Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 22


Trở về căn biệt thự, Khánh Dương buồn bã không nói không rằng lấy một lời. Cậu lại gần tủ quần áo mở khóa rồi nhét vài ba bộ vào trong ba lô. Thấy vậy, Trọng Cường ngạc nhiên hỏi:

– Khánh Dương, em làm gì vậy? Em sửa soạn quần áo làm gì thế?

Nhìn Trọng Cường, Khánh Dương mỉm cười :

– Trọng Cường, anh rất yêu em đúng không? Nếu yêu em thì chắc anh sẽ chấp nhận quyết định của em thôi. Em không thể ở lại đây được nữa.

– Cái gì? Em điên rồi sao? Em định bỏ đi? Tại sao? – Trọng Cường hét lên.

– Em cảm ơn anh và cũng xin lỗi anh rất nhiều. Nhưng thật lòng em rất muốn đi khỏi đây. Trọng Cường, xin anh hãy cho em toại nguyện.

– Em điên rồi! – Trọng Cường hét lên rồi giằng lấy chiếc ba lô trên tay Khánh Dương, nhưng vô ích, chiếc ba lô đã bị hai bàn tay Khánh Dương nắm chặt.

– Anh! Hãy để em đi! Hãy buông tay ra đi anh!

– Nhưng anh không hiểu tại sao tự dưng em lại muốn ra đi? Khánh Dương, anh cần một lý do chính đáng.

– Dạ vâng. Vậy thì anh hãy cùng em xuống phòng bác Tư, em sẽ thưa chuyện với bác và anh. Em tin sau khi nghe em nói, anh sẽ để cho em toại nguyện.

Gật đầu, Trọng Cường buông tay ra khỏi chiếc ba lô. Cả hai cùng bước xuống dưới lầu.

Bước vào phòng ông Tư, Khánh Dương quỳ xuống trước mặt ông và nói:

– Thưa bác, cháu vô cùng xin lỗi bác và mong bác tha thứ cho cháu về chuyện xảy ra trưa qua. Vì cháu mà chỉ thiếu chút nữa thôi bác đã bị hại, cháu xin lỗi bác rất nhiều!

Ông Tư nhìn Khánh Dương rồi khe khẽ gật đầu. Cúi xuống đỡ Khánh Dương đứng lên, Trọng Cường nói với bố:

– Khánh Dương đã thu xếp quần áo vào trong ba lô và nói là sẽ rời khỏi đây. Em ấy có đôi lời muốn thưa với bố.

Đưa mắt nhìn chiếc ba lô mà Khánh Dương xách trên tay, ông Tư cất lời:

– Sao thế? Có chuyện gì mà cậu muốn đi khỏi đây?

– Dạ thưa bác, thưa anh! Mọi chuyện xảy ra lúc trưa qua chắc bác và anh đều đã rõ cả rồi. Tất cả mọi nguyên nhân đều xuất phát từ cháu mà ra cả. Cháu biết với quá khứ không có gì là trong sạch của cháu thì ngoài kia, không chỉ có một cậu Hùng mà còn rất nhiều người hận cháu, khinh ghét cháu và căm hờn cháu. Có lẽ họ luôn muốn cháu phải trả nợ bất cứ lúc nào. Vì vậy cháu nghĩ nếu cháu còn ở lại đây thêm một ngày nào nữa thì chỉ mang lại nguy hiểm cho bác và anh thôi. Cho nên vì hai chữ bình an của bác và anh, cháu rất mong bác và anh cho cháu được ra đi, được không ạ?

– Khánh Dương! – Trọng Cường kêu lên – Tại sao em lại có ý nghĩ kỳ cục như thế hả? Gì mà nguy hiểm với bình an ở đây chứ? Không! Anh không đồng ý đâu!

– Anh Cường à, anh biết không, em vô cùng cảm ơn ông trời vì trưa qua bác trai không sao. Nếu bác mà có chuyện gì chắc em không thể sống nổi mất. Em sợ điều đó xảy ra lắm. Sợ còn hơn là cái chết xảy ra đối với em. Vì vậy anh ơi, trong lúc mọi chuyện còn chưa quá muộn, anh hãy để cho em ra đi đi mà! Em xin anh đấy được không anh?

– Không! Anh không thể rời xa em đâu! Anh không đồng ý!

– Bác! – Khánh Dương quay sang nhìn ông Tư – Bác sẽ đồng ý cho cháu ra đi đúng không ạ?

Thở dài, ông Tư nhìn Trọng Cường và xua tay:

– Anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.

Trọng Cường hoảng hốt:

– Kìa bố! Bố không được…

– Tôi nói là anh mau ra ngoài. – Ông Tư nghiêm nghị.

– Dạ vâng! – Trọng Cường nhìn bố bằng ánh mắt lo lắng rồi cũng quay lưng bước ra.

Sau khi cánh cửa gỗ đóng lại, ông Tư cất lời:

– Cậu lại bàn ngồi cho ngay ngắn rồi nói chuyện với tôi.

– Dạ vâng ạ! – Đặt chiếc ba lô xuống bên cạnh, Khánh Dương ngồi xuống ghế.

– Trước khi cậu đi khỏi đây tôi muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra với cậu từ khi cậu bước chân vào đời. Cậu có thể kể lại cho tôi nghe một cách thành thật được không?

– Dạ thưa bác được ạ!

– Tốt! Vậy cậu kể đi, tôi nghe đây.

– Dạ thưa bác, cháu tên là Trần Khánh Dương, quê ở Hải Phòng. Gia đình cháu có năm người gồm bố mẹ cháu, hai em Khánh Hoài, Khánh Ly và cháu. Gia đình cháu cũng bình thường, nói chung là không giàu nhưng cũng có của ăn của để. Bốn năm trước, trong thời gian cháu đang học lớp 10 thì không may bố cháu bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn kinh hoàng ấy tuy không cướp đi tính mạng của bố cháu nhưng đã gây cho trận bố cháu thương tích nặng nề. Để có tiền chạy chữa cho bố cháu, mẹ cháu đã phải chạy ngược chạy xuôi, cầm cố nhà cửa, vườn tược cho một người giàu có trong vùng để vay nóng 200 triệu với lãi suất khá cao. Theo những gì đôi bên thỏa thuận thì trong vòng một năm nếu gia đình cháu không trả đủ toàn bộ số tiền cả vốn lẫn lãi thì người ta sẽ tịch thu toàn bộ vườn đất nhà cháu.

– Giữa lúc gia đình cháu đang mất ăn mất ngủ về khoản nợ trên thì chú Vũ Hải Đăng xuất hiện. Chú ấy không phải họ hàng thân thích với gia đình cháu nhưng vì chú ấy chơi thân với bố cháu từ nhỏ nên thấy gia đình cháu gặp nạn muốn ra tay giúp đỡ. Chú ấy đã cho gia đình cháu vay 200 triệu mà không lấy một đồng lãi nào cả và cũng không hẹn rõ ngày nào gia đình cháu phải trả. Vậy nên gia đình cháu nhận vay 200 triệu của chú ấy để trả lại cho gia đình kia.

– Chú Đăng nói với mẹ cháu rằng chú ấy làm ăn rất tốt trên Hà Nội, bản thân đang rất cần một người phụ giúp nên ngỏ ý muốn cháu theo chú ấy lên Hà Nội vừa học vừa làm. Mỗi tháng chú ấy sẽ trả công cho cháu là 10 triệu và dạy cháu học nghề. Bản thân cháu vì muốn trả nợ sớm cho gia đình nên dù không muốn cháu vẫn xin mẹ cháu cho cháu bỏ học giữa chừng để theo chú Đăng lên Hà Nội làm ăn.

– Thế nhưng cháu đâu có ngờ, chú Đăng – người mà gia đình cháu coi là ân nhân, là người tốt lại là một con quỷ đội lốt người. Ngày đầu tiên lên Hà Nội, hắn đã đưa cháu vào nhà nghỉ rồi cưỡng hiếp cháu. Không chịu bị làm nhục, cháu đã dùng dao định tự tử. Nhưng hắn đe dọa cháu, hắn nói chỉ cần cháu chết hắn sẽ về quê nói với bố mẹ cháu là cháu lười biếng bỏ chạy trốn việc rồi tịch thu vườn đất nhà cháu. Sợ gia đình lâm vào bước khốn cùng, cháu đành cắn môi nuốt đau đớn mặc cho tên cầm thú đó dày vò trong ô nhục.

Đưa tay lau những hàng nước mắt đầm đìa trên má, Khánh Dương sụt sịt như để nuốt mọi ký ức đau khổ vào tim, nghẹn ngào kể tiếp:

– Những tưởng rằng sau khi chiếm đoạt được thân xác cháu, tên cầm thú đó sẽ thỏa mãn rồi tiếp tục dạy cháu làm ăn một cách đường hoàng. Nhưng cháu thật nằm mơ cũng không thể ngờ ngay trong sáng hôm sau hắn đã đưa cháu tới bar Thiên Đường, trắng trợn bán cháu cho tên Sơn quai nón với giá 500 triệu. Thế là cháu chính thức rơi vào cái địa ngục trần gian ấy.

– Bị bán đi như một món hàng, cháu bị tên Sơn quai nón ép bán thân phục vụ khách. Quyết không chịu sống trong ô nhục, cháu đã dùng dao tự vẫn. Nhưng trớ trêu thay ông trời không cho cháu chết. Sau lần ấy, sợ cháu tiếp tục làm liều, tên Sơn quai nón nhẹ nhàng với cháu hơn. Hắn nói hắn sẽ không ép cháu tiếp khách nữa mà chọn cho cháu một công việc khác là làm vũ công khiêu vũ với khách hàng trong thời gian năm năm,đợi hắn thu đủ số tiền 500 triệu hắn sẽ thả cháu về. Không còn sự lựa chọn nào khác, cháu đồng ý làm vũ công cho bar Thiên Đường, đêm đêm thu về cho bar Thiên Đường những khoản lợi nhuận vô cùng lớn.

– Thế nhưng dã tâm của tên Sơn quai nón không dừng lại ở đó. Quyết dồn cháu vào bước đường cùng, hắn đã lập mưu để một thằng bé giả vờ bị đói lả nằm trước cửa quán bar. Vì quá thương người, cháu gọi taxi rồi trực tiếp đưa thằng bé đó vào bệnh viện. Ai ngờ đến nửa đường tên Sơn quai nón đuổi theo, vu cho cháu tội bỏ trốn. Hắn lôi cháu về, hung hăng cho người đánh đập cháu một trận thừa sống thiếu chết. Quá đau đớn, cháu đành phải đồng ý bán thân tiếp khách.

– Và rồi từ đấy cháu chính thức trở thành trai bao, đêm ngày phải dâng thân xác mình cho người người xâm phạm. Đau đớn lắm! Nhục nhã lắm! Nhưng cháu đâu có thể làm gì được hơn? Cứ thế, bốn năm dài đằng đẵng rồi cũng trôi qua. Cho đến 6 tháng trước cháu may mắn gặp được anh Trọng Cường và được anh ấy giải thoát khỏi cái địa ngục đáng sợ ấy. Sau đó anh ấy đưa cháu về đây. Mọi chuyện tiếp theo như thế nào bác cũng biết rồi cháu không cần kể nữa.

Ông Tư chăm chú nhìn vào Khánh Dương, nhìn vào chàng trai đang đầm đìa nước mắt trong ký ức tột cùng đau khổ. Nước mắt ông rơm rớm trên bờ mi nhăn nheo, thâm xám của tuổi già. Lắc đầu chua xót, ông nói trong nghẹn ngào:

– Cái thằng bé này, sao những chuyện như thế không chịu kể cho ta nghe từ sớm?

Gạt nước mắt, Khánh Dương sụt sùi:

– Cháu… cháu có bao giờ có cơ hội được tâm sự với bác đâu?

– Là do ta không tốt! Là do ta quá vô tâm rồi! – Ông Tư đau đớn nhắm chặt mắt ép hai hàng nước mắt trào ra.

– Dạ thưa bác, mọi chuyện bác muốn biết cháu đã thưa xong. Bây giờ cháu xin phép bác cho cháu được đi khỏi đây ạ!

Ông Tư sụt sịt rồi đứng dậy bước sang bên ghế Khánh Dương và ngồi xuống bên cạnh. Khẽ ôm lấy vai Khánh Dương, ông ngả cậu vào lòng:

– Thằng bé ngốc nghếch này! Trọng Cường đã đón con về đây thì con đã là con trai ta, con còn định bỏ ta mà đi đâu chứ? Ta không cho phép con đi đâu hết. Đây là nhà con, con phải ở lại.

Khánh Dương ngước mắt nhìn ông Tư lạ lẫm. Sụt sùi, ông mỉm cười trong nước mắt:

– Ta xin lỗi vì xưa nay đã nghĩ không đúng về con. Con hãy ở lại đây đi đừng mang ý nghĩ bỏ đi đâu hết.

– Nhưng mà… nhưng mà…

– Không nhưng nhị gì hết. – Đưa tay lau khô nước mắt, ông gọi lớn:

– Anh Cường! Anh Cường đâu!

Nghe tiếng bố gọi, Trọng Cường từ bên ngoài hành lang mở cửa bước vào.

– Dạ thưa bố!

Chỉ tay vào chiếc ba lô bên cạnh Khánh Dương, ông Tư ra lệnh:

– Anh mang nó trở về tủ quần áo của Khánh Dương đi. Khánh Dương sẽ không đi đâu hết.

– Hả? – Trọng Cường tròn mắt kinh ngạc – Bố… bố nói…

– Anh không đến nỗi điếc mà bắt tôi phải nhắc lại lần hai đúng không?

– Dạ! Dạ! – Trọng Cường gật đầu rồi bước lại cầm lấy chiếc ba lô.

Định bước ra khỏi cửa thì ông Tư lên tiếng:

– Tiện thể bảo thím Hoa ra chợ mua ít đồ về làm mâm cơm thắp hương gia tiên. Anh đón Khánh Dương về đây không thắp hương báo cáo với gia tiên thì coi làm sao được.

Trọng Cường sững người quay lại nhìn ông Tư. Một chút ngạc nhiên rồi nhận ra ông Tư đang ôm Khánh Dương trong lòng, anh sung sướng tung chiếc ba lô lên rồi chạy lại ôm chầm lấy ông Tư thét lớn:

– Yeah! Bố thật tuyệt vời! Con cảm ơn bố!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN