Như Em Hằng Mong - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Như Em Hằng Mong


Chương 13


Hứa Bảo Như ngủ một giấc đến khi về nhà, nghe có người gõ cửa sổ xe, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Độ đứng bên ngoài, cậu hơi nhíu mày, dáng vẻ không kiên nhẫn. Thấy cô tỉnh dậy, lại gõ lên cửa sổ xe, lạnh lùng nói, “Xuống xe.”

Nói xong cũng đút tay vào túi, xoay người đi thẳng về phía trước.

Hứa Bảo Như kịp phản ứng lại, tháo đai an toàn ra, đẩy cửa xe bước xuống.

Không khí ban đêm rất trong lành, Hứa Bảo Như mới ngủ dậy, vừa xuống xe đã được hít thở không khí mát mẻ ban đêm, lấy lại tinh thần trong nháy mắt.

Cô vui vẻ chạy chậm đuổi theo Thẩm Độ.

Đuổi kịp Thẩn Độ, cô liền xoay người lại, mặt nhìn về hướng Thẩm Độ, đi ngược về trước.

Trên khuôn mặt cô là nụ cười rực rỡ, vừa đi đường vừa nhìn Thẩm Độ nói: “Dì Thẩm có nói với cậu chưa? Chuyện nghỉ đông tớ muốn nhờ cậu giúp tớ học thêm môn toán.”

Hai tay Thẩm Độ để trong túi quần, ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh nhìn Hứa Bảo Như, không nói gì.

Hứa Bảo Như vui vẻ nói: “Tớ sẽ không để thời gian của cậu bị lãng phí một cách vô ích đâu, tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

Thẩm Độ nhìn cô, vẫn không lên tiếng.

Hứa Bảo Như cũng không cần Thẩm Độ trả lời mình. Cô biết tính tình cậu lạnh nhạt, sẽ không đáp lại cô.

Cô nhìn anh cười, tình cảm trong mắt hoàn toàn không giấu được.

Một lát sau, mắt thấy đã sắp về đến nhà, không nhịn được lại hỏi: “Có được không?”

Thẩm Độ nhìn cô, lạnh lùng nói: “Nói sau đi.”

Khi đang nói chuyện thì đúng lúc đi đến cửa nhà Hứa Bảo Như, cậu không ngừng bước chân, đi thẳng về phía trước.

Hứa Bảo Như đứng ở cửa nhà, không lập tức vào nhà ngay.

Cô nhìn theo bóng lưng của Thẩm Độ, nhìn Thẩm Độ đi vào trong sân, mới đẩy cửa vào sân nhà mình ra, sảng khoái đi vào nhà.

Lúc về đến nhà, ba mẹ vẫn chưa ngủ, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vừa xem tivi vừa trò chuyện. Lúc ngẩng đầu lên thấy cô về, mẹ liền nói: “Về rồi à. Đang định gọi điện thoại cho con đây.”

Hứa Bảo Như đứng ở cửa thay giày, cười nói: “Con về với Thẩm Độ, ba mẹ đừng lo lắng.”

Mẹ Hứa có hơi kinh ngạc, “Sao con và Thẩm Độ lại về cùng nhau? Hai đứa gặp nhau trên đường à?”

Hứa Bảo Như nói: “Không phải. Hôm nay tham dự sinh nhật của bạn học, đó cũng là bạn của Thẩm Độ.”

Cô đi đến trước bàn trà, cầm lấy ly của mình đi rót nước.

Lúc này mẹ Hứa mới cười hỏi: “Vậy hôm nay đi đâu chơi vậy? Sao trễ như thế mới về?”

Hứa Bảo Như nói: “Đến tiệm cơm Vân Thành đó mẹ.”

Cô ôm ly đi đến ngồi xuống ghế sofa, nói: “Ăn ngon lắm luôn, món sườn cừu thì là đặc trưng của tiệm họ ăn ngon cực, lần sau con đưa mẹ và ba đi cùng.”

Ba Hứa để sách trong tay xuống, hỏi: “Tiệm cơm Vân Thành, ở bên đường Hồ Dương kia sao?”

Hứa Bảo Như vội vàng gật đầu, nói: “Đúng rồi ạ! Chính là ở đường đó!” Cô hỏi ba, “Ba từng đi đến đó rồi ạ?”

Ba Hứa cười lắc đầu, nói: “Không, tiệm đó rất nổi tiếng. Nhưng hơi xa nhà chúng ta.”

Hứa Bảo Như uống gần nửa ly nước, nói: “Cũng đúng. Qua lại cũng mất đến hai giờ.”

Mẹ Hứa nói: “Ngồi xe có mệt không con? Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút nhé.”

Trên đường trở về Hứa Bảo Như đã ngủ trên xe, nói mệt thì cũng không mệt lắm, nhưng cô nghĩ còn phải lên lầu tắm gội, nên gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Cô đặt chiếc ly trong tay xuống, nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, vậy con đi lên trước đây, hai người cũng đi ngủ sớm nhé.”

“Được rồi, đi đi.” Mẹ Hứa nói.

“Ba mẹ ngủ ngon.” Hứa Bảo Như chào ba mẹ, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

Cô trở về phòng, cúi đầu lấy điện thoại trong túi xách tay nhỏ ra, sau đó lấy túi đang đeo trên vai xuống, treo lên giá móc đồ.

Đang chuẩn bị đi tắm, lại nhìn thấy tin Wechat Chu Di gửi đến hiện trên điện thoại, hỏi cô: [Sao rồi? Hôm nay Thẩm Độ có phản ứng gì cậu không?]

Hứa Bảo Như nhìn tin nhắn, không nhịn được cười, vừa hồi âm tin nhắn vừa ngồi xuống bên mép giường: [Kiểu người có tính cách lạnh lùng như Thẩm đại thiếu gia, tớ nói ba câu, cậu ấy có thể đáp lại tớ một câu thì cũng không tệ.]

Cô gửi xong, còn nói: [Nhưng hôm nay tớ nhìn thấy cậu ấy, lại thấy rung động.]

Chu Di ở đầu bên kia cười, gửi đến một tin nhắn thoại: “Tớ biết ngay, tối nay cậu ra ngoài với Thẩm Độ, chắc chắn sẽ không khống chế được lại thấy rung động mà.”

Lại hỏi: “Nhưng nếu cậu ta vẫn đối xử với cậu lạnh như băng thế thì phải làm sao?”

Hứa Bảo Như nói: “Nói sau đi, bây giờ tớ không suy nghĩ nhiều như vậy. Tớ chỉ thích cậu ấy, đơn thuần thích cậu ấy. Thấy cậu ấy sẽ vui vẻ mà thôi.”

Cô cũng không biết tại sao mình thích Thẩm Độ. Nhưng thích một người vốn không có quy luật nào có thể nói rõ cả. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Độ, đã hoàn toàn bị cậu thu hút.

Bây giờ cô đã nghĩ thông suất, dù Thẩm Độ không thích cô cũng không có vấn đề gì, cô thích cậu là được rồi.

Hứa Bảo Như trò chuyện cùng Chu Di một hồi, vừa đứng dậy đến tủ quần áo lấy đồ ngủ, vừa nói: “Bảo bối, tớ phải đi tắm gội rồi, một hồi lại trò chuyện với cậu nhé.”

Chu Di: “Được, mau đi đi. Tớ đi xem tivi đây.”

__

Thời gian hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau khi trở lại trường học, mọi người vẫn mắc phải hội chứng ngày thứ hai nghiêm trọng, cả một buổi sáng đều uể oải.

Hứa Bảo Như thì khá tốt, mặc dù cô không quá có tinh thần, nhưng mất thời gian một hồi cũng làm xong một đề ngữ văn.

Sau khi tiết học thứ ba buổi sáng kết thúc, cô đang ngồi tại chỗ chơi điện thoại, cửa sổ bên cạnh bỗng nhiên bị ai đó gõ nhẹ lên.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Phong đứng bên ngoài mỉm cười, đang nhìn cô.

Thấy cô ngẩng đầu lên thì nhướng mày cười với cô.

Hứa Bảo Như cũng cười một tiếng, mở cửa sổ ra, “Tần Phong.”

Tần Phong cầm hộp sữa bò trong tay, đưa vào cho Hứa Bảo Như, cười nói: “Tớ mở quà rồi, tớ rất thích đó.”

Hứa Bảo Như cười, “Thích thì tốt. Thật ra tớ cũng mua đại thôi.”

Tần Phong cười nói: “Mua đại nhưng vẫn có thể mua được thứ tớ thích, cậu đúng là quá giỏi.”

Hứa Bảo Như cười ha ha.

Tần Phong hỏi: “Sinh nhật cậu tháng mấy vậy? Tớ phải chuẩn bị quà sớm chút mới được.”

Hứa Bảo Như nói: “Vẫn còn sớm lắm, phải đến kì nghỉ hè năm sau lận.”

“Còn sớm thật.” Thời gian tan tiết không lâu, Tần Phong đứng đó tán gẫu với Hứa Bảo Như một hồi, chuông chuẩn bị reo, mới nói: “Tớ đi đây.”

Hứa Bảo Như cười, ừ một tiếng, nói: “Bye bye.”

Tần Phong phất tay với Hứa Bảo Như, sau đó đi lên lầu.

Lúc cậu ta trở về phòng học, giáo viên vẫn chưa đến, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, nói với Thẩm Độ: “Tớ vừa đi đến quầy bán đồ ăn vật, đứng ở lầu dưới nói chuyện với Hứa Bảo Như một hồi.”

Thẩm Độ dựa lưng lên ghế, tay đang quay bút, nhàm chán nhìn ra sân tập thể dục ngoài cửa sổ.

Cậu ừ một tiếng, nét mặt bình thản, không nhìn ra tâm trạng gì.

Tần Phong tiến đến, tò mò hỏi cậu, “Tại sao cậu lại không thích Bảo Như vậy?”

Thẩm Độ nghe vậy, không kiềm được nhíu mày, động tác quay bút cũng dừng lại.

Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Tầm Phong, “Cậu tò mò lắm à?”

Tần Phong nói: “Đúng vậy. Tớ cảm thấy Bảo Như rất tốt, vừa đẹp vừa đáng yêu. Người ta có chỗ nào không xứng với cậu chứ?”

Thẩm Độ nhíu mày, “Tớ có nói như vậy bao giờ đâu.”

Tần Phong nói: “Vậy cậu từ chối Bảo Như là vì lí do gì?”

Thẩm Độ bất giác có hơi phiền lòng, rút ra một quyển sách đang đặt trên bàn, hồi lâu mới trả lời Tần Phong một câu, “Tớ chưa từng cân nhắc đến.”

Cậu không cân nhắc là có thích hay không.

Chính Thẩm Độ cũng không hiểu nổi trái tim mình, cậu cũng lười suy nghĩ.

Nhưng Tần Phong lại thấy rất rõ ràng, cứ xem như Thẩm Độ thật sự không thích Bảo Như, nhưng cậu ta và Thẩm Độ đã làm anh em nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy có nữ sinh có thể gây rối cậu thế này.

Không nói đến thời điểm còn học tiểu học, bắt đầu từ những năm cấp hai, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Thẩm Độ, cậu có xem ai ra gì đâu?

Từ trước đến nay, chỉ có duy nhất Hứa Bảo Như có bản lĩnh này.

__

Dần tiến vào tháng mười một, chương tình học ở trường càng trở nên gấp rút.

Rõ ràng nhất chính là kì kiểm tra mỗi tháng.

Hứa Bảo Như mới chuyển đến đây vào ngày này của tháng chín, trước đó cô không có kì kiểm tra hàng tháng. Thành tích của kì thi tháng mười một đã có, cô xếp hạng thứ ba mươi sáu trong lớp.

Dương Húc xem thành tích ở bàng thành tích dưới lầu, kích động đến mức như thể đó là vinh quang của mình, lập tức chạy vội lên lầu báo tin vui cho Hứa Bảo Như.

Cậu ta vừa vào cửa phòng học, liền hô to một tiếng, “Bảo Như!”

Dọa Hứa Bảo Như giật mình, cô quay đầu lại, nhìn về phía Dương Húc đang chạy đến từ cửa sau, “Làm sao vậy?”

Dương Húc chạy về vị trí ngồi của mình, mặt quay về hướng ngồi của Hứa Bảo Như, đặt mông ngồi xuống ghế, cậu ta kích động nói: “Cậu đoán cậu được xếp hạng thứ bao nhiêu?”

Cậu ta vừa nói ra lời này, Hà Minh Việt cũng quay lại, “Thế nào rồi? Có thành tích à?”

“Có rồi! Khi tớ vừa đến, giáo vụ đang treo bảng thành tích lên đó.” Cậu ta nhìn Hứa Bảo Như với khuôn mặt đầy sự sùng bài, “Tớ thật sự có mắt mà không thấy thái sơn, trước kia tớ cho rằng cậu học rất tệ. Cậu quá giỏi luôn, kì thi tháng đầu tiên đã được hạng ba mươi sáu của lớp rồi.”

Hứa Bảo Như: “…. Không tốt lắm.”

Cô còn tưởng là chuyện lớn gì. Thành tích này cũng không khác gì mấy so với hồi cô còn ở thành phố Giang.

Dương Húc mở to hai mắt, “Như thế mà còn không tốt á?! Môn toán cậu thi được có mỗi năm mươi mấy điểm thôi đó!”

Hứa Bảo Như: “…”

Lúc nói lời này âm lượng của Dương Húc rất lớn, trong lúc nhất thời tất cả bạn học đều nhìn sang.

Hứa Bảo Như nở một nụ cười không mất đi lễ độ, “Cậu có thể nói nhỏ không hả, thi toán được năm mươi mấy điểm rất vinh quang à?”

Hà Minh Việt và Trương Dĩnh đều không nhịn được, bật cười ha hả.

Dương Húc nói: “Tớ đang khen cậu mà. Cậu xem cậu thi toán tệ như vậy, vẫn có thể được hạng ba mươi sáu, thật sự quá giỏi luôn! Không nói đến cái khác, vẫn ổn định đó.”

Hứa Bảo Như không cảm thấy mình giỏi chút nào, môn xã hội của cô tốt hơn, năm nào cũng bị môn tự nhiên kéo chân, sau này cô cũng đã quen rồi.

Dương Húc hỏi: “Bảo Như, cậu học thế nào vậy? Tớ thấy bình thường cậu cũng chơi giống với bọn tớ, sao có thể thi tốt được như vậy?”

Trương Dĩnh nói: “Bảo Như làm gì mà chơi cùng các cậu, mỗi ngày cậu ấy đều đọc sách và làm đề đó nha.”

Dương Húc: “Cậu ấy còn có thời gian theo đuổi Thẩm Độ cơ mà.”

Nhắc đến Thẩm Độ, Hứa Bảo Như lại không nhịn được cười, nói: “Đúng rồi đó, Thẩm Độ là động lực để tớ cố gắng học tập.”

“….”

Hứa Bảo Như nói xong, cũng không đùa giỡn nữa, nói: “Thật ra thì cũng không có gì cả, về môn xã hội thì cứ học nhiều làm đề nhiều rồi tổng hợp lại. Còn về môn tự nhiên thì tớ không có kinh nghiệm gì hết.”

Không biết là hôm nay Dương Húc bị cái gì kích thích, hét lên: “Tớ cũng phải học tập giống Bảo Như thôi, học tập thật giỏi, tiến lên mỗi ngày!”

Hứa Bảo Như cười nói: “Được rồi, tớ sẽ giám sát cậu.”

__

Vừa rồi Thẩm Độ vào phòng giáo viên lấy ít đồ, vừa vào cửa đã nghe thấy mấy chủ nhiệm lớp đang thảo luận về thành tích thi tháng lần này.

Chủ nhiệm lớp bốn ban xã hội đang cầm danh sách xếp hạng, nói với thầy Trương chủ nhiệm lớp ba: “Thầy Trương này, Hứa Bảo Như mới chuyển đến lớp thầy, môn tự nhiên có hơi yếu. Môn xã hội tốt như vậy, mà bị toán kéo chân quá nghiêm trọng.”

Trương Thư cũng than thở không ngừng, “Đúng vậy đó. Tôi phải dành thời gian nói chuyện với em ấy mới được.”

Dứt lời, nhìn thấy Thẩm Độ, thuận miệng nói: “Bạn học Thẩm Độ, một hồi em đi ngang qua lớp thầy, làm phiền em gọi Hứa Bảo Như lớp thầy giúp nhé.”

Thẩm Độ đang đóng dấu một phần tài liệu, nghe vậy thì hơi khựng lại. Sau đó mới gật đầu, nhàn nhạt nói: “Được ạ.”

Thẩm Độ từ phòng giáo viên đi ra, đi thẳng đến bên ngoài phòng học của lớp ba.

Bình thường trừ những lúc thực hiện nhiệm vụ của hội học sinh ra, Thẩm Độ rất ít khi đến lớp người khác. Đột nhiên đi đến, tất cả các nữ sinh trên hành lang đều nhìn anh.

Sức hấp dẫn của Thẩm Độ chính là như vậy, dù tính cách cậu kiêu ngạo lạnh lùng, nhìn qua là biết rất khó để tiếp xúc, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc mọi người thưởng thức sự đẹp trai của anh.

Cậu đi thẳng đến bên cửa sổ, giơ tay gõ nhẹ lên mặt kính.

Hứa Bảo Như vốn đang nói chuyện với Trương Dĩnh, quay đầu nhìn thấy Thẩm Độ, rất kinh ngạc.

Dường như cô còn nghi ngờ rằng mắt mình có vấn đề.

Chuyện gì đây? Thẩm Độ đến tìm cô à?

Cô đè sự kinh ngạc lại, mở cửa sổ ra, “Thẩm Độ?”

Thẩm Độ hơi hất cằm về phía bên phải, tỏ ý bảo cô đi ra ngoài, nói: “Đi ra đây.”

Cậu nói xong, cũng đi thẳng về hướng bên phải.

Hứa Bảo Như vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi ra khỏi phòng học.

Cô đi theo Thẩm Độ đến khu vực cửa cầu thang không có người, mỉm cười, nói đùa: “Làm sao vậy? Cậu muốn tỏ tình với tớ hả?”

Thẩm Độ nhìn cô, lười đáp lại, chỉ nói: “Chủ nhiệm lớp tìm cậu.”

“Hả?” Hứa Bảo Như hơi sững sốt, “Sao vậy? Tìm tớ làm gì?”

Thẩm Độ nói: “Có thể là nói về môn toán của cậu.”

Hứa Bảo Như: “…”

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, bỗng nhiên tò mò, hỏi, “Cậu thi toán được mấy điểm?”

Hứa Bảo Như: “… Cũng không khoa trương như vậy đâu, mặc dù thi không tốt lắm, nhưng dù gì cũng được năm mươi mấy điểm mà.”

Thẩm Độ: “….”

Hứa Bảo Như bỉu môi, cô kéo cánh tay Thẩm Độ theo bản năng, “Vậy nên nghỉ đông cậu có thể dạy thêm cho tớ được không? Năn nỉ cậu đó.”

Thẩm Độ cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn bàn tay đang kéo cánh tay mình của Hứa Bảo Như, hơi khựng lại, sau đó mới rút tay lại một cách tỉnh bơ, đút tay vào trong túi quần, nói: “Nói sau đi.”

Cậu dứt lời, liền đi thẳng lên lầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN