Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 20


– Cậu Khánh Dương ơi! Nước trong bình đã nóng rồi đấy cậu xuống tắm luôn đi ạ! -Tiếng thím Hoa từ phía nhà tắm vọng lên.

– Dạ vâng, cảm ơn thím! Tôi sắp quần áo rồi xuống liền!

Lại gần tủ quần áo, Khánh Dương mở ra.

– Hả? Trời đất ơi! – Khánh Dương sững người nhìn đống quần áo của mình trong tủ.

– Có chuyện gì thế em? – Phía giường, Trọng Cường ngạc nhiên.

– Quần… quần áo của em…

Vội vã đặt chiếc laptop trên đùi xuống giường, Trọng Cường chạy lại xem. Trời đất ơi! Anh thật không thể tin nổi những gì mà mình nhìn thấy. Tất cả quần áo của Khánh Dương… tất cả đều bị cắt nát tan tành.

– Thế… thế này là thế nào? – Trọng Cường nhìn đống quần áo trong tủ như chết chôn chân tại chỗ.

– Em… em làm sao mà biết được? Tại sao… tại sao lại như vậy chứ?

Đưa mắt suy nghĩ rồi Trọng Cường thở dài:

– Thôi anh hiểu rồi. Em lấy tạm quần áo của anh mà mặc đi. Chuyện này để anh giải quyết.

Tức thì Trọng Cường lấy mấy bộ quần áo tan nát của Khánh Dương bước xuống dưới lầu. Tò mò, Khánh Dương cũng bước xuống theo.

– Bố! Bố hãy nói cho con biết chuyện này là như thế nào? – Trọng Cường tức giận đáp bộ quần áo của Khánh Dương xuống giường ông Tư.

– Ờ, thì là tôi nhân lúc anh và cậu đi ra ngoài nên dùng kéo cắt hết ra đấy.

– Bố, tại sao bố lại làm như vậy hả?

– Thì tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu Khánh Dương trước giờ làm trai bao nên có mấy khi cần mặc quần áo đâu? Để trong tủ làm gì cho chật chội? Tôi chỉ là có lòng tốt giúp anh và cậu hủy chúng đi thôi mà.

– Bố… bố thật là quá thể – Trọng Cường nhìn ông Tư ngập tràn phẫn nộ.

– Sao? Anh cau mặt với tôi đấy à? Vì nó, vì một thằng trai bao gớm giếc mà anh tức giận với tôi như vậy sao anh Cường? Anh là thằng con có hiếu quá nhỉ?

– Nhưng mà bố không thấy bố làm như thế là quá đáng lắm sao?

– Ái chà! Anh giờ giỏi rồi. Anh còn dám to tiếng với tôi cơ đấy. Anh muốn tôi chết lắm đúng không? Anh muốn tôi chết lắm để được thoải mái sống chung với nó chứ gì? Anh… anh đúng là thằng con bất hiếu!

– Nhưng mà bố…

– Thôi mà anh! Mình ra ngoài thôi! – Hiểu ra mọi chuyện sẽ tồi tệ như thế nào nếu Trọng Cường nói tiếp, Khánh Dương nhanh nhẹn cầm tay Trọng Cường và lôi ra ngoài.

Cánh cửa phòng ông Tư đóng lại, Trọng Cường nhìn Khánh Dương chép miệng chán nản:

– Anh thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Khánh Dương, anh xin lỗi nhé!

– Không sao đâu mà anh! – Khánh Dương cố mỉm cười an ủi Trọng Cường – Chỉ là mấy bộ quần áo thôi, mai anh ra hiệu mua cho em mấy bộ khác là được. Từ mai em sẽ khóa tủ cẩn thận không để xảy ra chuyện đó nữa.

**************************************************

Những áng mây đen lướt nhẹ thi thoảng kéo ngang qua vô tình che khuất đi vầng bạc giữa đêm rằm, nhưng rất nhanh nó lại bị gió thổi đi trả lại cho nhân gian một màu sáng trong như dát bạc.

Đứng bên ban công, Khánh Dương đưa cây sáo lên miệng thổi. Trong vi vu gió đêm với rả rích tiếng côn trùng, giai điệu của bài hát “Phương xa” buồn da diết lại vang lên làm cho cảnh đêm vốn đã cô đơn lại càng não nề, hiu quạnh.

“Sao bình minh không hiểu nỗi đau thương khiến hai người cô độc? Ai có thể quên quãng thời gian bên nhau, ly biệt dễ mà gặp nhau thì khó. Gió không thổi hết tang thương, mưa đọng trên khóe mắt. Thế gian này còn có ai ấm áp?

Em ở phương xa, đợi anh tim mỏi mệt. Sông biển mênh mang, xúc cảnh tình buồn. Em ở phương xa, tâm tư khắc khoải, lệ ướt áo tang. Em ở phương xa, hoa rơi tâm thảm, sống có gì vui, chết chẳng an lòng. Em ở phương xa, buồn đau tựa cửa, đợi người bầm gan.

Anh ở phương xa.

Em ở phương xa, nhớ chuyện ngày xưa, lòng đau quặn thắt, lệ chảy hai hàng. Em ở phương xa, tình xưa trĩu nặng, da diết u buồn.

Em ở phương xa, luyến tiếc người thương. Trời đất nhân gian, bướm đôi chao lượn. Em ở phương xa, hồn mộng làm bạn, ngàn đời bên nhau.

Anh ở phương xa.”

Bước lại gần, Trọng Cường khẽ khoác tấm áo dạ lên vai Khánh Dương. Giật mình, Khánh Dương quay mặt lại.

– Sao khuya rồi không ngủ còn đứng ở đây thổi sáo vậy hoàng tử của anh?

– Ủa, anh về rồi à? Sao anh nói đêm nay phải trực ở đầm cá mà?

– Thì anh nhớ hoàng tử của anh nên anh cử người khác trông thay để về với em này.

– Anh nhìn xem, trăng đêm nay đẹp quá đúng không anh? – Khánh Dương ngước mắt nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh.

– Ừ, đẹp. – Trọng Cường dang tay ôm ngang bụng Khánh Dương, cằm tì lên vai cậu cùng nhìn lên mặt trăng và đồng tình – Trăng đẹp nhưng thật buồn. Buồn giống như tâm tư trong lòng hoàng tử của anh vậy.

– Sao anh biết em buồn?

– Vì chỉ khi có chuyện buồn thì em mới thổi bài sáo “Phương xa” buồn da diết ấy.

– Vâng. Đúng là vậy.

– Em lại nhớ gia đình, nhớ Ha Đan đúng không?

– Dạ. Đã hơn bốn năm rồi đó anh. Không biết bây giờ ở nhà bố mẹ em, hai em Khánh Hoài, Khánh Ly sao rồi nữa? Còn Ha Đan, chắc anh ấy cũng sắp tốt nghiệp bên New York rồi.

– Vậy em về thăm nhà một lần đi. Sáng mai anh sẽ đưa em về, được chứ?

– Để làm gì hả anh? – Khánh Dương mỉm cười mà tim gan quặn thắt – Về để rồi bố mẹ em biết chuyện em bị Hải Đăng lừa gạt như thế nào, bị áp bức, sống ô nhục ra làm sao. Về để rồi bố mẹ em vì em mà đau khổ liệu có đáng không anh?

– Nhưng quả thật là anh không cam tâm nhìn em đau buồn như thế.

– Không sao đâu anh. Có lẽ gần đây trái tim em cũng đang chai lì rồi. Mấy cái thứ cảm xúc nhớ nhung buồn đau như thế này em thấy cũng thưa dần trong cuộc sống của em. Em ổn mà anh.

– Khánh Dương, anh xin lỗi! Anh đón em về đây đã được tròn một tháng rồi mà anh vẫn chưa cho em được một ngày trọn vẹn hạnh phúc. Anh buồn lắm đó Khánh Dương!

Mỉm cười, Khánh Dương nhìn vào mắt Trọng Cường:

– Không có gì đâu anh. Được sống bên anh là em thấy hạnh phúc rồi, em đâu mong ước điều gì hơn thế nữa.

– Nhưng mà bố anh cứ khó tính rồi luôn luôn gây khó dễ cho em. Anh cũng biết là bình thường ông cụ cũng vô cùng khó chấp nhận tình cảm của hai chúng ta, nhưng anh vẫn nghĩ chỉ cần có thời gian là ông cụ sẽ hiểu. Vậy mà đã một tháng rồi ông cụ vẫn vậy, luôn luôn tỏ thái độ khó chịu và ghen ghét em. Có lẽ một tháng trước anh không nên đưa em về đây mà tìm một ngôi nhà chỉ có riêng hai đứa thì hạnh phúc đã đến với chúng ta một cách trọn vẹn.

– Anh đừng nói thế mà. Anh là người con có hiếu nên đâu có thể để bố mình sống đơn độc trong căn biệt thự rộng thênh thang như thế này được. Có trách thì cũng nên trách em không biết cách ăn ở để chiếm được tình cảm của bác.

– Haizz! Anh thật không thể nào hiểu nổi tại sao một cậu bé tốt như em mà bố anh vẫn không ưa là như thế nào chứ?

– Bởi vì em từng là trai bao. Tất cả chỉ đơn giản là vậy thôi. Thế gian này đâu chỉ có bác trai mà còn rất nhiều, rất nhiều người khinh ghét hạng người như em. Đến em còn cảm thấy khinh ghét chính bản thân mình nữa là.

– Khánh Dương, em đừng nói như vậy. Anh không cho phép em có suy nghĩ như thế.

– Có lẽ anh không biết đâu. Lúc trước, khi còn ở bar Thiên Đường ấy, mặc dù đã được Sơn quai nón ra sức bảo vệ nhưng em vẫn không thoát khỏi những vị khách dán mác là gay tìm đến. Những vị khách ấy là cha, là chú, là anh em, là bạn bè của những người đồng tính. Họ tìm đến em, họ sỉ vả em, họ lăng nhục em. Họ nhìn em bằng ánh mắt dành cho thành phần mạt hạng dưới đáy tận cùng của xã hội. Và họ đánh đập em không thương tiếc. Rất nhiều lần em bị họ đánh tới nỗi sưng mày sưng mặt không thể tiếp khách trong vòng một tháng. Những chuyện đó chắc anh không biết đâu.

– Đúng là anh không biết. Khánh Dương, Khánh Dương của anh chịu khổ quá rồi. – Vòng ôm của Trọng Cường siết mạnh. Hít một hơi dài, anh nhìn lên không trung như để cố nuốt niềm thương cảm vào trong tim.

– Thôi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi. Giờ cũng khuya rồi đó mình vào phòng thôi anh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN