Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 21
Bước vào phòng ngủ của ông Tư, Khánh Dương lễ phép:
– Thưa bác, đã hơn 11 giờ trưa rồi, cháu mời bác ra dùng cơm ạ!
– Ừ, tôi biết rồi. Cậu cứ ra trước đi. – Ông Tư trả lời Khánh Dương bằng câu nói nhạt thếch.
Ngồi xuống bàn ăn, Khánh Dương xới cơm đặt trước mặt ông Tư rồi mỉm cười:
– Hôm nay thím Hoa về quê rồi ạ nên bữa trưa do chính tay cháu nấu. Biết bác thích ăn món sườn xào chua ngọt nên cháu đã nấu món này. Bác thử nếm xem có hợp khẩu vị không?
Vừa nói Khánh Dương vừa thoăn thoắt gắp mấy miếng sườn ngon nhất đặt vào trong bát ông Tư.
– Thằng Cường đâu?
– Dạ thưa bác, trưa nay anh Cường phải trực tiếp xuất cá ngoài đầm nên chắc phải sang chiều anh ấy mới về. Bác, bác dùng cơm đi.
– Ừ. Kệ tôi.
Ông Tư ậm ừ rồi quay sang nhấc con mèo trắng bên cạnh đặt vào lòng vuốt ve:
– Bạch Miêu của ông ngoan lắm! Thấy bữa ăn mà cấm có kêu than đòi ăn gì hết. Nào, đói rồi phải không? Để ông thưởng cho Bạch Miêu một miếng nhé!
Nói rồi ông Tư gắp một miếng sườn đặt vào chiếc bát không rồi để xuống đất. Từ trên lòng ông Tư, con mèo thấy được chủ cho ăn thì nhảy xuống ngay, ngoạm lấy miếng sườn rồi nhai ngấu nghiến. Nhìn ông Tư và con mèo, Khánh Dương mỉm cười. Ông Tư quả đúng là người có lòng nhân hậu thế nên bữa ăn nào con mèo trắng – cục cưng của ông Tư cũng đều được ông Tư ưu ái cho ăn trước.
“Ngoao! Ngoao!” – Bất chợt con mèo trắng kêu lên tiếng kêu dữ tợn. Nhìn xuống, Khánh Dương thấy lông nó xù lên, hai mắt đột nhiên trở nên đỏ rẩu, phía trước miệng một ít bọt mép sùi ra.
– Bạch Miêu! Bạch Miêu của ông làm sao thế? – Ông Tư ngạc nhiên nhìn sự thay đổi khác thường của con mèo rồi cúi xuống định bế nó lên.
– Đừng bác! – Khánh Dương hét lên rồi nhảy sang ngăn ông Tư lại – Bác coi chừng nó lên cơn dại rồi cắn bác đấy.
Ông Tư gật đầu rồi trở lại ghế. Hai bác cháu chăm chăm quan sát con mèo. Giờ thì toàn thân nó run lên, bọt trên mép sùi ra mỗi lúc một nhiều, rồi dần dần nó ngã ra đất và bất động.
– Bạch Miêu! Bạch Miêu! Mày làm sao thế hả? Bạch Miêu! – Ông Tư kêu lên rồi ngồi xuống lay nhẹ con mèo trắng.
Giật mình, ông rút tay lại. Từ trong mũi con mèo, những tia máu tươi đỏ lỏm chảy ra. Hai mắt nó trợn ngược, hai hàm răng nhe ra trông vô cùng gớm giếc.
– Bạch Miêu! Bạch Miêu! – Ông Tư kêu lên đau xót khi bàng hoàng nhận ra cục cưng của ông đã không còn thở.
– Thế này là thế nào? – Khánh Dương há hốc miệng nhìn con mèo kinh ngạc – Sao… sao tự dưng nó lại lăn quay ra chết vậy bác?
Ngay lập tức ông Tư ngước mắt nhìn Khánh Dương. Cái nhìn trừng trừng đầy căm phẫn của ông làm Khánh Dương vừa ngạc nhiên vừa giật mình kinh sợ.
– Là cậu! – Ông rít qua kẽ răng tràn đầy sự căm thù – Là cậu đã bỏ thuốc độc vào thức ăn nhằm đầu độc tôi có phải không? Cậu nói mau!
– Không! Không! – Khánh Dương lắc đầu hoảng hốt – Cháu… cháu… cháu không có làm chuyện đó!
– Cậu chối à? Được! Vậy thì đĩa sườn vẫn còn nguyên trên bàn, cậu có dám ăn để chứng tỏ mình trong sạch không?
– Cháu…
Ông Tư đứng lên rồi cầm lấy đĩa sườn tiến về phía Khánh Dương:
– Ăn đi! Cậu thử ăn cho tôi xem! – Ông quát lên.
– Không! Không! – Khánh Dương sợ hãi lắc đầu – Cháu… cháu… quả thật là cháu không biết chuyện gì hết.
– Cậu không dám ăn chứ gì? – Ông đặt đĩa sườn trở lại bàn rồi nhìn Khánh Dương bằng ánh nhìn như chứa đựng cả hàng ngàn sự căm thù và uất hận – Tôi thật không ngờ chỉ vì thường ngày tôi không ưa cậu mà cậu dám cả gan nung nấu ý định giết chết tôi. Tôi thật không ngờ vẻ ngoài bộ mặt để phép, thảo hiền của cậu thì bên trong cậu lại là một tên sát nhân như thế!
– Không! Không! – Khánh Dương xua tay – Bác hiểu nhầm cháu rồi! Thật sự là cháu không biết chuyện gì hết.
Không thèm nói với Khánh Dương câu nào nữa, ông Tư móc trong túi áo chiếc điện thoại cục gạch rồi hét lên với Trọng Cường:
– Anh mau về nhà cho tôi ngay! Thằng trai bao của anh nó định giết tôi đây này!
Từ đầm cá, không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng nghe lời hét của ông Tư qua điện thoại, Trọng Cường biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm. Anh vội vã chạy về nhà.
Chạy vào phòng ăn, đập vào mắt Trọng Cường là hình ảnh con mèo trắng chết còng queo giữa nền nhà, máu từ mũi nó giờ đã chuyển sang màu đen kịt. Trên bàn ăn, thức ăn vẫn còn nguyên. Ông Tư ngồi trên ghế lừ lừ nhìn Khánh Dương như muốn ăn tươi nuốt sống. Còn Khánh Dương thì run rẩy ngồi dưới nền nhà.
– Có chuyện gì vậy em? – Ngay lập tức Trọng Cường ôm lấy Khánh Dương đỡ cậu ngồi lên ghế.
– Em không biết! – Khánh Dương nói trong cơn sợ hãi – Hôm nay thím Hoa về quê, em nấu sườn xào chua ngọt cho bác trai dùng, ai ngờ bác trai cho con mèo ăn thì nó…
Ngay lập tức Trọng Cường nhào đến nhìn đĩa sườn trên bàn ăn. Màu sắc đĩa sườn rất hấp dẫn, nhìn kĩ cũng không thể phát hiện được điều gì trong đó cả.
– Nó ghét tôi thường ngày gây khó dễ cho nó nên hôm nay nhân lúc thím Hoa và anh không có ở nhà nên bỏ thuốc độc vào thức ăn hòng giết chết tôi đấy mà. – Giọng ông Tư cất lên.
– Không! Không! – Khánh Dương lắc đầu – Em không biết gì hết. Quả thật là em không hề biết chuyện gì xảy ra hết. Anh Cường, anh hãy tin em! Làm sao mà em lại có đi ý định giết bác trai được? Anh Cường, anh phải tin em!
– Bình tĩnh đi Khánh Dương! – Trọng Cường nhẹ nhàng – Chuyện đâu còn có đó mà. Để anh kiểm chứng lại lần nữa xem.
Nói rồi Trọng Cường bước ra ngoài dẫn một con chó đen vào. Anh gắp một miếng sườn cho nó ăn. Anh, ông Tư, Khánh Dương hồi hộp chờ đợi. Quả nhiên y như những gì xảy ra với con mèo, con chó kêu lên thảm thiết rồi sùi bọt mép ngã lăn ra nhà chết thẳng cẳng.
– Thấy chưa? – Ông Tư nói lớn – Giờ anh còn bênh vực nó nữa không? Cũng may là bố anh phúc lớn mạng lớn nên mới không bị nó đầu độc chết. Anh sáng mắt ra chưa?
– Không đâu Trọng Cường à – Khánh Dương lắc đầu phân bua – Quả thật là em cũng như bác và anh không hiểu chuyện gì xảy ra hết. Anh phải tin em, anh Cường!
– Bây giờ cậu ngồi đó mà kêu oan thì có ích gì? Đợi mà kêu oan với cảnh sát đi! – Ông Tư lớn tiếng.
Cúi xuống vỗ về Khánh Dương, Trọng Cường an ủi:
– Bình tĩnh đi em! Anh tin em mà! Rồi cảnh sát sẽ làm sáng tỏ chuyện này và trả lại em sự trong sạch thôi.
Nói rồi Trọng Cường móc điện thoại gọi cảnh sát 113.
************************************************
Chưa đầy mười phút sau cảnh sát đã có mặt khắp căn biệt thự của Trọng Cường. Mọi ngóc ngách, mọi căn phòng từ phòng bếp, phòng ăn, phòng tắm, tới phòng ngủ đều được kiểm tra và lấy lại những dấu hiệu bất thường. Khoảng một tiếng thì đám cảnh sát trở về đồn. Khánh Dương cũng bị còng tay áp giải lên xe vì trong tình trạng còn chưa điều tra được gì thì cậu là nghi can lớn nhất.
Quá trình điều tra phá án diễn ra đúng một ngày. Tới hơn 11 giờ trưa hôm sau thì Trọng Cường và ông Tư nhận được điện thoại của cảnh sát báo lên đồn làm việc.
Bước vào phòng thẩm tra, Trọng Cường và ông Tư vô cùng ngạc nhiên khi thấy Khánh Dương cùng với một người thanh niên lạ đang ngồi nói chuyện với cảnh sát. Điều đáng nói là chính người thanh niên lạ kia bị còng tay chứ không phải Khánh Dương.
– Mời bác và anh ngồi! – Vị cảnh sát mời ông Tư và Trọng Cường khi hai người bước vào phòng.
Đợi hai người ngồi yên vị người cảnh sát nói luôn:
– Chúng tôi đã phân tích những dấu vết để lại ở phòng bếp và điều tra làm rõ, kết quả cậu Trần Khánh Dương hoàn toàn không liên quan gì đến vụ bỏ độc vào thức ăn. Thủ phạm chính là cậu ta – người cảnh sát chỉ vào người thanh niên bị còng tay – tên cậu ta là Trịnh Văn Hùng.
– Là cậu ta? – Trọng Cường và ông Tư sửng sốt.
– Đúng vậy. – Người cảnh sát gật đầu -Chúng tôi đã thẩm vấn và chính cậu ta đã ký tên nhận tội.
Trọng Cường nhìn tên Hùng, hỏi:
– Cậu trả lời tôi đi! Tại sao cậu lại bỏ độc vào thức ăn nhằm hãm hại bố tôi?
– Không! – Tên Hùng ngẩng cao đầu trả lời – Tôi không có ý định hại bác ấy. Người tôi muốn giết là cậu ta – Trần Khánh Dương. Đáng tiếc là số cậu ta chưa tận.
– Giết tôi? – Khánh Dương sửng sốt – Tại sao cậu lại định giết tôi? Giữa tôi và cậu có oán thù gì sao?
– Không sai. – Tên Hùng nhếch mép cười ngang tàn.
– Nhưng tôi hoàn toàn không quen biết gì cậu hết.
– Cậu không biết tôi nhưng còn Hoàng Duy Khải, cậu nhớ chứ?
– Hoàng Duy Khải?
– Phải. Chính là anh ấy.
Trọng Cường quay sang hỏi Khánh Dương:
– Khánh Dương, Hoàng Duy Khải là ai?
– Em nhớ ra rồi. Hoàng Duy Khải là một khách quen của bar Thiên Đường, có thể nói là khách rất quen của em. Một tháng có khi em phải tiếp anh ta tới gần hai mươi buổi.
– Chính xác. – Tên Hùng mỉm cười – Xem ra trí nhớ của cậu cũng còn khá tốt đấy.
– Nhưng chuyện Hoàng Duy Khải và tôi thì có liên quan gì tới cậu mà cậu thù tôi tới nỗi phải giết tôi như thế?
– Sao lại không liên quan tới tôi? Tôi nói cho cậu biết, Hoàng Duy Khải là người yêu của tôi. Anh ấy và tôi đã yêu nhau suốt bốn năm trời đó. Thế mà từ khi cậu xuất hiện trong bar Thiên Đường thì anh ấy đêm ngày tìm đến cậu. Anh ấy không còn coi tôi ra cái gì nữa. Mặc cho tôi khuyên ngăn, mặc cho tôi năn nỉ, mặc cho tôi ra sức níu kéo, anh ấy vẫn không hề hối tiếc mà bỏ ra biết bao nhiêu tiền của ném vào bar Thiên Đường chỉ với một mục đích được gần gũi bên cậu. Vì cậu, anh ấy cắm điện thoại, cắm xe, rồi cắm luôn cả giấy tờ đất để lấy tiền. Cậu như một liều ma túy cực mạnh mà chỉ cần một đêm không được ở bên cậu thôi là anh ấy sống không được chết không xong. Khi mọi thứ đều đã bị cắm sạch sành sanh không còn gì nữa, để có tiền được ở bên cậu, anh ấy đã phải đi ăn trộm. Anh ấy đi ăn trộm để có tiền ném vào bar Thiên Đường, để có tiền được gần gũi cậu đó cậu có biết không? Đau đớn thay, trong một đêm hành nghề, anh ấy bị chủ nhà phát hiện và hô hoán. Hoảng sợ, anh ấy bỏ chạy rồi lao đầu vào taxi. Chiếc taxi phanh không kịp nên đầu anh ấy bị cán nát tan tành. Cậu nói đi! Chẳng phải chính cậu là người giết chết anh ấy thì còn là ai nữa? Cậu là tên hung thủ giết người! Cậu đã giết chết người yêu của tôi chính vì vậy tôi phải giết cậu để báo thù cho anh ấy. Tôi phải giết cậu! Tôi phải giết cậu!
Tên Hùng thét lên đau khổ. Nước mắt hắn ròng rã chảy trên khuôn mặt nhăn nhó đau đớn đến tột cùng. Lắc nhẹ đầu, nước mắt Khánh Dương cũng trào ra:
– Không! Không! Mọi chuyện không thể nào như thế được! Duy Khải chết rồi ư? Anh ấy vì tôi mà chết? Không! Không! Không thể nào như thế!
– Cậu ác lắm Khánh Dương à! – Tên Hùng nức nở – Tại sao cậu lại xuất hiện chứ? Nếu không có cậu thì anh Khải của tôi đâu có rời bỏ tôi. Nếu không có cậu thì anh Khải mà tôi yêu hơn cả bản thân mình đâu có đến nỗi phải chết không toàn thây như thế! Tôi hận cậu! Tôi căm thù cậu! Cậu hãy trả lại người yêu cho tôi! Cậu hãy trả lại người yêu cho tôi đi mà!
– Tôi… Trời ơi! – Khánh Dương òa khóc – Là do tôi sao? Là do tôi gây nên bi kịch oan nghiệt như thế này sao? Cậu nói đúng. Tôi là kẻ giết người! Tôi là kẻ giết người!
– Bình tĩnh lại đi mà Khánh Dương! – Trọng Cường bước lại ngồi xuống rồi ôm Khánh Dương vào lòng – Em không có lỗi gì trong chuyện này hết. Có trách thì trách bar Thiên Đường, trách cậu Khải kia quá si tình với em thôi.
– Không! Anh không cần an ủi em đâu. Cậu Hùng nói đúng mà anh. Mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ em hết. Vì em mà người yêu cậu ta mới chết. Tất cả đều do em mà ra mà anh!
Chứng kiến toàn bộ câu chuyện, ông Tư và anh cảnh sát cũng không nén được lòng thương cảm. Nước mắt ông Tư rơm rớm trào ra từ bao giờ, còn anh cảnh sát thì buồn bã quay mặt đi không dám nhìn vào hai người con trai đang khóc.
Đứng dậy bước lại gần anh cảnh sát, ông Tư lên tiếng:
– Đồng chí cảnh sát, với tư cách là người bị hại trong chuyện này, tôi có thể xin đồng chí xá tội cho cháu Hùng được không? Gia đình tôi không truy cứu nữa. Dù sao thì mọi chuyện cũng chưa xảy ra…
– Dạ không được đâu thưa bác! – Anh cảnh sát cắt ngang lời ông Tư – Dù sao đây cũng là một vụ mưu sát, tuy chưa xảy ra chuyện gì nhưng cũng không thể nhắm mắt cho qua được. Phạm nhân cần phải mở tòa xét xử và chịu hình phạt mà toà đưa ra. Nhưng xin bác yên tâm! Vì mưu sát chưa thành và ẩn tình bên trong hành vi này cũng có nhiều điều khiến người ta thông cảm nên chắc phạm nhân cũng sẽ bị xử phạt nhẹ thôi. Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, tôi mời cả gia đình ra về.
Gật đầu, Trọng Cường đỡ Khánh Dương đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng thẩm tra. Mặc cho Trọng Cường an ủi như thế nào đi chăng nữa, nước mắt Khánh Dương vẫn không ngừng tuôn chảy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!