Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 17: Câu chuyện tuổi trẻ (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 17: Câu chuyện tuổi trẻ (4)


Hôm nay là cuối tuần. Mỗi cuối tuần, Cố Lan Sinh đều sẽ đến giữa trưa mới rời giường.

Nhưng cuối tuần này, anh đã chỉnh đồng hồ báo thức thành 8h30. Vị khách của anh có vẻ không biết nấu ăn, nên anh phải nấu bữa sáng cho cô, hơn nữa, hôm nay anh còn 2 cái phỏng vấn.

8h30, trêи cửa tủ lạnh, anh đã thấy tờ giấy note vị khách để lại và rời đi.

Hôm nay, thời tiết ở Helsinki đẹp hiếm thấy, không có tuyết, một chút gió nhẹ, sau những tầng mây dày là bầu trời xanh lam nhàn nhạt.

10h, Cố Lan Sinh bước vào thư viện trung tâm thành phố, thư viện này đang cần một người quản lý vào cuối tuần. Phỏng vấn khá ổn, điều không hoàn hảo là thư viện cách nhà anh khá xa, phải đổi ba chuyến xe.

11h, Cố Lan Sinh xuất hiện trong một siêu thị 24h

Siêu thị có quy mô vừa phải, khoảng cách từ nhà anh đến đó cũng gần, lái xe đạp mấy chục phút là tới rồi, nhưng siêu thị này chỉ tuyển nhân viên ca đêm.

Người phụ trách siêu thị đang xử lý vấn đề khách hàng khiếu nại, Cố Lan Sinh chỉ có thể đi vòng vòng quanh các kệ hàng. Cuối tuần có rất nhiều khách hàng, đi đến khu dụng cụ thể ɖu͙ƈ, anh nghe được một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói quen thuộc đang nói “Tiên sinh, có thể giúp tôi một việc được không?” người nọ đang nói tiếng Phần Lan.

Không sai, còn biết cả tiếng Phần Lan.

Giọng nói quen thuộc phát ra từ kệ hàng phía trước, đẩy trái bóng bầu ɖu͙ƈ qua một bên sẽ lộ ra một khe hở tầm 3cm, qua khe hở, Cố Lan Sinh nhìn thấy một nam một nữ đang đứng phía trước kệ hàng.

Nam trêи mũi có đeo mắt kính, nữ phía sau tóc xoăn dài đến ngang lưng.

Ngày hôm qua tóc còn thẳng, hôm nay đã thành xoăn rồi, nhìn có vẻ rất nữ tính.

Tóc xoăn đến ngang eo, áo màu đỏ lựu biến thành áo sơ mi lụa màu đỏ dưa hấu, vạt áo bỏ vào quần jeans màu trắng gạo lưng cao. Từ góc độ của Cố Lan Sinh, đường cong từ phần eo đến ʍôиɠ nhìn không sót thứ gì, sẽ khiến đàn ông nhịn không được mà liếc nhìn đường cong thướt tha ấy mấy lần.

Vị khách của anh chắc sáng sớm đã đến salon làm tóc rồi đi thẩm mỹ viện, sau đó liền đến siêu thị cùng người đàn ông này? Tháng hai ở Helsinki trời lạnh như vậy, cô nàng ăn mặc như vậy không thấy lạnh sao?

Cố Lan Sinh nhíu mày.

Trong lúc nhíu mày, người đàn ông đeo mắt kính đã chuyển động.

Anh ta rất cao, dễ như trở bàn tay mà lấy được mô hình địa cầu trêи kệ hàng cao nhất đưa cho người phụ nữ.

Cố Lan Sinh nheo mắt, người đàn ông đeo kính khoảng 30 tuổi, một người có bộ dáng thành thật, đôn hậu. Sau khi làm xong chuyện nhỏ kia thì hơi nghiêng người, ý muốn nhường cho người phụ nữ đi trước, đường hơi hẹp.

Nhưng người phụ nữ không đi, cô nói lời cám ơn với anh ta, ngữ khí rất nhỏ nhẹ

Không gì có thể rõ ràng hơn được nữa.

“Em đang học ở Helsinki hả?” người đàn ông đeo kính cẩn thận hỏi

Không có trả lời, mà là hỏi lại “Tiên sinh, anh rất hay thường xuyên dạo siêu thị hả?”

Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính, gật đầu.

“Một tháng dạo siêu thị mấy lần?” giọng nói đưa ra câu hỏi có phần nũng nịu

Một lát sau, người đàn ông đeo kính trả lời: “Mỗi cuối tuần sẽ đi siêu thị mua sắm, một tháng có khi 4 hoặc 5 lần”

Cô gái dùng tay không cầm quả địa cầu vuốt lại nửa bên tóc, vốn dĩ nó rất vào nếp nhưng không hiểu sao lại bị rối, như tầng tầng lớp lớp mây.

Động tác này… Cố Lan Sinh trong lòng thở dài một hơi.

người đàn ông đôn hậu thành thật lại đẩy mắt kính, đẩy xong tay lại không biết để đâu, không biết sao lại tiếp tục đẩy mắt kính lần nữa.

Tiếng cười nhẹ nhàng phát ra, ngón tay nhỏ dài chỉ mắt kính trêи mặt người đàn ông: “Tiên sinh, bộ dáng của anh làm tôi nghĩ đến siêu nhân, đặc biệt là lúc anh lấy quả địa cầu cho tôi”

“Ồ…Phải không?…… Thật…… Thật vinh hạnh, tôi từ nhỏ…… Từ nhỏ rất thích siêu nhân, tôi không bao giờ nghĩ đến…… Sẽ nghe được những lời đó…. từ một cô gái xinh đẹp….” người đàn ông đeo kính nói năng lộn xộn “Nói như vậy,…những lời em nói là thật ư?…không phải lời khách sáo?…”

“Tôi chưa bao giờ nói lời khách sáo” giọng nói nghiêm trang, có phần hơi cường điệu, tiện đà, thanh âm cũng nhu hòa hơn “Tôi trước kia có tưởng tượng bộ dạng đi siêu thị của siêu nhân, hôm nay nhìn thấy tiên sinh ngài, tôi đã có đáp án rồi”

Cơ bản, Cố Lan Sinh đã biết vị khách của anh muốn làm gì.

Nghiễm nhiên, cô hình như nghe theo lời của người vợ trêи TV rồi, ở siêu thị có thể tìm được một người đàn ông tốt.

“Cảm ơn…… Cảm ơn……” đầu lưỡi của người đàn ông đeo kính thắt lại.

“Tiên sinh, ngài có thể đem mắt kính cho tôi mượn mang một chút không?” Cô hỏi.

Có lẽ, giờ khắc này, mắt kính bị đổi thành ví da, người đàn ông đeo kính cũng không phản đối đâu.

Cô nàng vừa cười vừa đeo mắt kính.

Tiếc là cô nàng vẫn luôn đưa lưng về phía kệ để hàng của khu thể ɖu͙ƈ, anh không thể nào thấy được dáng vẻ con mọt sách đeo kính trêи mặt cô.

Có lẽ là vẫn còn nhìn được…mắt của tên đeo kính luôn không rời khỏi cô.

Fiona, giống như loài hoa tràn đầy sức sống, có lẽ trước mặt người đàn ông đeo kính kia, cô cũng giống như loài hoa kia.

Cố Lan Sinh biết, vị khách của anh cười lên có bao nhiêu ngọt, bao nhiêu mê người.

“Tôi hiện tại có giống nữ siêu nhân không?” vị khách của anh ngữ khí rất nghiêm túc, hỏi.

Ngữ khí nghiêm túc, nụ cười sáng lạn của loài hoa.

Đầu lưỡi người đàn ông đeo kính tiếp tục thắt lại “Em…em so với nữ siêu nhân…đẹp hơn…đáng yêu hơn”

Cô nàng mang theo mắt kính của người đàn ông rời khỏi kệ hàng, người đàn ông đeo kính một tấc cũng không rời, đi theo.

Chính là như vậy, nam nữ cùng đi đến quầy thu ngân, mô hình địa cầu là người đàn ông trả, ra khỏi cửa siêu thị, áo khoác của người đàn ông khoác trêи người cô nàng.

Trong cái chớp mắt, hai người kia liền biến mất vào đám đông trong một cuối tuần rộn ràng ở Helsinki.

Cuộc gặp gỡ này chỉ xảy ra trong vài phút, thậm chí người phụ trách siêu thị còn chưa xử lý xong vấn đề của khách hàng khiếu nại.

Xem ra, vị khách của anh đối với đàn ông rất nắm rõ(*)

(*) 有一套: rất có kỹ thuật, rất biết cách làm một việc gì đó

Người phụ trách siêu thị đáp ứng trả trước một phần tiền lương theo yêu cầu của Cố Lan Sinh.

Từ tuần sau, 3 tháng tiếp theo, Cố Lan Sinh sẽ trở thành nhân viên ca đêm cuối tuần của siêu thị này.

Sau khi rời siêu thị, Cố Lan Sinh đến xưởng sửa chữa ô tô để đặt tiền cọc lốp xe, anh rất hài lòng với chất lượng của lốp xe, từ Helsinki đến Copenhagen không thành vấn đề.

6h, bàn ăn bày ra hai phần bữa tối, 7h30, hai phần bữa tối vẫn chưa được đụng đến, 8h, hai phần bữa tối bị ném vào thùng rác.

10h, Cố Lan Sinh gọi cho John một cuộc điện hỏi, hỏi vị khách của anh có ở lại nhà dành cho lưu học sinh mà lúc trước cô từng ở hay không, hay vị khách của anh có cùng cô bạn gái người Việt Nam của John liên hệ hay không.

John trả lời, không

Không ư?

Thẳng đến sáng sớm hôm sau, vị khách của anh vẫn chưa trở về, thân là chủ nhân, anh đã trải qua một đêm không ngủ được.

8h sáng, Cố Lan Sinh gọi cho xưởng sửa chữa ô tô một cuộc điện thoại, dưới sự thúc giục của anh, người kỹ sư cam đoan buổi chiều sẽ đến.

Bánh xe thay xong, có nghĩa là vị khách kia của anh có thể đi được rồi.

Không, là cút đi, càng xa càng tốt.

Con người vô trách nhiệm như thế, anh không cần giữ mặt mũi cho cô ta nữa.

2h30 chiều, kỹ sư sửa chữa đến như đã hẹn.

5h30, kỹ sư sửa chữa hoàn thành công việc, cầm số tiền còn lại rời đi.

Màn đêm buông xuống, vị khách của anh vẫn không có bất kỳ tin tức gì, điều này khiến cho người chủ là anh rất bực bội, cảm thấy cần thiết phải cảnh cáo vị khách kia.

Thế là anh đem hành lý của vị khách ném vào cốp xe của cô, đây là phương thức cảnh cáo của anh dành cho ô.

Tối nay, vị khách của anh vẫn không có bất kỳ tin tức gì, anh cũng không gọi điện thoại cho John.

Đến thứ 2,

Thời tiết của thứ 2 vẫn tốt như cuối tuần, xe đạp của anh đúng lúc có thể dùng, Cố Lan Sinh đạp xe đạp đi học, vẫn lui tới những quán ăn cũ, đón lũ trẻ, đem lũ trẻ giao cho các thầy cô ở trường, sau đó về nhà.

Có một sự trì hoãn trêи đường, một cô gái bán hoa mời mọc anh mua hoa, anh cũng chỉ có thể móc 17.5 euro ra để mua một bó hoa hồng, việc này đã khiến Cố Lan Sinh muộn hơn thời gian lấy chìa khóa mở cửa bình thường mười mấy phút.

Mở cửa ra

Chìa khóa là anh một cái, John một cái, cái của John tạm thời đang thay đổi chủ nhân.

Cửa mở ra, cô liền đứng ngay ở trước cửa.

Từng lọn tóc uốn đã đổi thành tóc dài, đã đổi lại tóc rồi, áo màu thạch lựu cũng đã thay rồi, trong ngực ôm gối dựa của sofa, mắt trông mong nhìn anh.

Xem ra cô nàng cũng ý thức được đối với vị chủ nhà này, cô là một người vô cùng thiếu ý thức.

Không thèm liếc nhìn cô một cái, anh thay giày bông, về phòng cất đồ, sau đó cầm bó hoa đi vào phòng bếp.

Mùa này ở Helsinki, hoa cực kỳ đắt. Một cây hoa hồng thôi cũng đã 3.5 euro rồi, ném chúng vào thùng rác thì thật tiếc, hơn nữa, làm thế là thể hiện sự không tôn trọng với hoa.

Trong căn hộ không có bình hoa, Cố Lan Sinh chỉ có thể vào phòng bếp kiếm cái gì đó thay cho bình hoa, bóng dáng kia vẫn lặng lẽ đi theo anh.

Cố Lan Sinh vẫn không thể tìm được đồ vật có thể cắm hoa, bóng dáng kia vẫn theo anh không rời.

Sau khi đi qua đi lại một vài vòng trong phòng bếp, anh nghe được thanh âm tinh tế của cô hỏi: “Hoa là tặng cho tôi hả? Tôi cũng không thích hoa hồng lắm đâu”

Vị khách của anh đúng là…thật sự là da mặt rất dày.

Dựa vào cái gì?

Vỗ vỗ trán, tầm mắt bắn về phía người vẫn luôn đi theo anh, dừng lại trêи gương mặt cô.

Sắc mặt cô trắng nhợt như tuyết đọng ngoài kia, giống như người bệnh nặng mới khỏi, trêи mặt không có một chút huyết sắc. Cố Lan Sinh nhớ đến lời cô nói trước đây: “Bà ngoại, mẹ của tôi, còn trẻ mà đã bỏ đi”

Giọng nói rõ ràng tràn ngập bi thương.

Trước khi kịp định hình, bó hoa đã được đưa đến trước mặt cô, bản năng luôn luôn hành động trước lý trí.

“Hoa thật sự là tặng cho tôi hả?” mi mắt cô hơi rũ xuống, lông mi hơi run rẩy.

“Ừm” anh ậm ờ

Ngón tay cô khẽ chạm lên nơ hình con bướm trêи bó hoa, cẩn thận cầm lấy nó, bước một bước về phía trước, thân thể hơi nghiêng nghiêng, bàn tay không cầm hoa đặt trêи vai anh, gương mặt nhẹ nhàng dán vào lồng ngực anh.

Không biết cái này có được tính là 1 cái ôm không?

“Cố Lan Sinh, anh là một người tốt” giọng nói nho nhỏ phát ra từ áo khoác anh.

Đây là lần thứ 2 cô nói câu đó

Cố Lan Sinh, anh là một người tốt. Sau đó thì sao? Trực tiếp đứng dậy.

“Nói cho anh một bí mật. ⅓ thời gian của một năm tôi đều bực bội, biết điều đó có nghĩa là gì không? Một ngày chia thành ngày và đêm, ban đêm là thời gian để ngủ. Điều đó có nghĩa là tôi mỗi buổi sáng đều bực bội, cho dù buổi sáng không tức giận, buổi chiều cũng sẽ tức giận, Cố Lan Sinh, tôi nói như vậy anh hiểu không?”

Vị khách của anh đến từ sao hỏa ư? Hay cô ấy muốn bản thân khác người?

Hai người đều im lặng. Một lúc sau, cô thở dài một hơi. Nói: “Cố Lan Sinh, trong lòng tôi vẫn luôn có bệnh”

Có thể hiểu lời này như thế nào đây? Đây là để giải thích cho hành vi vô trách nhiệm của cô sao?

Anh tận mắt nhìn thấy cô ở nơi công cộng khiêu khích đàn ông xa lạ, thủ pháp thành thục(*), một năm trước ở Murmansk, trêи ngón áp út của cô có mang nhẫn, chắc hẳn do đàn ông tặng.

(*) 手法娴熟: thành ngữ ý chỉ làm một việc rất thành thạo, quen tay

Những lời này có lẽ không có mục gì, có lẽ cô muốn xem anh trở thành người đàn ông đeo kính khác. Trước khi nói câu này, cô đã cố gắng ôm anh đấy thôi.

“Hai ngày này cô đi đâu?” nhẹ nhàng đẩy cô ra, hỏi

Ngoảnh mặt làm ngơ, rút ra một đóa hoa hồng, nhẹ nhàng ngửi, thở dài: Thật thơm.

Không thèm liếc cô một cái, Cố Lan Sinh về phòng của mình.

Đến bữa tối.

Vị khách của anh lại thấp giọng oán trách: sao lại không có bánh bao dưa chua?

“Xe của cô sửa xong rồi” Cố Lan Sinh trả lời.

Biểu tình ngẩn ngơ, cúi đầu, cầm lấy cái thìa, từng muỗng từng muỗng cẩn thận đưa vào miệng, cùng lúc không phát ra âm thanh gì

Cố Lan Sinh không thể không thừa nhận, vị khách của anh rất giỏi giả vờ đáng thương. Lông mi run rẩy kia khiến anh thật sự không đành lòng.

“Ngày mai lại làm bánh bao dưa chua.” Anh bất đắc dĩ nói.

Cô vẫn cúi đầu.

“Ngày mai lại làm bánh bao dưa chua.” âm thanh to hơn một chút.

Tại sao vẫn cúi đầu thế?

Cô nhỏ giọng nói: “Cố Lan Sinh, anh thật sự là một người tốt”

“Cố Lan Sinh, anh thật sự là một người tốt” lời này đột nhiên làm Cố Lan Sinh phiền não hết sức.

10h, cô nói câu “Cố Lan Sinh, ngủ ngon.” với anh. Nhìn bóng dáng rời đi của cô, áo màu thạch lựu hồng, ngữ khí mềm nhẹ kia khiến Cố Lan Sinh giật giật tóc mình.

Phiền thật sự.

Khiến Cố Lan Sinh càng phiền hơn còn ở phía sau.

Ngày kế, Cố Lan Sinh nhìn thấy một tờ giấy note trêи cánh cửa phòng mình.

Trêи tờ giấy viết từng chữ thẳng hàng: Cố Lan Sinh, tôi đi rồi.

Nhìn tờ giấy phát ngốc.

“Aaaaaaa” Cố Lan Sinh bị chính âm thanh rống giận của mình dọa cho hết hồn.

Vị khách kia của anh đúng là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé. Bởi vì tối qua anh không làm bánh bao dưa chua ư? Bởi vì anh làm mặt lạnh? Bởi vì tối qua không kịp nói với cô “ngủ ngon”? Liền bỏ đi rồi.

Không không không, đây có lẽ là kỹ xảo quen dùng của thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé. Tối hôm qua, cô còn nhào vào ngực anh mà.

Cố Lan Sinh đi vào gara. Trừ xe của John, xe đạp của anh, còn lại chẳng có gì nữa.

Nhìn chỗ để xe trống rỗng, hiểu ra một việc

Cô đi rồi. Vị khách của anh thật sự đi rồi.

“Mẹ nó, còn tiền lốp xe của ông đâu? Là 1000 euro đó! 1000 euro đó!” Cố Lan Sinh phẫn nộ hét lên, dần dần, tiếng mắng đầy phẫn nộ biến thành “Cô còn chưa để lại địa chỉ liên hệ mà”

Ăn nhiều bánh bao dưa chua của ông đây, tiêu hết 1000 euro của ông, mỗi ngày ông còn vì cô làm bữa sáng. Vậy mà một câu cám ơn cô cũng keo kiệt không nói, cũng không để lại địa chỉ liên hệ, cũng không để lại tên.

Nòng nọc nhỏ, cô tên là gì vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN