Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 5


– Anh xin giới thiệu với nhóc, anh tên Ha Đan, 20 tuổi, là diễn viên chính trong bộ phim “Tiếng sét ái tình”.

– Ha Đan? – Khánh Dương ngạc nhiên – Nghệ danh ấy hả?

– Không. Tên khai sinh của anh đó nhóc.

– Ha Đan? Tên gì mà lạ vậy? Nghe như là tên Mông Cổ ấy. Bố mẹ anh thật là biết cách chọn tên cho anh quá nha.

– Thì bố mẹ anh đặt tên anh như vậy cho khỏi đụng hàng đó nhóc. Nhóc biết không, khi nói đến Ha Đan, người ta liên tưởng ngay tới bộ tộc Mông Cổ huyền thoại một thời, một bộ tộc oai hùng với biết bao nhiêu là chiến công lừng lẫy trên thảo nguyên bao la bát ngát.

– Nói thấy ghê! – Khánh Dương bật cười – Chẳng phải Mông Cổ đã từng đem quân xâm lược nước ta đó sao? Anh còn tự hào lắm mà ở đó ca ngợi.

– Ơ hay! Cái thằng nhóc này! – Nụ cười trên môi Ha Đan tắt ngấm sau lời bóc mẽ của Khánh Dương.

– Chẳng lẽ tôi nói không đúng chắc?

– Thôi được rồi. – Vị đạo diễn mỉm cười lên tiếng – Chưa gặp nhau bao lâu mà hai đứa đã nói chuyện thân thiện và vui vẻ như thế này thì đảm bảo sự hợp tác trong quá trình diễn xuất sẽ vô cùng xuất sắc. Chú rất hài lòng.

– Dạ vâng. Cháu cũng hi vọng là thế. Thôi cũng muộn rồi cháu phải về đây ạ. Có gì ngay tối nay cháu sẽ gọi điện trả lời chú.

– Ừ, chú rất muốn hợp tác với cháu.

– Dạ vâng, cháu chào chú! – Khánh Dương đứng dậy cúi chào vị đạo diễn rồi cầm tập kịch bản bước ra khỏi phòng.

Nhìn theo, Ha Đan nói với vị đạo diễn:

– Chú quả là có mắt nhìn người quá nha! Sẽ không còn ai có thể hợp hơn Khánh Dương trong vai diễn này cả.

– Và tôi nghĩ cậu cũng sẽ có động lực và cảm xúc rất lớn khi được diễn chung cùng cậu ta đúng không nào?

– Việc này thì còn đợi chú phải nói sao? – Ha Đan mỉm cười thích thú.

************************************************

– A lô, tôi đạo diễn Chí Bình xin nghe!

– Dạ cháu chào chú! Cháu là Khánh Dương đây ạ!

– Khánh Dương? – Giọng đạo diễn Chí Bình trở lên mừng rỡ hơn bao giờ hết – Sao rồi cháu? Cháu có thể hợp tác với chú trong bộ phim sắp tới không?

– Dạ thưa chú, cháu có thể ạ!

– Thật hả cháu? Trời ơi! Tốt quá rồi! Từ sáng tới giờ chú cứ đợi tin này mãi.

– Dạ vâng ạ! Lúc chiều cháu đã xin phép bố mẹ cháu đi đóng phim cho chú. Cũng may là bố mẹ cháu đồng ý luôn. Bố mẹ cháu bảo rằng mày thích làm gì thì cứ làm miễn sao không ảnh hưởng tới việc học tập là được.

– Ừ. Cháu cho chú gửi lời cảm ơn tới bố mẹ cháu nha!

– Dạ vâng thưa chú!

– Sao rồi? Cháu đã đọc qua kịch bản bộ phim đó chưa?

– Dạ rồi chú ạ! Lúc trưa về là cháu đọc ngay. Cháu thấy nội dung phim khá hay, khá cảm động, chỉ có điều nhiều khúc buồn quá. Cháu đọc mà không cầm nổi nước mắt.

– Thật hả cháu? Nếu cháu có cảm xúc dồi dào như vậy thì diễn xuất chắc chắn sẽ thành công mĩ mãn.

– Dạ cháu cũng hi vọng là vậy. Mà trong phim cháu vào vai Tuấn, anh Ha Đan vào vai Chiến đúng không chú?

– Ừ. Đúng rồi đó cháu.

– Vậy khi nào bắt đầu quay thế chú?

– Chiều mai cháu qua chỗ chú nhé. Chú cháu mình và Ha Đan sẽ bàn bạc một số nội dung và chiều ngày kia sẽ bắt đầu bấm máy.

– Dạ vâng, cháu hiểu rồi. Cháu chào chú ạ!

– Ừ. Chào cháu.

************************************************

Vậy là từ buổi chiều ấy, Khánh Dương chính thức đảm nhiệm vai Tuấn – nam chính trong bộ phim “Tiếng sét ái tình” của đạo diễn Chí Bình. Bạn diễn cùng cậu là Ha Đan – vai Chiến. Nội dung phim kể về chuyện tình yêu đầy sâu nặng nhưng cũng khá chông gai giữa Chiến – vị thiếu gia con nhà giàu với Tuấn – cậu học sinh cấp 3 nhà nghèo nhưng vô cùng đẹp trai học giỏi.

Và đúng như sự tin tưởng của đạo diễn Chí Bình, Khánh Dương và Ha Đan diễn với nhau rất nhập tâm và ăn khớp. Rất nhiều cảnh quay khó với rất nhiều các cung bậc cảm xúc hỗn độn đều được Ha Đan và Khánh Dương hoàn thành xuất xắc ngay trong lần diễn đầu tiên, điều đó làm cho đạo diễn Chí Bình vô cùng ưng ý.

– Tuấn! Tuấn! Đứng lại nghe anh nói đã! – Ha Đan hét lên rồi đuổi theo Khánh Dương. Ôm chầm lấy bụng Khánh Dương từ phía sau, Ha Đan gục cằm lên vai cậu, nói trong hơi thở – Đừng rời xa anh mà Tuấn! Tình cảm mà chúng ta dành cho nhau bao nhiêu tháng nay lẽ nào em nói một tiếng từ bỏ là từ bỏ dễ dàng được như vậy sao? Anh không cam tâm! Anh không cam tâm!

Hít sâu một hơi như để nuốt mọi đau đớn vào tim, Khánh Dương nhẹ nhàng gỡ bàn tay Ha Đan ra khỏi bụng mình rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt Ha Đan, lắc đầu trong nước mắt:

– Đừng như vậy nữa mà Chiến! Giữa chúng ta không có kết quả gì đâu. Gia đình anh, họ hàng bên anh, bạn bè anh và cả cái xã hội rộng lớn này nữa không ai có thể dễ dàng chấp nhận tình cảm của hai thằng con trai chúng mình đâu. Em đã quá khờ dại, đã quá ngu ngốc khi một mình ngồi vẽ ra đủ các chuỗi ngày hạnh phúc của hai đứa mình, và đến bây giờ thì em biết sẽ chẳng có hạnh phúc nào mỉm cười với tình cảm của hai đứa con trai đâu. Mình từ bỏ đi anh! Anh hãy đi tìm Quỳnh Như, hãy kết hôn với cô ấy, hãy làm theo những gì mà mẹ anh mong muốn. Còn em, anh hãy mặc kệ em đi! Em không cần anh quan tâm nữa đâu! Em không cần anh nữa! Hãy coi em như đã chết rồi, được không Chiến?

– Tuấn! – Hai bàn tay Ha Đan bóp chặt lấy hai vai Khánh Dương và lắc mạnh – Tại sao em lại lỡ nói với anh những lời tuyệt tình như vậy? Em phải hiểu là anh rất yêu em. Không có em thì anh cũng không cần bất cứ thứ gì trên thế gian này nữa. Từ khi nào em trở nên yếu đuối và dễ dàng bỏ cuộc như vậy chứ Tuấn? Niềm tin của em đâu rồi? Ý chí của em đâu rồi?

– Niềm tin ư? Ý chí ư? – Khánh Dương gạt tay Ha Đan khỏi vai mình rồi quay mặt đi – Em còn có được niềm tin, có được ý chí rằng bất kì chuyện gì xảy ra chúng ta cũng mãi bên nhau sao, khi mà em phải tận mắt chứng kiến những lời lăng mạ, những lời xỉ nhục của mẹ anh đối với mẹ em? Khi mà em phải chứng kiến cảnh mẹ em quỵ ngã giữa nhà vì không thể nào chịu được những lời lăng mạ ấy? Chiến à, em yêu anh nhưng em không thể vì tình yêu của bản thân mà bắt mẹ em phải chịu ấm ức như vậy được. Chiến! Mình chia tay đi anh!

– Thì ra là vậy! – Sắc mặt Ha Đan từ đau khổ chuyển sang giận dữ – Thì ra tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ mụ dì ghẻ vô liêm xỉ ấy. Bà ta có quyền gì mà xía vào chuyện riêng tư của đời anh chứ? Được! Nếu bà ta đã muốn như vậy thì anh sẽ về tống cổ bà ta ra khỏi nhà để xem bà ta còn dám động chạm đến mẹ em nữa hay không?

Nói rồi Ha Đan hùng hổ bước đi, Khánh Dương hốt hoảng chạy theo kéo tay Ha Đan lại:

– Đừng mà Chiến! Mọi chuyện đã phức tạp lắm rồi, anh đừng làm rối tung lên nữa được không? Bố anh sẽ giết anh mất!

– Đối với anh việc mất em và việc bị giết có khác gì nhau đâu. Hãy về nhà đợi anh, giải quyết ổn thỏa chuyện này thì sẽ không còn ai có thể chia cắt chúng ta được nữa.

Ha Đan cương nghị gỡ tay Khánh Dương ra rồi rảo bước.

– Cắt! – Lời ra lệnh của đạo diễn Chí Bình – Diễn tốt lắm Ha Đan, Khánh Dương! Biểu cảm của hai người rất tốt. Đáng khen!

– Dạ, cảm ơn chú đã quá khen! – Khánh Dương sụt sịt nhìn đạo diễn.

– Trời ơi, diễn viên chính của tôi đáng thương chưa này, khóc từ đầu tới cuối cảnh, giờ quay xong vẫn còn sụt sịt. Trợ lý đâu mau mang khăn tay ra cho Khánh Dương lau mặt đi nào! – Đạo diễn Chí Bình hài hước trêu Khánh Dương.

– Dạ đây, có ngay đây thưa đạo diễn – Chị trợ lí bước tới rồi đưa cho Khánh Dương chiếc khăn tay – Lau nước mắt đi em! Gớm làm gì mà khóc như chuyện thật vậy trời? Nhìn hai đứa diễn mà chị cứ nghi là phim giả tình thật quá!

– Chị này cứ trêu em! – Cuối cùng thì Khánh Dương cũng mỉm cười.

– Vậy chị nhìn chúng em có đẹp đôi không chị? – Ha Đan vui vẻ hòa theo.

– Đẹp! Trời ơi chứng kiến hai đứa ôm nhau mà khóc, mà than, mà uất ức sao chị cứ thấy như mình đang coi Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài phiên bản gay vậy? Qúa hay! Qúa tuyệt hai em ơi! Phải chi ngoài đời hai đứa yêu nhau thật thì… – Bà trợ lí xoa xoa tay ngẩng mặt lên trời xuýt xoa mơ tưởng.

– Hay mình yêu nhau thật nha nhóc! – Ha Đan lại gần âu yếm véo lên má Khánh Dương – Ngoài đời không có như trong phim, chúng ta yêu nhau thì sẽ không có ai ngăn cấm phải không nào? – Hắn quàng tay lên vai Khánh Dương – Và thế là hai đứa ta bên nhau, hạnh phúc trọn đời trọn kiếp.

– Đừng có mơ! – Khánh Dương mỉm cười đẩy Ha Đan ra khỏi người mình – Giỡn thế đủ rồi, còn không mau vào thay quần áo diễn cảnh tiếp theo đi!

– Ấy ấy! – Chị trợ lí thốt lên – Đạo diễn thấy chưa kìa, nụ cười của Khánh Dương mới thật là hạnh phúc làm sao. Tôi là tôi nghi ngờ lắm rồi đó. Đúng là phim giả tình thật mà.

– Dù là tình thật đi chăng nữa thì chị cũng nên tế nhị một chút để hai đứa trẻ có thể tự nhiên bày tỏ tình cảm với nhau chứ. – Đạo diễn vui vẻ cười.

– Chú với chị cứ ăn nói linh tinh! – Khánh Dương đỏ mặt rồi bỏ vào hậu sảnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN