Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 19
Khánh Dương mở mắt khi tiếng chim véo von của ngày mới rót nhẹ vào tai. Nhìn sang bên cạnh, Trọng Cường đã trở dậy từ bao giờ, chỉ có một mảnh giấy nhắn lại đặt kèm dưới gối:
“Chúc hoàng tử của anh một ngày mới an lành! Anh phải ra đầm cá sớm vì có một số vấn đề cần giải quyết. Mãi yêu hoàng tử của anh!”
Mỉm cười, Khánh Dương gấp tờ giấy rồi bỏ vào trong túi áo. Chỉ một lời nhắn nhủ đầy ngắn gọn như vậy thôi nhưng lại mang đến cho cậu một niềm vui, một niềm hạnh phúc vô cùng lớn.
Vệ sinh cá nhân xong, Khánh Dương bước xuống dưới lầu. Bên bộ ghế sa lông sang trọng hôm qua, ông Tư – bố của Trọng Cường đang nằm xem thời sự.
Bước lại gần ông Tư, Khánh Dương cúi chào lễ phép:
– Dạ cháu chào bác! Bác đang xem tivi ạ?
– Ừ – Ông Tư gằn gè trong cổ họng – Bộ cậu không có mắt hay sao mà còn phải hỏi?
– Thưa bác, bác có cần dùng gì vào buổi sáng không ạ? Để cháu…
– Khỏi! – Chưa để Khánh Dương nói hết câu ông Tư đã nghiêm nghị cắt lời – Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hơn 8 giờ rồi đó. Giờ này mà tôi còn chưa dùng bữa sáng chắc tôi chết quá.
– Thưa bác, cháu xin lỗi! Tại ngày đầu thay đổi thói quen sinh hoạt nên cháu chưa quen giờ giấc. Ngày mai cháu sẽ dậy sớm hơn ạ!
– Thôi. Tôi chả dám. Phiền cậu lo cho tôi để thằng Cường nó hận tôi ấy hả? Nó cưng cậu quá mà. Huống hồ nhà này còn có thím Hoa – người người giúp việc, vì vậy tôi nghĩ một thằng trai bao quen sống an nhàn như cậu chắc không phải động tới việc gì đâu.
– Dạ thưa bác, xin bác đừng nói vậy ạ. Cháu về đây sống với anh Cường thì cháu cũng như con của bác. Mọi chuyện thường ngày cháu rất mong bác chỉ bảo.
– Thôi được rồi. Cậu đã nói vậy thì tôi cũng không nên quá khách sáo với cậu làm gì kẻo thằng con trai tôi nó lại bảo tôi khó tính, khó gần. Vậy bây giờ cậu hãy vào bếp làm cho tôi một tô phở được chứ? Sao? Một trai bao như cậu có biết nấu ăn không?
– Dạ thưa bác được ạ – Khánh Dương mỉm cười vui vẻ. – Vậy bác đợi cháu một chút nhé!
Nói rồi Khánh Dương hồ hởi bước vào trong gian bếp. Xưa nay trình độ nấu ăn của cậu không phải tệ, cậu hi vọng từ chuyện này có thể dần dần lấy được tình cảm của ông Tư.
Trong bếp, thím Hoa – người phụ nữ ngoài 40 đang lau dọn bát đĩa và xếp lên giá. Thấy Khánh Dương bước vào thím mỉm cười:
– Ủa cậu Khánh Dương, cậu dậy rồi à?
– Dạ vâng, cháu chào cô! – Khánh Dương lễ phép.
– Ấy chết! Cậu đừng xưng hô như vậy kẻo cậu Cường nghe được là xé xác tôi ra đấy. Tôi là Hoa, là người giúp việc cho cậu Cường và ông Tư. Bây giờ cậu về đây thì cậu cũng chính là cậu chủ của tôi ạ. Cậu Cường hôm qua đã dặn tôi phải phục vụ cậu chu đáo. Cậu cũng chỉ bằng tuổi con trai tôi thôi vì vậy tôi biết cậu rất khó xưng hô với tôi. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là người giúp việc vậy nên cậu có thể gọi tôi là thím Hoa và xưng tôi cũng được.
– Dạ vâng, vậy cũng được ạ – Khánh Dương mỉm cười.
– Nào, bây giờ cậu muốn dùng gì tôi làm cho?
– Dạ không ạ. Là bác Tư muốn ăn phở nên bảo tôi xuống bếp làm cho bác một tô.
– Ơ, mới lúc sáng ông chủ dùng bữa rồi mà?
– Dạ chắc bác vẫn đói đó thím. Người già nên chắc bụng dạ cũng thất thường nhưng bác ăn được nhiều bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu thím ạ.
– Cậu nói cũng đúng. Vậy cậu ra bàn ngồi uống trà đợi tôi một tí. Tôi làm một loáng là xong liền à.
– Dạ không được đâu thím. Đây là việc chính bác Tư bảo tôi làm vì vậy tôi phải tự tay làm ạ. Mì và thịt để ở đâu hả thím? – Khánh Dương hỏi rồi xăm xăm tiến lại gần chiếc bếp ga.
– Dạ mì treo ở đây còn thịt tươi trong tủ lạnh đó cậu. Nhưng theo tôi thì cậu cứ để tôi làm cho. Tôi biết khẩu vị của ông chủ như thế nào.
– Cảm ơn thím! Nhưng thím cứ để tôi tự làm ạ. Phải tự làm thì tôi mới biết được khẩu vị của bác Tư như thế nào rồi sau này để phục vụ hơn.
– Dạ vâng! – Thím Hoa gật đầu.
Hai bàn tay Khánh Dương thoăn thoắt trên bàn với dao, đũa và chiếc bếp ga nhỏ. Chỉ chưa đầy 10 phút một tô phở nóng hổi thơm phức đã hiện ra trước mắt thím Hoa.
– Oa! – Nhìn tô phở thím Hoa trầm trồ khen ngợi – Thơm và trông hấp dẫn quá cậu chủ ơi! Tôi thật không ngờ cậu chủ lại giỏi giang đến vậy.
– Vâng, cảm ơn thím khen ngợi. Tôi hi vọng ông chủ sẽ thích tô phở này. – Khánh Dương mỉm cười rồi vui vẻ bưng tô phở vào phòng khách.
– Dạ cháu mời bác dùng phở! – Đặt tô phở trước bàn, Khánh Dương nhìn ông Tư mình cười vui vẻ.
Không nói gì, ông Tư cầm đôi đũa lên rồi hớt hớt mấy sợi mì trên mặt tô. Bỗng mặt ông cau lại, rồi “Choeng!” – Tô mì rơi xuống đất vỡ tan tành sau cú gạt mạnh.
– Tại sao cậu lại cho hành tươi vào trong phở? – Ông Tư quát lên – Cậu không biết là tôi kị mùi hành tươi lắm à? Cậu muốn tôi hắc chết phải không?
Khánh Dương tái mặt, ấp úng:
– Dạ thưa bác… cháu… cháu… cháu không biết ạ!
– Không biết thì phải hỏi chứ? Cứ tự làm theo ý mình cậu muốn tôi chết lăn ra đây phải không?
– Thưa bác cháu xin lỗi! Cháu sẽ rút kinh nghiệm lần sau ạ – Khánh Dương nhìn ông Tư với vẻ ăn năn rồi cúi xuống thu dọn mì với mảnh bát vỡ dưới sàn.
Từ phòng bếp nghe tiếng bát vỡ thím Hoa giật mình vội chạy lên xem. Thấy Khánh Dương đang thu dọn mảnh vỡ, thím nhanh nhẹn cúi xuống phụ:
– Cậu chủ cứ để tôi dọn cho.
Nhìn ông Tư, Khánh Dương buồn buồn:
– Thưa bác, để cháu vào bếp làm tô khác cho bác dùng nhé!
– Thôi khỏi. Cậu làm tôi ngán đến tận cổ rồi, ăn uống gì nữa chứ?
Nói rồi ông đứng dậy bỏ vào trong phòng riêng. Nhìn tô mì tóe loe trên sàn, Khánh Dương thở dài rồi hỏi thím Hoa:
– Sao thím không nhắc tôi là bác Tư kị hành tươi?
– Kị hành tươi? – Thím Hoa ngẩng mặt nhìn Khánh Dương ngạc nhiên – Ông chủ kị hành tươi bao giờ? Bữa sáng nào mà tôi chẳng cho hành tươi vào tô phở cho ông chủ chứ?
– Ủa, vậy là… – Từ ngạc nhiên mặt Khánh Dương trở nên buồn bã – Thôi tôi hiểu rồi. Không có gì đâu.
Dường như cũng phần nào hiểu ra ẩn tình trong chuyện này, thím Hoa nhìn Khánh Dương an ủi:
– Cậu chủ đừng buồn. Rồi sẽ có ngày ông chủ vui vẻ đón nhận tình cảm của cậu thôi.
– Vâng, cảm ơn thím ạ!
**********************************************
– Khánh Dương, ăn đi em! – Gắp miếng đùi gà ngon nhất đặt vào trong bát Khánh Dương, Trọng Cường nhìn cậu bằng ánh mắt đầy âu yếm.
– Dạ em cảm ơn anh! – Khánh Dương mỉm cười hạnh phúc.
Ngồi đối diện, mặt ông Tư nheo lại tỏ rõ sự không vừa ý của mình trước tình cảm của Trọng Cường và Khánh Dương. Lấy đũa nhoi nhoi đĩa thịt gà trước mặt, ông thở dài chán nản:
– Haizz! Có miếng thịt gà ngon nhất còn chưa kịp gắp mà anh ấy đã gắp cho tình nhân của anh ấy mất rồi còn đâu? Giờ còn toàn xương xẩu thế này thân già này biết gặm làm sao cơ chứ?
Nụ cười trên môi Khánh Dương vụt tắt. Cậu nhìn ông Tư vừa ngượng ngùng vừa áy náy. Rồi biết mình phải làm gì, cậu gắp miếng đùi gà từ bát cậu đặt vào bát ông Tư.
– Cháu xin lỗi! Vậy bác dùng miếng này đi ạ!
“Bịch!” – Miếng đùi gà bị ông Tư hất xuống mâm.
– Thôi tôi chả dám! Anh Cường anh ấy quan tâm tới cậu như vậy thì cậu ăn đi cho anh ấy vui lòng.
Nhìn bố, Trọng Cường chép miệng khó chịu:
– Kìa bố! Sao bố cứ gây sự khó chịu với Khánh Dương hoài vậy? Bình thường bố có bao giờ ăn thịt gà đâu, tự dưng hôm nay lại…
– Ờ. Bình thường thì tôi không ăn. Nhưng hôm nay tôi thèm, tôi muốn ăn, được chưa?
– Vậy thì bố ăn đi!
– Thôi tôi chả dám! Để tôi nhịn đói luôn cho rồi. Ngồi đây chút nữa anh và cậu lại bảo tôi gây khó chịu làm ảnh hưởng tới bữa ăn của hai người.
Nói dứt lời ông Tư đứng dậy khỏi bàn ăn bỏ vào trong. Khánh Dương vội vã đứng lên gọi với:
– Kìa bác! Bác ơi!
– Ngồi xuống mặc kệ ông cụ đi em. – Trọng Cường cầm tay Khánh Dương kéo cậu ngồi xuống ghế – Tính bố anh là thế đấy. Không ưng ai là mặt nặng mày nhẹ. Tốt nhất là mặc kệ ông cụ đi.
– Nhưng mà… – Khánh Dương áy náy.
– Anh đã bảo là không có gì đâu. Ăn nhiều một chút đi em! – Trọng Cường mỉm cười rồi lại gắp phần thức ăn ngon nhất đặt vào bát Khánh Dương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!