Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 24
Hôm sau, 7 giờ sáng, Khánh Dương giật mình tỉnh giấc khi tiếng quát lớn vọng vào tai:
– Cái gì? Mày dám to gan đưa nó vào đây hả? Nó đâu rồi? Lôi nó ra đây!
Là tiếng của mụ đàn bà đáng sợ. Khánh Dương nhận ra điều ấy.
– Con xin cô! Em nó rất đáng thương. Cô tha cho em nó đi mà! – Tiếng của chị Chi cất lên thật nhẹ.
– Đáng thương à? Thứ đồ call boy giật chồng tao mà đáng thương gì mày? Nó đâu rồi?
“Rầm!” – Cánh cửa phòng bị đạp bật tung. Mụ Hà sồng sộc xông vào giường Khánh Dương đang nằm, nghiến răng túm lấy tai cậu rồi kéo cậu ngã rầm xuống đất. Đầu và lưng Khánh Dương đập mạnh xuống nền xi măng choáng váng, ê ẩm.
– Tao đạp mày chết! Dám cướp chồng tao này! Cướp này! Cướp này!
Mỗi câu “cướp này” mụ ta lại nghiến răng đá vào mặt, vào đầu Khánh Dương không thương tiếc. Tội nghiệp cho Khánh Dương, cậu chỉ còn biết dùng hai tay ôm chặt lấy đầu mà lăn lộn kêu la thảm thiết.
Nước mắt chị Chi trào ra. Chị vội vã quỳ xuống túm lấy vạt áo mụ, van xin thống thiết:
– Con xin cô! Cô đừng làm vậy mà! Con xin cô!
Ba máu sáu cơn nổi lên, mụ quay lại phía chị rồi giơ chân đạp mạnh vào ngực chị làm chị ngã lăn quay ra đất:
– Thứ đồ ô sin thối! Mày có quyền gì mà xía vào chuyện này? Cút ngay!
Tức thì mụ lại đạp thêm vào vai chị một phát nữa rồi lại quay lại tới tấp đá vào đầu, vào bụng Khánh Dương.
– Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ?
Một tiếng nói phát ra từ phía cửa. Lúc này mụ Hà mới chịu ngừng chân. Mụ nói trong tiếng thở xen lẫn cơn tức giận:
– Đức đó hả? Mày về đúng lúc lắm. Lại mà xem thằng trai bao đã dụ dỗ ba mày đây này.
Nhìn tên Đức, sắc mặt chị Chi càng tái đi lo sợ. Tên này được cưng chiều từ nhỏ nên kiêu ngạo, hống hách, ác bá, đặc biệt lại rất khinh miệt và căm thù gay. Chị Chi biết điều đó nên sự xuất hiện của hắn lúc này đối với Khánh Dương quả là điều vô cùng tệ hại.
– Vậy à? – Tên Đức nhếch mép cười khinh bỉ rồi vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất – Để con xem nó thế nào.
Hắn nói rồi bước lại gần Khánh Dương. Chẳng coi Khánh Dương là người, hắn dùng chân gạt đầu cậu lên xem mặt.
– Đẹp trai! – Hắn cười – Hèn chi hút hồn được ba tao!
Nói rồi hắn đưa tay xuống cạp quần như muốn rút ra thứ gì đó. Thắt lưng! Chị Chi choáng váng khi hiểu ra hắn định làm gì.
– Mẹ, thằng này mẹ cứ giao cho con. Mẹ về đi!
– Được! – Mụ Hà hả hê – Mẹ giao luôn nó cho mày đấy. Mẹ về.
“Không!” – Chị Chi lứu lưỡi, tái xanh mặt nhìn tên Đức vuốt ve sợi thắt lưng trong tay.
– Thằng khốn! Hôm nay mày rơi vào tay tao thì mày xong đời rồi con ạ!
– Ya!!! – Hắn thét lên rồi quất mạnh sợi thắt lưng xuống. Khánh Dương gào lên thảm khốc. Chiếc áo sơ mi trắng rách tươm theo vết quất, vài giọt máu đỏ lỏm bắn lên tường.
– Sao? Cảm giác thế nào? – Hắn vuốt ve sợi thắt lưng trong tay, mỉm cười nhìn Khánh Dương thích thú – Hơn hai năm nay sống với ba tao chắc được ba tao cưng chiều lắm đúng không? Không biết ông ấy sẽ xót xa như thế nào khi nhìn thấy bồ cưng của ông ấy nằm quằn quại dưới đất mà máu me bắn ra như thế này nhỉ?
– Cậu Đức, tôi xin cậu! – Chị Chi vội vã chạy lại cầm lấy tay tên Đức và van xin – Tôi xin cậu dừng tay lại đi mà! Cậu đánh nữa Khánh Dương sẽ chết mất.
– Thứ đồ bẩn thỉu như nó có chết ngàn lần cũng không rửa được nỗi căm hận trong lòng tôi đâu. Chị lui ra!
Hắn thét lên rồi hất tay chị làm chị ngã xuống nền nhà.
– Để tao quất chết mày! Để tao quất chết mày xem mày còn đi dụ dỗ ba tao được nữa không? Thì chết này! Thì chết này! Chết này! Chết này! Chết đi con! Chết đi! Chết đi! Chết đi!
Mỗi cái hét là một cú quất khủng khiếp giáng xuống người Khánh Dương. Cú quất giáng xuống đâu là áo quần cậu rách bươm đến đó. Máu thịt theo vết rách lộ ra đỏ lỏm trông ghê rợn vô cùng.
– Không! Không! – Chị Chi gào lên rồi vội vã chạy lại, một tay ôm chặt lấy người tên Đức, một tay cố gắng giữ cánh tay phải của hắn lại. – Cậu chủ! Đừng! Đừng đánh nữa! Tôi xin cậu! Tôi xin cậu tha cho Khánh Dương đi mà! Tôi xin cậu!
Nhưng sức đàn bà của chị đâu có thể làm được gì trước sức thanh niên cường tráng của hắn. Kết quả chị bị hắn xô mạnh ngã lăn vào một góc tường.
– Chị không có quyền xía vào chuyện nhà tôi! – Hắn chỉ tay vào mặt chị điên tiết – Hôm nay tôi phải giết nó! Thứ đồ call boy nhơ bẩn!
Nói xong hắn lại hầm hầm quay về phía Khánh Dương. Tội nghiệp cho cậu, toàn thân cậu lúc này chỗ nào cũng đỏ lòm và bê bết máu.
– Thế nào? Hắn ngồi xuống rồi bóp má Khánh Dương, kéo đầu cậu ngẩng lên – Giờ thì hãy nói cho tao biết mày đã moi của ba tao bao nhiêu tiền rồi?
– Tôi… tôi không có.
– Chối này! – Một cái tát nảy lửa giáng vào mặt Khánh Dương – Thứ call boy như mày dụ dỗ đàn ông không phải vì tiền thì là vì cái gì? Hay là vì tình dục? Mày đĩ lắm phải không?
– Tôi… tôi không có. – Nước mắt Khánh Dương trào ra hòa lẫn vào vết máu trên mặt.
– Khóc ư? Mày đã dùng thứ nước mắt giả tạo này lừa gạt bao nhiêu thằng rồi hả? Tao nói cho mày nghe, dù mày có khóc đến lòi cả hai mắt ra đi nữa thì thế gian này cũng chẳng ai thương xót hạng người như mày đâu. Mày chỉ đáng là một đống phân trong xã hội này, một đống phân mà ai ai bắt gặp cũng phải nhổ toẹt vì ghê tởm.
“Phì!” – Hắn nhổ luôn một bãi nước bọt vào mặt Khánh Dương rồi đứng lên – Hôm nay dạy dỗ mày như thế là đủ rồi, đợi bữa khác mày chết với tao!
Hắn nói rồi bỏ ra ngoài.
Vội vã, chị Chi chạy lại nâng Khánh Dương lên:
– Khánh Dương, em có sao không? Khánh Dương! – Nhìn cậu, không kiềm chế nổi cảm xúc, nước mắt chị ứa ra.
– Em… em… – Khánh Dương thều thào trong cơn đau đớn – Em đau… đau lắm!
– Nào, để chị đỡ em lên giường nhá!
Rất nhẹ nhàng và cẩn thận, chị Chi đỡ Khánh Dương nằm lên giường. Sau đó chị mang nước ấm đến, nhẹ nhàng dùng khăn giúp cậu vệ sinh những vết xây xát trên người.
– Em gắng chịu đau một chút nhá! – Chị bảo – Phải vệ sinh sạch những vết thương này không thì nhiễm trùng là khổ đấy.
Khánh Dương gật đầu. Tuy đau nhưng cố nuốt vào tim, cậu nằm yên để chị Chi vệ sinh vết thương và bôi thuốc. Chỉ chưa đầy 30 phút sau, tất cả những vết thương trên người Khánh Dương đã được chị vệ sinh sạch sẽ.
– Xong rồi đó em. – Chị nói – Tất cả các vết đánh chỉ ảnh hưởng bên ngoài thôi.
– Dạ, em cảm ơn chị!
– Nhưng Khánh Dương à, nếu như em còn phải chịu những trận đòn tương tự thì chị e là…
Nghe chị Chi nói thế, sắc mặt Khánh Dương lại tái mét đi. Chỉ một trận đòn như vừa nãy thôi đối với cậu đã là cả một cơn ác mộng.
– Chị, em… em phải làm… làm sao bây giờ? – Khánh Dương sợ sệt hỏi chị Chi.
– Chị không biết. – Chị lo lắng lắc đầu – Nếu em còn ở lại đây thì chắc chắn em sẽ bị những trận đòn tưng tự, có khi là đau đớn hơn. Hay là… – Chị ái ngại phân vân nhìn ra cửa sổ.
– Hay sao hả chị?
– Hay là… hay là em trốn khỏi đây đi.
– Trốn? Trốn đi đâu bây giờ hả chị?
– Để chị tính xem nào. – Chị Chi nhăn mặt suy nghĩ. Rõ ràng đối với chị chuyện này vô cùng khó xử. Từ bé đến nay chị chưa bao giờ phải suy nghĩ cho việc quyết định tính mạng một con người.
– Khánh Dương à – Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, chị quay lại hỏi – Em có thể tự đi lại được không?
– Dạ, chắc là được chị à.
– Tốt. Vậy chờ đến đêm nay em hãy trốn ra khỏi đây nhá. Em hãy chạy xa nơi này càng xa càng tốt.
– Nhưng… nhưng em biết trốn đi đâu bây giờ?
– Không nghĩ được nhiều như thế đâu em. Việc đầu tiên em phải làm là thoát khỏi nơi này đã.
– Nhưng mà…
– Khánh Dương, chị thương em rất nhiều nhưng chị không thể giúp gì được cho em cả. Thôi thì trước tiên em cứ trốn khỏi đây đi, được bước nào hay bước đấy, còn hơn nằm lại đây mà phải chịu đòn roi hành hạ.
– Dạ vâng, em nghe chị. Nhưng mà..
– Sao hả em?
– Em trốn đi rồi bọn họ có đánh chị không?
– Không đâu – Chị Chi mỉm cười – Cùng lắm họ chỉ đuổi việc chị thôi. Mà nói thật với em chị cũng chán làm việc ở đây lắm rồi.
– Dạ vâng ạ!
– Hi vọng cậu bé tốt như em sẽ vượt qua tai kiếp này. Chị không có nhiều, chỉ còn 500 ngàn này thôi, em cầm lấy lấy tiền ăn uống.
Vừa nói chị vừa móc trong túi ra tờ 500 ngàn rồi dúi vào tay Khánh Dương.
– Không! – Khánh Dương vội vã rụt tay lại – Chị đã giúp em rất nhiều. Em tuyệt đối không thể cầm tiền của chị được.
– Chỉ là 500 ngàn thôi, đâu có nhiều em?
– Nhưng chị làm công vất vả thế mới kiếm được số tiền này. Em không thể.
– Khánh Dương, người ta nói một miếng khi đói bằng một gói khi no đúng không em? Nếu số tiền này của chị giúp em được phần nào thì chị vui mừng lắm. Nào, nghe chị, cầm lấy cho chị vui!
– Dạ, vậy thì em xin. Em cảm ơn chị!
– Ừ. Tốt rồi. Giờ em nằm nghỉ đi. Chắc bà chủ và cậu Đức cũng không tìm em nữa đâu. Nghỉ thật tốt để tối nay…
– Dạ em biết. Em cảm ơn chị!
– Có gì mà em cứ cảm ơn hoài. Thôi chị đi chợ nhé.
– Dạ vâng, chị đi ạ!
Vậy là nghe lời chị Chi, Khánh Dương quyết định đợi đêm xuống sẽ trốn chạy khỏi nơi khủng khiếp này. Thế nhưng dường như số mệnh vẫn còn muốn đùa cợt Khánh Dương.
Hơn 4 giờ chiều, cửa phòng chị Chi bật mở rồi mụ Hà bước vào. Giật mình, Khánh Dương ngồi dậy, xển dần, xển dần về phía góc giường nhìn mụ Hà với ánh mắt đầy lo sợ. Hất hàm, mụ hỏi:
– Từng học lớp mấy rồi?
– Dạ cháu mới đang học dở lớp 10.
– Lực học thế nào?
– Dạ, tất cả các năm đều đạt học sinh giỏi.
– Có biết ngoại ngữ không?
– Dạ biết tiếng Anh và tiếng Trung.
Gật đầu hài lòng, mụ tiếp:
– Giờ muốn nằm đây chịu đòn hay muốn đi làm gia sư?
– Làm gia sư là sao ạ?
– Tao có một thằng cháu đang học lớp ba, mẹ nó vì đi lao động nước ngoài nên không chăm nom bảo ban nó được. Hiện nó đang ở với bà ngoại, tức là mẹ tao. Nó ham chơi nên học không được tốt lắm. Tao nghĩ mày có thể đến đó bảo ban nó học hành. Thế nào? Mày làm được chứ?
– Dạ thưa được ạ!
– Tốt! Vậy thì mau đứng dậy đi theo tao.
Mụ nói rồi bước ra ngoài. Không còn cách nào khác Khánh Dương cũng phải gượng dậy rồi bước ra theo.
Chị Chi chạy lại phía Khánh Dương, thì thầm:
– Khánh Dương, vậy là không kịp bỏ trốn rồi đúng không em?
– Dạ! – Khánh Dương gật đầu.
– Thôi thì em về bên ấy cũng tốt, ít ra không bị đòn roi hành hạ nữa. Bà Tâm bên ấy cũng nhân từ, phúc hậu chắc em sẽ sống dễ chịu thôi.
– Dạ vâng. Em cảm ơn chị nhiều lắm ạ!
– Có chuyện này chỉ muốn nói với em.
– Sao ạ?
– Chị nghĩ giờ này chắc ông Cường đang đi tìm và lo lắng cho em lắm. Hay là em gọi điện báo cho ông Cường biết để ông ấy đến đón em? Điều đó tốt hơn việc em một thân một mình Khánh Dương ạ!
– Thật ra em cũng có ý định đó. Nhưng khi bị bắt đi em không mang theo điện thoại và giờ thì em cũng không thể nhớ nổi số điện thoại của anh Cường nữa.
– Vậy à? Chán nhỉ?
– Có lẽ duyên phận của em với anh Cường chỉ có thế mà thôi. Chị ơi, nếu một ngày nào đó anh Cường có về đây em xin chị đừng nói gì về chuyện của em cho anh Cường biết nhá. Em không muốn anh Cường phải lo lắng và đau buồn vì em. Em cũng không muốn vì em mà anh Cường to tiếng với vợ anh ấy và cậu Đức, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, cha con chị à. Chị hiểu không?
– Ừ chị hiểu. Em thật là biết suy nghĩ cho người khác. Thôi em mau đi đi!
– Dạ vâng, chị ở lại mạnh khỏe nhá! Em sẽ không bao giờ quên được chị đâu. Chị gái tốt của em!
– Chị cũng vậy. Mong em sẽ có một cuộc sống tốt sau này. Thôi em đi đi!
– Dạ vâng, em chào chị!
Khánh Dương cúi người chào chị Chi lần cuối rồi bước đi. Nhìn dáng cậu, nước mắt chị trào ra thương cảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!