Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 4


Quá bất ngờ vì đột nhiên bị đáp trứng vào mặt, gã thanh niên vội vã đưa tay lấy bỏ phần trứng nhơ nhớt trên mặt rồi đáp xuống đất. Gã nhìn cậu sửng sốt:

– Cái cậu này! Cậu là ai? Tại sao cậu lại…

Ờ ha! Cái tên chết tiệt này! Giờ thì Khánh Dương đã nhìn trực diện mặt hắn. Hắn ta… không ai khác… chính là… chính là tên thanh niên có võ công – người đã lật tẩy kẻ ăn xin giả mạo trong tiết Thanh minh tuần trước.

– À! Thì ra là anh! – Khánh Dương nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy sự coi thường – Tôi cứ tưởng anh là một người quân tử, nghĩa hiệp thế nào, ai dè cũng chỉ là đồ con bất hiếu!

– Nhóc… – Hắn ta nhìn Khánh Dương ngỡ ngàng – Nhóc là… Phải rồi! Anh nhớ ra rồi! – Hắn ta gật đầu cười tủm tỉm.

– Anh không thấy mẹ anh già cả, lam lũ như vậy sao? Tại sao anh có thể đến giữa chợ ngửa tay đòi tiền bà cụ như vậy chứ?

– Có chuyện gì vậy? – Một nhóm người sồng sộc chạy đến, trong đó có một anh vác máy quay.

– Đạo diễn, thế này là thế nào đây? Tại sao chú không nói với tôi trong kịch bản có tình huống đáp trứng vào mặt tôi vậy? – Gã thanh niên hỏi người đàn ông trung niên vừa chạy tới.

“Đạo diễn? Kịch bản?” – Khánh Dương há hốc mồm khi nghe gã thốt ra.

Đưa mắt nhìn xuống bà già bán rau lam lũ, Khánh Dương thấy bà ta đang nằm bò ra đất mà ôm bụng cười rũ rượi. Nhìn lên, mặt gã thanh niên nhem nhuốc vì trứng sống đang nhăn nhó vẻ đầy khó chịu. Còn cái ông trung niên được coi là “đạo diễn” kia thì vừa buồn cười, vừa tức giận. Ông ta mắng nhẹ Khánh Dương:

– Cậu làm cái gì vậy hả? Cậu vừa phá tan một cảnh quay hết sức tuyệt vời của chúng tôi đấy, cậu có biết không?

Giờ thì Khánh Dương mới biết đoàn người này đang đóng phim và cái tên thanh niên bất hiếu với bà mẹ bán rau lam lũ chỉ là đang “diễn” mà thôi.

Vừa ngượng ngùng vừa hối hận, Khánh Dương nhìn ông đạo diễn, cười trừ:

– Hì hì! Cháu không biết! Cháu xin lỗi chú ạ!

– Này nhóc! Xin lỗi gì ông ấy chứ? Gã thanh niên quát lên – Nhóc phải xin lỗi anh đây này.

– Còn lâu nhé! – Khánh Dương cãi lại – Ai bảo anh diễn sâu quá làm chi? Nhìn cái mặt đáng ghét của anh, tôi đáp cho mười quả trứng nữa cũng còn là ít.

Ông đạo diễn nhìn Khánh Dương chăm chú rồi vỗ vai cậu:

– Cậu đã phá hỏng một cảnh quay của đoàn làm phim chúng tôi, giờ mau theo chúng tôi vào hậu trường làm thủ tục bồi thường thiệt hại.

– Hả? – Mặt Khánh Dương nghệt ra – Có nghiêm trọng như vậy không chú? Cháu không cố ý mà!

***********************************************

– Cậu ngồi xuống và uống nước đi! – Ông đạo diễn đặt xuống trước mặt Khánh Dương một tách trà – Đây là phòng chứa đạo cụ tạm thời của đoàn làm phim chúng tôi ở khu chợ này nên hơi chật chội và bữa bộn một chút, cậu thông cảm.

– Dạ không có gì đâu chú!

– Tôi có thể biết họ tên và tuổi của cậu được không?

– Dạ, cháu tên Trần Khánh Dương,16 tuổi.

– Nhìn gương mặt và vóc dáng của cậu rất khá. Cậu đang là học sinh à?

– Dạ vâng. Cháu đang học lớp 10. Thưa đạo diễn, chuyện vừa rồi xảy ra cháu không hề cố ý đâu ạ. Cháu…

– Sao? – Bất chợt ông ấy phì cười – Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi bắt cậu bồi thường thiệt hại thật à? Cậu là học sinh, cậu có đủ tiền để bồi thường cho tất cả những kinh phí của chúng tôi trong cảnh quay vừa nãy sao?

– Vậy… vậy đạo diễn gọi cháu vào đây có việc gì ạ?

– Tôi tên Bình, đạo diễn Chí Bình. Cậu cứ gọi tôi là chú Bình cho thân thiện.

– Dạ vâng thưa chú!

– Khánh Dương này, cháu có đam mê phim điện ảnh không?

– Dạ thưa chú cũng có ạ!

– Tốt! – Ông ta gật đầu hài lòng – Vậy trước đây cháu đã bao giờ tham gia đóng kịch chưa?

– Dạ thưa chú, cháu cũng đã từng tham gia vài lần ạ! Vào mấy dịp 20 tháng 11 tại nhà trường. Có chuyện gì không chú?

– Thật ra đoàn làm phim của chú đang thiếu một nam diễn viên chính trạc tuổi cháu. Chú thấy dung mạo và hành động của cháu vừa rồi hoàn toàn có khả năng giúp chú hoàn thành xuất sắc vai diễn chính này, vì vậy chú muốn…

– Chú muốn mời cháu đóng phim ạ? – Chưa để đạo diễn nói hết câu, Khánh Dương đã ngạc nhiên hỏi chen vào.

– Ừ. Không biết ý cháu thế nào? – Ông ta nhìn Khánh Dương bằng cặp mắt chờ đợi một cái gật đầu.

– Thật ra thì cháu cũng rất thích đóng phim. Chỉ có điều là cháu chưa bao giờ đóng phim cả. Cháu sợ cháu không làm được. Huống hồ như chú nói, đây lại là vai diễn chính nữa chứ, cháu nghĩ cháu..

– Đừng lo! – Ông ta nhìn Khánh Dương và mỉm cười – Bằng cặp mắt của một đạo diễn dày dặn kinh nghiệm, chú hoàn toàn tin cháu có thể hoàn thành tốt vai diễn này.

– Đúng đó! – Đứng khoanh tay bên cạnh ông đạo diễn từ nãy đến giờ, bây giờ tên thanh niên bị Khánh Dương đáp trứng vào mặt mới lên tiếng – Anh cũng thấy nhóc rất có tố chất cho vai diễn này, vì vậy nếu đam mê đóng phim thì nhóc cứ mạnh dạn nhận lời đi. Biết đâu đây là cơ hội cho nhóc phát triển bản thân.

– Nhưng mà cháu còn phải đi học nữa thưa chú! – Khánh Dương nhìn ông đạo diễn bằng cặp mắt ái ngại.

– Việc đó không lo. – Ông ta mỉm cười – Cháu cứ đi học bình thường, buổi chiều rảnh thì đến hợp tác với chú. Đây cũng chỉ là một bộ phim ngắn thôi vì thế nên không mất quá nhiều thời gian đâu. Với lại toàn bộ quá trình ghi hình sẽ được thực hiện ở địa phương này nên cháu hoàn toàn yên tâm là sẽ không phải đi diễn xa nhé. Yên tâm! Nếu diễn tốt chủ sẽ trả cát xê cho cháu thật hậu.

– Dạ thôi, cháu nào có nghĩ mình diễn được mà nghĩ tới chuyện đấy.

– Nói như vậy là cháu đồng ý? – Ông ta nhìn Khánh Dương bằng cặp mắt vui mừng.

– Dạ chú để cháu về xin phép ý kiến bố mẹ cháu rồi trả lời chú sau được không ạ?

– Được chứ cháu. Đây là danh thiếp của chú, cháu hãy cầm lấy. Nhớ trả lời chú sớm nhé!

– Dạ vâng! – Đón lấy danh thiếp trên tay vị đạo diễn, Khánh Dương gật đầu.

– Còn đây là kịch bản – Ông ta lật trên bàn làm việc rồi đưa cho Khánh Dương một sấp giấy – Cháu cứ về đọc thử xem như thế nào.

– Dạ vâng! – Khánh Dương nhận tập kịch bản trên tay vị đạo diễn rồi nhìn qua trang bìa. Phim “Tiếng sét ái tình” và hình ảnh minh họa là hai chàng trai đang ôm nhau trong lòng.

– Ủa thưa chú, là phim tình cảm nam – nam ạ? – Khánh Dương ngước mắt hỏi.

– Ờ. Có sao không cháu?

– Dạ không ạ!

– Tốt! Nếu cháu chấp nhận tham gia đoàn làm phim với chú thì cháu sẽ đóng chung với anh ấy – nam diễn viên chính trong đoàn – Vị đạo diễn đặt tay lên vai gã thanh niên bị Khánh Dương đáp trứng.

– Quá tuyệt nha! – Hắn ta cười rạng rỡ làm lộ ra hàm răng đều đặn trắng muốt như pha lê – Anh rất hi vọng được diễn chung với nhóc.

Gật đầu, Khánh Dương nhìn hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN