Nợ Nàng Một Đời Bình An - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Nợ Nàng Một Đời Bình An


Chương 10


Thái y nói xong chàng thất thần một lúc cũng may Trình Ngưu gọi chàng nên đã lôi chàng về hiện tại, sau đó chàng hồi cung và vào thẳng thư phòng của mình, nhốt mình trong thư phòng, những người ở cung Hàn Uyển thì đúng là ngàn cân treo sợi tóc, chuyện lớn vậy mà chàng không những không trừng phạt họ mà còn bỏ qua một cách dễ dàng như vậy sao.

“A Lục, mau, mau đi mời cô ta đến đây.” Giọng Nhan quý phi gọi tì nữ có vẻ gấp gáp, muốn mời một người nào đó, tì nữ đó dạ vâng rồi đi luôn.

Bên phía thư phòng của chàng thì chỉ thấy bóng của một vị vua trầm tư, lòng dạ khó đoán ở đó, nét mặt đau khổ và mệt mỏi, chắc hẳn chàng đang cảm thấy rất tội lỗi, nghe thái y nói nàng đã có thai hai tháng trước, vậy tức là trước quý phi ngã xuống hồ một ngày chàng cũng có đến cung của nàng, nhưng hôm đó nàng cứ ăn vào thì lại nôn ra, chàng lo lắng đã mời thái y nhưng nàng lại bảo không cần, đến hôm nay nhớ lại câu của nàng: ‘Hôm nay thiếp không khỏe, không tiện để hầu hạ hoàng thượng, mời hoàng thượng hồi cung.’ Nét mặt nàng lúc ấy lộ rõ mệt mỏi và bất lực, nhưng vẫn không lên tiếng giải thích cho chàng chỉ một mình lặng im đón nhận niềm vui và nỗi đau đến, là chàng sai, là chàng vô tâm hay là nàng không còn xem chàng là Tam Thiên ca ca trước kia của nàng nữa…: “Xin lỗi, xin lỗi nàng… Nghi nhi” Chàng bất lực nói lên những lời xin lỗi trong màn đêm tối tăm, mù mịt và không gian tràn ngập bi thương, đau khổ.

***Cung Hàn Uyển

“Cô ta đã xảy thai rồi, cô biết chưa” Quý phi nằm giường nói với người con gái trẻ tuổi đang ngồi đối diện với giường của nàng ta.

“Biết rồi, hôm nay đi dạo qua đó thấy cô ta bên ngoài thì bình thường, nói cười với đám phi tần vui vẻ nhưng xem ra chắc là đau lòng lắm đây, đích thân Ngư Bình thái y nói với hoàng thượng thì xem ra không phải là xảy thai giả rồi.” Người con gái kia đúng là có giã tâm, tuy nàng ta chưa bộc lộ hết bản chất, nhưng trên người luôn toát ra những căm hận và độc ác của nàng ta mang theo vào cung này suốt bao nhiêu năm, một nụ cười mãn nguyện mà độc ác đã hiện lên khuôn mặt của nàng ta, xem ra kế hoạch này của nàng ta đã lên từ rất lâu rồi, chỉ đợi thời cơ chín mùi mà hành động, chỉ tiếc những quân cờ xung quanh đang bị lợi dụng nhưng lại không biết mình đã vào hang cọp mà không thể quay đầu.

Xem ra bắt tay lần này hại hoàng hậu coi như mới bắt đầu…

Ở một góc tối khác có một người gửi bồ câu đưa thư đến Vấn Ninh cung, nàng và A Thiết đều nghe được tiếng đập cánh của bồ câu đưa thư liền tiến lại gần bồ câu và rút một bức thư được cuộn nhỏ cạnh chân con bồ câu, A Thiết rút thư ra rồi đưa cho nàng, bức thư chỉ vỏn vẹn 5 từ: “Nương nương, đã hoàn thành” sau khi nhìn bức thư xong nàng khẽ nhếch mép, A thiết đứng cạnh cũng đã đoán được nội dung bức thư, nhìn thấy nàng cười như vậy A Thiết khẽ hỏi: “Vậy tiếp theo đây chúng ta có cần ra tay không, hay là…”

Đối diện với câu hỏi của A Thiết nàng dần dần khép lại nụ cười và trở thành một người huyền bí: “Chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ cuộc chơi mới bắt đầu, nhưng thực chất với chúng ta mà nói trò chơi đã bắt đầu được hai tháng rồi, cứ để bọn họ vui mừng trước đi, để người cười cuối cùng sẽ là chúng ta.” Từng câu nói của nàng trở nên sắc bén hơn, gai góc hơn, bí ẩn hơn, A Thiết nghe vậy chỉ nói một câu “Dạ” rồi cả hai dừng mọi chuyện ở đây trở về giường của mình để nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau khắp kinh thành truyền tai nhau hoàng hậu nương nương và quý phi đều lần lượt xảy thai ngoài ý muốn, nghe được tin các vị phi tần, thiếp thất của hoàng thượng lần lượt tới thăm Nhan quý phi, vì nàng ta sau khi xảy thai hoàng thượng liền gọi thái y đến thăm khám, sau đó mới gọi Ngư Bình thái y, vì ông ấy cả ngày có việc đột xuất nên xuất cung rồi đến tối mới về, ông vừa về hoàng thượng đã gọi ông đến Hàn Uyển cung khám cho quý phi. Còn nàng, nghe tin nàng xảy thai hoàng thượng chỉ có nhất thời cảm thấy tội lỗi nên làm rơi chén thuốc, cũng không vội vã đến thăm nàng trong đêm mà chạy đến thư phòng, thái y Ngư Bình cũng không bị trách phạt khi không nói sớm cho chàng, rất khác với quý phi, khi nghe tin thì hoàng thượng đang thượng triều liền bãi triều chạy đến chỗ quý phi, nghe nàng ta sau khi uống canh do hoàng hậu mang đến liền thấy đau bụng dẫn đến kết quả là xảy thai thì chàng cũng tức giận đến tận cung của hoàng hậu mà trách mắng nàng còn đẩy nàng đến Vấn Ninh cung.

Bởi vậy không cần nói cũng biết hoàng thượng sủng ái ai nhất, ai hiện tại đã thất sủng nên mọi người đều biết, chính vì thế nàng không ai thèm đến thăm trừ hai vị phi tần và của chàng là Hàn phi và Bạch tần đến thăm nàng.

“Hoàng hậu nương nương cát tường” Hàn phi và Bạch tần cùng lên tiếng hành lễ nàng. “Hai muội không cần đa lễ, ta chỉ là hoàng hậu thất sủng, sau này gặp ta không cần hành lễ.” Nàng cười nhạt nói với bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập bi thương.

“Tỷ, tỷ không sao chứ, xin lỗi tỷ, bọn muội không biết tỷ có thai, tỷ có thai lâu như thế lại dấu không cho ai biết để chăm sóc, khiến kẻ gian hãm hại, thật sự là bất công cho tỷ, với lại hoàng thượng nhất thời bị ả hồ ly tinh kia dụ dỗ, chứ thật ra hoàng thượng rất yêu thương tỷ.” Bạch tần lên tiếng chua xót thay cho nàng, nàng cũng chỉ nhìn hai người muội muội trước mặt chỉ nói không sao và chỉ biết cười trừ, người ít nói như Hàn phi nàng ấy cũng chỉ lẳng lặng quay mặt ra chỗ khác mà khẽ lau đi những giọt nước mắt đang rơi, nàng ấy lúc nào cũng vậy, trầm lắng nhưng tình cảm, còn Bạch tần nói nhiều hơn Hàn phi nhưng lại thẳng thắn.

Sáng hôm ấy khi thượng triều xong hoàng thượng đến Vấn Ninh cung, thấy nàng và A Thiết đang ăm cơm, giọng của A Thiết vọng ra: “Nương nương, như vậy có phải là quá đáng quá không, người dù sao cũng là hoàng hậu mà, sao lại ăn nhưng món ăn đạm bạc thế này, ngỗ nhỡ…” A Thiết tức giận oán trách bên phía đầu bếp, thấy A Thiết sắp lỡ miệng nàng liền dặn A Thiết: “A Thiết, sau này đừng nhắc đến chuyện xảy ra nữa, dù sao ta cũng chỉ là hoàng hậu thất sủng, không trách bọn họ được, chỉ làm theo lệch của bề trên.”

Hoàng thượng đứng ngoài nghe xong nên bước vào, tưởng rằng chàng hỏi han sức khỏe của nàng ai dè chàng ấy đến để chấp vấn nàng: “Nàng đã mang thai hai tháng sao lại không nói với trẫm, đến xảy thai cũng chỉ có thái y và A Thiết biết, nàng xem trẫm là trò đùa của nàng sao, quý phi xảy thai buồn rầu nằm nghỉ không ăn không uống, nàng ấy từ lúc xảy thai đến giờ khóc đã sưng hết cả hai mắt, còn nàng, nàng xem nàng có còn là người mẹ mất con không, vẫn còn ăn được xem ra nàng rất ổn, vốn dĩ không cần ai chăm sóc thì nàng cũng có thể tự chăm sóc bản thân.”

Đợi chàng nói hết nàng mới bắt đầu nói: “Chàng nói xong chưa, nói xong rồi thì giờ thiếp nói. Chàng nói rằng thiếp chưa từng nói cho chàng sao, chàng có nghĩ lại xem từ lúc quý phi bị ngã xuống hồ đến giờ chàng đã từng đến thăm thiếp lần nào chưa – chưa có, chàng chưa từng có thời gian đến thăm thiếp cũng không cho thiếp gặp chàng, vậy thì thiếp nói cho chàng kiểu gì đây, khi nghe thiếp bị xảy thai chàng có vội vã đến thăm thiếp không – không có, chàng đã từng nghe thiếp giải thích lần nào chưa – chưa từng, hơn hai tháng nay thái y luôn liên tục đến chỗ thiếp đến cả quý phi trước giờ luôn không thích thiếp muội ấy cũng biết, muội ấy còn mang canh đến cho thiếp vậy chàng thì sao, chàng có biết không? – Không, đúng chứ? Hay là chàng biết nhưng không muốn đến. Vậy thiếp hỏi chàng, là thiếp sai hay là chàng đã thay đổi, đã quá vô tâm. Hả” Bầu không khí bỗng dưng trùng xuống một cách đáng sợ, nó được bao trùm bởi sự bi thương và tuyệt vọng, hoàng hậu, nàng ấy cuối cùng cũng đã nói được ra những khúc mắc của mình trong suốt hơn hai tháng nay.

Sự nghẹn ngào trong từng câu nói của nàng ấy khiến người nghe cảm thấy có một nỗi cô đơn đang bao trùm lấy nàng, cuối cùng thì nàng đã rơi nước mắt trước mặt chàng, trước giờ đây là lần thứ hai chàng thấy nàng khóc trước mặt mình, lần thứ nhất là khóc khi cả nhà nàng bị ám sát không một ai sống xót trừ nàng và còn một người ca ca mất tích, lần thứ hai chính là lần này. Trước giờ nàng luôn là một con người mạnh mẽ trước mặt người khác và cũng lạc quan trước mặt chàng. Nàng khóc cho sự cô đơn, khóc cho những phẫn uất trong lòng, vốn dĩ khi người phụ nữ mang thai cần phải sống lạc quan, vui vẻ, được sự cưng chiều của phu quân, còn nàng, nàng thì sao. Từ lúc mang thai đến giờ nàng luôn sống trong lo sợ, sống trong buồn tủi, sống trong uất ức, sống trong những sự hiểu lầm, bản thân vốn dĩ đang mang thai nhưng lại phải dùng đến kế sách để cốt nhục mang tiếng đã chết ngay khi nó đang dần dần lớn trong cơ thể nàng. Thử hỏi người, có người mẹ nào mà không đau lòng, không xót xa chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN