại một mình Lý Nhiễm ngồi tại chỗ, tâm trạng vui sướng mà ăn nhiều thêm một chén cơm.
Người ngồi ở trên bàn cơm chỉ sợ còn một mình Lý Nhiễm là nuốt trôi cơm, Hạ phu nhân cầm cái thìa há hốc mồm, thấy thái độ của Lý Nhiễm đối với Hạ Nam Phương, đầu tiên là bà ta không thể tưởng tượng được, sau đó lại bị chọc tức đến đen cả mặt.
Lý Nhiễm ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
“Sao mày có thể nói chuyện với Nam Phương như vậy?”
“Loại nào? Tôi nói sai cái gì?”
“Nam Phương bảo mày đi dép là vì muốn tốt cho mày. Sao mày chẳng phân biệt tốt xấu thế hả? Không biết điều.”
Lý Nhiễm dùng loại ánh mắt câm nín nhìn bà ta, cảm thấy những người của Hạ gia này, mỗi một người đều tuân theo ý muốn của Hạ Nam Phương.
“Tôi cảm thấy tốt là khi trầm trồ khen ngợi, nhưng tôi cảm thấy không tốt, đó là dục vọng khống chế người khác đấy? Hiểu không?”
Hạ phu nhân cảm thấy cô ngụy biện, há mồm lại không biết nên nói gì, vì thế xụ mặt giáo huấn: “Hai đứa mày sắp kết hôn, Nam Phương là chồng của mày. Mày nghe lời nó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Làm sao có thể nói là dục vọng khống chế người khác?”
Lý Nhiễm cười lạnh: “Nghe lời chồng nói là chuyện đương nhiên sao? Vậy tôn trọng vợ thì không cần à? Vì muốn tốt cho người khác mà treo gông xiềng lên như vậy, tôi rất hiểu điều đó.”
Những tam cương ngũ thường* trong lòng Hạ phu nhân bị những câu nói này của Lý Nhiễm động đến, canh cũng không uống, chỉ ngón tay vào Lý Nhiễm: “Mày… Sao mày có thể nói loại lời nói này?”
(三纲五常: tam cương ngũ thường. Tam cương thể hiện trật tự trong xã hội, thường đi liền với Ngũ thường – 5 đức cơ bản của con người – gọi tắt của Tam cương Ngũ thường là “cương thường”, nền tảng chính trị, đạo đức của chế độ phong kiến.
Để biết thêm chi tiết mời tra google. Xin cám ơn mọi người❤️)
“Còn có những lời còn quá đáng hơn, bà muốn nghe không?”
Hạ phu nhân bị chọc tức, thiếu chút nữa tăng xông mà qua đời.
Bị Hạ phu nhân dùng một loạt ngôn luận “giáo dục” đến, cơm dù sao cũng không có tâm trạng ăn nữa, Lý nhiễm buông đôi đũa, đi vườn hoa giải sầu.
___
Điều chỉnh tâm trạng, cô kỳ thật dần dần đã không còn tâm thái muốn quay lại với Hạ Nam Phương rồi.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá nhiều, mẹ anh không thích mình, Hạ Nam Phương sẽ không bởi vì cô mà ngay cả mẹ mình cũng không cần.
Hai trợ thủ đắc lực bên cạnh anh, Khổng Phàn Đông không nói chuyện, người này chỉ có sắc mặt tốt với Hạ Nam Phương, còn lại ai cũng không để trong mắt, ngay cả Hạ phu nhân anh ta gặp cũng không có bao nhiêu tôn trọng.
Mà Lý Ngải là chân chó tiểu nhân, lúc trước Lý Nhiễm vẫn luôn không nghĩ ra vì sao Lý Ngải dám trong tối ngoài sáng ngáng chân cô ở Hạ gia, hiện tại khi ở tiệm cà phê cô mới biết cô ta là người của Hạ phu nhân, sớm đã chọn trận doanh của cô ta, đương nhiên không thể nào hòa hợp ở chung với cô được.
Trước kia cô không thấy rõ điểm đó, hiện tại để bản thân ra thành người ngoài cuọc, thì tầm mắt trở nên cao rộng hơn không ít…
Còn tốt, không tính là quá muộn.
Cô một mình ngồi ở phòng vườn hoa thất thần, sau khi lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, tâm trạng không tốt cuối cùng cũng tốt lên được một ít.
Khi Hạ Nam Phương đi đến, Lý Nhiễm nhàn nhạt mà liếc anh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Hạ Nam Phương đi đến động tĩnh rất lơn, Lý Nhiễm không chú ý không được, cửa kính bị anh đóng lại “kẽo kẹt” hai tiếng như người bệnh, mỗi một cái hít thở đều là âm thanh gian nan.
Lý Nhiễm ngồi ở xích đu làm bằng dây gỗ trong phòng vườn hoa, đung đưa lên xuống khiến cả người lung lay theo, nhàn nhạt có chút không nắm bắt được.
Đây là điều mà Hạ Nam Phương gần đây mới ý thức được, anh nhìn thấy thế giới của Lý Nhiễm không giống nhau.
Anh vì hôn lễ chuẩn bị tỉ mỉ, dẫn theo cha Lý trang trí toàn bộ lễ đường cầu hôn, muốn để cha Lý làm nhân chứng… nhưng Lý Nhiễm lại cho rằng anh muốn dùng cha Lý bức cô kết hôn.
Anh đối với hôn lễ vừa coi trọng lại vừa chờ mong, người bên cạnh không thèm quan tâm đến, thậm chí tất cả mọi người xung quanh anh đều đang bận rộn chuyện này… nhưng chỉ có Lý Nhiễm không có, cô tựa như một đám mây trôi ở chân trời, lười biếng mà bay ở nơi đó.
Hạ Nam Phương không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi cửa phòng được mở, cô thấy động tĩnh phía sau, ngón chân nhẹ chạm xuống đất, dừng xích đu đang đong đưa.
“Có việc?”
Đương nhiên Hạ Nam Phương sẽ không nói tìm cô có việc hoặc không có việc, ở trong căn nhà này anh đi đâu thì đi, ngược lại Lý Nhiễm mới là người không có không gian riêng tư kia.
Trong tay Hạ Nam Phương cầm đôi dép lê, sau khi đến gần Lý Nhiễm còn nhìn thấy đôi tất.
Hiển nhiên là lần đầu tiên niếm thử tư vị “đi chăm sóc người khác” này, thời tiết tháng 4, trong tay anh cầm một đôi tất mùa đông bằng nhung ấm.
Kỳ thật Lý Nhiễm cũng không muốn gặp Hạ Nam Phương, không biết có phải do thích quá hèn mọn hay không, tựa như dục vọng cả đời muốn gặp anh đã dùng hết.
Hiện tại cô chỉ muốn yên lặng một chút nhưng hiển nhiên chỉ cần ở Hạ gia, ở đâu cũng là chỗ của anh.
Sau khi yên lặng một lúc lâu, Lý Nhiễm dựa vào dây thừng được bọc bởi dây gỗ, nhắm mắt lại, không muốn để ý đến anh.
Nhìn thấy biểu tình của cô liếc mắt một cái còn cảm thấy phiền ấy, Hạ Nam Phương đều xem ở trong mắt.
Anh là một người thông minh hay là nói anh quá lý trí cảm xúc tức giận có thể khống chế. Cho dù trong lòng anh có không vui đi chăng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không có gì, khiến người khác nhìn không thấu.
Đương nhiên, sau khi phát hiện chiêu giáo huấn cùng với tức giận vô dụng với Lý Nhiễm, Boss Hạ mới tung ra chiêu mới.
Nói tóm lại, đại khái là da mặt dày.
Chân đang lắc lư trên mặt đất được người ta nâng lên, Lý Nhiễm mở mắt ra liền thấy trước mặt có một người đang ngồi xổm.
Anh ngồi xổm xuống, cúi đầu nắm chân cô, so với Lý Nhiễm đang ngồi thì thấp hơn một đoạn.
Từ trên nhìn xuống, cô có thể nhìn thấy cái trán no đủ, đôi mi rũ xuống, còn có cánh mũi cao thẳng, Lý Nhiễm an tĩnh mà nhìn anh.
Chỉ là đột nhiên không rõ… vì sao anh lại làm như vậy.
Thực tế thì người không thể lý giải được động vật, luôn lấy quan điểm của bản thân đi suy nghĩ về người khác, có lẽ trong lòng Hạ Nam Phương, tình cảm của bọn họ trừ bỏ khoảng cách, thì còn có thể cứu chữa.
Nhưng mà trong lòng Lý Nhiễm, bọn họ lại là… không có khả năng quay đầu lại.
Ở giữa bàn chân có chút lạnh, bàn tay to của Hạ Nam Phương nắm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, anh cũng không vội mang tất cho cô, chỉ luôn nắm như thế.
“Vì sao chân lạnh rồi mà không mang tất?”
Lý Nhiễm không biết anh đang hỏi cái vấn đề gì: “Không thích.”
Nếu Hạ Nam Phương nói cái gì mà “tôi là vì muốn tốt cho em, em phải mang tât”, nhất định Lý Nhiễm sẽ một chân đá anh ngay.
Hạ Nam Phương im lặng, Lý Nhiễm cho rằng vị này lại bắt đầu phát tác.
“Ngày mai tôi bảo quản gia trải thảm toàn bộ căn nhà, ngay cả phòng hoa này cũng không ngoại lệ, cho em tùy ý dẫm!”
Đôi mắt đang híp lại của Lý Nhiễm đều mở hết ra, cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương: “Anh lại muốn làm cái quỷ gì?”
Hạ Nam Phương nửa quỳ nửa ngồi ở trước mặt cô, không nói một lời, im lặng như một bức tượng điêu khắc.
“Nếu em xem chuyện tôi muốn kết hôn với em là chuyện ma quỷ thì xác thật tôi đã muốn làm rất nhiều năm.”
Ánh đèn như ánh mặt trời chiếu xuống trên người Hạ Nam Phương, ở trên vai, trên lưng anh phô rải thành một mảnh. Bả vai của anh cũng không gầy hẹp, rất hợp mặc đồ vest.
Lý Nhiễm nhìn chằm chằm anh, từ trên đỉnh đầu xuống khuôn mặt cho đến bàn tay của anh đang năm chân chân cô.
Trước sau không hiểu rõ Hạ Nam Phương lại muốn làm cái gì.
Hai con người chưa nhận thấy được tâm ý của đối phương, ở ban đêm mặt trăng chiếu sáng này, Hạ Nam Phương bước một bước trước.
“Cơm tất niên năm trước, ông nội đã hỏi chúng ta khi nào thì kết hôn.”
Lý Nhiễm nhớ rõ chuyện này, tất niên năm trước là ở viện dưỡng lão Nam Sơn, chỉ có ba người bọn họ, lúc ông nội Hạ hỏi Hạ Nam Phương cô còn luôn dựng lỗ tai lên nghe.
Sau đó bị Vu Hiểu Hiểu gọi đến chúc Tết, cô chạy ra ngoài nhận điện thoại, không nghe được câu trả lời của Hạ Nam Phương.
“Tôi nói chờ sau khi từ Châu Âu về, chúng ta đính hôn trước, sau đó sang năm ngay bây giờ thì kết hôn.”
Lý Nhiễm yên lặng mà nghe, trong lòng có chút chua xót. Nếu lúc ấy cô nghe thấy Hạ Nam Phương nói những lời này, thì hai tháng trước cô sẽ đề nghị chia tay không?
Cô nghiêm túc mà nghĩ ngợi, nhất định vẫn sẽ.
Thật ra ngần ấy năm, ba chữ “Hạ Nam Phương” không chỉ là một người mà còn là một loại đại biểu cho trạng thái trong cuộc sống của Lý Nhiễm.
Nếu cuộc sống ở trong trạng thái “Hạ Nam Phương” thì Lý Nhiễm mãi mãi đều không phải là Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm rút chân về, cô cầm lấy tất cùng dép lê bên cạnh Hạ Nam Phương, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng hoa.
Khi đi đến cửa, cô xoay người thấy Hạ Nam Phương sáng quắc mà nhìn cô.
“Hạ Nam Phương, anh đừng nói những lời đó nữa.”
Thân hình cao lớn của Hạ Nam Phương quay lưng lại với ánh đèn, ở trong phòng hoa kéo dài một bóng đen đến tận bên cạnh Lý Nhiễm.
Cô cúi đầu nhìn bóng dáng của anh, nhẹ nhàng mà lắc đầu: “Quá muộn.”
Buổi tối, Lý Nhiễm một mình ngủ ở phòng ngủ, Hạ Nam Phương không bò lên.
___
Trên thư phòng trên lầu, lúc 11 giờ, Hạ Nam Phương gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Viện điều đưỡng Nam Sơn, hộ lý bên cạnh ông nội Hạ nhận điện thoại, thấy là Hạ Nam Phương lập tức nói: “Lão gia hôm nay đi ngủ sơm, còn chưa tỉnh lại. Chờ Ngài ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói lại với Ngài ấy tiên sinh đã gọi điện đến.”
Ở trong màn đêm tĩnh mịch thế này vốn là lúc hai người ôm nhau mà ngủ, nhưng mà một mình Hạ Nam Phương ngồi ở trong thư phòng ngây người.
Lại nói tiếp chính anh cũng không muốn thừa nhận, anh đối với Lý Nhiễm… xác thật không có kiêng nể gì giống trước kia nữa.
Ngày đó cha Lý đánh anh như vậy, Lý Nhiễm lại ngay từ đầu đến cuối đều không liếc mắt một cái đến anh, càng không cần nói đến cô có quan tâm thương thế của anh hay không. Trong lòng Hạ Nam Phương không thể hình dung được nữa.
Một khắc kia, thế giới của anh đều hỗn loạn, thân thể mỏi mệt thống khổ, xung quanh ồn ào, chỉ duy nhất có Lý Nhiễm trầm tĩnh đến lạ, cách anh càng ngày càng xa.
Anh không biết vấn đề xuất hiện ở đâu, khi cha Lý ngã xuống ấy, trong mắt Lý Nhiễm hiện lên tia hận ý.
Mỗi lần anh nghĩ đến, đều cảm thấy như bị người lột gân tróc xương vậy.
Bắt đầu từ ngày đó, trên phương diện “tình cảm” hình như anh “thông minh” được một ít. Nhưng việc thông minh đó ở trong mắt Lý Nhiễm lại biến thành “ấu trĩ”.
Quan minh chính đại cướp lấy là hạ sách của Hạ gia, hiển nhiên anh biết biện pháp đó chỉ có thể đẩy Lý Nhiễm càng ngày càng xa.
Được một người thì có rất nhiều cách, nhưng mà trước kia anh không hiểu nên mới có thể dùng biện pháp này.
Thẳng đến rạng sáng hai giờ đêm, điện thoại của ông nội Hạ mới gọi đến.
Hạ Nam Phương nhanh chóng mở ra đôi mắt thanh tỉnh, bắt máy.
Cách lần trước gọi điện còn chưa đến một tuần, liên tiếp mà đêm khuya gọi đến, ông nội Hạ cũng ý thức được có chỗ không đúng.
“Nam Phương, sao vậy?”
Chung quy anh có thể đúng tình hợp lý mà nói hiện tại Lý Nhiễm không thích anh, thay lòng đổi dạ gì đó nhưng anh cũng không nói vậy.
“Gần đây Lý Nhiễm không vui vẻ.”
Ông nội Hạ vừa nghe đã cười: “Vậy con làm một chút chuyện để con bé vui là được.”
Hạ Nam Phương mấp máy khóe môi, không biết nên mở miệng thế nào, anh không biết anh làm chuyện gì mới có thể làm cô vui vẻ.
Cô muốn ba cô đến nhà Vu gia ở tạm, anh cũng đã đồng ý rồi.
Cô muốn trợ thủ đắc lực bên người anh đi bảo vệ ba cô, anh cũng đã đồng ý rồi.
Nhưng mà điều đó cũng không làm cô vui vẻ.
Đầu dây bên này im lặng, ông nội Hạ liền biết lời nói lúc trước Hạ Nam Phương không có nghe lọt tai.
“Ông bảo con đối xử tốt với Nhiễm Nhiễm một chút, con có nghe không?”
“Có nghe ạ. Nhưng mà cô ấy… cô ấy giống như không quan tâm những cái đó.”
Hạ Nam Phương hiểu sai lời nói của ông nội Hạ, Hạ Nam Phương hiểu lời ông nói là đưa cho cô thứ tốt nhất, hôn lễ hoàn mỹ nhất, nhẫn kim cương xa hoa nhất.
Ông nội Hạ tám phần cũng đoán được điểm đó: “Con bé có từng nói chưa? Vì sao con bé không vui?”
Hạ Nam Phương nhớ lại, lần đầu tiên hai người cãi nhau, Lý Nhiễm đã nói một câu.
“Cô ấy nói con không tôn trọng cô ấy.”
Ông nội Hạ nhìn trời bên ngoài cửa sổ, đen nhánh một mảnh, cực kỳ giống với con đường tình yêu của thằng nhãi trong điện thoại này vậy.
Con đường chậm chạp~
“Nam Phương, ông nội đã sớm nói với con rồi. Bây giờ Nhiễm Nhiễm đã trưởng thành, không còn là một đứa bé mới mười mấy tuổi cái gì cũng không hiểu đến nhà chúng ta nữa. Con bé là vợ làm bạn cả đời bên cạnh con, nếu con bé cảm nhận được con không tôn trọng con bé thì nhất định vấn đề là của con. Con suy nghĩ cẩn thận lại xem con làm sai ở đâu.” Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của ông nội Hạ có chút nghiêm khắc.
Hạ Nam Phương trầm mặc không nói, sau một lúc lâu mới đáp: “Con biết rồi.”
Ông nội Hạ lại hận sắt không thành thép: “Lấy cái tính tình này của con, sợ sau này con không lấy được vợ nên ông mới mời Nhiễm Nhiễm vào nhà của chúng ta trước, từ từ bồi dưỡng tình cảm với con đấy. Kết quả là bồi dưỡng tám năm cũng gần sắp kết hôn, mà con còn không học được cách tôn trọng con bé?”
Hạ Nam Phương bị trách mắng một trận nhưng một câu cũng không cãi lại.
Ông nội Hạ mắng đến mệt mỏi: “Thôi thôi, chỉ cần nguyện ý gả cho con, sau này con nhớ từ từ mà sửa lại.”
Hạ Nam Phương chưa nói câu kia, Lý Nhiễm không muốn gả cho anh.
Anh sợ sau khi anh nói thì những lời đó biến thành sự thật. Ngay cả ông nội luôn luôn yêu thương anh cũng sẽ kêu anh buông tay.
Hạ Nam Phương đem những lời này thật sâu mà chôn ở trong lòng, không muốn để bản thân tin tưởng, cũng kiên quyết không cho người khác nói đến.
____
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhiễm thức dậy Hạ Nam Phương còn chưa đi.
Khi cô bước xuống lầu, nhìn thấy quản gia đang chỉ huy những người ở bên ngoài lót thảm.
Biệt thự của Hạ gia trong ngoài có hơn một ngàn mét vuông, phòng khách trong nhà có lót thảm, ban công ngoài trời còn có bàn đá cẩm thạch bên ngoài sân, như vậy tính lên, lượng công việc cũng thật không nhỏ.
Lý Nhiễm liếc mắt một cái liền đi vào phòng ăn, nhìn thấy Hạ Nam Phương nhưng không lắm miệng hỏi anh sao hôm nay anh không đi làm.
Hạ Nam Phương tương đối thích ăn cơm kiểu Tây, anh học trung học ở nước ngoài, sau đó thân thể của ông nội Hạ không khỏe nên mới trở về Trung Quốc.
Cho nên quanh năm mặc vest, thích uống cà phê mà không phải là trà, thích cơm Tây hơn đồ ăn Trung Quốc.
Những thói quen đó, Lý Nhiễm trước kia cảm thấy thật không giống người thường!
Hiện tại nghĩ lại mơi cảm thấy chẳng có gì cổ quái!
Cô nhận lấy mâm cơm trong tay dì Văn, cách Hạ Nam Phương ở vị trí xa nhất.
Ở giữa hai người phảng phất cách một dải ngân hà, dáng vẻ tôn trọng nhau như khách hàng, không phải như Ngưu Lang Chức Nữ.
“Sáng nay dẫn em ra ngoài.”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Không được, sáng nay tôi muốn đến công ty.”
Hạ Nam Phương bỏ dao nĩa trong tay xuống: “Buổi chiều.”
“Buổi chiều cũng không được, tôi đi thăm ba tôi.”
Hạ Nam Phương trầm mặc, vài giây sau nhàn nhạt nói: “Tôi đi cùng em.”
Lý Nhiễm thiếu chút nữa đã bị sặc cháo: “Khụ khụ…”
“Anh không sao chứ?”
Thật ra Lý Nhiễm muốn hỏi chính là… anh không có bệnh chứ?
Hạ Nam Phương cầm khăn lau sạch tay: “Quyết định như vậy đi.”
Nói xong, đi mất.
Lý Nhiễm ở phía sau lưng gọi lại: “Này! Ai quyết định với anh hả?”
Buổi sáng, một mình Lý Nhiễm lái xe đến công ty, tối hôm qua Vu Hiểu Hiểu đi công tác, trước khi đi giao cho cô một nhiệm vụ, hôm nay đi ký một hợp đồng.
Nội dung hợp đồng đều đã ghi đủ, Lý Nhiễm chỉ cần mang con dấu đi là được.
Công ty nho nhỏ không có phòng tài vụ, loại chuyện ký hợp đồng này đều là bà chủ tự mình cầm con dấu đi, Vu Hiểu Hiểu ngàn dặn vạn dò: “Cậu tự mình đi, người ở bên kia vừa lúc cũng muốn cậu là họa sĩ cho hợp đồng lần này.”
Sáng sớm Lý Nhiễm lái xe đến công ty, sau khi lấy con dấu thì đến nơi mà Vu Hiểu Hiểu nói.
Hợp đồng này là muốn cô vẽ một bức tranh trong nhà, cho nên ký hợp đồng ở trong nhà vị chủ nhân này. Cô nhìn thoáng qua hợp đồng, địa vị còn rất cao.
Nghe nói là điểm danh muốn cô vẽ.
Tới bên ngoài biệt thự, nàng gọi điện xác nhận của khách hàng trước rồi mới lái xe vào.
Cô theo đường nhỏ đi vào, cảm thấy nơi đây có chút quen mắt, giống như đã đến rồi.
Chờ đến khi cô gõ cửa biệt thự, xuất hiện một người phụ nữ trung niên cô mới nhớ đến vị này không phải là Chu phu nhân thường xuyên uống trà với Hạ phu nhân đây sao.
Chu phu nhân rất nhiệt tình, sau khi mở cửa liền lập tức mời Lý Nhiễm đi vào.
Tuy nói làm nghề của cô thì tỷ lệ gặp mặt người quen cũng không cao, nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay, Lý Nhiễm vẫn rất nghiêm túc mà nói tỉ mỉ kỹ càng hợp đồng thêm một lần.
Nhưng Chu phu nhân giống như vẫn luôn thất thần, Lý Nhiễm cũng có kiên nhẫn, cho rằng bà ta không nghe hiểu về phương thức chi trả, lại nói thêm một lần nữa.
Ngồi xuống đại khái hơn mười phút, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chu phu nhân nghe được tiếng chuông cửa lập tức lấy lại tinh thần, nói với Lý Nhiễm: “Cô ngồi đây chờ vài phút, tôi đi một lát liền trở về.”
Lý Nhiễm gật đầu, đặt máy tính sang một bên, khách khí nói: “Ngài cứ làm chuyện của Ngài trước đi, hợp đồng bên này tôi đã đem đến, sau khi suy sét là có thể ký.”
Chu phu nhân cười cười, Lý Nhiễm ngồi một mình ở phòng khách, có một người phụ nữ từ trên lầu bước xuống.
Thai phụ bụng đã lớn, mặc váy ngủ rộng thùng thình, nhưng không thể che dấu được thân thể to béo của mình, cái loại béo này không phải loại béo do mang thai mà béo phì, mà là không ngừng ăn mới có thể béo.
Không quá khỏe mạnh.
Lý Nhiễm cảm thấy có chút cổ quái, liền nhìn thêm hai lần.
Thai phụ tựa hồ có chút ngượng ngùng, cô ta sờ sờ bụng: “Trước kia tôi cũng không có béo như vậy, chỉ là mang thai, ăn nhiều một chút mới tốt cho thai nhi.”
Lý Nhiễm cũng biết khi mang thai thì nên ăn nhiều một chút đồ dinh dưỡng để tốt cho thai nhi, nhưng mà cũng không thể béo như vậy được.
Trong nhà đại khái rất ít có khách đến, thai phụ nhìn thấy Lý Nhiễm còn rất nhiệt tình: “Phòng bếp có canh, cô có muốn uống không?”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Không cần, tôi ăn xong rồi mới đến đây.”
Rất nhanh, người làm liền bưng đến một chén canh, Lý Nhiễm liếc mắt một cái, thiếu chút nữa bị tầng nước thịt luộc kia dọa ngất xỉu.
“Sao cô lại ăn cái này?” Tuy rằng chưa mang thai bao giờ, nhưng cũng biết thứ nhiều dầu mỡ như vậy người bình thường ăn còn không ổn huống chi là thai phụ.
Thai phụ tập mãi thành thói quen: “Đại sư nói, ăn mỡ, đứa bé sinh ra mới tai to mặt lớn, thông minh!”
Lý Nhiễm thiếu chút nữa bị ngôn luận kinh thế hãi tục này rớt tròng mắt, đây là thời đại nào, sinh con còn theo đuổi tai to mặt lớn.
“Chu phu nhân là mẹ chồng của cô?”
Thai phụ gật đầu, Lý Nhiễm lại hỏi: “Đại sư kia là ai thế?”
Thai phụ nhìn thời gian: “Đại sư chính là đại sư, chắc là sắp đến rồi.”
Vừa mới nói xong, Chu phu nhân liền dẫn một người phụ nữ mặc áo lam tiến vào.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Lý Nhiễm nhìn thấy bà ta, Lý Nhiễm liền không thích, người này giống như từ trong ngôi mộ cổ nào đó bò ra tới, cứng ngắc.
Chung quy cũng là nhà người khác, Lý Nhiễm cũng không nói gì, ngồi ở trên sofa không nhúc nhích.
Đại sư kia đánh giá cô vài cái, như đang xem bói cho cô vậy.
“Lý Nhiễm, hôm nay đại sư khó có được lại đây giảng bài, cô có muốn nghe một chút không?”
Lý Nhiễm đang muốn lắc đầu lại bị thai phụ lặng lẽ kéo một chút: “Cô có thể nghe một chút, đại sư nói rất có đạo lý.”
Lý Nhiễm hứng thú, thấy Chu phu nhân cũng không có ý tứ lập tức muốn ký hợp đồng: “Được rồi.”
Đại sư ngồi ở trong thư phòng, phía dưới lót hai cái gối giống nhau.
Thân thể thai phụ không quá nhanh nhạy, không thể ngồi xếp bằng chỉ có thể quỳ xuống.
Lý Nhiễm đem cái ghế dựa lại: “Cô ngồi nghe đi, quỳ như vậy rất mệt.”
Thai phụ cười cười: “Như vậy mới thành kính.”
Tất cả mọi chuyện đều rất cổ quái, Lý Nhiễm muốn nhìn một chút vị đại sư này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mới có thể khiến một thai phụ quỳ xuống nghe bà ta giảng bài.
Lý Nhiễm ngồi trên ghế, ôm cánh tay nhìn đại sư.
Đại sư kia bày ra bộ mặt vô dục vô cầu, tràn ngập đuổi tà ma, câu đầu tiên mở miệng nói lại chính là: “Đàn ông là trời, đàn bà là đất.”
Lý Nhiễm cười lạnh ra tiếng, cô còn nghĩ đại sư từ đâu ra, thì ra là cương thi từ đời Thanh đến đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!