Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 38


Chiều nay, khi Khánh Dương đang rửa bát thì một người đàn ông bước đến gần. Ngẩng mặt nhìn lên, cậu hốt hoảng, mặt tái đi khi nhận ra tên Hưng vài ngày trước.

– Anh… anh đến đây làm gì?

– Đừng sợ mà nhóc. Anh đến là để nói chuyện với nhóc.

– Giữa tôi với anh chẳng có chuyện gì để nói cả. Anh mau ra khỏi đây bằng không tôi la lên đó.

– Có chuyện chứ nhóc. Chuyện của Mạnh Toàn. Lẽ nào nhóc không muốn bàn chuyện của Mạnh Toàn với anh?

Nghe đến đây Khánh Dương hít một hơi sâu như để lấy can đảm rồi gật đầu:

– Được. Mình đi đâu nói chuyện?

– Ra quán nước mía bên kia đường đi. Quán đó hiện đang vắng khách.

Hai cốc nước mía vừa được em nhân viên đặt lên bàn Khánh Dương đã hỏi ngay:

– Rốt cuộc thì anh muốn gì mới chịu bỏ qua chuyện này cho Mạnh Toàn?

– Bỏ qua á? – Tên Hưng cười – Năm trăm triệu của anh, anh có thể dễ dàng bỏ qua sao?

– Nhưng anh Toàn không thể lấy đâu ra 500 triệu để trả anh ngay lập tức.

– Đó là chuyện của nó, anh không quan tâm.

– Nhưng… nhưng nếu anh Toàn không có để trả cho anh ngay trong tuần tới thì sao?

– Thì như những gì nhóc đã nghe, anh sẽ lấy một cánh tay của nó.

– Anh mà động đến anh Toàn thì pháp luật cũng sẽ không tha cho anh đâu.

– Pháp luật? – Tên Hưng nhếch mép cười – Đừng có dùng hai chữ pháp luật để hù dọa xã hội đen nhóc nhá. Nhóc thật ngây thơ.

– Anh… anh dám làm thật hả?

– Đây, nhóc xem thử đi!

Nói rồi tên Hưng tự xé toạc mảnh áo trên người. Qua vết rách, Khánh Dương thấy trên ngực hắn một vết sẹo sâu hoắm chạy dài từ vú trái xuống đến tận rốn. Đây rõ ràng là sẹo của một vết chém không hề nhẹ.

– Anh… anh… – Khánh Dương thật sự thấy khủng khiếp khi nhìn vào vết sẹo đó.

– Thành tích xã hội đen của anh đó. Nói cho nhóc nghe, anh đã vô tù ba lượt, có lượt kéo dài đến năm, bảy năm. Đó còn là chưa kể đến những đợt tạm giam hay xử phạt hành chính.

– Anh…

– Vì vậy so với vết sẹo để đời này nhóc nghĩ anh có thể lấy đi một cánh tay của thằng Toàn không?

– Thôi được rồi. Tôi tin anh nói được làm được. Vậy rốt cuộc anh hẹn tôi ra đây để nói gì. Anh nói mau đi!

– Thì ra đây để bàn cùng nhóc cách buông tha cho Mạnh Toàn.

– Anh cứ nói thẳng.

– Được. Vậy anh nói luôn. Anh thấy nhóc rất đẹp trai, nếu nhóc chịu làm người của anh thì anh sẽ xóa hoàn toàn 500 triệu cho Mạnh Toàn.

– Thế nào là người của anh?

– Nhóc sẽ không ở nhà Mạnh Toàn nữa. Nhóc sẽ đi theo anh, là người của anh, bên anh mọi lúc mọi nơi.

– Có nghĩa là tôi tự bán tôi cho anh để cứu Mạnh Toàn?

– Không! Không! Nhóc đừng dùng từ bán nghe mất hết tình cảm. Nhóc là người, đâu phải là hàng hóa đúng không? Huống hồ nhóc đẹp trai thế này, anh đảm bảo với nhóc nếu nhóc theo anh, anh sẽ cưng chiều nhóc hết mực, sẽ mua sắm cho nhóc mọi thứ nhóc muốn. Nói theo kiểu Trung Quốc là nhóc sẽ mãi mãi được tận hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý.

– Anh cho tôi thời gian được không? Tôi cần suy nghĩ.

– Được. Nhóc muốn suy nghĩ bao lâu?

– Hôm nay là thứ ba. Thứ ba tuần sau tôi sẽ trả lời anh.

– Ok. Danh thiếp của anh đây, nhóc giữ lấy có gì phone cho anh ngay lập tức.

– Được. – Đón tấm danh thiếp trên tay tên Hưng, Khánh Dương nói tiếp – Trong một tuần ấy anh phải tuyệt đối không được gây khó dễ gì cho anh Toàn hết.

– Được. Anh hiểu chứ. Thôi, nhóc cứ suy nghĩ đi. Chào nhóc!

************************************************

– Khánh Dương! – Tiếng gọi giật cục của bà Chúc làm Khánh Dương giật mình đứng lại. Bước tới gần Khánh Dương, sắc mặt bà tái đi khiếp sợ. Chiếc áo sơ mi trắng Khánh Dương mặc trên người… loang lổ máu.

– Khánh… Khánh Dương… – Giọng bà Chúc như lứu lại – Tại… tại sao người cháu…

– Dạ… – Mặt Khánh Dương cũng tái xanh lại. Cố lấy hết bình tĩnh, cậu nói trong cơn run – Dạ cháu… cháu không sao đâu cô.

– Khánh Dương, xảy ra chuyện gì vậy cháu? Ai đã làm cháu ra nông nỗi này? Cháu… cháu có sao không?

– Dạ không có chuyện gì đâu cô. Cháu không sao.

Nói dứt câu Khánh Dương vội vã chạy lên lầu, bỏ lại phía sau bà Chúc mặt xanh như tàu lá.

Vội vàng cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu tươi, Khánh Dương đáp vào chậu sắt rồi tẩm xăng châm lửa đốt. Chiếc áo bùng cháy dữ dội. Nhìn những ngọn lửa hừng hực, Khánh Dương thấy dường như nó đang thiêu cháy toàn bộ lồng ngực mình.

Vào nhà tắm, Khánh Dương vặn vòi nước rồi táp nước rửa mặt. Trong gương, vài vết máu còn dính trên má bây giờ đã đen kịt lại.

*********************************************

– Khánh Dương, anh đi làm về rồi này! – Cởi chiếc áo công nhân vắt lên dây, Mạnh Toàn ghé mặt hôn lên má Khánh Dương một nụ hôn ngọt ngào – Hoàng tử của anh ở nhà vui vẻ chứ?

– Dạ cũng bình thường thôi anh. – Khánh Dương mỉm cười – Thế nào? Hôm nay anh đi làm mệt không?

– Mệt chứ sao không em? Nhưng cứ nghĩ ở nhà có một chàng trai tên Trần Khánh Dương đang đợi anh, đang chờ thành quả lao động của anh để cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc y như trong truyện cổ tích thì mọi mệt mỏi trong người anh như tan biến hoàn toàn, anh có nghị lực rất nhiều để phấn đấu. Hôm nay anh tăng ca 3 tiếng lận nên giờ mới về nè.

– Anh vất vả quá rồi! Thôi anh mau vào nhà tắm tắm rửa đi. Nước ấm em đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi đó. Tắm xong thì vô ăn cơm. Để em hâm lại thức ăn cho nóng nhé! Anh về muộn nên em với cô Chúc đã dùng cơm trước rồi .

– Ok em yêu! Hạnh phúc đối với anh chỉ cần là vậy. Sớm đi làm, tối về có người thương chăm sóc, thế là quá đủ.

– Thôi, mau đi tắm đi ông tướng! Lải nhải mãi à! – Khánh Dương mắng rồi đẩy lưng Mạnh Toàn vào phía trong.

Trong nhà tắm, giọng hát Mạnh Toàn lại vui vẻ cất lên:

“Từ lúc anh quen biết em, trái đất bỗng như ngừng lại. Cuộc đời này dệt thêm bao nhiêu ước mơ bao nhiêu niềm vui.
Từ lúc anh quen biết em, cả thế giới không ai bằng em. Chỉ một mình em thôi đôi mắt em xinh như thần tiên. Cầu mong cho em luôn được vui, đôi mắt ấy không mang muộn phiền, để cho anh luôn trông thấy em lúc em cười vui. Cầu mong sao anh luôn gần em, anh nói hết bao nhiêu tâm sự:
Rằng tim anh anh đã yêu em rất lâu rồi.

Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không? Một lần nhìn thấy em trái tim anh càng yêu em. Hãy đến bên anh nhé em! Thiếu vắng em anh rất buồn, vì anh luôn thấy vui mỗi khi gần em.
Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không? Một nụ cười của em cũng cho anh niềm tin yêu. Hãy để anh chăm sóc em, sống với em yêu suốt đời, trọn đời này nguyện xin bên em mãi không rời.”

Nghe Mạnh Toàn hát, Khánh Dương mỉm cười. Trên đôi mắt long lanh tuyệt đẹp, nước mắt cậu trào ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN