Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 40
Dừng mắt trước bộ hồ sơ khá mới trên bàn làm việc, cảnh sát trưởng Xuân Lộc hỏi nhân viên:
– Đồng chí, hồ sơ vụ án này là như thế nào đây?
Nghe cảnh sát trưởng hỏi, anh cảnh sát cấp dưới ngoái đầu nhìn sang. Nhận ra gương mặt điển trai của Khánh Dương trên bộ hồ sơ, anh ta thưa:
– Dạ cậu ta là Trần Khánh Dương, là hung thủ trong vụ trọng án sát hại Cao Tiến Hưng hai hôm trước trong khu nhà hoang đường 452 Nguyễn Thái Bình đó.
– À, tôi nhớ ra rồi. Các đồng chí đã thẩm tra và lấy lời khai của cậu ta chưa?
– Dạ rồi thưa anh! Cậu ta đã khai rất chi tiết và ký tên nhận tội rồi ạ. Tất cả đều có trong hồ sơ đó, anh quan tâm có thể lấy ra xem.
– Cậu ta thật là quá đẹp trai! – Cảnh sát trưởng Xuân Lộc nhìn tấm ảnh 4×6 của Khánh Dương trên bộ hồ sơ trầm trồ khen ngợi – Vẻ đẹp này thật đáng làm cho người khác phải bần thần điên đảo.
– Chỉ tiếc là cậu ta lại là hung thủ giết người và không bao lâu nữa sẽ phải chịu mức án tử hình thưa anh.
– Hồ sơ vụ án này các cậu đã gửi lên trên chưa?
– Dạ chưa thưa anh! Bọn em còn đang đợi anh duyệt qua trước mà.
– Tốt lắm! Cậu ta không thể chết! Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ta chết một cách uổng phí như thế đâu.
– Nhưng mà… nhưng mà cậu ta đã từng giết người đó anh. – Vị cảnh sát cấp dưới nhìn cảnh sát trưởng Xuân Lộc, nhắc nhở.
– Tôi biết chứ. Nhưng chỉ cần các anh hủy bộ hồ sơ này đi và làm mới một bộ hồ sơ khác, trong đó viết rằng Cao Tiến Hưng bị một thành phần xã hội đen nào đó sát hại đến bây giờ vẫn đang trong điểm quá trình điều tra và chưa tìm ra hung thủ là được chứ gì?
– Ý… ý anh là… anh muốn giúp Trần Khánh Dương trắng án? – Vị cảnh sát cấp dưới nhìn cảnh sát trưởng Xuân Lộc, tròn mắt ngạc nhiên.
– Đúng vậy. Việc này các anh làm được chứ?
– Dạ được. Nhưng… nhưng tôi chỉ đang thắc mắc là tại sao anh lại làm như thế?
– Tại sao ư? – Xuân Lộc mỉm cười – Bởi vì Trần Khánh Dương quá đẹp trai. Tôi không muốn cậu ta chết uổng như vậy.
– Dạ! – Tuy vẫn còn hơi mơ hồ nhưng vị cảnh sát cấp dưới không dám thắc mắc gì nữa, lặng lẽ gật đầu.
– Bây giờ cậu có thể dẫn Trần Khánh Dương lên đây gặp tôi được chứ? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta.
– Dạ vâng, dĩ nhiên là được! – Vị cảnh sát gật đầu rồi bước ra.
Năm phút sau Khánh Dương được dẫn tới. Ra hiệu cho vị cảnh sát cấp dưới ra ngoài, Xuân Lộc bảo Khánh Dương ngồi xuống ghế.
– Cậu tên Trần Khánh Dương đúng không? Cậu là người đã giết Cao Tiến Hưng trong khu nhà hoang hai hôm trước?
– Vâng – Khánh Dương gật đầu – Tôi đã khai hết rồi và cũng đã ký tên nhận tội, bây giờ chỉ đợi sự phán xét của pháp luật nữa thôi.
– Cậu có biết với tội trạng của mình cậu sẽ bị kết án như thế nào không?
– Tôi nghĩ chắc chắn là tử hình. Giết người là phải đền mạng mà, pháp luật Việt Nam là thế. – Khánh Dương thanh thản trả lời.
– Nhưng xét cho cùng tên Cao Tiến Hưng đó cũng đã từng vào tù ra tội rất nhiều lần, trong vụ này hắn lại là người uy hiếp cậu trước, bởi thế cho nên cậu vẫn có thể được giảm nhẹ tội.
– Giảm nhẹ ư? Từ tử hình xuống chung thân sao? Hay là hai chục, ba chục năm ngồi tù? Có gì khác biệt đâu thưa cảnh sát? Đời người là vậy, sống có gì vui, chết có gì đáng sợ?
– Xem ra cậu thật sự không sợ chết?
– Cuộc đời tôi là vậy, tôi đã từng tìm tới cái chết mấy lần rồi nhưng có lẽ số mệnh chưa cho chết. Bây giờ nếu như pháp luật Việt Nam có thể ban cho tôi một liều thuốc độc để tôi được ra đi thì âu đối với tôi cũng là một sự giải thoát.
– Có lẽ cậu chưa biết trong khả năng của tôi, tôi có thể giúp cậu trắng án hoàn toàn. Cậu sẽ không phải tử hình hay ngồi tù một năm nào cả. Tôi có thể biến cậu từ một người có tội thành một người trong sạch ngay lập tức.
– Để làm gì thưa anh? Cho dù anh làm được điều đó thì bản thân tôi xét cho cùng vẫn là người mang trọng tội. Pháp luật không truy cứu tôi nhưng lương tâm tôi không thể tự tha thứ cho mình được.
– Lương tâm? Cậu thấy việc cậu sát hại tên Cao Tiến Hưng là một việc trái với lương tâm sao? Không! Cậu nhầm rồi! Là cậu đã làm phúc đó! Cậu giết hắn để người người trong xã hội này được mãi mãi sống trong thanh bình và yên ổn.
– Cứ cho là như vậy cũng được, nhưng tôi đang thắc mắc anh sẽ được lợi lộc gì khi giúp tôi trắng án? Đừng nói với tôi vì anh thấy tên Hưng ác bá, đáng chết nên cố tình giúp tôi. Đó không phải là lý do và tôi không phải là trẻ con để đi tin cái lý do đó.
– Khá lắm Trần Khánh Dương! Vậy tôi cũng nói thẳng, tôi giúp cậu thoát tội không vì lý do nào khác là thấy cậu quá đẹp trai. Sắc đẹp của cậu, dung mạo của cậu nếu phải chết đi thì thật là quá uổng. – Vừa nói Xuân Lộc vừa nhoài người về phía Khánh Dương, đưa bàn tay lên vuốt ve bờ má mịn màng của cậu.
Giật mình, Khánh Dương vội vã đưa hai bàn tay vẫn còn bị mắc trong còng số tám lên gạt tay Xuân Lộc xuống. Cái chết do tử hình không làm cậu sợ nhưng lời nói và thái độ này của Xuân Lộc thì quả là làm cho cậu thót tim.
– Đừng có lấy lý do và thái độ bỡn cợt đó ra giỡn với tôi! – Khánh Dương nghiêm mặt cảnh cáo.
– Không! Tôi không bỡn cợt cậu. Tôi cứu cậu chính xác là vì cậu quá đẹp trai. Cậu nên cảm ơn dung mạo của mình về điều đó.
– Ý anh là sao đây? Tôi nói cho anh biết tôi không sợ chết, và cũng không cần anh phải giúp tôi trắng án.
– Cậu không sợ chết nhưng cậu có hiểu được cảm giác đau đớn khi người thân của cậu chứng kiến cậu chết không? Mạnh Toàn đó! Tôi được biết hai hôm nay anh ta chạy đôn chạy đáo khắp mọi nơi tìm luật sư biện hộ cho cậu. Không hiểu anh ta sẽ thế nào khi nhìn thấy cậu chết. Lẽ nào cậu không muốn quay về để đoàn tụ và sống cuộc sống hạnh phúc với Mạnh Toàn sao?
Im lặng.
Thấy Khánh Dương không nói gì Xuân Lộc biết mình đã đánh trúng tâm lý của Khánh Dương. Hắn cười:
– Thế nào? Tôi nói đúng chứ?
– Nhưng anh sẽ được lợi lộc gì khi giúp tôi?
– Tiền tỷ.
– Tiền tỷ là sao? – Khánh Dương giật mình.
– Là tôi sẽ nhận được một khoản tiền kếch xù.
– Mạnh Toàn không thể có số tiền lớn như vậy để trả cho anh, và tôi cũng không bao giờ cho phép anh ấy vì tôi mà phải bán nhà, bán đất.
– Không! Không! Cậu nghĩ sai rồi. Tôi không thu được lợi nhuận gì từ phía Mạnh Toàn hết.
– Vậy anh kiếm số tiền đó từ đâu?
– Đó là việc riêng của tôi. Còn cậu, nếu muốn ra khỏi đây để về đoàn tụ với Mạnh Toàn thì đừng có hỏi gì nhiều nữa, ngoan ngoãn ngồi đó và chờ sự sắp xếp của tôi, hiểu chứ?
Nghe Xuân Lộc nói, lồng ngực Khánh Dương bắt đầu đập rộn lên lo lắng. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Tên Xuân Lộc này định làm gì? Bây giờ trước mặt cậu có ba con đường lớn: một là ngồi yên đây chờ đợi bản án tử hình, hai là đúng như những gì Xuân Lộc nói cậu sẽ được tự do và trở về đoàn tụ với Mạnh Toàn, ba là… cậu không biết. Cậu chưa thể biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu như cả hai khả năng trên đều không phải. “Một là chết, hai là về sống hạnh phúc với Mạnh Toàn, ba là một ngã rẽ khác đang chờ đợi”. Đầu óc Khánh giường hỗn độn. Còn có gì đáng sợ hơn cái chết nữa sao? Thôi được rồi. Đã vậy thì:
“Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Mà xem con tạo xoay vần đến đâu”.
– Được! – Khánh Dương gật đầu đồng ý – Mọi chuyện tôi nghe theo lời anh.
– Khá lắm! – Xuân Lộc gật đầu hài lòng – Đồng chí Hải! Mau vô đây! – Hắn gọi lớn.
Cánh cửa mở ra rồi cậu cảnh sát cấp dưới vừa nãy bước vào.
– Dạ, anh gọi em!
– Cậu mở còng cho Khánh Dương rồi dẫn cậu ấy vào phòng tắm thay bộ quần áo phạm nhân này ra. Từ giờ Khánh Dương đã vô tội rồi.
– Dạ vâng thưa anh!
Không nói gì, Khánh Dương đứng lên theo cậu Hải vào trong phòng tắm. Cậu đâu có biết rằng ngồi bên ngoài Xuân Lộc vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đầy mưu mô và cực kỳ nham hiểm.
Lúc trở ra Khánh Dương đã thấy Xuân Lộc cởi bỏ đồng phục công an từ bao giờ. Nhìn cậu, hắn gật đầu hài lòng và ra hiệu cho cậu đi theo hắn.
Chiếc xe taxi chuyển bánh rời xa đồn cảnh sát, rời xa nơi mà có lẽ Khánh Dương phải chấp nhận bản án tử hình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!