Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 23
Nụ cười hạnh phúc nở rạng rỡ trên môi Khánh Dương dưới bờ mi còn ướt. Dang tay ôm lấy hai người con trai, trái tim ông Tư thấy ấm cúng và xốn xang đến lạ.
*********************************************
“ Một nhà sum họp trúc mai,
Càng sâu nghĩa biển, càng dài tình sông. Hương càng đượm, lửa càng nồng,
Càng sôi vẻ ngọc, càng lồng màu sen.”
*********************************************
Mắc tép vào lưỡi câu, Khánh Dương thả xuống sông. Nhìn chiếc phao câu dập dềnh trên mặt nước đỏ lờ màu phù sa, cậu cảm thấy trong lòng thật bình yên và thanh thản. Mấy hôm nay trời mưa lớn, nước sông cũng dâng cao hơn ngày thường và bầu không khí trong lành mát mẻ đã xua tan đi cái ngột ngạt, oi nóng của những ngày chính hè làm cho người ta thấy vô cùng dễ chịu.
– Chú ơi, – Một giọng nói đột ngột vang lên phía sau lưng làm Khánh Dương giật mình. Quay lại, cậu thấy một thằng bé khoảng bốn, năm tuổi đang đứng đó.
– Gì thế cháu?
– Chị cháu bị ngã xuống nước ở đằng kia! – Nó nói rồi chỉ tay về phía khúc sông xa xa.
Giật mình, Khánh Dương vứt cần câu, đứng bật dậy, vội vàng chạy về phía khúc sông nơi thằng bé vừa chỉ.
Đến nơi, nhìn mặt nước mênh mông, không một tiếng kêu, không một dấu tăm, cậu bàng hoàng lo lắng. Lẽ nào con bé chìm rồi sao?
Bất ngờ từ phía sau, một người đàn ông mặc đồ đen lao tới ôm chặt lấy Khánh Dương. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, chưa kịp vùng vẫy, la hét thì rất nhanh người đàn ông đó đã bịt tấm khăn tẩm thuốc mê vào miệng cậu. Cảnh vật trước mắt Khánh Dương lờ mờ, lờ mờ rồi tối sầm lại. Cậu gục đầu bất tỉnh.
Người đàn ông buông tay khỏi người Khánh Dương làm cậu ngã lăn ra đất. Cúi xuống nâng mặt Khánh Dương lên, gã mỉm cười khen ngợi:
– Quá đẹp trai! Quả là quá đẹp!
Từ phía xa, thấy đồng bọn của mình đã chuốc được thuốc mê Khánh Dương, một người đàn ông mặc đồ đen khác lái taxi lại gần. Gã xuống xe, dùng băng dính dính chặt miệng Khánh Dương và trói hai tay, hai chân Khánh Dương lại. Rất nhanh nhẹn và kín đáo, cả hai khiêng Khánh Dương rồi nhét vào trong xe. Trước khi nổ máy, một tên còn trở lại khúc sông mà Khánh Dương vừa ngồi câu, vứt lại đôi dép cậu ở đó. Gã còn đá lộn giỏ câu với cần câu của Khánh Dương xuống sông rồi dùng chân miết một đoạn đất dài chỗ Khánh Dương ngồi, cố tình tạo ra một vết trượt chân giả mạo. Khi đã hoàn toàn hài lòng với hiện trường giả mà mình tạo ra, gã trở về xe. Cánh cửa taxi đóng rầm lại rồi lao đi vun vút.
**********************************************
Hai mắt Khánh Dương từ từ hé mở. Trước mặt cậu, một không gian hoàn toàn lạ lẫm với vô số củi khô, lồng gà, chum vại hỏng…đâu đâu cũng chằng chịt mạng nhện lẫn phân chuột, phân gián. Đây là đâu? – Khánh Dương ngơ ngác – Sao mình lại ở trong một nhà kho tối tăm và bẩn thỉu thế này?
Co người trở dậy, Khánh Dương bàng hoàng phát hiện ra cả hai tay với hai chân mình đều bị dây thừng trói chặt, ngay cả miệng cũng bị băng keo dính kín. Sợ hãi, cậu kêu lên nhưng chỉ phát được ra những âm thanh ú ớ.
“Kẹt!!!” – Cánh cửa tre kéo dài rồi đẩy sang một bên. Một người phụ nữ khoảng trên dưới 40, thân hình nở nang bước vào. Bà ta thuộc lớp người quý tộc. Khánh Dương biết chắc điều đó qua bộ tóc xoăn nhuộm vàng óng ả, bộ đầm đắt tiền cùng với vô số những món đồ trang sức giá trị trên người. Đặc biệt bộ lông mày bà ta được xăm đen kịt, xếch lên trên hai con mắt sâu hoắm. Nhìn qua đủ thấy người đàn bà này là một người vô cùng đáng sợ.
Người đàn bà nhìn Khánh Dương, nhếch mép cười khinh bỉ rồi bước lại gần cậu, ngồi xuống. Sau khi đưa tay nâng cằm Khánh Dương lên ngắm ngía, bà ta mới bóc miếng băng dính trên miệng cậu ra. Khánh Dương sợ hãi nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt lạnh tanh, sắc như dao của bà ta, ấp úng hỏi:
– Cô… đây… đây là đâu vậy ạ?
“Bét!” – Ngay lập tức mụ đàn bà cau mày giang tay tát vào mặt Khánh Dương. Bàn tay to bè của mụ làm mặt Khánh Dương vạy đi, nổ đom đóm mắt.
– Cô à? – Mụ nghiến răng – Tao cho mày gọi lại!
Bên má Khánh Dương đỏ bầm bỏng rát. Cậu ngẩng lên, ấp úng hỏi lại:
– Sao… sao vậy cô? Sao… sao cô đánh cháu?
“Bốp!” – Lại một cái tát không thương tiếc giáng vào má Khánh Dương. Cú tát làm cậu đổ xuống nền.
– Cô à? Thằng nhóc con! Mày gọi chồng tao bằng anh ngọt xớt thế mà mày gọi tao bằng cô à? Cái thứ đồ trai bao vô liêm xỉ! Dám dụ dỗ chồng tao hả mày? Tao cho mày chết! Hôm nay tao phải cho mày chết!
Tức thì mụ nghiến răng, một tay túm lấy tóc Khánh Dương giật mạnh cho ngẩng mặt lên, bàn tay kia tới tấp vả vào hai bên má cậu những cú vả khủng khiếp.
– Tao vả mày chết! Thứ đồ đốn mạt! Thứ đồ trai bao! Thứ đồ đĩ đực dám cướp chồng tao hả mày? Thì cướp chồng tao này! Dám cướp chồng tao này!
Mặt Khánh Dương lắc lư liên hồi trong tay mụ, vẹo bên này, vẹo bên kia. Hai tai cậu ù lên, hai mắt tối sầm lại. Bỏng rát, đau đớn.
Khi thấy đã khá đau tay mụ đàn bà mới chịu dừng lại. Hai má Khánh Dương lúc này đỏ bầm, sưng lên, vài vết xước rướm máu do chiếc nhẫn trên tay mụ làm xây xát.
– Sao? Đủ chưa mày? Giờ thì hãy nói cho tao biết mày dùng thủ đoạn gì để mê hoặc chồng tao? – Mụ hét lên với tất cả sự căm hờn.
– Cô… cô nói gì? Cháu… cháu không hiểu?
– Không hiểu à? – Mụ lại hét lên rồi túm lấy ngực áo cậu, ấn sát mặt cậu lại gần mặt mụ và trừng mắt điên tiết – Nói cho tao biết, trong hai năm qua mày đã moi của lão Cường bao nhiêu tiền? Nói!
“Lão Cường? ” – Giờ thì Khánh Dương hiểu ra người đàn bà này chính là vợ của Trọng Cường. Bà ta nổi cơn ghen tức với cậu nên mới ra tay với cậu một cách không thương tiếc như thế. Nhưng chẳng phải Trọng Cường nói với cậu là anh ấy đã li thân rồi sao? Huống hồ vợ anh ấy ở mãi tận trong Thành Phố Hồ Chí Minh cơ mà? Không lẽ…
– Cô… cô là vợ anh Trọng Cường?
– Anh Trọng Cường? Ha ha ha ha! Mày đáng tuổi con lão ấy mà dám mở miệng ra kêu tiếng anh Trọng Cường ngọt xớt như vậy à? Đồ trai bao khốn kiếp! Bay đâu!
– Dạ!
Ngay lập tức hai gã đàn ông từ ngoài cửa bước vào. Dường như chúng đã đợi sẵn ở ngoài đó nên vừa nghe tiếng mụ ra lệnh thì xuất hiện liền. Hai gã chính là hai kẻ đã chuốc thuốc mê Khánh Dương khi sáng.
– Dạ, chị Hà bảo gì bọn em?
– Cởi trói cho nó rồi lôi vào mật thất, lột sạch quần áo sau đó đâm nó kì chết cho tao! Cho nó biết nỗi sung sướng khi làm trai bao là như thế nào!
– Dạ! Chị Hà!
– Đừng! – Khánh Dương hét lên – Đừng mà! Cháu xin cô! Cháu xin cô! Cô đánh cháu như thế nào cũng được nhưng xin cô đừng làm vậy với cháu! Cháu xin cô! Cháu xin cô!
Không để ý đến lời cầu xin cháy ruột của Khánh Dương, hai người đàn ông sấn tới cắt dây trói trên người cậu rồi lôi cậu ra ngoài. Bên trong mụ Hà mỉm cười một nụ cười độc ác.
– Thả tôi ra! Không! Không! Các người định làm gì?
– Định làm gì à? – Một trong hai tên lên tiếng – Như những gì chị Hà đã nói, bọn tao sẽ đâm mày, sẽ cho mày lên đến tột cùng của sự khoái lạc và sung sướng.
– Không! Không! Các người! Đừng! Đừng! Tôi xin các người mà! Đừng! Đừng!
– Ha ha ha ha! Trai bao mà còn bày đặt hoảng hốt và sợ sệt. Mày càng như thế bọn tao càng thích. Thì van xin này!
” Xoạt!” – Chiếc áo sơ mi trên người Khánh Dương bị bàn tay hai gã xé tan tành, cúc áo văng ra bắn đi tung tóe.
– Không! Không! – Khánh Dương điên cuồng kêu gào và giãy giụa – Các người mau thả tôi ra! Không! Không! Tôi xin các người! Làm ơn! Ưm… ưm! – Đôi môi Khánh Dương ngay lập tức bị khóa chặt lại. Chiếc lưỡi bẩn thỉu, tanh hôi của tên đàn ông điên cuồng sục sạo khắp vòm miệng Khánh Dương, tởm lợm, nhơ nhuốc. Phía dưới, chiếc quần jean của Khánh Dương cũng đã bị tên đàn ông kia tụt xuống quá nửa đầu gối. Không! Không!
“Bét!” – Cái tát cháy mặt làm Khánh Dương nổ đom đóm mắt. Môi cậu đập phải răng rướm máu. Phía trên, máu từ trong miệng gã đàn ông trào ra.
– Dám cắn lưỡi tao hả? – Gã gào lên điên tiết – Thì cắn này!
Tức thì cùng câu nói đó gã túm lấy hai tai Khánh Dương nhấc bổng đầu cậu lên rồi đập mạnh xuống sàn nhà. Đầu Khánh Dương ung lên. Đất trời ngay lập tức đen sầm lại.
***********************************************
– Đừng… đừng… đừng động vào tôi! Tôi xin các người! Đừng… đừng! Đau! Đau quá! Đầu tôi đau quá! Đau… đau…
Mồ hôi Khánh Dương vã ra đầm đìa trên sắc mặt tái xanh nhợt nhạt. Những lời nói mê man vẫn không ngừng phát ra khỏi miệng cậu như những lời van xin đầy sợ hãi. Nắm chặt đôi bàn tay cậu, người phụ nữ ngoài hai mươi tuổi như muốn truyền tất cả sự chở che, niềm an ủi, nỗi xót thương đến cậu bé mà chị không hề quen biết.
Chị tên Chi. Là người giúp việc của gia đình ông Trọng Cường từ khi chị mới 13, 14 tuổi. Ở trong gia đình này khá lâu nên mọi chuyện trong gia đình ông Trọng Cường chị đều biết. Từ chuyện hôn nhân của ông Trọng Cường với bà chủ rồi đến chuyện ông Trọng Cường là gay, sống không có tình cảm với bà chủ nên li thân chị đều biết. Rồi đến hôm nay, chuyện Khánh Dương bị bà chủ bắt về hành hạ để đánh ghen chị cũng biết. Biết thì nhiều nhưng những chuyện ấy chị chẳng quan tâm. Chị chỉ biết công việc của mình là giúp việc cho gia đình này để cuối tháng lấy lương gửi về quê cho bố mẹ. Mà xét cho cùng thì một người giúp việc như chị dù có muốn quan tâm đến chuyện gia đình bà chủ thì chị cũng chẳng biết phải quan tâm đến như thế nào. Thôi thì phận tôi đòi tốt nhất là giả câm, giả điếc, âm thầm làm tốt việc được giao còn có lợi hơn gấp trăm lần việc đi lo chuyện bao đồng của gia đình bà chủ.
Chiều nay được tin tay chân của bà chủ đã “tóm gọn” kẻ “trai bao” dám giật chồng bà và đã hành hạ cậu ta một trận lên bờ xuống ruộng trong kho củi cũng như trong mật thất, mới đầu chị cũng chẳng mấy quan tâm. Nhưng khi nhìn thấy hai gã đàn ông hùng hổ từ trong mật thất bước ra với sắc mặt đỏ căng cùng một cái miệng đẫm máu chị mới hiểu cái tên “trai bao” mà bà chủ bắt về gan góc đến thế nào. Xưa nay chị biết chẳng có một ai dám kháng cự lại hai tên này, nay “tên kia” dám cắn lưỡi một trong hai tên, thà chết cũng không chịu khuất phục thì chị tò mò lắm. Thế là đợi hai tên này ra khỏi mật thất chị đã lẻn vào. Mới đầu chị cũng chỉ định nhìn mặt thôi chứ tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác. Nhưng khi đập vào mắt chị là hình ảnh một chàng thanh niên 21, 22 tuổi, mặt mày tuy bị bầm dập tím tái nhưng vẫn toát lên vẻ khôi ngô tuấn tú đến lạ kì thì trái tim chị bỗng trở lên thấy xót xa và thương cảm. “Cậu bé này cũng trạc tuổi thằng Minh em trai mình. Nếu thằng Minh còn sống thì chắc bây giờ cũng đã lớn khôn như thế.” Vậy là với lòng thương cảm, chị đã lén đưa Khánh Dương về phòng ở của mình, dù chị biết hành động của chị là hoàn toàn không được phép.
– Em tỉnh rồi à? – Chị mỉm cười nhìn Khánh Dương thật hiền từ và trìu mến.
Hình ảnh người phụ nữ mập mờ trước mắt Khánh Dương rồi rõ dần, rõ dần từng chút một. Tuy đầu vẫn rất đau và choáng nhưng Khánh Dương vẫn nhận ra đây không phải là người đàn bà đáng sợ đã tát cậu tới tấp trong kho củi.
– Chị… chị là ai?
– Chị tên Chi. – Chị vẫn mỉm cười hiền dịu – Em thấy trong người thế nào rồi?
– Em… Đầu em rất đau và choáng.
– Không sao đâu em. Em cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ đỡ thôi mà.
Nhìn ra bên ngoài thấy trời đã đen kịt, Khánh Dương hỏi:
– Tối rồi hả chị?
– Ừ. Tối rồi. Chín giờ rồi đó.
– Chúng… chúng đâu?
– Ai cơ em?
– Hai tên đàn ông… và… và cả người phụ nữ đáng sợ nữa.
– Họ đi cả rồi. Em không sao đâu, đừng lo gì cả.
– Đây… đây là đâu vậy ạ?
– Là phòng của chị. Thôi, em nằm đấy để chị lấy cho bát cháo nhá. Chắc em cũng đói rồi đúng không?
Nói rồi chị đứng dậy và bước đi. Chưa đầy hai phút sau chị quay lại, trên tay bưng một bát cháo ấm. Nhịn từ sáng đến giờ, Khánh Dương đã thấy đói bụng, nhưng mặt đau, đầu choáng, thành ra mới chỉ nuốt được dăm ba thìa cậu đã nhăn mặt lắc đầu ra hiệu không ăn nữa. Chị Chi mỉm cười:
– Ừ. Thôi em không ăn nữa thì thôi. Giờ em ngủ đi cho mau khỏe.
Không nói gì, Khánh Dương nhắm mắt. Chị Chi nhìn cậu ái ngại. Chị không biết liệu sáng mai cậu bé này có xảy ra chuyện gì đau lòng hay không nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!