Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
614


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 49


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 49
Hắn và nó cứ sống với nhau. Hắn xin việc cho nó ở một cửa hàng bán quần áo.
Cái Dĩnh không nhanh nhẹn. Không khôn ngoan mà thật thà, chất phác. Bản thân nó cũng không đòi hỏi quá nhiều ở cuộc đời Cho nên mỗi khi hắn dẫn dụ nó những thứ mà bọn con gái bình thường hay mê, nó vẫn tỏ ra hết sức bình thường.
Dù có nó, hắn vẫn phải đi tìm vài con gà khác dự phòng. Cho nên việc hẹn hò cũng khiến nó chả lấy gì làm vui vẻ.
Hôm nay hắn đi làm về. Nhà cửa đã gọn gàng sạch sẽ. Trên bàn có mấy đĩa đồ ăn. Mùi thơm bay ngào ngạt trong nhà. Sao hắn thấy ấm lòng đến vậy.
Ngoài hiên nhà. Dĩnh đang chăm chú nấu ăn. Nhà hắn chưa bao giờ có bếp, có xoong. Vậy thì nó nấu bằng gì. Hắn đi ra ngó.
-Em làm gì đấy.
-Em nấu cơm anh ạ.
-Bếp ở đâu ra.
-À. Hôm nay cái cô hay mua hàng ở cửa hàng. Nhờ em lên dọn nhà. Thế là đồ này cô cho em hết. Rồi cô ý mua toàn đồ mới đẹp lắm. Giờ em nấu cơm cho anh ăn. Khỏi ra hàng cho tốn.
Hắn thở dài.
– Ngày ăn bữa. Nấu mệt người.
-Nhưng mình nấu sạch hơn. Lại tiết kiệm.
Nó cứ lọ mọ. Hắn đi vào tắm rửa. Lúc đi ra thì cơm nước đã tươm tất. Lần đầu tiên kể từ khi hắn lên Hà Nội đến giờ mới được ăn một bữa cơm như thế. Hắn xúc động.
-Ăn đi anh. Em nấu mấy món ở quê thôi.
Hắn gật đầu gật đầu. Là mấy món hắn từng thích. Giờ lớn rồi. Không còn thích những thứ đồ ăn đó nữa. Mà thích xô bồ. Thích đồ ăn hiện đại. Đơn giản nhất là thích gái và thích tiền.
Hắn ăn xong thì đứng lên dọn dẹp. Điện thoại lại kêu. Nay hắn có phi vụ ra tiền. Hắn ngồi nghe điện thoại. Vừa nghe vừa liếc cái Dĩnh. Tự nhiên nhớ ra. Của một đống tiền đang ở trước mắt. Giờ chỉ hai ba em là hắn có tiền mua xe. Hắn muốn có cái bốn bánh nhìn cho sang chảnh.
Nhìn nó cũng không đến nỗi. Hay là để dễ mở lời. Hắn lại nhờ bọn kia đến dẫn dắt nó.
-Anh mệt thì đi nghỉ đi. Em đi làm đây.
-Vừa ăn xong cơ mà.
-Em vội về nấu cơm ăn với anh rồi em phải đi luôn.
Dĩnh bước ra cửa.
-À… Nay anh có mấy đứa bạn rủ mình đi chơi. Em về sớm rồi đi nhé.
-Vâng.
-Mấy giờ về anh đón.
Nó quay lại quay lại nhìn hắn bất ngờ. Rồi tự nhiên tủm tỉm báo cáo.
-Sáu giờ ạ.
-Uh. Em đi đi.
Hắn nằm nghỉ lát rồi đi. Dàn xếp cho xong công việc rồi về đón cái Dĩnh. Theo đúng lời đề nghị của hắn. Mấy đứa con gái đến đón nó đi chơi. Cái Dĩnh bình thường cũng vẫn giữ nét quê. Nên giờ gặp mấy đứa ăn mặc sành điệu nó có vẻ không thích.
-Anh cho em về.
-Sao đấy.
-Em không thích các bạn ý.
-Sao không.
-Em không biết. Nhưng ăn mặc như thế. Em không muốn chơi.
-Thì lát mấy đứa đi mua đồ khác mà mặc.
-Em không cần. Em có đủ rồi.
-Nhưng mà anh cần. Em đi với anh, em đẹp anh mới không ngại.
-Vậy từ sau em sẽ ở nhà. Rồi sửa quần áo cho anh.
Hắn cạn hết cả lời. Giờ chả biết nó muốn cái gì cơ.
-Giờ em muốn sao.
-Em không muốn sao.
-Em lên thành phố em phải thích nghi với thành phố.
-Nhưng em thấy nhiều người cũng bình thường như em. Sao giờ lại bảo như thế.
Hắn bực muốn phát điên
-Thế em muốn kiếm tiền không. – Anh đưa em lên đây để làm việc chứ có phải lên chơi đâu.
-Thì em cũng đi làm. Chứ có ở nhà đâu.
-Hay anh nghĩ em lên đây, ăn bám anh à.
Cái Dĩnh tủi thân khóc. Hắn không muốn nhìn thấy đàn bà khóc nên xuống nước.
-Anh xin lỗi. Anh không có ý đó. Là anh muốn tốt cho em thôi.
-Ở đây, sống thế này là tốt rồi. Khi nào anh có vợ. Em sẽ đi.
Hắn thở dài. Càng ở bên nó lâu hắn càng sốt ruột. Cuộc sống của hắn vẫn diễn ra về đêm như thế. Và sau những ngày hắn mệt mỏi trở về nhà. Vẫn là nó với vài món ăn nóng. Và một chút quan tâm. Hắn biết nó thích hắn. Nhưng sao hắn lại chẳng thấy rung động gì. Phải chăng, tim hắn đã chết. Giờ mọi suy nghĩ, chỉ là tiền và tiền. Hắn đang bất chấp tất cả để kiếm tiền. Bất chấp cả lương tâm của một con người nữa.
Hôm nay, cuộc hẹn với khách hàng đã đến, mà hắn chưa tìm được em nào. Hắn đánh liều.
-Dĩnh. Anh có một người bạn. Muốn tìm vợ. Anh giới thiệu cho mày nhé.
-Em chưa muốn lấy chồng.
-Con gái lớn. Giờ này không lấy chồng ở nhà làm bà cô à.
-Kệ em.
-Nhưng mà anh hứa với người ta. Người ta nói cũng chưa muốn lấy vợ, nhưng vì bố mẹ bắt. Nên muốn thuê người hẹn hò.
-Thuê người hẹn hò á.
-Uh
-Ở Hà Nội có nhiều cái buồn cười nhỉ.
-Xã hội này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
-Nhưng mà em không đi đâu.
-Đi đi. Họ trả tiền đấy.
-Em không đi.
Dù đã nghe đến tiền nhưng nó vẫn nhất quyết không đi. Và còn không tò mò hỏi xem được bao tiền chứng tỏ nó không hề thiện chí.
-Người ta trả mình lăm chục triệu đấy.
-Nhiều thế cơ á.
-Uh.
-Thật không anh.
-Thật.
-Vậy em cũng không đi đâu.
-Tại sao.
-Không bao giờ có chuyện kiếm tiền lại dễ thế.
Nó không tin
-Đây là bạn anh.
-Bạn anh em đi không lấy tiền. Nhưng em sẽ ngồi im. Không được động vào người em là được.
Hắn phì cười.
-Mày cẩn thận quá.
-Em chỉ muốn trao hết cho người em yêu thôi.
-Vậy mày yêu ai.
Nó quay sang nhìn hắn. Khuôn mặt đỏ lên rồi cúi xuống. Hắn hiểu. Nó muốn dành cho hắn nhưng mà hắn không thích nó và cũng không muốn làm chuyện đó với nó. Hắn chỉ muốn tiền, Tiền và tiền.
-Vậy em giúp anh nhé.
-Vâng.
Nó gật đầu thật thà. Hắn đưa nó đi mua mấy bộ váy tử tế. Rồi chở nó đến chỗ hẹn. Nó ngồi im hồi hộp.
-Lần đầu tiên em đến nơi sang trọng thế này. Vậy chịu khó rồi sẽ được đến.
-Em cũng không đòi hỏi cao sang thế đâu. Cứ sống cuộc đời bình thường. Chỉ cần mình và người thân khỏe mạnh là được.
Lớn. Phải có chí tiến lên chứ.
-Em là cô gái. Nên cái đó.. để chồng lo.
-Thế mày ế thì sao.
-Em về chăm sóc cho mẹ, và cả bác nữa.
Hắn quay sang nhìn nó xúc động.
-Bác bảo lên đây phải chăm sóc cho anh. Để ý anh. Không để anh ham chơi. Không thì bác lại buồn.
Hắn gật đầu.
-Em bảo mình làm việc đàng hoàng chính đáng bằng mồ hôi của mình. Không sợ ai hết. Tuy mình không có nhiều nhiều tiền, nhưng về quê cũng không bị người ta dị nghị. Để ảnh hưởng đến gia đình mình.
Hắn chột dạ. Là hắn không tính đến cái nước cái Dĩnh có thể khai ra hắn là một kẻ khốn nạn đồi bại. Một kẻ đi bán thân người khác để kiếm tiền.
-Em ơi… Anh gọi em vào kìa.
Hắn giật mình nghe tiếng gọi
Nhưng giờ hắn không thể để mất mối hàng. Cùng số tiền béo bở kia được. Đấu tranh….
-Em ơi…
Tiếng gọi càng làm hắn đấu tranh. Càng làm hắn bối rối. Cuối cùng không cầm lòng được. Hắn đứng lên. Kéo Cái Dĩnh đi vào.
Giờ hắn lại rối lên. Hắn phải làm gì đây.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN