Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 39
– Ngồi sát vô đây coi thời sự với anh nè! – Mạnh Toàn nói rồi kéo Khánh Dương sát lại gần, cánh tay anh ôm ngang lưng Khánh Dương thật chặt.
– Tối nay anh không đi chơi à?
– Không. Từ nay anh có người yêu rồi nên phải ở nhà với người yêu của anh chứ!
– Mạnh Toàn này, em hỏi thật nha! – Khánh Dương thủ thỉ.
– Ừ, em hỏi đi.
– Nếu như sau này vì một lý do gì đó mà em không còn ở bên anh nữa thì anh có buồn không?
Rời mắt khỏi màn hình tivi, Mạnh Toàn quay sang nhìn Khánh Dương, ngạc nhiên:
– Sao em lại hỏi thế?
– Em… – Ánh mắt Khánh Dương đượm buồn – Em… chỉ là em ví dụ như thế thôi.
– Không được. Ví dụ cũng không được. Anh không cho phép em ví dụ cái chuyện không hay đó. – Vòng ôm của Mạnh Toàn càng siết chặt Khánh Dương hơn.
– Anh Toàn này, nếu như sau này em không còn ở bên cạnh anh nữa thì anh cũng phải sống tốt nha! Tuyệt đối không được ngựa quen đường cũ mà chơi bời lêu lổng nữa đó!
– Khánh Dương, em nói gì kỳ vậy? – Sắc mặt Mạnh Toàn chuyển sang lo lắng – Có chuyện gì xảy ra với em sao?
– Dạ không. Chỉ là em muốn dặn anh trước thôi. Ngộ nhỡ sau này…
Vội vàng đưa tay bịt miệng Khánh Dương lại, Mạnh Toàn mắng:
– Thằng ngốc này hôm nay bị làm sao thế hả? Tuyệt đối không được nói những lời không may mắn đó.
Đưa tay gỡ tay Mạnh Toàn khỏi miệng mình, Khánh Dương mỉm cười mà không ngăn được nước mắt:
– Anh hứa với em đi mà!
Nhìn giọt nước mắt trong suốt lăn trên má Khánh Dương, một sự sợ hãi chợt ùa đến làm toàn thân Mạnh Toàn rùng mình ớn lạnh. Tim đập thình thịch, anh vội kéo Khánh Dương ngồi lên đùi rồi ôm thật chặt:
– Sao em khóc? Em đang làm anh sợ đó Khánh Dương! Em hãy nói với anh là không có chuyện gì xảy ra đi! Hãy nói với anh là em chỉ buột miệng nói ra những lời như vậy thôi. Khánh Dương, hãy nói đi!
– Em… – Ngồi trên đùi Mạnh Toàn, trái tim Khánh Dương cũng đập loạn lên lo lắng. Cúi xuống hôn nhẹ lên tai Khánh Dương, Mạnh Toàn thủ thỉ:
– Sẽ không có chuyện gì đúng không em? Anh sẽ không cho phép em xảy ra chuyện gì hết. Anh không bao giờ cho phép em rời khỏi anh. Ông trời đã mang em đến bên anh trong buổi tối định mệnh ấy thì em phải có trách nhiệm ở bên anh đến suốt quãng đời còn lại.
– Dạ, em… em cũng mong là thế.
“ Xin được chuyển sang phần tiếp theo của chương trình thời sự. Chiều nay, tại khu nhà hoang của Đường 452 Nguyễn Thái Bình, Phường 6, Quận 1, một người dân trong vùng đã phát hiện ra một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng. Qua giám định của cảnh sát điều tra, nạn nhân là anh Cao Tiến Hưng, 40 tuổi, cũng ngụ tại Phường 6, Quận 1. Theo kết quả điều tra ban đầu, anh Hưng chết là do hung thủ dùng dao găm đâm liên tiếp nhiều nhát vào bụng. Được biết trước đó anh Cao Tiến Hưng từng là một thành phần trong xã hội đen và đã gây ra rất nhiều các phi vụ nghiêm trọng như cướp của, chém người, tàng trữ ma túy… Bước đầu cơ quan điều tra nghi vấn nạn nhân chết là do bị các thành phần xã hội đen khác sát hại. Hiện tại cơ quan cảnh sát đang tiếp tục khám nghiệm hiện trường điều tra làm rõ.”
– Trời ơi! – Mạnh Toàn hét lên vui mừng – Khánh Dương! Đó chẳng phải là thằng cha Hưng đó sao? Hắn… hắn chết rồi! Ha ha ha ha! Ác giả ác báo! Đáng đời! Ha ha ha ha!
Im lặng, Khánh Dương nghe như trong lồng ngực từng luồng nhiệt nóng ran bốc lên. Ngột ngạt, khó thở.
– Đáng kiếp! – Không để ý gì đến sắc mặt đầy lo lắng của Khánh Dương, Mạnh Toàn hớn hở – Chết con bà mày đi! Để xem mày còn có thể vác mặt đến đòi tao 500 triệu nữa không? Ha ha ha ha! Đáng kiếp! Đáng kiếp!
– Khánh Dương, – Mạnh Toàn nhìn Khánh Dương, vui mừng – Hả hê quá đi mất thôi! Thằng Hưng khốn nạn đã bị bọn xã hội đen thủ tiêu rồi. Vậy là từ nay không còn ai có thể gây khó dễ cho anh được nữa. Vui quá đi mất thôi!
– …
– Khánh Dương, em sao thế? – Niềm vui trên gương mặt Mạnh Toàn tắt ngấm, ngay lập tức sự lo âu xuất hiện khi anh nhìn thấy vẻ mặt tái mét đi của Khánh Dương – Em… em không khỏe hả?
– Anh Toàn, em… em sợ lắm!
Vội vàng, Mạnh Toàn ôm chặt lấy Khánh Dương. Lúc này đây anh có thể cảm nhận được người Khánh Dương đang run lên cầm cập.
– Em sao thế? Bình tĩnh đi! Có anh ở đây rồi! Đừng sợ! – Hơi thở ấm áp của Mạnh Toàn phả nhẹ vào má Khánh Dương.
– Tên… tên Hưng chết rồi. – Khánh Dương lắp bắp.
– Ờ, hắn chết rồi. Đáng đời hắn! Từ nay sẽ không còn ai làm phiền chúng ta nữa. Chuyện vui mà em!
– Em… anh Toàn… em…
– Sao thế em? Có chuyện gì nói cho anh nghe nào!
– Em… là em… là em đã giết tên Hưng đó anh!
Khẽ đưa tay lên trán Khánh Dương, Mạnh Toàn dò xét:
– Em bị sốt hả? Ăn nói linh tinh gì vậy?
– Không. Em rất ổn. Em… là em đã đâm chết tên Hưng đó anh!
Khẽ chau mày, Mạnh Toàn nhìn Khánh Dương:
– Em nói linh tinh gì vậy? Em có biết mình đang nói gì không thế?
– Em biết. Là em… là em đã giết tên Hưng.
Thở dốc, Mạnh Toàn ôm chặt Khánh Dương làm cậu gần như bị bóp nát:
– Ăn nói nói linh tinh! Sức em trói gà không chặt thì làm sao mà giết người được. Đừng đùa anh như thế anh không thích đâu.
– Không! Là em đã giết hắn! Thật đó! Chiều nay em đã hẹn hắn ra khu nhà bị bỏ hoang rồi nhân lúc hắn không để ý em đã dùng dao đâm chết hắn.
– Em… – Mạnh Toàn nhìn Khánh Dương bằng ánh mắt bàng hoàng – Em… em nói sao?
– Là em đã giết tên Hưng. Em giết người rồi!
– Bình tĩnh lại nào Khánh Dương! – Hơi thở Mạnh Toàn trở nên gấp gáp – Đừng sợ! Có chuyện gì từ từ kể lại cho anh nghe nào! – Hai bàn tay Mạnh Toàn hối hả chà xát vào hai bàn tay đang lạnh ngắt của Khánh Dương.
– Mấy hôm trước tên Hưng có đến tìm em. Hắn nói rằng muốn bàn bạc với em về khoản tiền cá độ 500 triệu của anh. Em và hắn ra quán nước mía nói chuyện. Hắn bảo rằng nếu như em đi theo hắn, chịu làm người của hắn thì hắn sẽ buông tha cho anh, không nhắc đến chuyện 500 triệu nữa. Bằng không nếu như anh không trả được thì hắn sẽ lấy đi một cánh tay của anh.
– Thằng chó! – Mạnh Toàn uất ức – Nó dám tìm đến uy hiếp em như vậy ư?
– Khi ấy em không dám quyết định ngay mà hẹn hắn một tuần sau sẽ trả lời. Trở về nhà, đã rất nhiều lần em định từ bỏ anh để đi theo hắn, nhưng em lại nghĩ tên Hưng đó rất dã man và xảo trá, dù em có đồng ý đi theo hắn đi chăng nữa thì chắc gì hắn đã giữ đúng lời hứa mà tha cho anh?
– Khánh Dương! Thằng ngốc này! Sao chuyện đó em không kể cho anh biết?
– Em cũng muốn nói cho anh nhưng em lại sợ anh nóng tính đi tìm tên Hưng gây gổ rồi mọi chuyện lại càng thêm phiền phức. Có khi hắn điên lên giết anh hoặc chặt tay của anh cũng không biết chừng, vậy nên em không dám kể.
– Rồi sao nữa?
– Em… em suy đi tính lại đến cả đã một tuần trời. Cuối cùng em hiểu ra để anh được bình an mãi mãi thì chỉ có một con đường duy nhất: tên Hưng phải chết!
– Em… – Mạnh Toàn bàng hoàng nhìn Khánh Dương. Giờ thì anh đã hoàn toàn tin chuyện Khánh Dương giết người là sự thật.
– Và chiều nay, tròn một tuần như đã hẹn, em gọi điện báo tên Hưng ra khu nhà hoang nói chuyện. Em đã thủ sẵn con dao găm trong người và lên kế hoạch giết hắn.
– Khoan! Khánh Dương! Anh không tin đâu! Tên Hưng đó ghê gớm lại to con như vậy, còn em thì sức trói gà không chặt, sao em có thể ra tay giết hắn được chứ?
– Vâng. Em cũng biết như thế nên em xác định muốn giết được hắn thì em chỉ còn cách là ra tay đột ngột.
– Nhưng em làm như thế nào mới được chứ?
– Có gì khó đâu anh? Em nói rằng có điều kiện muốn nói nhỏ với hắn. Vậy là em và hắn đứng sát nhau. Một mặt em vờ nói nhỏ vào tai hắn, mặt khác em lén rút dao găm trong người ra rồi đâm thẳng vào bụng hắn. Đâm hắn một nhát, em sợ hắn không chết nên rút tiếp dao ra đâm lia lịa vào bụng hắn đến hơn chục nhát nữa, cho đến khi hắn ngã kềnh ra đất, hai mắt trợn ngược em mới chịu dừng tay. Thế là em đã giết được hắn.
– Khánh Dương! Em… – Đất trời như sụp xuống dưới chân Mạnh Toàn trước lời kể của Khánh Dương.
– Em giết được hắn tất cả cũng là do hắn không đề phòng với em. Hắn không nghĩ em có gan giết hắn. Và rồi em đã giết được hắn. Em làm được rồi anh Toàn ơi! Từ nay trở đi sẽ không còn ai có thể tìm anh và dọa sẽ chặt tay của anh nữa. Em đã giết được tên Hưng rồi! Em đã giết được hắn rồi anh ơi! – Đột nhiên Khánh Dương cười ngây dại.
Ghì chặt Khánh Dương trong lòng, nước mắt Mạnh Toàn trào ra đau đớn:
– Khánh Dương ngốc nghếch của anh! Em có biết em đã làm gì không hả? Giết người là phải đền mạng đó! Em sẽ phải đền mạng em có biết không? Tên Hưng kia đáng chết, mạng của hắn dù có chết hàng trăm, hàng ngàn lần cũng đáng. Nhưng bảo dùng tính mạng em để đền lấy tính mạng hắn thì thật là bất công mà. Khánh Dương, tại sao em lại làm như vậy?
– Em xin lỗi! Em không có sự lựa chọn nào hơn. – Nước mắt Khánh Dương lưng tròng – Anh… anh đừng giận em nha! Có lẽ chúng ta có duyên mà không có phận. Ngày mai, khi em không còn ở bên anh nữa thì anh hãy hứa với em hãy sống cho thật tốt nhé! Được không anh?
– Không! Anh không làm được! – Mạnh Toàn gào lên – Không còn em ở bên cạnh nữa thì thà rằng anh chết quách đi còn hơn. Sống tốt ư? Anh có thể sống tốt khi không có em ư? Nực cười! Nực cười!
– Đừng mà anh! Em xin anh đừng như vậy! Em xin anh hãy phấn chấn lên mà anh Toàn!
– Đi! – Ngay lập tức cổ tay Khánh Dương bị Mạnh Toàn bóp chặt – Nhân lúc cảnh sát còn chưa điều tra ra anh sẽ dẫn em chạy trốn. Chân trời góc bể nơi nào cũng được, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì dù có phải nằm gai nếm mật, cay đắng như thế nào anh cũng cam. Đi! Chỉ còn cách bỏ trốn thì em mới có thể giữ được mạng sống của mình thôi. Đi! Chúng ta cùng chạy trốn ngay bây giờ. Nhanh lên em!
Vừa nói Mạnh Toàn vừa ra sức kéo tay Khánh Dương về phía cửa. Nhưng níu lại, Khánh Dương nhìn Mạnh Toàn, lắc đầu:
– Đừng mà anh! Em không chạy trốn đâu. Anh đừng làm như thế!
– Nhưng nếu em ở lại thì em sẽ phải chịu tử hình em có hiểu không hả? – Mạnh Toàn gào lên.
– Em hiểu chứ! – Khánh Dương sụt sịt – Nhưng em cam tâm mà. Giết được tên Hưng để anh được bình an thì em dù có phải ra đi em cũng cam tâm. Hãy để em đối mặt với chuyện này đi anh!
– Không! Anh không cho em lựa chọn đâu! Anh không thể mất em được! Mau chạy trốn với anh!
Tức thì cổ tay Khánh Dương lại bị bàn tay Mạnh Toàn túm chặt lấy và lôi đi.
“ Oao! Oao! Oao!!!” – Phía dưới đường, tiếng còi ô tô cảnh sát chợt vang lên inh ỏi. Cánh cửa xe mở ra, hơn chục cảnh sát nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
– Một nhóm bao vây toàn bộ ngôi nhà, nhóm khác theo tôi tiến vào trong! – Lời ra lệnh của vị cảnh sát trưởng.
Nhìn đám cảnh sát qua khung cửa sổ xuống phía dưới đường, Khánh Dương mỉm cười thanh thản:
– Họ đến rồi. Đến lúc em phải đi thôi.
Dứt lời Khánh Dương ôm chặt lấy đầu Mạnh Toàn, ghì chặt môi anh vào môi mình, cuồng dại trao anh những nụ hôn nồng nhiệt.
– Hãy hứa với em dù không có em bên cạnh anh cũng phải sống cho thật tốt được không anh? – Hai mắt Khánh Dương nhìn sâu vào hai mắt Mạnh Toàn, mong mỏi chờ đợi một cái gật đầu đồng ý.
Nhưng Mạnh Toàn lắc đầu, cái lắc đầu của anh làm Khánh Dương tê tái:
– Không! Không có em thì cuộc sống đối với anh không còn ý nghĩa gì hết.
Cánh cửa phòng bị đạp mở tung. Đám cảnh sát xông vào. Hàng loạt họng súng chĩa vào người Mạnh Toàn và Khánh Dương.
– Anh Trần Khánh Dương, anh đã bị bắt vì tội sát hại nạn nhân Cao Tiến Hưng. Mau theo chúng tôi về đồn!
Anh cảnh sát dứt lời, chiếc còng số tám chụp gọn vào hai cổ tay Khánh Dương. Khẽ mỉm cười, Khánh Dương nhìn Mạnh Toàn trong nước mắt:
– Hãy nghe em! Gắng sống cho thật tốt!
– Không! – Nhìn đám cảnh sát dẫn Khánh Dương đi, Mạnh Toàn gào lên cháy ruột – Anh không cho phép em chết đâu! Khánh Dương! Hãy chờ anh! Anh nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất bào chữa cho em. Nhất định em sẽ được trở về! Khánh Dương! Khánh Dương!
Tiếng gào của Mạnh Toàn như xé tan bóng tối, xé luôn cả trái tim đẫm máu của Khánh Dương. Nước mắt Khánh Dương lưng tròng, cảnh vật trước mặt cậu mờ đi. Qua cửa kính ô tô, cậu nhìn lại, Mạnh Toàn đang quỵ xuống.
Chiếc ô tô chuyển bánh rời xa dần, xa dần ngôi nhà mà đối với Khánh Dương tình yêu và hạnh phúc vừa mới chỉ bắt đầu.
Cắn chặt môi, nhắm chặt mắt chịu đựng nỗi đau thấu trời khi trái tim đang rạn ra từng mảnh, Khánh Dương chỉ ước sao cậu có thể đập đầu vào kính xe lúc này mà chết ngay lập tức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!