Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt - Chương 21-2: Part 2:tìm kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt


Chương 21-2: Part 2:tìm kiếm


“Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc muội đã thực hiện một giao dịch với Dị Hủ Các rồi. Không ai không biết rằng đã nhờ cậy vào Dị Hủ Các thì phải trả một cái giá tương xứng với yêu cầu của mình. Uyển Nhi, rốt cuộc cha Đông Phương đã yêu cầu muội trả giá như thế nào?!” – Đường Bảo đột nhiên ngắt lời Phong Uyển.

Mặt Uyển Nhi không hiểu sao lại ửng lên một màu kì lạ, nàng cười phá lên rồi kéo tay Đường Bảo và U Nhược, ghé miệng nói thầm vào tai hai người.

Đến khi cả hai nghe xong, hình như Tuyệt Tình điện đã trở thành sân khấu kịch của tam tiểu gia hỏa Trường Lưu. Đường Bảo ôm bụng cười sặc sụa, tưởng chừng có bị cù vào bụng cũng khó buồn cười bằng lúc này. Uyển Nhi vừa nói vừa cười tít cả mắt, quẳng hết thể diện Trường Lưu Bạch Nhị tiểu thư sang một bên. U Nhược có lẽ nhịn cười không nổi, tay đập bàn liên hồi, cười ngặt nghẽo. Ài, nếu Tiểu Song mà nghe được chuyện này không biết vẻ mặt của con bé sẽ ra sao nhỉ, chắc là đành che miệng trộm cười thôi, U Nhược thầm nghĩ.

Đợi đến lúc tiếng cười dứt hẳn, Phong Uyển mới tiếp tục:

“U Nhược tỷ tỷ, muội nghe Đông Phương thúc nói tỷ biết thứ mà chúng ta cần hiện đang ở đâu. Điều này có đúng không?!”

“Tưởng gì, mọi ngóc ngách trong Tuyệt Tình điện có chỗ nào mà bản sư tỷ này lại không biết cơ chứ!! Tiểu Uyển đừng lo, tối nay chúng ta sẽ đi tìm. Đường Bảo, ngươi cũng phải đi đấy nhé!!”

“Được rồi, chuyện vui như thế sao có thể thiếu ta được?! Nhưng lỡ đâu nó không còn ở chỗ đó thì ta tính sao?!”

“Ngươi cứ lo hão, thiếu gì cách để tìm. Công sức bao nhiêu năm trời rình trộm của chúng ta để thành công cốc à?! Dựa theo tính cách của sư phụ và Tôn thượng, ta đoán cả hai sẽ không mang theo bên người, nên chắc chắn nó hiện đang ở một chỗ nào đó. Khả năng cao nhất là ở Tuyệt Tình điện này, thứ đến là Vân Sơn.” – U Nhược cam đoan.

“Tỷ chắc chứ?!”

“Cứ tin vào phán đoán của ta. Tiểu Uyển, muội lấy quyển trục ra đi, tu luyện bí thuật không phải là chuyện trong một sớm một chiều, đã vậy, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Ta và Đường Bảo sẽ hỗ trợ cho muội.”

Phong Uyển nghe lời U Nhược, vui vẻ lấy cổ thư từ trong khư đỉnh đặt lên bàn, cẩn thận mở ra.

Khá khen cho người đã viết nên quyển trục này có pháp lực rất đỗi cao cường. Trên từng nan trúc ngả màu thời gian in bóng, nét chữ thô cứng mà vững chãi, toát đầy ngạo khí trải suốt ngàn vạn năm vẫn không phai. Cả ba đều hiểu những tâm pháp và khẩu quyết được viết ra ở đây chưa một ai ở Lục giới từng biết đến, thế nên việc Đông Phương Úc Khanh tìm được kỳ thư ắt do sự sắp đặt của vận mệnh.

Đường Bảo chăm chú nhìn rất lâu vào quyển trục, cố gắng nhớ kĩ từng dòng tâm pháp. Đối với con bé, tri thức có một sức cuốn hút rất lớn như mẹ Cốt Đầu và cha Đông Phương, nó sao có thể bỏ qua?! Hơn nữa, trước khi quay về Trường Lưu, cha Đông Phương đã dặn phải giúp đỡ Uyển Nhi tu luyện. Đây là sở trường của con bé mà!!!

“Đường Bảo tỷ, tỷ đã nhớ hết quyển trục này rồi sao?!” – Phong Uyển buột miệng hỏi khi thấy Đường Bảo khẽ nhắm mắt lại sau khi lướt hết từ đầu đến cuối.

“Phải, rất khó, và cũng là thứ chỉ có Uyển Nhi mới luyện nổi. Thật ra, trong quyển trục này chỉ ghi chép phương pháp đột phá gần đến cảnh giới của Thần chứ không phải tu thành một vị Thần chân chính, một việc hoàn toàn bất khả thi. Tuy nhiên, muốn đạt được thành tựu phải tu luyện khổ ải suốt hàng ngàn năm và còn tùy thuộc vào cơ duyên nữa. Muội may mắn vì bản thân sớm đã có sẵn thần lực và nền tảng tu tiên nên khả năng khai mở sức mạnh cao hơn nhiều so với chúng ta. Nhưng đừng lấy đó làm mừng, rủi ro khi tu luyện rất lớn!! Bên cạnh đó, chúng ta phải giữ bí mật chuyện này với người ngoài, đề phòng Huyết Thần sẽ có cách đối phó và truy sát muội.”

Phong Uyển không nao núng chút nào, kiên định đáp lại:

“Muội chắc chắn sẽ làm được!!”

“Tốt lắm, vậy tối nay chúng ta bắt đầu. Cả hai nghỉ sớm đi, đêm nay sẽ dài lắm đấy!!” – U Nhược nhìn ra ngoài, ngạc nhiên làm sao khi lúc này vẫn đang là giờ Thân (3 – 5 giờ chiều).

………………

“Ở đâu, ở đâu đây, sao muội tìm mãi mà không thấy?!”

“Suỵt, tiểu nha đầu này, nói nhỏ nhỏ thôi. Ta bảo Đường Bảo lập kết giới mà muội nói to thế thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này, haizzz!!”

“Nhưng chẳng phải U Nhược tỷ đã nói là thứ đó đang ở trong phòng của mẫu thân sao?! Muội bới tung cả lên mà có thấy cái gì đâu?!”

“Hai người tìm ra chưa, ta nản quá đấy!” – Tiếng Đường Bảo từ ngoài hiên vọng vào.

“Hừm, chắc sư phụ cất ở rừng trúc trong Vân Sơn rồi. Giờ mà lẻn khỏi Trường Lưu là phiền phức lắm, để ta lén lấy Kính Côn Luân vậy.” – U Nhược tính kế.

“Ủa, Kính Côn Luân đang ở đây sao?!” – Phong Uyển ngơ ngác.

“Ừ, sau khi muội và Tiểu Song đi Mao Sơn, sư phụ trở về làm Yêu Thần, chúng ta nghi ngờ sợ sức mạnh phong ấn trong các thần khí bị đánh cắp nên đã tập trung mười sáu món thần khí để kiểm tra. May mắn là phong ấn chỉ bị suy yếu chứ sức mạnh thần khí không bị mất, có thể có ích cho tương lai. Các vị chưởng môn đều đồng ý giao thần khí cho Trường Lưu chúng ta nắm giữ, tiện cho kế sách phản công sau này. Giờ ta lấy Kính Côn Luân, tạm hóa giải một phần phong ấn để đến Vân Sơn. Muội ở đây đợi một lát đi.”

“Không, cho muội theo với, hai người kiếm dễ hơn một mà!!”

“Đừng nôn nóng, ta chỉ lấy Kính Côn Luân rồi cả ba cùng đi. Cứ đợi nhé.”

Nói xong, U Nhược vội vàng ngự phong đến Trường Lưu đại điện. Chưa đến một chung trà, bóng ảnh hồng phấn quen thuộc đã quay lại Tuyệt Tình điện, trên tay cầm thần khí, vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng.

Nhìn rõ mặt nhau, cả ba cùng gật đầu. Đường Bảo liền hóa giải phong ấn mà không gây ra điềm bất thường gì. Hẳn con bé hao tổn rất nhiều tu vi nên giải ấn xong bèn hóa lại thành hình dáng sâu nhỏ chui vào tai Phong Uyển, thở phì phò.

“Đường Bảo tỷ, tỷ không sao chứ?!”

“Ta không sao, chỉ là việc giải ấn tốn nhiều nội lực nhưng không đáng ngại, về làm sâu độ một buổi sẽ ổn. Hai người khẩn trương nghĩ về nơi mình muốn đến đi, Kính Côn Luân sẽ dẫn ta đến đó.”

Lần đầu tiên di chuyển bằng Kính Côn Luân, Phong Uyển cảm thấy lạ lẫm, lo lắng. Nhưng hóa ra nó dễ dàng hơn là nàng tưởng, lại còn khỏe hơn ngự phong ngự kiếm biết bao nhiêu. Chỉ cần chạm vào thần khí, truyền tiên lực và nghĩ đến nơi cần đến, trong chớp mắt chân nàng đã chạm lên con đường mòn trên đỉnh Vân Sơn. Quá tuyệt, sau này Uyển Nhi nàng phải xin phụ thân cho giữ món thần khí này mới được!!!

Lâu lắm rồi mới quay về Vân Sơn, Phong Uyển lấy làm lạ khi cảnh vật ở đây tựa hồ chẳng thay đổi mấy. Căn nhà nhỏ, gian đình giữa hồ lãng đãng trong mây như mơ như thực, tự ngăn cách chốn này với Lục giới hỗn loạn suốt bao năm qua. Khu rừng trúc ngay sau cùng gian phòng kỉ vật nơi mẫu thân đại nhân bắt đầu nhớ lại thân phận thực sự của mình (nếu ai không nhớ thì đọc lại chính văn đoạn cuối của Túy sinh mộng tử) vẫn khóa kín, nhưng chỉ cần một cái phất tay, cả ba đã đặt chân vào bên trong.

Quả thực không có gì thay đổi cả, mọi thứ giữ nguyên vị trí như bao lâu nay. Tuy nhiên, dù cho xới tung cả Vân Sơn lên, U Nhược, Đường Bảo và Phong Uyển vẫn không tìm ra thứ mình cần.

“Thật kì quái, tại sao ngay cả Vân Sơn cũng không có?!”

“Ta không rõ, rốt cuộc sư phụ cất nó ở đâu đây?! Tuyệt Tình điện cũng không, Vân Sơn cũng chẳng thấy. Ài, sư phụ Cốt Đầu quả là cao tay mà!!!”

“Hai người than vãn đủ chưa?! Ta cảm thấy nơi này dù không có dấu tích thứ chúng ta cần nhưng chắc chắn vẫn còn manh mối nào đó.”

Thở dài ngao ngán, Uyển Nhi lại bới tung cả Vân Sơn thêm một lần nữa mà không biết thêm được điều gì.

Bỗng nhiên, một mùi hương rất nhẹ, như có như không khẽ lượn vào mũi nàng. Cố gắng phong bế mọi giác quan khác, ra hiệu cho hai vị tỷ tỷ tránh sang một bên, Uyển Nhi phát hiện làn hương ấy xuất phát từ một mảnh giấy nhỏ, có vẻ như bị rơi ra từ một trang giấy. Nàng vội vàng đưa cho Đường Bảo và U Nhược, biết đâu lại có manh mối.

Mới nhìn qua, cả ba đều biết đó là giấy cực phẩm, lại có đường vân hoa văn ẩn tàng, chỉ có thể là loại giấy được sử dụng chốn Tiên môn. Hơn nữa, U Nhược còn quả quyết loại giấy này vốn của Trường Lưu Sơn, khi còn nhậm chức chưởng môn, con bé luôn phải dùng đến những tờ giấy này để thảo tiên thư, tiên thiếp. Tuy nhiên, từ chất giấy mà biết được thứ cần tìm ở đâu thì quả là nan giải. Đã thế, trong lòng cảm thấy lo sợ khi lén rời khỏi Trường Lưu, Đường Bảo liên tục khuyên U Nhược và Phong Uyển đi về. Dù không đành lòng, cả ba phải dùng Kính Côn Luân, quay lại Tuyệt Tình điện.

Chỉ trong một chốc, đôi mắt Phong Uyển đã nhận ra những vật dụng quen thuộc trong phòng của phụ thân. Đường Bảo thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra bầu trời lúc nửa đêm lấp lánh ánh sao. Con bé đã khôi phục hình người, nét mặt dãn ra nhưng vẫn còn thoáng lo lắng. U Nhược vội vàng cầm thần khí sang Trường Lưu đại điện cất lại chỗ cũ, may mà không kẻ nào phát hiện ra. Khi quay về, con bé kéo tay Đường Bảo và Tiểu Uyển qua phòng mình, tránh sự nghi ngờ của người ngoài.

May mắn thay, ngoài mùi hương, trang giấy mà cả ba mang về từ Vân Sơn còn có dấu bút của một ai đó, rất quen.

“Đường Bảo này, đây có đúng là bút tích của sư phụ Cốt Đầu không đấy?!”

“Ngươi còn hỏi nữa sao?! Nét chữ mảnh mai phóng khoáng thế này, ngoài mẹ Cốt Đầu ra thì còn ai viết nào?! Nếu bảo là kẻ khác thì chắc chắn chỉ có Uyển Nhi mới có nét chữ như vậy thôi.”

“Muội không viết!! Bút tích của mẫu thân và của muội giống nhau thì giống thật, nhưng những lúc ở Vân Sơn có bao giờ muội ngồi vào thư án đâu!!! Nhưng giờ lo nghĩ xem thứ đó đang ở chỗ nào chứ cãi nhau thì được cái gì?!”

Cả ba lại im lặng, nhăn nhó suy nghĩ. Quả nhiên, vẫn phải xét thử mùi hương đó là gì mới tìm ra manh mối.

“Ừm, Tiểu Uyển, hình như ta ngửi thấy mùi thơm của sư phụ ẩn trong mảnh giấy này. À, phải rồi, tại sao mùi hương này lại có lẫn một chút gì đó, nói sao nhỉ, rất lạnh, thanh khiết và băng lãnh?!”

“Vậy có lẽ mảnh giấy này được mẹ Cốt Đầu cất ở một nơi rất gần với Bắc cực, hoặc không thì chắc gần một tảng băng vạn năm không tan chảy…” – Đường Bảo tiếp lời.

Đột nhiên, sực nhớ ra điều gì đó, Phong Uyển hỏi U Nhược:

“U Nhược tỷ, Trường Lưu ta có một khối huyền băng vạn năm, phải không?!”

“Phải. Nó được Tôn thượng đem về từ Bắc Cực xa xôi cùng với gốc băng liên bên hồ ở hậu viện. Mang thuộc tính âm hàn, ngưng tụ linh khí, có thể giúp điều trị thương thế, hồi phục chân khí, lại rất có ích cho quá trình tu luyện. Năm xưa, lúc sư phụ trọng thương trong Đại hội Tiên Kiếm, nếu không nhờ nó chắc chắn đã không thể hồi phục hoàn toàn trong vòng một năm trời…”

“Vậy hiện giờ khối huyền băng ấy đang ở đâu?!”

“Ở trong phòng này, ngay dưới đệm ngủ của ta. Vốn dĩ căn phòng này từng là phòng của sư phụ đấy, muội quên rồi sao?!”

Từng là phòng của mẫu thân à, lẽ nào… Phong Uyển lập tức nhảy phắt khỏi ghế, tiến đến giường của U Nhược.

“Này, tiểu nha đầu ngốc kia, muội làm gì đấy?!” – U Nhược ngây ngốc ra khi thấy Tiểu Uyển bới tung đệm của mình.

Quả nhiên, ngay dưới lớp đệm kia là một khối huyền băng lạnh lẽo, trải qua mấy vạn năm mà không tan, đúng là kì trân dị bảo. Nhưng điều Phong Uyển quan tâm không chỉ có thế…

Chừng như đã đoán ra mục đích của nàng, U Nhược và Đường Bảo nhìn nhau, khẽ gật đầu. Cả ba không nói gì nhưng tâm ý tương thông, chẳng mấy chốc đã hiểu.

Đặt vào chỗ chết thì mới sống, đặt vào chỗ mất thì mới còn.

Thứ họ cần, hiện đang ở ngay trước mắt.

…………………….

Năm ngày trôi qua kể từ lúc Bạch Nghi Song dùng Thông Linh Thạch gửi thư cho Đông Phương Úc Khanh, trong thời gian đó, Vân Cung dường như rộn ràng hơn bình thường. Đám tiên tỳ trong Vân Cung thỏa sức tụm năm tụm bảy huyên thuyên bàn tán về hôn lễ của Thần tôn và Huyết Thần sẽ cử hành trong bảy ngày tới.

“Này, ngươi biết không, nghe đồn Huyết Thần chiều chuộng Thần tôn lắm đấy!!!”

“Xời, giờ ngươi mới biết à?! Lúc Huyết Thần đem hỷ phục đến cho Thần tôn, bị người mắng như tát nước vào mặt mà còn cười cười nói nói, lại ngoan ngoãn làm theo lời tân nương tử tương lai nữa chứ!! Ôi, giá mà phu quân tương lai của ta được như Huyết Thần nhỉ?!”

“Hừm, các tỷ cứ vọng tưởng, muội thì muội nghĩ Thần tôn không thích hôn lễ này chút nào cả. Mà không biết tại sao Trường Lưu thượng tiên lại không ra mặt ngăn cản, chẳng phải người là…”

“Suỵt, ngươi muốn chết hay sao, Trường Lưu Sơn và Trường Lưu thượng tiên là chủ đề cấm đấy!!! Nếu chúng ta nhắc đến họ dù chỉ một chút thôi, Huyết Thần và quân sư Hoành Đao sẽ khiến chúng ta sống dở chết dở. Ta không muốn chịu kết cục như Dung Liên đâu!!!”

Những chuyện như vậy thật không có bút mực nào ghi chép hết được. Cũng phải, từ khi các nàng vào làm tiên tỳ ở Vân Cung, ngoại trừ những lúc Hoành Đao đến thị sát, xét nét từng li từng tí, còn phần lớn thời gian Thần tôn đều ở lì trong tẩm điện, hiếm hoi lắm mới bước chân ra ngoài, chuyện hầu hạ thật ít đến đáng thương. Chỉ có một số rất ít tiên tỳ thân cận như Hoa Song Nhi mới ngày ngày diện kiến Thần tôn, còn lại mấy tháng trời chưa thấy mặt Yêu Thần. Thế nên, thời gian rảnh rỗi của các nàng cứ như vô tận, lúc nào cũng thấy một đám dăm bảy người túm tụm buôn dưa lê. Mà dạo này còn ríu rít hơn nữa khi toàn Lục giới đều nghe đến đại hôn của hai vị Thần tôn hùng mạnh nhất thiên hạ. Tuy thế…

Mặc cho bao lời ong tiếng ve của đám tiên tỳ nhiều chuyện, tẩm cung của Yêu Thần vẫn vắng lặng như thường lệ, không một bóng người ngoại trừ vị chủ từ quyền khuynh Lục giới đang trầm tư bên trường kỷ. Nàng là Thần, ngũ thức tinh nhạy rất nhiều so với người thường, lại dự đoán được vạn sự, đủ sức xoay chuyển thế gian. Căn bản là nàng lười động tay, chứ không thì chuyện hôn sự với Huyết Thần nàng còn chẳng coi vào mắt.

Trước kia, khi quay về vị trí Lục giới chí tôn, trong đầu nàng chỉ có khát khao báo thù, giành lại những gì đã mất. Bây giờ, điều mà Yêu Thần quan tâm chính là thân phận thực sự của mình. Từ lúc nàng bị phong ấn bởi mười sáu món thần khí, thế gian này đã trải qua mấy vạn năm. Vật đổi sao dời, dù Thần thể đã tiêu biến từ xa xưa nhưng cũng phải có lúc tụ lại thành hình, tìm đường luân hồi chuyển thế. Bấm đốt tay nhẩm tính, nàng biết được cách đây gần trăm năm, nàng đã từng tái xuất trước Lục giới. Nàng biết, bởi vì ngoài một vị thần chân chính là nàng ra, dù cho có là sồ thể kết tinh sức mạnh trong mười sáu món thần khí cũng không có Thần mệnh để giải hoàn toàn phong ấn. Trong thời gian đó, Huyết Thần vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ vạn năm. Như vậy, nàng không chỉ là một Yêu Thần vô ái vô tình của Thần giới. Nàng còn có một thân phận khác, nhưng đó là ai?!

“Tên của người là Hoa Thiên Cốt…” Lời của Hoa Song Nhi cứ văng vẳng bên tai Yêu Thần. Con bé hoàn toàn không nói dối, nếu không sao nó lại phải truyền âm nhập mật để nói cho nàng?! Kẻ nào đã xóa đi kí ức của nàng, vì mục đích gì, nàng không biết. Nhưng chắc chắn nó rất quan trọng với nàng, với Song Nhi, và có thể là cả Lục giới. Thế nên con bé mới tìm cách khiến nàng nhớ lại. Hoa Thiên Cốt hay Yêu Thần Ảm Nguyệt, rốt cuộc ta là ai?!

Đoạn Niệm trên án cảm giác được sự lo lắng của chủ nhân, rít lên khe khẽ rồi vụt bay tới bên tay Yêu Thần. Nàng càng thêm bất ngờ, trước giờ nàng không dùng kiếm, lại không có lí do gì để cầm Đoạn Niệm, tại sao thanh kiếm này lại coi nàng là chủ nhân?! Nàng chưa bao giờ thấy một thanh kiếm nào lại có linh khí và linh tính kì lạ như Đoạn Niệm. Dựa vào hiểu biết của Yêu Thần, Tiên giới không thể nào tạo ra được một thanh kiếm có linh tính như vậy.

Chợt nhớ ra một điều chi đó, nàng vụt đứng dậy. Đôi chân lướt nhanh thoăn thoắt lên đỉnh đại điện. Rồi, tà áo tím phất phới rời khỏi Vân Cung, đi xa về phía tây trập trùng đồi núi.

………………………..

P/s: Cuối cùng ad đã hoàn thành đợt bom tấn này rồi. Bốn tuần liền vất vả đã qua, giờ đến lúc quay về với tiến độ 3 tuần / part nhé. Hẹn gặp lại các mem vào Mini Game tổ chức vào hai tuần sau.

#Yêu_Cốt.

#Miuheo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN