Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 3
– Cũng không hiểu sao anh lại rất thích bài này. Tuy nó buồn nhưng nó lại rất phù hợp với tâm trạng của anh.
– Em nói anh nghe nhé! Anh cứ đa sầu đa cảm như vậy rồi cuộc sống sau này của anh sẽ không được vui vẻ đâu. Sống vui lên một chút anh à.
– Anh cũng biết vậy nhưng tâm hồn anh nó thế nên đâu có thể bảo vui lên là vui lên ngay được? Ví như chuyện gặp mộ Hữu Phong sáng nay…
– Thôi! Khuya rồi mà anh cứ nhắc đến mộ với mả nghe ghê chết đi được. Em không nói chuyện với anh nữa, em vào phòng ngủ đây.
Khánh Hoài nói rồi đứng dậy bỏ vào trong. Khánh Dương lắc đầu cười mỉm:
– Cái thằng… mười sáu tuổi đầu mà vẫn còn sợ ma.
Càng về khuya trăng càng sáng. Những trận gió đêm lành lạnh thi thoảng thổi về làm đung đưa mấy nhành lan treo bên cửa. Một làn khói trắng xuất hiện giữa sân, tụ lại, lớn dần lên làm Khánh Dương giật mình ngồi dậy. Trước mặt cậu, làn khói ấy nhanh chóng hiện ra bóng dáng của một chàng thanh niên với vóc dáng cực kỳ nam tính và khuôn mặt đẹp mê người. Chỉ có điều màu da của chàng thanh niên ấy hơi nhạt, lúc mờ lúc ảo như khói sương và ánh mắt thì như chất chứa vô vàn những nỗi buồn thầm kín.
– Anh… anh là ai? – Khánh Dương nhìn chàng thanh niên trong ánh mắt lạ lẫm và cũng đầy lo sợ.
Nụ cười buồn xuất hiện trên môi, chàng thanh niên tiến đến bên cạnh Khánh Dương và ngồi xuống.
– Anh là Hữu Phong. Mình mới gặp nhau lúc chiều mà đã quên rồi sao em?
– Anh Hữu Phong? Vậy… vậy anh là… là người hay là ma thế?
– Dĩ nhiên anh là ma rồi. Nếu anh là người sao anh có thể đến nói chuyện với em trong giấc mơ như thế này được?
– Vậy… vậy anh tìm em có chuyện gì không?
– Không có gì. Anh đến để cảm ơn em vì chiều nay đã thuê người dọn cỏ mộ giúp anh lại còn mua hương và hoa thắp cho anh nữa.
– Dạ không có gì đâu anh, đó là việc em nên làm mà.
– Vừa nãy anh đứng đằng xa nghe được hết bài sáo em thổi. Nó thật hay nhưng cũng thật là buồn thảm.
– Dạ, không hiểu sao em rất hay thổi khúc sáo đó.
– Khánh Dương này, nhìn ánh mắt đa sầu đa cảm, nụ cười ngây thơ của em cùng khúc sáo bi thương mà em vừa thổi, anh biết em là người rất trọng tình cảm. Nhưng em à, bất cứ ai đa sầu đa cảm, sống nội tâm đều sẽ gặp những sóng gió gian truân trong cuộc sống. Đặc biệt như em, đẹp người, đẹp nết lại tài hoa. Người ta vẫn nói tài hoa thì bạc mệnh em ạ.
– Bạc mệnh? Anh muốn nói em bạc mệnh sao anh Hữu Phong?
– Là người ai cũng có số mệnh. Có người sướng, có người khổ, đó là sự an bài của số mệnh và tạo hóa. Nhiều khi con người ta dù muốn hay không cũng không thể chạy trốn để thoát khỏi số mệnh của mình được. Như bản thân anh, dù đã cố gắng rất nhiều, đã vùng vẫy trước cuộc đời đầy trái ngang và cay đắng nhưng sự kháng cự của anh vẫn là không thể, để rồi chỉ có khi anh chết trong bệnh tật cùng nỗi lạnh lẽo không người hương khói thì số mệnh mới có thể buông xuôi cho anh, kết thúc một kiếp đoạn trường.
– Đoạn trường? Anh Hữu Phong, phải chăng anh muốn nói số kiếp em cũng tương tự như anh vậy?
– Đó là số kiếp của em, anh cũng không thể giúp gì được hơn. Nhưng em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em trong kiếp đoạn trường sắp tới.
Hình bóng Hữu Phong mờ dần, mờ dần rồi tan thành mây khói trước ánh mắt ngạc nhiên và lo lắng của Khánh Dương.
– Anh Hữu Phong! Anh đừng đi! Nói cho em biết…
Khánh Dương hốt hoảng bật dậy. Mơ! Chỉ là một giấc mơ!
Ánh trăng vẫn sáng vằng vặc. Mồ hôi trên trán Khánh Dương tứa ra. Một giấc mơ hay một lời cảnh báo của định mệnh?
“Một mình lưỡng lự canh chầy,
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh.
Hoa trôi bèo dạt đã đành,
Biết duyên mình, biết phận mình thế thôi.
Nỗi riêng lớp lớp sóng dồi,
Nghe trong lồng ngực từng hồi sấm vang.”
************************************************
Chọn mấy trái cà chua tươi ngon nhất xếp vào trong làn, Khánh Dương đếm tiền rồi gửi chị bán hàng kèm theo một nụ cười thật tươi. Vậy là xong. Cà chua đã mua, thịt gà đã mua, gạo nếp cũng đã mua rồi. Bây giờ cậu chỉ còn việc đi ra phía đầu chợ đằng kia mua thêm một ít trứng vịt nữa là hoàn thành xong nhiệm vụ đi chợ mà mẹ cậu giao cho từ lúc sáng.
Đang lựa chọn những quả trứng vịt thì Khánh Dương ngoảnh mặt sang nhìn khi bên cạnh là tiếng rao đầy vẻ cực nhọc của một bà lão gần 60 tuổi. Bà ấy người gầy rộc, tóc lốm đốm bạc và mặc bộ quần áo nâu sờn đầy lam lũ.
– Anh mua rau muống không? Chị mua rau đi ạ! – Mỗi tiếng chào hàng bà ấy lại đưa ra phía trước mặt mớ rau muống, nhìn người qua lại bằng ánh mắt đầy cơ cực.
Nhưng chẳng ai quan tâm gì đến lời chào hàng của bà lão nghèo khổ. Họ lắc đầu và lạnh lùng bước đi.
Bỗng một nam thanh niên bước lại trước mặt bà lão. Anh ta mặc áo thun trắng, quần jean, giày da cá sấu, mắt kính đen và dây chuyền bạc to đùng thòng lõng trên cổ.
– Mẹ có tiền không cho con mấy lít? – Anh ta chìa bàn tay ra trước mặt bà già lam lũ.
– Mẹ… mẹ làm gì còn tiền? – Bà lão nhìn cậu con trai, môi run run.
– Trời ơi! Mới hôm qua mẹ nhận tiền trợ cấp người già đó thôi, mẹ đã mua gì đâu cơ chứ? Mau đưa cho con để con đi sinh nhật bạn.
– Tiền ấy mẹ mua thuốc ho lúc chiều hôm qua rồi. Giờ trong túi mẹ chỉ còn sáu chục thôi, con cầm tạm lấy.
Bà lão nói rồi run run đưa tay vào trong người định móc túi tiền ra nhưng cậu con trai gắt lên:
– Thôi đi! Có sáu chục mẹ đưa cho con để bạn bè con chúng nó cười vào mặt con hả?
– Mẹ… quả là… quả là mẹ chỉ còn ngần ấy thôi. – Giờ thì giọng bà lão sụt sịt như sắp khóc đến nơi.
Chứng kiến mọi chuyện từ nãy đến giờ, không thể chấp nhận được lời nói và hành động bất hiếu của cậu thanh niên trẻ, Khánh Dương nhặt lên một quả trứng vịt rồi tức giận bước lại gần.
“Bét!” – Quả trứng vịt đắp thẳng vào mặt anh ta nát choét. Vỏ trứng, lòng trắng, lòng đỏ nhơ nhớt chảy đầy trên trán, trên mũi, trên mặt anh ta.
– Anh đúng là đứa con bất hiếu mà! Tại sao anh lại có thể đối xử với mẹ mình như thế? – Khánh Dương hét lên tức giận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!