Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt - Chương 22-1: Part 1: Cố nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt


Chương 22-1: Part 1: Cố nhân


Bầu trời vần chuyển màu tím sẫm… Trên đỉnh tiên sơn, gió mạnh gào thét như muốn hất văng tất cả sự vật rời khỏi chốn hoang vu mà linh thiêng này.

Thường Luân Sơn, một trong ba ngọn núi còn tồn tại sau khi Thần giới diệt vong. Phạm vi một trăm dặm quanh chân núi chính là vùng thánh địa, trừ vài loại thần thú, tiên thảo cao cấp, sinh vật bình thường đều vì ảnh hưởng của thần khí cực mạnh mà tan biến. Ngay cả tiên nhân từ phẩm vị Thái thượng chân nhân (cấp bậc thứ ba trong Tiên môn) trở xuống mỗi lần có việc phải đi ngang về núi cũng ngã bệnh vài tháng.

Tương truyền chính tại Thường Luân Sơn thời thượng cổ, có hai vị Thần tôn đã nuôi dưỡng kì thú dị thảo để chúng canh giữ một vùng cấm địa trên đỉnh núi. Không ai biết nơi đó cất giữ bí mật gì, những người ăn phải gan hùm mật gấu liều mạng đến khám phá đều “hữu khứ bất hồi”, ngay cả xương cốt hồn phách cũng tan biến như chưa từng tồn tại trên thế gian.

Vì lẽ đó, tiên nhân ma yêu khắp Lục giới đều chỉ có thể ngồi thêu dệt lên hàng nghìn truyền kì khác nhau về ngọn núi huyền thoại đó, câu chuyện li kì huyền bí, ảo diệu thần thánh kiểu gì cũng có, lại chẳng ai chứng thực được và cũng chẳng ai dám thử chứng thực.

Mấy vạn năm trước, chính tại nơi này, một loại thần thú gọi là Huyễn Linh Cửu Trùng Hoả Phượng từ trong sông lửa hấp thụ thần khí của Yêu Thần mà hoá thành hình người, cho đến nay tu vi đã được sáu vạn chín nghìn năm, vẫn luôn ở lại trên núi một lòng phụng lệnh canh giữ thần vật. Con phượng hoàng này chính là thần thú Yêu Thần nuôi dưỡng từ lúc còn trong trứng, trước lúc bị phong ấn nhận được yêu lực của nàng mà hoá thành người, cả đời sinh ra và tồn tại để phụng sự nàng. Tộc phượng hoàng thượng cổ sinh ra đã có nhan sắc diễm lệ yêu dã, khuynh thành mị quốc, khi hoá thành người lại càng là mỹ nhân thiên hạ vô song, vì nhận được yêu khí của Yêu Thần, lại càng giống nàng vài phần…

“Ngươi quả thật rất xinh đẹp!!” – Yêu Thần tặc lưỡi trầm trồ trước vẻ đẹp của hồng y nữ tử (“hồng” ở đây là màu đỏ, khác với màu áo của U Nhược là màu hồng của hoa đào) trước mắt. Hình như thuộc hạ, tiên tì xung quanh nàng đều toàn là mỹ nhân nhỉ?! Song Nhi đã đẹp đến mức khiến nàng cũng phải kinh ngạc, tiểu phượng hoàng này đúng là không hề kém cạnh con bé… Tuy Song Nhi ôn nhã lạnh lùng, tiểu phượng hoàng của nàng lại cao ngạo rực rỡ, nhưng mỗi đứa một vẻ, nàng cảm thấy dường như mình đã già rồi.

“Ngươi tên là gì?” – Về đạo lí, cũng xem như con cái mình “sinh” ra, giọng điệu của nàng tự nhiên có phần dịu dàng. – “Từ lúc bản tôn hoá hình cho ngươi vẫn chưa gặp mặt, khi ngươi còn là con chim nhỏ xíu đều gọi ngươi là tiểu phượng hoàng, bây giờ gọi như thế cũng không thích hợp nữa.”

Tiểu phượng hoàng xinh đẹp nhìn nàng chớp chớp mắt:

“Tiểu phượng hoàng không có tên… Thần tôn, người đặt tên cho con đi.”

Yêu Thần phì cười. Đối với những tiểu hài tử, nàng tự nhiên lại rất yêu thích… dù nàng chưa bao giờ làm mẹ, nhưng trước bọn chúng lại không thể không rung động…

“Vậy, từ nay gọi ngươi là Phượng Nhan.” – Nàng mỉm cười. Đây là hai chữ đầu tiên hiện ra trong đầu nàng.

Thật ra, tuy nói rằng Phượng Nhan đứng trước Yêu Thần chỉ là một tiểu hài tử, nhưng vẻ ngoài của cả hai lại như tỷ muội, còn là tỷ muội cách nhau không đến năm mùa xuân. Mà bản thân tiểu phượng hoàng cũng đã sống lâu đến mức xứng đáng được gọi là lão – lão – lão bà, nhìn hai chủ tớ họ thật khiến người ta vừa buồn cười vừa ngưỡng mộ.

Yêu Thần nhìn chăm chăm tiểu Phượng Nhan trước mắt, đôi mắt tím sẫm hiện lên vẻ mênh mang, mở miệng hỏi một câu khiến nàng giật mình:

“Ngươi còn nhớ… người tên là Lãnh Thiên không?”

Phượng Nhan kinh ngạc. Nếu nói Yêu Thần là chủ nhân, thì Lãnh Thiên Thần tôn còn không phải là nam chủ nhân của nàng sao? Tuy rằng cả hai vị Thần tôn đều trải qua một lần chuyển kiếp, lại chỉ có Yêu Thần bệ hạ quay trở lại, nhưng đâu thể nào nàng quên được Lãnh Thiên Thượng thần từng ngày ngày đến Thường Luân Sơn tìm chủ nhân nhà nàng, lại còn rất sủng ái nàng, vẫn thường vuốt vuốt bộ lông đỏ rực mới lưa thưa vài cọng của nàng trong lúc trò chuyện với chủ nhân. Tuy ngài là Thuỷ Thần, nhưng lại chưa bao giờ nghịch với Hỏa hệ của Phượng Nhan, là nam nhân duy nhất nàng từng gặp trong suốt cuộc đời gần bảy vạn năm và là nam nhân nàng ngưỡng mộ và tôn kính nhất. Nếu không phải vì chúng thần giở trò, phong ấn chủ nhân, hại Thượng thần vũ hoá, thì hai người họ chắc đã thành thân rồi. Nhưng cũng nhờ hận thù Thần giới, sống ẩn dật trên Thường Luân Sơn mà nàng mới tránh được kiếp nạn huỷ diệt. Nếu nàng rời núi nhập Thần tịch đương nhiên không có vấn đề, nhưng sao nàng có thể tươi cười xã giao với đám người đã hãm hại hai người quan trọng nhất cuộc đời nàng chứ?!

Nhưng Thượng thần và chủ nhân yêu nhau sâu đậm như thế… sao nghe cách chủ nhân hỏi lại giống như người không hề biết Thượng thần?!

Phượng Nhan tiểu cô cô vô cùng đắn đo. Chủ nhân nhớ được nàng và Thường Luân Sơn nhưng lại quên Thượng thần sao?! Nàng biết trả lời thế nào bây giờ a?!

“Thần tôn, con đương nhiên là nhớ Lãnh Thiên Thượng thần a.” – Tiểu phượng hoàng trả lời vô cùng dứt khoát, nhưng đôi mắt phượng hoàng đỏ rực lại nhìn Yêu Thần như trên mặt nàng có dính mực.

Yêu Thần chép miệng, nhìn phản ứng của con bé lại có chút chột dạ, giống như bản thân mình đã làm phụ lòng người ta vậy. Bất giác le lưỡi giống như Hoa Thiên Cốt ngày xưa mỗi lần làm sai, bản thân cảm thấy hành động này rất tự nhiên, dù nhìn vào có vẻ đối lập với vẻ ngoài độc nhất vô nhị của nàng, nhưng lại vẫn tạo được cảm giác ấm áp gần gũi.

Phượng Nhan còn chưa hết bàng hoàng lại thêm một lần kinh ngạc. Từ khi nào chủ nhân của nàng lại có những biểu hiện đáng yêu bất thường thế này?!

Nhìn con bé há hốc mồm bất chấp hình tượng, Yêu Thần nhận ra dường như mình có chút thất lễ. Phượng Nhan giống như Song Nhi, đều đem đến cho nàng một cảm giác rất bình yên, rất thoải mái, giống như trong gia đình, khiến nàng có thể dẹp bỏ mọi đề phòng, nói và làm những điều sâu tận trong tâm khảm.

Kể ra, nơi thật sự là nhà của nàng chỉ có Thường Luân Sơn này. Vân Cung thần cung gì đó tráng lệ xa hoa, lại không thể đem đến cho nàng một giấc ngủ thật sự an lành.

——–

Bảy vạn năm trôi qua như chớp mắt. Đời người luân chuyển, sóng gió bất ngờ. Cảnh đẹp trước mắt vẫn ở đây, nhưng người chỉ còn lại trong hồi ức.

Nàng đứng lặng trước cây hoa phật linh từng trồng năm nào. Phượng Nhan nói, năm đó nàng thích nhất là nằm lười biếng dưới gốc cây, trên mặt che một quyển cổ thư, Lãnh Thiên ngồi bên cạnh nàng, có lúc chăm chú giải quyết chính sự, có lúc nhàn nhã thưởng trà ướp từ hoa phật linh, đôi khi vui vẻ sẽ dùng pháp lực bắn tia nước vào mặt chọc giận nàng.

“Những lúc như thế, nhìn Thượng thần và Thần tôn chàng chàng thiếp thiếp, con thấy hình như hoa phật linh cũng chuyển thành màu hồng rồi a… Chậc chậc, thật là làm cho nữ nhân cô đơn bảy vạn năm như con ghen chết mà.” – Phượng Nhan vui vẻ sánh bước cùng chủ nhân, huyên thuyên kể lại chuyện xưa, mày mắt đầy vẻ thoả mãn khi trêu chọc được nàng.

Khẽ nhướng mày lên tỏ vẻ giận dỗi, nàng vươn tay, bạo lực cốc đầu con bé mà mắng:

“Ngươi ấy hả?! Sáng trưa chiều tối, năm này qua năm khác đều ở trên núi, chim còn không lên được nói chi nam nhân?! Dung mạo ngươi so với Sát tỷ tỷ thật chẳng biết ai hơn ai, một khi xuống núi e rằng ngay cả Ngọc Đế cũng phải quỳ xuống dâng cả thiên hạ cho ngươi ấy chứ…”

Vô tình thốt ra ba chữ “Sát tỷ tỷ”, nàng giật mình. Ngẫm lại, nàng ở Thần giới cô độc cả đời, ngoại trừ Hoả Thần ca ca, Lãnh Thiên và Phượng Nhan là người thân, cùng Tử Phong hắn xem như cũng có quen biết thì làm gì có tỷ tỷ nào?! Không lẽ đây là kí ức trong khoảng thời gian trước khi khôi phục thần thức, theo như Song Nhi nói thì là lúc nàng mang cái tên… Hoa Thiên Cốt?!

Lặng người tựa lưng vào gốc cây, nàng ngẩng đầu nhìn tán cây phật linh điểm hoa vàng rực rỡ, dường như trong đầu đã có chút ý niệm, khẽ lẩm bẩm:

“Lãnh Thiên, tuy ta vẫn cảm thấy bức tường ngăn cách kí ức này thật khó phá bỏ, nhưng ta thật sự muốn nhớ lại chàng.”

————–

P/s: Tạm gác lại một số vấn đề từ đợt bom tấn, lần này ad dẫn các mem cùng ngược dòng thời gian về Thượng cổ Thần giới để cùng khám phá thiên tình sử bi thương nhất Lục giới này trước thời của Hoa Thiên Cốt thông qua lời kể của Phượng Nhan. Hi vọng các mem cực kì hứng thú và ủng hộ cho nhân vật mới (còn chuyện tình thì chắc ai cũng hóng rầm rầm ha:3). Nhân vật Phượng Nhan cũng đóng vai trò rất quan trọng trong mạch truyện, từ từ rồi mem sẽ biết.

À phải rồi, chào mừng một năm học mới nào:D:D:D

#Yêu_Cốt.

#Miuheo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN