Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 82: Lưu luyến thời gian (2)
“Qua Việt Tú, từ bỏ bản thân chỉ là ý niệm nhất thời, ban đêm khó qua quá, không còn cách nào khác.” Tống Du Liệt nhàn nhạt nói: “Buồn cười biết bao, mỗi lần chỉ cần tốn 20 Euro.”
Nhìn anh, lắc đầu.
Điên cuồng lắc đầu, lẩm bẩm, không, đừng, không muốn, em không muốn, Tống Du Liệt em không muốn đâu.
“Không muốn gì?”
“Em không muốn, Tống Du Liệt em không muốn.” Lắc đầu, nắm chặt hai tay, lớn tiếng: “Vì Qua Việt Tú không đáng, vì người phụ nữ như Qua Việt Tú không đáng chút nào…”
Một âm thanh như tiếng kim loại sắc bén vang lên trêи trần nhà, giọng nói của cô bỗng nhiên ngưng lại.
Tiếng vọng tản đi, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Nước mắt còn đọng trêи khóe mắt, đôi mắt vẫn đang nhìn chăm chú vào bàn tay của mình giữa không trung, trêи tay cô đang cầm chiếc bật lửa.
Tại sao lại là bật lửa chứ?
Khi thò tay vào 2/3 cái túi kia, cô thật sự tìm thấy đồ vật, cô còn chưa kịp xác nhận nó là cái gì, anh đã nói với cô như vây, cô còn tưởng rằng…
Không phải cái khác là được, không phải thứ đồ khác thì may quá rồi.
Nhưng vẫn không dám thả lỏng, muốn tiếp tục lục túi của anh, còn chưa chạm đến, đã bị anh hất ra.
Lùi lại trong bóng tối, Tống Du Liệt cũng từ bóng tối đi ra.
Hai gương mặt được phơi bày trần trụi giữa ánh sáng chói lòa, trêи gương in rõ biểu cảm của hai gương mặt: Nước mắt cô lã chã chảy đầy mặt, còn mặt anh thì rất thản nhiên.
Khóe miệng không khỏi giương lên một tia giễu cợt, ngón tay thon dài trắng nõn đưa về phía cô. Nâng cằm cô lên.
Cười…
Cười nói rằng: “Gương mặt này khi khóc cũng thật xinh đẹp, nhưng cũng chưa đến nỗi khiến Tống Du Liệt làm những chuyện ngu xuẩn.”
Bị động nhìn anh.
Ánh mắt anh lãnh đạm: “Qua Việt Tú, cuối cùng em cũng có một lần tự hiểu mình thế nào rồi, nói đúng lắm, vì người phụ nữ như Qua Việt Tú không đáng.”
Há miệng, âm thanh phát ra chỉ là là một tiếng kêu đơn điệu: Huh?
Suy nghĩ dừng lại, nhưng nước mắt lại không ngừng theo lý trí, chảy dọc thành một hàng…
“Vẫn còn chưa hiểu sao?” Anh hỏi cô.
Ngơ ngác nhìn anh.
“Trong phòng tôi không tàng trữ bất cứ thứ đồ kỳ quái nào, không có cần sa, thuốc gây ảo giác, càng không có thuốc phiện, nói cách khác, Qua Việt Tú sức quyến rũ của em chưa đủ lớn để Tống Du Liệt làm những chuyện ngu xuẩn như thế đâu, nếu như hỏi vì sao tôi lại nói với em những lời như vậy, em có thể xem đó là cách em họ pha trò với chị họ, ở đây hơi chán, ngay cả một quán cà phê cũng không có, không có quán cà phê thì cũng nên có một cửa hàng tiện lợi chứ? Nhưng lại không có.”
Con ngươi nhìn chằm chằm vào anh, những giọt nước mắt cũ từ hốc mắt chảy xuống, những giọt mới lại ngưng tụ.
Ánh mắt anh rơi xuống khóe mắt cô, thở dài, giơ tay: “Chị họ yêu quý của tôi ơi, tôi có thể thề với trời, tôi không biết cách pha trò này lại chọc cho em khóc, là tôi không phải, lần sau có cãi nhau, em chơi lại trò như vậy là được chứ gì.”
Tống Du Liệt rời đi.
Vừa đúng mười phút đồng hồ.
Trước khi rời đi, còn lấy thân phận em họ để an ủi cô, nói rằng nếu những lời anh nói khiến cho cô khó chịu, cứ coi như đó là một hành động thiếu lý trí một thằng nhóc 20 tuổi đang bị bỏ rơi.
“Qua Việt Tú, chúng ta hòa nhau.” Giọng anh rất bình tĩnh.
Bình tĩnh nhìn cô, bình tĩnh đưa tay cho cô.
Nói vậy cũng tốt, cô không cần phải áy náy nữa, không cần bởi vì quá áy náy mà uống những thứ thuốc chết dẫm kia, cũng không cần bỏ thuốc ngủ vào cốc sữa bò nóng nữa.
Qua Việt Tú trở về phòng mình, bây giờ cô đã khóc đến sưng mặt, nếu như để ông ngoại thấy sẽ bị tra hỏi cặn kẽ, không thể nói cho ông ngoại rằng con và A Liệt vừa mới chơi trò chơi trốn tìm rất kϊƈɦ thích trong tủ quần áo được.
Vừa mới nghĩ mình lấy dáng đứng “Kim kê độc lập”(*) trong tủ treo quần áo kia, Qua Việt Tú bắt đầu cười không ngừng.
(*)Đây vốn là động tác thể ɖu͙ƈ phổ biến trong Yoga và thái cực quyền. Trong tư liệu cổ, động tác “Kim kê độc lập” miêu tả động tác đứng như trạng thái nghỉ ngơi của con gà vàng.
Cười cũng đã cười rồi, bây giờ còn phải nghĩ cách giải quyết cái bản mặt sưng vù này.
Lấy túi đá chườm.
Trong lúc vội vàng, túi chườm đá không may rơi “bịch” xuống đất, khiến cô quên cả cười, nhìn thẳng vào chiếc túi đá dưới đất mà ngẩn người.
Một lúc lâu sau, mới nhớ ra nên nhặt túi đá chườm lên.
Nhặt túi đá chườm lên.
Không do dự, hung hăng ném túi đá sang một bên, khiến chiếc đèn bàn rơi xuống.
Tên khốn Tống Du Liệt kia ăn hϊế͙p͙ người ta quá đáng, đáng chết, dựa vào miệng của anh ta thôi đã lừa cô nước mắt giàn giụa, thậm chí, thậm chí câu “Chúng ta đi thôi” thiếu chút nữa là bật thốt lên.
“Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu bây giờ?”
“Không biết, anh muốn đi đâu thì đến đó, anh muốn giấu Qua Việt Tú cả đời cũng được.”
Quá ngu xuẩn, điều ngu xuẩn này khiến Qua Việt Tú phẫn nộ.
Dù sao chiếc đèn bàn cũng hỏng rồi, cô sẽ để cho nó hư hoàn toàn luôn. Cầm chiếc đèn bàn giơ thật cao, 1s trước khi ném thật mạnh chiếc đèn bật vào tường, cô dừng tay lại.
Ở đây không ai dọn dẹp giúp cô cả.
Qua Việt Tú bị chiều hư rồi, cô chỉ biết đập phá đồ đạc, cô sẽ không dọn dẹp chúng lại đâu.
Không, và cũng không muốn, dọn dẹp đồ đạc mình vừa phá ư, chẳng thú vị tẹo nào.
Còn nữa, chưa đầy bốn mươi tiếng nữa là sinh nhật ông ngoại.
Bác sĩ của ông ngoại đã nói với cô rồi: Thời gian ngài Hạ còn được ngắm phong cảnh trêи thế gian này không còn nhiều nữa.
Có lẽ,…. đến sinh nhật sang năm cũng không được dự nữa.
Trước khi đến, cô đã thề, cô sẽ ngoan ngoãn, sẽ chăm chỉ, sẽ tốt tính, sẽ luôn luôn lạc quan.
Nhưng giờ phút này…..cô đang nghẹt thở.
Nỗi căm hận từng bước đẩy cô xuống biển sâu.
Qua Việt Tú! Qua Việt Tú!
Được rồi, được rồi. Không được tức giận. Không được tức giận.
Qua Việt Tú, giờ mày đã 26 tuổi rồi.
Đúng vậy, Qua Việt Tú đã 26 tuổi rồi, trước hết cô cần phải học cách kiềm chế.
Phải kiềm chế. Phải kiềm chế lại.
Khó khăn bỏ chiếc đèn bàn xuống.
Ánh mắt nhìn chòng chọc vào chiếc đèn, ngựa quen đường cũ, tay lục lọi một chỗ, đó là chỗ để thuốc, chỉ cần uống có kiểm soát là được, chỉ cần không nhét hết vào miệng là được.
Đờ đẫn mở nắp thuốc.
Nhanh chân rời khỏi phòng, bởi vì sắc mặt quá tái nhợt, cô còn đánh má hồng, đánh má hồng rồi, chọn màu son tôn lên sắc mặt nhất.
Đang đi đến trước mặt cô là một nữ khách mời mới đến sáng nay tên là Gemma.
Gemma là một vị khách người Ý, là bạn học của ông ngoại, Giáng sinh hằng năm đều gửi thiệp đến chúc mừng ông.
Chào Gemma bằng tiếng Ý phổ thông.
Gemma có dẫn theo cháu gái bà đến, là một cô gái mặc váy hồng, tay cầm một quả bóng bay chú hề, xem ra, có một anh chàng đẹp trai nào đó đã giúp cô bé tìm được quả bóng bay.
Tự hỏi: “Anh chàng đẹp trai nào đã giúp Gemma tìm bóng bay vậy?”
Tự trả lời: “Là Tống Du Liệt.”
Rất tốt, khi trả lời vấn đề này trong lòng không chút gợn sóng, điều này rất tốt. Nói cách khác, khi nhắc đến cái tên Tống Du Liệt trong lòng cô rất bình tĩnh.
Rất tốt.
Bước đi trở nên nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng bước tới trước mặt ông ngoại, khiến ông cười đến mắt cong cong, Tống Du Liệt đứng bên trái ông, bước lên, gọi một tiếng ông ngoại, tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn, đứng bên phải ông.
Còn một chút thời gian nữa là đến bữa tối, những chuyện nên làm thì đã làm xong cả rồi.
Hôm nay, đến tận bây giờ khách vẫn còn nghỉ ngơi lấy sức trong phòng, nhóm khách đến sớm đã tụ thành nhóm 2, 3 người đi dạo khắp trấn.
Ông ngoại sai người giúp việc cầm bộ cờ vua đến, lâu rồi ông chưa đánh cờ với cháu ngoại.
Tống Du Liệt năm 15 tuổi đã liên tiếp thắng Hạ Tri Chương mười bốn trận cờ vua.
Mỗi lần khi khai màn, ông lão lúc nào cũng thề thốt: “Lần này nhất định phải thắng.”
Bao giờ kết thúc cũng nhấn mạnh lần nữa: “Lần sau nhất định có thể thắng.”
Người giúp việc dọn bàn cờ ra, hai bên ngồi vào vị trí.
Qua Việt Tú thử đếm một chút, tính cả cô thì có mười sáu người đang xem, quy mô khán giả lớn chưa từng có trong lịch sử.
Vì để cho cuộc tranh tài thêm kϊƈɦ thích, theo gợi ý của những vị khách đến từ Marseille, mỗi người đặt cược 5 euro, mười sáu người xem có chín người đặt theo ông ngoại, sáu người còn lại đặt cho Tống Du Liệt, trong đó có một người bỏ quyền, người bỏ quyền là Trương Thuần Tình.
Trương Thuần Tình vừa nói một câu rất vừa ý, dự cảm nói cho cô biết, ông ngoại nhất định sẽ thắng cháu trai, nhưng người kia lại là cấp trêи của cô ta, cô ta đành bỏ quyền đặt cược.
Dĩ nhiên là Qua Việt Tú đặt ông ngoại thắng, đưa 5 euro cho quý ông Marseille, còn không quên thị uy với Tống Du Liệt, mà Tống Du Liệt cũng phối hợp với cô rất tốt, cho cô một biểu cảm “Chờ xem”.
Cảnh tượng này mà để truyền thông thích viết bậy bạ quan hệ Người thừa kế SN Energy và CEO SN Energy, không biết nó sẽ tệ hại đến mức nào, chắc không thể thiếu một phen khiến người khác há hốc mồm.
Quản gia đích thân chuẩn bị thêm trà bánh, Qua Việt Tú chọn chỗ ngồi gần ông ngoại nhất, cô phải cổ vũ cho ông ngoại, nói không chừng, lần này ông sẽ được tiếp thêm sức mạnh thắng được Tống Du Liệt.
Mười bốn ván liên tiếp đều thua.
Trương Thuần Tình đương nhiên là ngồi cạnh Tống Du Liệt.
Không lâu sau đó, công chúa nhỏ mặc váy xòe người Ý đến, Trương Thuần Tình biến thành đứng xem, cô ta “nhường chỗ” cho công chúa nhỏ người Ý mặc váy xòe kia.
Trời sắp tối, chuyên viên ánh sáng bắt đầu thử hiệu quả của ánh đèn.
Dùng bóng đèn nê ông xanh lục đen, màu trắng mặt trăng, xanh lam đen làm chủ đạo, những chiếc bóng đèn giăng đầy trêи những ngọn cây ở mái hiên, giăng thành một tấm lưới xuyên qua đỉnh đầu mọi người, khiến tòa kiến trúc cổ của thế kỷ 14 trở nên như mộng như ảo.
Lần lượt lần lượt, có một số khách từ chuyến du ngoạn khắp trấn trở về làm khán giả, chưa được mấy phút lại đi ra, bởi vì chủ nhà đã thất bại một cách rõ rệt, muốn chuyển bại thành thắng còn khó hơn lên trời.
Mười mấy phút trước, Qua Việt Tú còn ôm một tia hy vọng, nhưng thay vào đó lãnh địa của ông cứ hẹp dần lại, chỉ có thể thầm mắng Tống Du Liệt cái tên cầm thú này, vì để cho ông ngoại thắng, cô còn dùng chiến thuật quấy nhiễu Tống Du Liệt, trừng mắt với anh, dùng khẩu hình cảnh cáo anh, còn lén đạp chân anh dưới bàn, nhưng anh vẫn thờ ơ.
Xem ra ông lão không cam chịu trước hôm sinh nhật mà còn để đứa cháu ngoại thắng liên tiếp mười lăm ván, cho dù cơ hội đánh thắng là cực kỳ nhỏ, ông vẫn thử dùng chiến thuật câu giờ để đứa trẻ 20 tuổi này lộ ra chân tướng.
Cháu ngoại của ông không chừng sẽ bị quấy nhiễu đến mức nóng nảy, đa số những tên nhóc trẻ tuổi đều rất dễ xốc nổi.
Nhưng Tống Du Liệt lại không giống những tên nhóc trẻ tuổi kia, ông ngoại à, Qua Việt Tú thầm than thở, không được, cô phải đi hóng gió một lúc, nhân lúc đi hóng gió thì tạt vào nhà vệ sinh cái.
Hít thở xong xuôi, ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện, có người ngồi ở chỗ cô.
Người ngồi chỗ của cô chính là Trương Thuần Tình
Lại là Trương Thuần Tình, Qua Việt Tú bước nhanh hơn.
Sau mấy bước, đi chậm lại, bây giờ cô hơi khó thở, không biết có liên quan gì đến việc Trương Thuần Tình ngồi chỗ cô không.
Bước chân di chuyển cực chậm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Trương Thuần Tình đang ngồi bên ông ngoại.
Trương Thuần Tình, bất kể cô có thân thiết đến cỡ nào, đó cũng là ông ngoại của tôi.
“Sau này Trương Thuần Tình và Tống Du Liệt ở bên nhau, ông ngoại của Qua Việt Tú cũng là ông ngoại của Trương Thuần Tình.” Một giọng nói ở bên tai thông báo cho cô, lặp đi lặp lại.
Hô hấp ngày càng khó khăn.
Khó khăn đến mức khiến người tâm thần phân liệt như Qua Việt Tú muốn làm chút gì đó.
Đúng vậy, phải làm điều gì đó, cô chịu đủ rồi.
Tống Du Liệt khiến cô chịu đủ rồi; Trương Thuần Tình cũng khiến cô chịu đủ rồi; ông ngoại cũng khiến cô chịu đủ rồi, ông lão kia, sao không nói với Trương Thuần Tình đó là chỗ ngồi của Đống Đống.
Còn nữa, Tống Du Liệt anh không quản được con bé anh dẫn tới sao?
Hay là anh cho rằng bây giờ Qua Việt Tú đã trở nên dễ bắt nạt, cho nên, anh bắt tay với Trương Thuần Tình bắt nạt Qua Việt Tú.
Như vậy, là một người tâm thần phân liệt, bây giờ cô nên tấn công lại mới phải chứ nhỉ.
Đi tới, túm tóc Trương Thuần Tình, kéo tóc cô ta ra, để cho cô ta nhìn thẳng vào mắt cô, nói với cô ta rằng: Con ranh kia, đây là chỗ ngồi của tao.
Qua Việt Tú không chắc mình có thể làm như vậy không nữa, nhưng Trương Thuần Tình ngồi ở chỗ cô khiến cô vô cùng ngứa mắt.
Ngứa mắt đến mức muốn hủy diệt.
Qua Việt Tú biết, suy nghĩ này là không phải, cô đã hủy hoại một người rồi.
Giống như Tống Du Liệt đã nói với cô vào buổi sáng: Qua Việt Tú, bây giờ em đã 26 tuổi rồi, không còn 19 tuổi nữa.
Cho nên, điều cô nên làm bây giờ là… quay đầu lại, rời đi, rời khỏi chỗ này, men theo dọc con đường chạy thật nhanh, chạy đến khi mệt mỏi có thể xua tan đi tất cả những cơn tức giận, đau khổ đi.
Giống như Karona đã từng nói với cô: Fiona, nếu như tức giận hãy chạy thật nhanh, khi Fiona đau lòng, cũng hãy thử chạy thật nhanh, vừa chạy, vừa lắng nghe âm thanh của gió.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Thuần Tình, nhưng bước chân lại lùi lại.
Lùi hai bước nữa thì cô có thể thành công quay đầu lại, hai bước không được thì ba bước, ba bước không được thì bốn bước,…. có thể làm được, nhất định có thể làm được.
Sau đó, đi lắng nghe âm thanh của gió, để âm thanh của gió biến thành lời của người mẹ thủ thỉ bên tai, không được tức giận, đừng đau khổ, và cũng không cô độc.
Thở một hơi thật sâu, lùi lại một bước nữa.
Sau đó ánh mắt cô nhìn bàn tay đang di chuyển của Trương Thuần Tình.
Di chuyển đến tách trà để bên cạnh.
Đó là tách trà in hình quả mâm xôi.
Tách trà hình quả mâm xôi đó là của cô, là của Qua Việt Tú.
Lần đầu tiên cô thấy tách trà hình quả mâm xôi đó là ở trong một quán cà phê ở Avlonion, đó không phải là đồ để bán, cô phải chạy đi chạy lại mười mấy chuyến, năn nỉ mãi mới mang được tách trà trong tủ kính trang trí của quán cà phê đó trở về.
Tách trà quả mâm xôi đỏ cô dùng đã nhiều năm nay, món đồ khiến Qua Việt Tú thích thật lâu cũng chỉ có vài thứ.
Ánh mắt nhìn chòng chọc trêи tay Trương Thuần Tình: Trương Thuần Tình, đừng có động vào nó, cô đụng vào nó ngay lập tức sẽ gặp xui xẻo.
Dường như nghe thấy lời cảnh cáo từ trong lòng cô.
Tay hướng về chén trà của Trương Thuần Tình khựng lại giữa không trung.
Xem ra, ông ngoại đã đi được một nước cờ rất quan trọng.
Nhìn cánh tay khựng lại giữa không trung kia.
Trương Thuần Tình, xin cô đấy, đừng động vào tách trà đó.
Ngày mai là sinh nhật của ông ngoại rồi.
Cho đến bây giờ, Qua Việt Tú đã đến cực hạn rồi.
Trương Thuần Tình, một khi cô đụng vào tách trà đó, tiểu ác ma trong lòng Qua Việt Tú sẽ chạy ra.
Cô có điều không biết, tiểu ác ma kia đã cổ vũ cô chú ý đến con dao nĩa cây kia.
Dùng con dao nĩa kia làm gì đây?
Cầm được con dao đó lên rồi, có thể xiên cho con ranh nhà cô một lỗ thủng.
Qua Việt Tú mà tức giận, sức lực cực kỳ lớn
Không tiếp tục lùi bướ chân nữa, tiếp đó, là tuyệt vọng.
Bình tĩnh đi từng bước từng bước về phía trước, không ai chú ý cô đã trở lại.
Cũng không sao, rất nhanh thôi, rồi ánh mắt mọi người sẽ đổ dồn về phía cô, ánh mắt của mấy người đó nhất định sẽ tràn ngập kinh ngạc và hoảng sợ, Qua Việt Tú đoán, người la lên to nhất hẳn là công chúa nhỏ người Ý kia.
Bình tĩnh vòng qua cây huyền linh kia, yên lặng dừng bên cạnh Trương Thuần Tình.
Trương Thuần Tình, cô cũng thật không nghe lời, nhìn thoáng qua tách trà trêи tay Trương Thuần Tình.
Trà trong tách đã bị uống cạn.
Người uống sạch tách trà kia còn ai vào đây nữa?
Thật bất lịch sự, đó là tách trà của người khác.
Đưa tay, cướp tách trà từ tay Trương Thuần Tình.
Hung hăng giơ lên trời, ném thật mạnh, người khác chạm vào đồ của Qua Việt Tú thì cô cũng không thèm nữa.
Không để ý tới ánh mắt của mọi người, tìm chỗ nào gần nhất có thể lấy được dao nĩa.
Dao nĩa để cùng chỗ với bánh ngọt, để trước mặt công chúa nhỏ người Ý, công chúa nhỏ ngồi kế bên Tống Du Liệt.
Tiến về phía trước một bước, Qua Việt Tú đưa tay về phía con dao.
Bàn tay kia còn lấy dao nĩa nhanh hơn tay cô một chút.
Nhìn bàn tay đang cầm dao dĩa kia, Qua Việt Tú nhìn thấy Tống Du Liệt.
Người bắt được dao dĩa nhanh hơn cô là Tống Du Liệt, là Tống Du Liệt luôn hiểu cô nhất.
Tống Du Liệt đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Giữa lúc đó, tiếng gọi “Đống Đống” khiến cô từ từ quay mặt đi, Qua Việt Tú thấy Hạ Tri Chương, có phải cô đã khiến ông thất vọng rồi không?
Từ Hạ Tri Chương, ánh mắt cô chậm chạp lướt qua khuôn mặt của mọi người, mọi người xung quanh đây đều rất sửng sốt, ngạc nhiên, nhưng hơn hết là sợ hãi, là bị khuôn mặt tái nhợt như quỷ, đôi mắt lạnh lùng của cô dọa sợ rồi sao?
Ngược lại, Trương Thuần Tình không hề sửng sốt cũng chẳng hề sợ hãi, ngỡ ngàng mở to mắt nhìn cô.
Ánh mắt trở lại trêи gương mặt Tống Du Liệt.
Nhìn anh.
Dĩ nhiên, theo hiểu biết của Tống Du Liệt, không nghi ngờ gì nữa, con dao mà đến tay Qua Việt Tú sẽ cắm thẳng vào Trương Thuần Tình, Qua Việt Tú chính là như vậy.
Bộ dạng 26 tuổi của Qua Việt Tú cũng không khác gì bộ dạng ác quỷ của Qua Việt Tú năm 19 tuổi.
Trong màn đêm thâm trầm, có ai đó nói rằng muốn cô phải đền mạng.
Nhưng, Tống Du Liệt, lần này anh sai rồi.
Từ lúc tách trà in hình mâm xôi rơi xuống đất, cô đã bắt đầu hối hận rồi.
Trước khi tới, cô đã thề phải cố gắng biểu hiện thật tốt, vì có thể biểu hiện thật tốt, cô đã mang theo thuốc tới.
Về phần vì sao lại đi tìm dao dĩa, bởi vì cô muốn thừa dịp lý trí đang áp đảo mau chóng vứt con dao ra xa, chỉ sợ, chỉ sợ tiểu ác ma trong lòng cô sẽ ngăn lại.
Lúc trước, tiểu ác ma còn liên tục cổ vũ cô cầm dao đi tới.
Dao nĩa không còn ở trước mắt, bất kể tiểu ác ma có nói lung tung thế nào đều vô dụng.
Bây giờ cũng tốt, dao dĩa đã cầm trêи tay Tống Du Liệt.
Giờ phút này… Giờ phút này.
Tiểu ác ma đã bị áp chế bởi sự mệt mỏi từ tâm sinh lý.
Giờ phút này, bàn tay đang cầm dao dĩa và ánh mắt phòng bị, hơn cả 5000 mét chạy bộ đã vượt xa sức chịu đựng của cô, khiến cô mệt mỏi.
Là mệt mỏi, cũng là thống khổ.
Cô nhìn anh, nhìn anh lặng lẽ đưa con dao ra sau lưng.
Sợ cô nhào đến cướp sao?
Không đâu, Qua Việt Tú không còn sức nữa rồi.
Xung quanh im lặng đến nghẹt thở, tiếng gió dường như không lọt được vào lỗ tai cô. Sống lưng thẳng tắp dường như giây tiếp theo sẽ ngã khuỵu xuống, và sập đổ còn có cả sự kiêu ngạo của Qua Việt Tú.
Giàu có thì có ích lợi gì? Tóc đẹp thì cũng có ích gì? Dáng người đẹp, khuôn mặt đẹp tất cả đều vô dụng.
Cô là một kẻ đáng thương.
Là kẻ đáng thương mà bất cứ lúc nào bởi vì không thể khống chế cảm xúc mà làm trò hề.
Kẻ đáng thương này ngay cả năng lực đi thu dọn tàn cuộc cũng chẳng có, tách trà cũng đã ném rồi, dáng vẻ hung hăng ngang ngược cũng đã lọt vào mắt người ta rồi. Tiếp theo cô không biết phải làm gì nữa, có lẽ lát nữa cô sẽ khóc, có lẽ sau đó lại cười, có lẽ cô sẽ la hét mắng chửi Tống Du Liệt không tin cô, rồi lại đi chất vấn từng người một, một người bệnh tâm thần phân liệt có cái quái gì mà nhìn.
Một đứa tâm thần phân liệt chẳng có gì hay ho để mà nhìn.
Lắc đầu.
Thế giới cực kỳ im ắng, im ắng như một tấm lưới.
Giống như một tấm lưới có thể tách cô và thế giới này thành hai nửa.
Bỗng có một âm thanh non nớt chui vào tấm lưới kia: “Nghe kìa, có tiếng vó ngựa.”
Ban đầu, cô không chú ý đến tiếng vó ngựa đó, nhưng tiếng vó ngựa đó đã hòa cùng tiếng gió, phảng phất bên tai cô.
Giọng nói đó rất quen thuộc, giọng nói đó nói rằng tôi là bạn của Qua Việt Tú.
Trêи thế giới này, bạn của Qua Việt Tú chỉ có một.
Cố Lan Sinh đã đến.
Thế giới hỗn loạn bỗng trở nên rõ ràng, có màu xanh lá đậm, màu trắng mặt trắng, màu xanh biển hòa lẫn với những ánh đèn chùm chiếu sáng lung linh, còn có một bóng dáng cao gầy cưỡi con ngựa màu trắng.
Vó ngựa dẫm lên những phiến đá xanh của thế kỷ 14.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.
Từng bước từng bước, đến chỗ cô.
Đúng là Cố Lan Sinh rồi.
Cố Lan Sinh tới rồi.
Giống như ngày nào tháng nào năm nào đó, anh nói với cô rằng: Chờ đi, một ngày nào đó, Cố Lan Sinh sẽ cưỡi một con tuấn mã màu trắng xuất hiện trước mặt Qua Việt Tú, đến lúc đó, thể nào cũng khiến cho Qua Việt Tú chết mê chết mệt.
Thật tốt, Cố Lan Sinh đã đến tìm Qua Việt Tú.
Trong chớp mắt, trái tim bình yên trở lại, có hương thơm ngào ngạt của bắp hấp, có mảnh trăng lưỡi liềm uốn mình trêи biển cạn; còn có người biết làm bánh bao dưa chua Cố Lan Sinh.
Cô ở trêи bờ, vừa phơi nắng vừa cạp bắp, anh mặc quần đùi hoa đang bơi lội, cứ cách một khoảng thời gian thì ló đầu lên, hét to: Qua Việt Tú.
Không thèm nghĩ ngợi, ném lõi bắp vào cái đầu kia.
Đồ
ngốc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!