Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 26: Đã lâu không gặp (P.1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 26: Đã lâu không gặp (P.1)


Là Bella đến, cô ấy đến còn mang theo cả bánh kem. Trương Thuần Tình thích bánh có vị dâu tây.

Lúc hai mắt sắp khép vào nhau, liền cố hết sức để mở ra.

Không phải Bella.

Đã 16 ngày rồi Trương Thuần Tình cùng với người đang đứng trước mắt chưa có gặp nhau.

Lần gặp nhau cuối cùng xảy ra một cách vội vàng. Khi đó, trước đại sảnh công ty, Trương Thuần Tình đang chăm chú vào điện thoại, xung quanh vang lên tiếng kêu “Tổng giám đốc Tống”, nghe ồn ào liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Du Liệt đứng đối diện ở đằng xa. Mà cũng không rõ là Tống Du Liệt đang nhìn cô hay đang đứng đợi nhân viên của anh ta.

Dùng ngôn ngữ chuyên ngành của mẹ Trương Thuần Tình mà nói: Tống Du Liệt – là một loại ngôn ngữ cực kỳ phức tạp. Đây là toàn bộ sự hiểu biết của Trương Thuần Tình đối với Tống Du Liệt trong vòng một năm qua.

Chiếc bánh dâu tây thơm ngon đang đặt trước mặt Trương Thuần Tình, ly rượu bị lấy đi, hơi thở vừa quen thuộc lại lạ lẫm cứ quanh quẩn cô, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

“Trương Thuần Tình, sinh nhật vui vẻ.” vang lên cùng lúc với tiếng “Chúc mừng sinh nhật.” của mọi người ở bên ngoài. Đêm nay, một cô nàng người Mỹ đang tổ chức sinh nhật ở quán bar, bạn trai cô ấy còn chuẩn bị nhẫn để cầu hôn.

Bên ngoài thật náo nhiệt.

Bella nói rằng cô phải để cho Tống Du Liệt hát chúc mừng sinh nhật.

Mí mắt cũng lười ngước lên: “Tống Du Liệt, hát tặng cho tôi bài chúc mừng sinh nhật đi.”

Thật sự là một ông chủ tốt.

Cấp trêи của cô hát không được tốt cho lắm, nhưng cũng may chất giọng nghe rất êm tai.

Sau khi hát xong.

Bella nói: Sau khi hát xong hãy đem toàn bộ bánh kem ném thẳng vào mặt anh ta, nếu trong lòng không dám, có thể uống thêm chút rượu. Nhưng mà đêm nay Trương Thuần Tình đã uống rất nhiều rượu, sợ là đến đứng còn không vững.

Vậy đem ném bánh kem đổi thành thứ khác đi.

Đổi sang đòi quà sinh nhật?

Bàn tay hướng lên trần nhà: “Quà sinh nhật.”

“Trương Thuần Tình, tôi đã mang bánh kem đến cho cô.” Tống Du Liệt nói.

“Anh chỉ chạy qua đây một chuyến để giao bánh kem, đấy không tính là quà sinh nhật.”Trương Thuần Tình lí sự.

Vừa nhìn liền thấy dòng chữ viết tay của Bella trêи bánh, Tống Du Liệt nhiều lắm cũng chỉ là có công đem sang đây mà thôi.

“Lúc đi tới đây vội quá, hôm nào đó sẽ bù lại.”

Người đàn ông này vẫn luôn là như vậy, thay vì nói “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của cô, cho nên không thể chuẩn bị quà.” thế mà lại dùng cái lý do khiến cho Trương Thuần Tình cảm thấy khó chịu.

“Không, tôi muốn ngay bây giờ.” Thừa lúc còn chút tỉnh táo Trương Thuần Tình mượn rượu làm càng.

Nói chuyện với sếp như vậy, cô không sợ bị đuổi việc sao?

Không, người đàn ông này tính tình thực sự rất tốt. Lúc mới đi làm, Trương Thuần Tình không ít lần mượn sách của Tống Du Liệt, sẵn tiện hỏi một số vấn đề không liên quan…chỉ cần thời gian cho phép, anh ta đều tìm hiểu rất kỹ càng rồi mới giải đáp tỉ mỉ cho cô nghe, gặp phải những vấn đề hóc búa cũng không chút khó chịu.

Còn nữa, Tống Du Liệt hay giúp cô đem bỏ một số vật dụng cá nhân vào túi, về sau là điện thoại di động; kéo khóa túi xách rồi treo lên móc; lại đi nhặt đôi giày cô ném lung tung để ngay ngắn sang một bên.

Tính tình thật tốt, hoàn toàn không có nữa điểm kiêu ngạo.

Hai chiếc giày tây đánh bóng loáng bày ra trước mắt Trương Thuần Tình, phần eo hơi hạ thấp xuống, nơi khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Để Tống Du Liệt làm người hầu cho Trương Thuần Tình trong vòng năm phút, cô cảm thấy món quà này như thế nào?”

Để Tống Du Liệt làm người hầu cho Trương Thuần Tình, nghe qua có vẻ không tồi.

“Tiểu thư,” Tống Du Liệt vươn tay về phía Trương Thuần Tình, “có cần tôi giúp cô mang giày vào không?”

Nhìn qua tay của Tống Du Liệt thật đúng là đôi bàn tay đẹp. Để cho đôi bàn tay này vì mình mà mang giày nhất định là một chuyện rất lãng mạn. Không, không, không liên quan gì đến lãng mạn, để cho kẻ thù giúp mình mang giày là một việc đáng tự hào.

Vào giây cuối cùng, Trương Thuần Tình đẩy tay Tống Du Liệt ra.

Bắt lấy những suy nghĩ sắp tan biến, hỏi: “Tống Du Liệt, cô gái đội mũ Panama ở trong văn phòng kia là ai?”

Trương Thuần Tình luôn nhớ rõ bức ảnh bị ghim ở trêи tường. Bầu trời trong xanh cùng với nụ cười dưới vành nón Panama. Có một ngày, chính nụ cười đó chạy vào trong giấc mơ của cô.

Trong mơ, từ cười mỉm chuyển sang cười thành tiếng. Từng chuỗi tiếng cười tựa như âm thanh của từng viên đá lắc lư vang lên trong tay của người pha chế, sức lực cổ tay người pha chế càng mạnh thì âm thanh phát ra càng dễ chịu, những viên đá dần dần tan ra hòa mình vào với hỗn hợp chanh rượu, tạo ra thứ đồ uống khiến cho tinh thần sảng kɧօáϊ.

Tống Du Liệt không trả lời, vì thế Trương Thuần Tình dùng giọng điệu không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Tại sao phải dùng phi tiêu phóng vào

ánh mắt cô ây?”

“Xem ra cô uống nhiều rồi.” Tống Du Liệt nói lảng sang chuyện khác.

Đúng vậy, Trương Thuần Tình thực sự uống rất nhiều rượu, đại khái cũng chỉ có như vậy cô mới có thể vứt bỏ hết tự tôn kiêu ngạo đi hỏi cái vấn đề kia.

“Trương Thuần Tình, cô vẫn đi được chứ?”

“Trả lời tôi.” Cố chấp nói “Tại sao phải dùng phi tiêu đâm vào ánh mắt cô ấy?”

Một lát.

“Hm…” Tống Du Liệt kéo dài giọng ra “Nếu như tôi nói đây là một nghi thức chào hỏi đặc biệt, đáp án này có khiến quý cô đây hài lòng không?”

Điên à!

“Cô ấy là ai?” Vấn đề tiếp tục quay trở về ban đầu.

“Đối với tôi mà nói, đó là một người không được hoan nghênh.” Trả lời rất dứt khoát, thẳng thắn.

“Là một cô gái không được anh hoan nghênh?” Đầu bắt đầu choáng váng, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm “Đối với anh, cô ấy không được hoan nghênh sao? Chỉ như vậy thôi sao?”

Tiếng đóng cửa đem Trương Thuần Tình từ cơn choáng váng miễn cưỡng tỉnh lại, mọi vật xung quang giống như trôi lơ lửng trêи không, tay không tự chủ được quơ quơ tìm kiếm, bỗng chạm được mái tóc mềm mại, dựa theo phác họa mà trượt xuống là bờ vai dày rộng vững chắc. Hiện tại, chắc hẳn là cô đang ở trêи lưng Tống Du Liệt.

Đột nhiên, cái vấn đề kia không còn trở nên quan trọng nữa, điều quan trọng là giờ này phút này Trương Thuần Tình đang ở trêи lưng Tống Du Liệt.

Ở quán bar có rất nhiều người, nhưng Tống Du Liệt vẫn cõng Trương Thuần Tình cứ thế mà đi qua hàng ghế lô; xuyên qua khe hở giữa một rừng người. Xung quanh âm nhạc điện tử điên cuồng gào thét, các cặp trai gái liếc mắt đưa tình với nhau.

Tuy đang nhắm mắt, nhưng Trương Thuần Tình có thể cảm nhận được một loạt ánh sáng màu trắng đang chiếu tới tới lui lui trêи người. Đầu cô xoay vòng vòng. Dùng hết sức để mở mắt, không nhìn rõ được loạt ánh sáng lúc nãy là của đèn laser hay là đèn flash camera.

Mí mắt tựa hồ như có keo dính, cũng chỉ mở được hai ba phần rồi liền khép lại.

Xuất phát từ sự mẫn cảm với nghề nghiệp, Trương Thuần Tình nhắc nhở:

“Tống Du Liệt, có người chụp lén hai chúng ta.”

Tống Du Liệt dừng bước, nói: “Cô uống nhiều rồi.”

Là do cô uống nhiều sao? Có lẽ là ánh đèn flash đến từ bữa tiệc sinh nhật bên cạnh. Thế thì cô nàng người Mỹ kia chắc đã chấp nhận lời cầu hôn của bạn trai, thời khắc đó chính là kỷ niệm đáng giá nhất, nên có người lấy camera chụp.

Suy nghĩ cứ thế mà bay xa, trong lúc mơ hồ, Tương Thuần Tình nghe được Tống Du Liệt đang gọi tên cô.

“Đừng ồn, tôi muốn ngủ.” Trương Thuần Tình trả lời.

Trương Thuần Tình tỉnh lại sau một hồi đầu đau như búa bổ.

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Trương Thuần Tình chính là: quá yên tĩnh.

Nhà trọ của Trương Thuần Tình ở gần chợ, chỉ có buổi tối mới yên tĩnh.

Hiển nhiên, bây giờ không phải là buổi tối, ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt đã thông báo cho Trương Thuần Tình.

Lấy hết sức mở to mắt ra.

Một căn phòng xa lạ, bày trí đơn giản. Màu sắc trong phòng thiên về tone tối, cửa ban công mở một nữa, Trương Thuần Tình cúi đầu xem quần áo trêи người mình.

Vẫn là bộ quần áo của ngày hôm qua, lúc này Trương Thuần Tình mới có chút yên tâm.

Từ trêи giường đứng dậy, mở cửa phòng, chân trần theo cầu thang đi xuống lầu. Lúc nhìn thấy chiếc xe Đức xấu xí đậu ngoài cửa, trong lòng Trương Thuần Tình liền thông suốt.

Đó là xe của Tống Du Liệt, này hẳn là chỗ ở của anh ta.

Tối hôm qua, Trương Thuần Tình say đến địa chỉ nhà cũng không thể nói nên lời, rơi vào thế bí, Tống Du Liệt chỉ còn cách đem cô về nhà của mình.

Nói cách khác, hiện tại Trương Thuần Tình đang đứng ở trong nhà tổng giám đốc SN Energy, thế thì cô phải quan sát nơi đây kỹ càng một chút.

Xong.

Không có bể bơi to đến mức khiến người khác phải nghẹn họng nhìn trân trối, không có hàng loạt siêu xe xế khủng trong gara, không có hoa viên rộng lớn, càng không có đám người ăn mặc như người hầu và cùng với công nhân cắt cỏ sân vườn.

Đây không khác gì một ngôi nhà trong khu dân cư, thì ra trong đám người giàu vẫn có người thích sống đơn giản.

Trương Thuần Tình quay trở về phòng, mở cửa ban công.

Tuy căn nhà không được khang trang, nhưng vị trí được chọn lại đẹp. Đứng trêи ban công tầm nhìn khoáng đạt. Cây xanh, hồ nước, cách đó không xa là công viên sinh thái. Xuyên qua rào chắn, từng chú ngựa vằn bước đi thong thả. Vào buổi sáng, lúc sương mù còn chưa tan, trôi lơ lửng trêи mặt đồng bằng, tựa như những nét vẽ của Monet.

Trương Thuần Tình thở dài một hơi.

Hôm nay là cuối tuần, không có việc gì để làm.

Chủ nhà không có ở đây, có lẽ cô nên lợi dụng cơ hội này để làm chuyện gì đó, ví dụ như, ở trong nhà kẻ thù tìm thấy bằng chứng tội phạm của hắn, nói không chừng đây cũng là lần cuối cùng Trương Thuần Tình được đến đây.

Căn nhà có hai tầng rưỡi. Tầng thứ nhất gồm phòng bếp, phòng khách, phòng ăn cộng với phòng bi-a. Tầng thứ hai có ba phòng: phòng đọc sách, phòng dùng để tập gym. Phòng tập gym chứa đầy dụng cụ chơi khúc côn cầu trêи băng. Có hai phòng trêи tầng thứ ba, căn phòng bố trí theo hướng Tây Nam thoạt nhìn rộng hơn một chút. Trương Thuần Tình nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa phòng không khóa.

Chẳng lẽ. chủ nhân của căn phòng này không sợ trộm sau?

Phút chốc liền nhớ ra, nơi này được quân đội Johannesburg bảo vệ. Đám ăn trộm nghe tới khu vực này chỉ sợ là tránh còn không kịp.

Nếu như đoán không sai thì…,

Bàn tay thêm chút lực, cửa phòng thuận lợi mở ra, suy đoán của Trương Thuần Tình không sai, đây là phòng Tống Du Liệt.

Trương Thuần Tình bắt đầu lảm nhảm ở trong lòng: Tống Du Liệt, anh tốt nhất đừng để tôi “nắm thóp” được anh.

Còn chưa tới năm phút, Trương Thuần Tình liền mất hứng thú với căn phòng, cái gì cũng tìm không thấy. Toàn bộ căn phòng để lại cho cô ấn tượng: chủ nhân của nó chắc chắn là một người trẻ tuổi ham học hỏi.

Không cam lòng, Trương Thuần Tình lần nữa quay lại kệ sách dưới giường. Những cuốn tạp chí nóng bỏng dành cho phái nam cũng không hề xuất hiện bên trong căn phòng này.

Chủ nhân phòng này đúng là một thanh niên hiếu học, không có bất kì sở thích xấu nào. Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng nó khiến cho khóe miệng Trương Thuần Tình bất giác cong lên.

Cong lên chưa đến một giây liền hạ xuống. Ngay lúc này, Trương Thuần Tình phải trở nên khó chịu như thế thì mới đúng, khó chịu vì cô không thể tìm ra được “thóp” của Tống Du Liệt.

Không tìm được thì thôi, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

Đi sang phòng khác.

Cánh cửa phòng bên cạnh của Tống Du Liệt đóng kín lại, Trương Thuần Tình đưa tay ra đẩy cửa, không có tiếng cửa mở, chốt cửa bị khóa trái.

Cửa bị khóa trái rồi, nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì Trương Thuần Tình cũng đã tìm được phòng của Tống Du Liệt.

Đi được vài bước, Trương Thuần Tình lại lui về. Nói không chừng Tống Du Liệt giấu chứng cứ phạm tội bên trong căn phòng này.

Trở lại phòng của Tống Du Liệt. Trực tiếp mở cửa ban công ra, quả nhiên, ban công của hai phòng thông với nhau, nghĩ nghĩ, Trương Thuần Tình liền leo qua ban công bên cạnh.

Cửa ban công khóa trái.

Muốn mở khóa cửa ban công vẫn có một biện pháp khác, bắt đầu xuống tay từ cửa sổ. Lúc còn làm việc ở “Báo thành phố”, Trương Thuần Tình đã học được rất nhiều kinh nghiệm từ tổng biên tập bên đấy, nằm vùng, lẻn vào nơi tư nhân không làm khó được cô.

Cạy mở cửa sổ, tay từ cửa sổ với vào mở khóa trái cửa ban công.

Mở cửa ra, Trương Thuần Tình liền hối hận, bên trong cái gì cũng không có.

Căn phòng được phủ một màu pastel nhẹ nhàng. Từ trần nhà, giấy dán tường đến màn cửa đều tạo cho người khác một cảm giác tựa như đang đứng dưới làn gió xuân, chỉ là – hết thảy bên trong đều trống rỗng.

Một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, thế là hết, thậm chí một chiếc lá cũng không có.

Trương Thuần Tình cứ đứng ngây ngốc ra đấy – đó là tác hại của việc uống rượu, đầu óc trống rỗng, ánh mắt chậm rì đảo khắp mọi nơi trong phòng.

Gió từ ban công ùa vào, đẩy nhẹ tấm rèm màu xanh đậu, để lộ ra một vật màu trắng nằm đằng sau, trông giống như công tắc bóng đèn.

Có phải hay không là công tắc đèn phòng?

Ngón tay hướng về phía công tắc, nhấn một cái, không một bóng đèn nào sáng lên, ngược lại phía góc trái của trần nhà xảy ra biến hóa thần kì.

Kỳ thật, cũng không tính là biến hóa thần kì gì, chỉ là trong phòng đang yên tĩnh bất thình lình xuất hiện một thứ chuyển động khiến Trương Thuần Tình trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp.

“Thứ chuyển động” chậm rãi từ trêи trần nhà rơi xuống, ổn định vững chắc xuất hiện trước mặt Trương Thuần Tình, đó là một cái cầu thang.

Nhịn không được liền cười.

Đầu cầu thang đặt xuống ngay chân Trương Thuần Tình, đếm đếm, có hơn mười bậc, bậc cuối cùng nối liền với một không gian khác.

Bên trêи sẽ có những gì ?

Novichok, trong đêm tối, một số người trốn ở những nơi vắng vẻ thấp giọng bàn luận về nhân vật này.

Bọn họ nói về đội vận chuyển trêи không mới thành lập chưa đầy một tháng của hắn theo điều tra, đội vận chuyển này có ít nhất cũng hơn 50 chiếc máy bay. Không ai biết vị trí địa điểm giao dịch ở đâu, chỉ biết là thường xuyên bay qua lại giữa Mỹ và Somalia, ngẫu nhiên cũng sẽ bay đến Nga vài chuyến. Một khi đội vận chuyển này xuất hiện, thị trường “chợ đen” ở Somalia liền náo nhiệt. Các container chứa đầy vũ khí hạng nhẹ cùng vũ khí hạng nặng di chuyển theo đường biển đi từ Somalia đến Châu Phi – nổi tiếng là nơi mua bán súng ống đạn dược .

“Nghe nói, hắn còn bắt tay “làm ăn” với đội du kϊƈɦ Colombia.”

Mọi người đều biết, từ trước đến nay đối với việc mua bán, đội du kϊƈɦ Colombia thường dùng thuốc phiện để thay thế cho tiền mặt.

Trương Thuần Tình biết được những việc này đều là từ Bella. Đoán thử xem, cô đáp trả với Bella như thế nào? Cô nói không phải bọn họ thì cũng sẽ là người khác. Một năm trước Tống Du Liệt từng nói với cô một câu tương tự như vậy.

“Trương Thuần Tình, cậu điên rồi.” Bella hận không thể tát một cái cho Trương Thuần Tình tỉnh ra.

Về Tống Du Liệt, Trương Thuần Tình biết so với Bella nhiều hơn một chút.

Theo tài liệu của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc S/2013.633, Tống Du Liệt được sinh ra tại đảo Greenland. Có trong tay hộ chiếu của Nga , Mỹ , Ukraine và đặc khu hành chính HongKong. Thông thạo tiếng Nga, Trung, Anh, Pháp, Na Uy cùng với Bồ Đào Nha.

Trương Thuần Tình biết tài liệu này vẫn đang không ngừng bổ sung để hoàn thiện. Hoàn thiện đến mức độ là khi văn phòng tổng giám đốc SN Energy có một đoàn khách quý “thân thiện” ghé thăm. Nói không chừng, một ngày nào đó những vị “khách quý” ấy còn “nguyện ý mang” Tống Du Liệt đi theo cùng.

Vậy thì Trương Thuần Tình sẽ giả vờ ngu ngốc ở bên cạnh Tống Du Liệt, chờ cho tới khi “ngày nào đó” đến.

Nếu như sang “thế giới bên kia”, Trương Thuần Tình may mắn được gặp lại Tống Du Liệt, thì cô sẽ nói với anh ta rằng: Tôi đã nhìn thấy khoảnh khắc đó.

Cho dù khi lên trêи đấy, Trương Thuần Tình tìm được chứng cứ phạm tội của Tống Du Liệt, cô cũng sẽ không nói với ai bất cứ điều gì.

Chỉ là, hiện tại Trương Thuần Tình đang rất tò mò, rốt cuộc đi theo cái cầu thang này cô sẽ phát hiện được điều gì?

Bước chân vững vàng giẫm lên bậc thứ nhất.

Đi đến bậc thứ mười.

Cầu thang dẫn đến một nơi tựa như gác mái, thứ duy nhất được để trêи đây là cái rương làm bằng nhựa.

Trương Thuần Tình từng bước từng bước đi đến cái rương đó.

Trong rương không chứa gì nhiều: Một cuốn sách “Godfather Trilogy” được dịch sang tiếng Na Uy, một bao tay khúc côn cầu có chữ ký, một quả cầu tuyết, hai lọ thủy tinh có nút đậy, cuối cùng là một cái hộp bằng sắt.

Quả cầu tuyết rất đẹp. Phần quả cầu làm từ ngọc lưu ly, bên trong lòng cầu là một thế giới băng tuyết nhỏ, ở vị trí chính giữa có một cậu bé đang đứng giơ ngón tay, tựa như muốn nói chính mình là chủ nhân duy nhất của thế giới này.

Kéo dây cót của hộp.

Giai điệu quen thuộc vang lên tựa như sóng nước gợn trêи mặt hồ.

Này, Judy, đừng ủ rũ.

Tìm một bản nhạc buồn rồi hát nó bằng giọng điệu vui vẻ.

Hãy nhớ rằng hát nó với bằng cả trái tim.

Thế giới sẽ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn.

Hòa vào giai điệu bài hát, bên trong quả cầu tuyết bay lơ lửng, cậu bé đứng giữa thế giới tuyết cứ xoay một vòng rồi lại một vòng.

Miệng bất giác ngâm nga theo tiếng nhạc, tay thì mở cái hộp sắt ra.

Bên trong hộp chứa vài tấm ảnh cùng với một số bưu thϊế͙p͙ đến từ Greenland.

Bức ảnh đầu tiên được chụp tại một ngôi làng tuyết. Dựa vào số mái nhà được phủ sơn đỏ, có thể đoán được nơi đây có hơn mười hộ gia đình đang sinh sống. Ở trêи bến tàu, vài cậu bé đội mũ len mang giày trượt băng đang vui đùa ầm ĩ.

Bức ảnh thứ hai, vẫn tại ngôi làng đó, một người đàn ông có khuôn mặt bởi vì lạnh mà đỏ ửng, trêи tay xách con cá vừa nãy mới câu được.

Bức thứ ba chụp khuôn mặt đẹp tựa như tranh của người phụ nữ đang ngồi trêи xích đu. Ngồi bên cạnh người phụ nữ là một cậu bé đang chăm chú nhìn về phía xa. Mái tóc của cậu bé được ánh mặt trời nhuộm vàng. Người chụp được bức ảnh này nhất định rất có hiểu biết về quang học, khiến cho người xem mỗi khi chạm vào ảnh liền có cảm giác như thể mình đang chạm vào mái tóc của cậu bé.

Nhìn kĩ vào gương mặt cậu bé, trong lòng mơ hồ nghĩ tới dáng vẻ Tống Du Liệt khi còn bé.

Đó là cậu bé mà bất cứ giáo viên nào nhìn thấy liền sẽ thích ngay. Những cậu bé khác lúc nào cũng ầm ĩ, nhưng chỉ có cậu là ngồi yên lặng trêи ghế.

Dựa vào biểu hiện của người phụ nữ ngồi trêи xích đu, đây chắc hẳn là mẹ của Tống Du Liệt.

Bức ảnh cuối cùng cũng là bức ảnh có nhiều người nhất. Khung cảnh xung quanh là một vườn nho rộng lớn.Tống Du Liệt cùng với mẹ của anh ta đều xuất hiện trong bức ảnh này.

Ngoài hai người bọn họ ra, còn có thêm một người đàn ông; một người phụ nữ và một cô bé khoảng chừng mười tuổi.

Người đàn ông trong ảnh là Qua Hồng Huyên. Dựa gần ông ta là một người phụ nữ rất kiều diễm, vẻ đẹp của người đó khiến Trương Thuần Tình nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.

Đây chắc là vợ của Qua Hồng Huyên, cũng chỉ có người đẹp như thế mới khiến cho Qua Hồng Huyên nhớ mãi không quên, tuyên bố sẽ không bao giờ tái hôn.

Về phần thân phận của cô bé kia, dường như không khó để đoán.

Ánh mắt Trương Thuần Thuần Tình lưu lại trêи mặt cô bé, nhớ đến câu nói của Tống Du Liệt: “Miễn cưỡng mà nói thì nhìn cũng được.”

Cô bé chỉ mới mười tuổi gương mặt vẫn chưa thay đổi, nhưng mẹ cô bé đẹp như vậy, lớn lên cho dù không phải là hoa hậu thì vẫn không đến nỗi xấu xí.

Nhìn vào bả vai của Tống Du Liệt đang dựa sát cô bé, hẳn là thanh mai trúc mã.

Ánh sáng trêи gác mái không được tốt, Trương Thuần Tình muốn nhìn rõ hơn liền đem bức ảnh đi về phía bóng đèn, bất thình lình một bóng đen xuất hiện dưới sàn.

Đầu ngón tay run lên, bức ảnh rơi xuống đất, ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt kia, chân mềm nhũn, từ ngồi xổm xuống biến thành ʍôиɠ chạm đất.

Tống Du Liệt từ trêи cao nhìn xuống Trương Thuần Tình.

Người tới không tốt* chính là đây.

*Nguyên tác 来者不善 ( Lai giả bất thiện )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN