Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 5


– Ê Quân, bài kiểm tra sử cậu được mấy điểm? – Giờ ra về Phát hỏi Quân.
– Tám.
– Thế thì kém mình một điểm. Mình được 9 cơ đấy.
– Ừ. Phát giỏi quá nhỉ?
– Quân, cậu sao thế? – Nhìn sắc mặt không được tự nhiên cho lắm của Quân, Phát ngạc nhiên hỏi.
– Ừ. Mình… mình hơi đau bụng.
– Hả? Đau nhiều lắm không? – Phát lo lắng.
– Cũng… cũng chút chút.
– Hay là mình ngồi tạm xuống gốc phượng đằng kia một lúc đợi khi nào Quân hết đau bụng thì về!
– Thôi không cần đâu. Mình đi được mà.
– Quân này, hay là…
– Hay là sao? – Quân vừa nhăn nhó vừa nhìn sắc mặt lúng túng của Phát.
– Hay là… hay là Quân đau bụng thì… thì Quân về trước đi. Mình… mình đi bộ về cũng được. Quân… Quân không cần chở mình đâu.
– Ủa, sao phải làm vậy? Mình đau bụng không chở Phát được thì Phát chở mình có sao đâu. Sao Phát phải đi bộ làm gì cho mệt?
– Nhưng mà mình… – Không biết có phải do nắng hay do điều gì đó mà Quân thấy sắc mặt Phát đỏ bừng lên trông thấy.
– Cậu sao?
– Mình… mình…
– Trời ơi, mình nhẹ lắm mà Phát, không có nặng như cậu nghĩ đâu.
– Không… không phải. Ý… ý mình không phải vậy. Chỉ là mình…
Nhìn sắc mặt ngượng ngùng bối rối của Phát, Quân chau mày khó hiểu.
– Vậy ý cậu là sao?
– Mình… mình… Thôi mình về trước đây. Quân không cần chở mình đâu.
Phát nói rồi chạy nhanh ra cổng trường, bỏ mặc Quân với suy nghĩ đầy khó hiểu.
– Ê, Phát! Làm gì mà đi nhanh thế? Lên xe mình chở về!
– Thôi, mình đi bộ cũng được. Quân cứ về trước đi.
– Lên đi mà ông tướng! Trời nắng lắm đó!
– Nhưng… nhưng mà cậu đang đau bụng mà.
– Khỏi rồi – Quân cười – Lên xe đi!
– Có thật không?
– Thật.
Phát phụng phịu gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi lên xe. Từng vòng bánh quay đều trong nắng trưa oi ả. Phát đâu có biết phía trước Quân vừa đạp xe vừa nhăn nhó đến đau lòng.
**************************
Buổi tối hôm đó Phát đang học bài thì nghe tiếng phanh xe đạp ngoài sân. Tiếng bà Phương cất lên vui vẻ:
– Quân đấy hả con? Đến tìm Phát hả? Nó đang học bài đấy. Con vô nhà đi!
– Dạ!
– Ủa, có việc gì mà đến tìm mình vào lúc này vậy? – Phát nhìn Quân ngạc nhiên.
Không trả lời, Quân ngồi xuống ghế cạnh Phát và hỏi lại:
– Cậu học sắp xong chưa?
– Sắp xong rồi.
– Khi nào xong thì cùng mình ra sân vận động nhé.
– Để làm gì?
– Bí mật.
– Bí mật gì?
– Bí mật là bí mật chứ bí mật gì? Thôi học nhanh lên rồi ra sân vận động với mình.
Phát gật đầu. Không biết tên Quân này định bày trò gì đây nữa.
– Rồi. Đến sân vận động rồi đó – Phát nói rồi nhảy xuống xe – Nào có bí mật gì thì bật mí đi!
– Muốn xem bí mật không?
– Muốn!
– Bí mật nằm ở đống cát kia kìa, lại mà xem!
– Ừ ha! Không được lừa tôi đâu đó – Phát nói rồi định chạy đi nhưng Quân đã nhanh tay kéo lại.
– Khoan. Gì mà vội thế? Với một điều kiện Phát phải đạp xe tới đó mới móc được bí mật lên khỏi đống cát.
– Sao vậy? Đây tới đó chỉ hơn hai chục mét thôi mà.
– Nhưng đây là nguyên tắc, là điều kiện mà mình đặt ra.
– Thế thì thôi. Chả thèm! Hức! – Phát giận dỗi ngồi xuống sân cỏ quay mặt đi hướng khác.
Thấy Phát như vậy Quân mỉm cười thích thú. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Quân thủ thỉ:
– Bộ đối với Phát việc đạp xe ra đống cát móc bí mật lên khó lắm hay sao?
– Chả khó.
– Vậy tại sao không làm?
– Không thích.
– Tại sao không thích?
– Không thích là không thích. Có thế thôi.
– Vậy có cần mình nói luôn ra bí mật không?
– Chả thèm nữa. Ghét rồi!
Quân mỉm cười rồi khoác nhẹ tay lên vai Phát, miệng ghé thật gần vào tai Phát, thì thầm:
– Bí mật là Quân dẫn Phát ra đây để dạy Phát tập đi xe đạp.
Phát sửng sốt. Trống ngực đập rộn lên. Cậu quay lại nhìn vào mắt Quân, ngạc nhiên:
– Quân… Quân nói gì cơ?
– Quân nói bắt đầu từ tối nay Quân sẽ dạy Phát tập đi xe đạp.
– Sao… sao Quân biết Phát…
– Chỉ có khi Phát không biết đi xe đạp thì Phát mới không chịu chở Quân về lúc Quân bị đau bụng. Đúng không?
– Mình… – Phát gật đầu mà nước mắt ứa ra – Đúng là mình không biết đi xe đạp. Từ bé đến giờ mình chưa bao giờ sờ vào xe đạp lần nào hết đó. Thành ra… lớp 8 rồi mà ngay cả cái xe đạp cũng không biết đi. Mình… mình thật là kém cỏi đúng không Quân?
– Không đâu mà Phát – Quân dang tay ngả đầu Phát lên vai mình – Phát không kém cỏi đâu. Chỉ là hoàn cảnh của Phát không có xe đạp nên Phát mới không biết sử dụng. Nhưng từ tối nay Quân sẽ dạy Phát tập xe. Đồng ý không?
– Nhưng… nhưng có khó không vậy Quân?
– Dễ mà. Chỉ cần tập khoảng hai, ba tối hay chậm lắm là một tuần là Phát đi xe được thôi. Phát phải biết đi xe để nhỡ đâu sau này Quân bị đau bụng thì Phát còn chở Quân chứ.
– Ừ. Vậy Quân dạy mình nhé!
– Dĩ nhiên rồi. Nào, đứng lên! Mình giữ xe cho Phát tập.
Phát mỉm cười đứng lên. Nụ cười dưới ánh trăng thật đẹp.
– Nào Phát, thả lỏng tay ra một chút đừng cứng nhắc như thế. Đúng rồi.
– Thế này hả?
– Ừ. Mắt nhìn thẳng đừng nhìn xuống chân làm gì. Chân đạp thì cứ đạp bình thường thôi. Mắt để quan sát đường chứ không phải để nhìn chân đạp.
– Ừ. Thế này đúng không?
– Đúng rồi đó.
– Nhưng… nhưng sao nó cứ loạng choạng quá vậy? Mình… mình lái không nổi, có cảm giác như nó sắp đổ đến nơi rồi ấy.
– Cứ bình tĩnh đi mà Phát. Mới đầu ai cũng thế cả thôi. Phải dần dần mới quen được. Đúng rồi đó. Cố gắng giữ tay lái cho thẳng, chân đạp đều là ô kê.
– Thế này hả?
– Ừ. Khá lắm Phát! Nào! Cứ thế tiếp tục đi!
– Mệt quá Quân à! Đặt lưng xuống thảm cỏ sân vận động, Phát và Quân nhìn lên bầu trời đầy sao, đắm chìm hồn mình trong những trận gió đêm mát rượi – Không biết bao giờ mình mới biết đi xe đạp hả Quân?
– Sẽ sớm thôi mà. Cứ tối nào cũng tập là chỉ vài ba bữa Phát sẽ tự đi được thôi.
– Có khi nào…
– Có khi nào sao Phát?
– Có khi nào Phát biết đi xe rồi, Quân sẽ không chở Phát nữa không?
– Không đâu. Cho dù Phát biết đi xe Quân vẫn tình nguyện làm cu li cho Phát.
– Tại sao?
– Tại vì Quân thích thế.
– Eo, thích gì mà kì. Được. Vậy Quân phải nhớ những lời Quân nói đó nha!
– Quân chỉ sợ Phát biết đi xe rồi lại không cần Quân chở nữa thôi.
– Trời! Có kẻ tình nguyện làm cu li cho mình, ngu gì mà không hành hạ chứ?
– Được Phát hành hạ Quân suốt đời làm cu li cũng cam.
************************
– Vậy là chính thằng Quân dạy cháu đi xe đạp đó hả? – Bà Như mỉm cười nhìn chiếc xe đạp rồi hỏi Phát.
– Dạ vâng.
– Rồi sau đó mấy ngày cháu biết đi?
– Dạ năm ngày đó bác. Buổi tối thứ năm trong khi cháu đang đạp thì Quân bất ngờ bỏ tay ra khỏi xe. Cháu không biết, cứ nghĩ Quân vẫn đang giữ xe cho cháu nên yên tâm đạp mãi, đạp hoài không đổ. Đến khi đạp một đoạn khá dài Quân từ xa bất ngờ hét lên: “ Phát ơi, cậu biết đi xe rồi! “ thì cháu mới giật mình quay lại. Kết quả xe đổ rầm xuống sân vận động méo hết cả giỏ, còn cháu thì bị một phen đau ê ẩm.
– Thế rồi hai đứa thế nào cháu? Cháu biết đi xe rồi có cần thằng Quân chở đi học nữa không?
– Dạ cần chứ bác. Mấy hôm sau đó…
**************************
– Quân, tay Quân bị làm sao vậy? – Nhìn ngón tay trỏ bàn tay trái của Quân cuốn băng trắng tinh, Phát lo lắng hỏi.
– Cũng không sao. Mình chỉ bị một thanh sắt cứa vô thôi.
– Sao lại thế? Sao Quân không cẩn thận chút nào hết vậy? Mà Quân làm gì mà bị thanh sắt cứa vào tay?
– Mấy buổi chiều nay Quân đi phụ xây.
– Phụ xây? Nhà Quân xây nhà mới hả?
– Không. Không phải Quân phụ xây cho nhà. Quân đi phụ xây thuê.
– Trời! – Mắt Phát sáng lên thán phục – Quân siêng năng dữ ha! Biết đi kiếm tiền rồi đấy!
– Hì hì – Phát cười nhăn răng – Quân đang cần tiền gấp mà. Cần nên phải đi làm thôi. Cũng may chú Tư không chê Quân trẻ con nên nhận Quân đi làm.
– Quân cần tiền làm gì thế? Sao không xin ba mẹ?
Quân vênh mặt:
– Phát nhìn xem Quân nam tử đại trượng phu như thế này mà cần tiền phải đi xin ba mẹ á? Huống hồ dùng tiền do chính tay Quân làm ra thì nó mới có ý nghĩa.
– Quân cần tiền làm gì?
– Bí mật. Hi hi!
– Bó tay! Với mình mà Quân cũng bí mật. Thế Quân kiếm sắp đủ chưa?
– Sắp đủ rồi. Làm hai buổi chiều nữa cộng với số tiền đập heo nữa là thừa sức đủ.
– Ừ. Vậy Quân cố gắng lên nhá! Đồng tiền là rất quý nên Quân hãy sử dụng nó vào công việc có ích nhất, đừng nên tiêu xài hoang phí biết chưa?
– Biết rồi. Ông tướng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN