Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt - Chương 22-2: Part 2: Thiên cổ bi tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt


Chương 22-2: Part 2: Thiên cổ bi tình


Theo như Phượng Nhan nói, dung mạo của chàng ấy là tuyệt thế vô song. Mái tóc đen dài ba ngàn sợi mượt đến mức mỗi lần chải tóc đều khó khăn lắm mới giữ được chiếc lược đừng trôi tuột đi… Hình như nàng cũng từng biết một nam nhân có mái tóc như thế, chỉ có điều làm thế nào cũng chỉ thấy được một khoảng mờ nhạt trong kí ức.

Chàng thích mặc áo trắng. Hoàn toàn trắng, đôi khi nếu phải tham dự đại sự long trọng sẽ khoác thêm trường bào viền xám nhạt uy nghi. Mái tóc không một sợi bạc bình thường sẽ dùng trâm bạch ngọc búi lỏng, phóng khoáng mà vẫn cao cao tại thượng. Đến đại lễ sẽ đội ngọc quan cao quý uy nghiêm của thượng tiên… à không, Thượng thần chứ nhỉ?

Thật kì lạ! Nàng tuy không nhớ được gương mặt của chàng, nhưng phong thái, khí chất, ngoại hình, tính cách và giọng nói lại vẫn nhớ rất rõ. Mỗi khi miêu tả lại giống như mình đã từng nhìn ngắm bóng dáng ấy hàng vạn lần, từng từ ngữ hình ảnh đều phát ra từ tiềm thức.

Phượng Nhan từ xa nhìn bóng dáng cô độc đầy hoài niệm của nàng, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng. Thượng thần Lãnh Thiên vũ hoá… thật ra đều bắt đầu từ mâu thuẫn của hai người. Đó là lần đầu tiên hai người họ thật sự làm lớn chuyện đến mức trời long đất lở, và cũng là lần cuối cùng Thượng thần Lãnh Thiên đến Thường Luân Sơn. Từ đó về sau… người đã không còn nữa.

Nhưng chủ nhân đã chịu nhiều đả kích đến vậy, nàng không muốn người đau đớn, nên cũng không dám nói ra chuyện này. Nàng có thể cảm nhận được chủ nhân thức tỉnh đã lâu, đến hôm nay lại đột nhiên trở về, lúc mới đến vẻ mặt người trông hơi thảng thốt, cử chỉ lời nói cũng mất hẳn vẻ uy nghiêm. Cho nên nàng chắc chắn chủ nhân đang không vui, càng không nên kể ra chuyện đau lòng.

……..

Từ lúc Thần giới còn tồn tại, Yêu Thần chính là một trong số ít các vị thần luôn bị chúng thần dè chừng bởi sức mạnh huỷ thiên diệt địa. Chính bản thân nàng cũng nuôi tham vọng rất lớn. Rõ ràng sở hữu sức mạnh to lớn như thế, sao có thể cam tâm yên phận?!

Tuy nhiên, chúng nhân khắp tứ hải bát hoang cũng biết, Yêu Thần thật ra không phải kiểu mỹ nữ cả người đầy sát khí ngoi lên từ máu tanh, mà là một đại mỹ nhân có vẻ đẹp ma mị lạnh lùng, cao cao tại thượng giống như băng giá ngàn năm. Người ta càng biết được, thật ra nàng không vô tình vô dục, mà tình lang của nàng lại chính là Lãnh Thiên Thượng thần cai quản Thủy hệ của Lục giới. Hai người họ ân ân ái ái, là cặp tình nhân được ngưỡng mộ và bị ghen ghét nhiều nhất trên thế gian.

Thật ra căn bản cũng chẳng phải ghen ghét gì, chỉ là vì Yêu Thần đã cướp đi nam nhân tuyệt vời nhất trong lòng chúng nữ thần thượng cổ, Lãnh Thiên lại cướp đi mỹ nữ được tôn sùng nhất của chúng nam thần… vì thế mà oán khí ngút trời, không sao tan nổi. Hai người thiên hạ vô song ấy để lại bao nhiêu truyền kì động lòng người, cũng để lại một bi kịch muôn đời không phai.

Thật ra Thượng thần Lãnh Thiên ngày đêm ở bên Yêu Thần đã sớm biết được những yếu điểm của nàng. Hắn vì muốn kiềm chế sức mạnh của Yêu Thần, ngăn cản tham vọng bá chủ Lục giới của nàng mà tạo ra một thanh thần kiếm, dùng chính tinh lực và pháp lực của hắn luyện đủ bảy bảy bốn chín ngày, sau đó ngâm vào Cửu Trùng Ôn Tuyền ba ngày để hấp thụ linh khí trời đất.

Thanh kiếm đó mang Thủy hệ của hắn, nhưng lại chứa cả linh khí và chính khí để khống chế yêu lực của nàng, là khắc tinh duy nhất của Yêu Thần đệ nhất Lục giới. Hắn đặt cho nó cái tên “Đoạn Niệm”, vì hắn biết được ngày mà nàng phát hiện ra bí mật của thanh kiếm này, chuyện giữa hai người họ chắc sẽ không thể cứu vãn được. Nhưng vì sinh linh Lục giới, lại không thể không hi sinh tình cảm riêng tư.

Từ đầu Lãnh Thiên vốn dĩ không trao Đoạn Niệm cho nàng. Người ta nói rằng đó là vì hắn sợ thanh kiếm vừa luyện xong khí tức còn chưa kịp ổn định, nếu giao cho nàng sẽ dễ bị phát giác… nhưng đâu ai biết thật ra hắn không dám. Hắn có thể vì chúng sinh mà bỏ qua người con gái hắn yêu nhất, nhưng lại không đủ can đảm và quyết tâm để đặt xuống con cờ định mệnh này.

Sâu thẳm trong truyền kì này, trừ bản thân hai người đó ra chỉ có mình Phượng Nhan biết rõ.

Còn nhớ ngày Thượng thần Lãnh Thiên đeo cho chủ nhân của nàng chiếc vòng cổ tuyệt đẹp. Sợi dây đeo rõ ràng là tóc của ngài, xỏ qua một viên đá kết tụ từ một ngàn năm tinh lực của Thượng thần, tự tay tặng nó cho chủ nhân. Vốn dĩ đó là món quà vô giá độc nhất trong thiên hạ, lại mở màn cho tấn bi kịch đau thương. Đâu ai biết, viên đá đó lại là một phần của Đoạn Niệm, cùng Đoạn Niệm có mối tương giao rất chặt chẽ. Yêu Thần đeo nó trên người, bất cứ lúc nào cũng bị linh khí của Đoạn Niệm kiểm soát và khống chế, báo cáo mọi động tĩnh của nàng cho chủ nhân thật sự của chiếc vòng – Thượng thần Lãnh Thiên. Trong khi đó, Yêu Thần lại không hề hay biết, đến ba năm sau lúc nhận được Đoạn Niệm kiếm từ tay hắn nhân dịp sinh thần mười vạn tuổi vẫn rất hạnh phúc đem theo cả hai “món quà” đó bên mình ngày đêm.

Nhưng bí mật giấu được bao lâu cũng đến lúc bị phơi bày.

Tình yêu, niềm tin, hạnh phúc, hi vọng, đều không thể thắng được cơn phẫn nộ trào dâng.

Ân ái bao năm, vì một lần sai lầm của nàng, vì một lần nhẫn tâm của hắn mà tan vỡ như bong bóng… Đã vỡ rồi, lại vẫn làm cay mắt mỗi người đến ngàn năm.

Chung quy, chuyện năm đó xảy ra khi Yêu Thần trong lúc nhàn rỗi đem Đoạn Niệm ra “nghiên cứu”. Nào ngờ cái hay cái đẹp thì có phát hiện được đấy, nhưng cũng đồng thời nhìn thấy một vết nứt rất nhỏ. Lúc đầu nàng vốn không nghi ngờ gì, chỉ là lo lắng vết nứt đó sẽ ảnh hưởng đến linh khí của Đoạn Niệm, liền vội vàng đem nó đến tìm Thượng thần Lãnh Thiên. Nào ngờ chính ngay lúc đó hắn lại phụng lệnh Thiên Đế đi làm một số việc, lúc đến Thuận Thiên cung của hắn nàng chỉ gặp một người đảm nhiệm chức vụ gác cung tạm thời cho hắn, vừa hay lại là người quen biết nổi tiếng với danh hiệu “Toàn Tri Đại thánh”. Đến lúc vị Đại thánh kia xem kĩ Đoạn Niệm, trên mặt thoáng qua sắc thái kinh ngạc và hoảng hốt tột độ, dù đã cố gắng giấu kín vẫn không lọt qua được mắt nàng.

Tuy hắn nói chẳng có gì, nhưng nàng đâu ngu ngốc dễ lừa đến mức đó?!

Ngày Lãnh Thiên trở về, việc đầu tiên chính là đến tìm nàng. Đến nơi lại gặp nàng đang nhắm mắt an tĩnh dựa vào cây phật linh ngủ say, gương mặt đẹp đến lu mờ vạn vật mà hắn ngày đêm nhớ nhung trong giấc ngủ lại dịu dàng thuần khiết, không nhiễm bụi trần.

Hắn cũng thật mệt mỏi… từ lúc tiêu hao pháp lực vào linh thạch và Đoạn Niệm, tu vi của hắn đã giảm đi không ít nhưng vẫn phải lo toan chuyện của Lục giới. Giờ đây, thật muốn nằm bên cạnh nàng ngủ một giấc thật yên ổn.

Đến lúc tỉnh lại từ giấc ngủ say, lại thấy nàng đang mở đôi mắt tím sẫm nhìn hắn chăm chăm.

Phì cười hỏi chuyện gì, lại nghe nàng nói một câu chẳng liên quan:

“Không biết sao gần đây ta hay buồn ngủ…”

Hắn chột dạ. Còn không phải vì nàng bị Đoạn Niệm khống chế yêu lực sao?

Nàng chớp chớp mắt, bàn tay thon dài mịn màng như búp sen đặt lên cổ tay hắn. Hắn còn chưa hoàn hồn đã cảm nhận được một luồng chân khí vụt qua trong cơ thể, sau đó nhanh chóng rút về lòng bàn tay đang chạm vào hắn của nàng.

“Năm vạn năm tu vi của chàng đâu?” – Câu hỏi nhàn nhạt của nàng vang lên khiến tim hắn nhất thời nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng nghi ngờ rồi… đây là cố ý tra hỏi hắn.

Hắn không biết biểu cảm trên mặt mình lúc đó như thế nào, nhưng sắc mặt nàng lại kém đi rõ ràng trước sự ngẩn người của hắn.

“A Nguyệt…”

Lúc này hắn thật sự không nói được gì nữa. Nếu nói ra sẽ biết là ngụy biện, còn cần phải nói sao?!

Lần cuối cùng đó, nàng vất Đoạn Niệm xuống dưới chân hắn, ném lại một câu khiến hắn chết lặng tâm can:

“Thì ra, chàng chưa bao giờ tin ta. Thì ra, tất cả ấm áp chàng đem lại cho ta đều chỉ vì chúng sinh trong thiên hạ… A ha ha, phải chăng ta đã quá cuồng si, quá ngây ngốc, đặt trọn niềm tin vào kẻ vô tình nhất Thiên địa ư?!…”

Vô tình nhất Thiên địa, phải, hắn là kẻ vô tình nhất Lục giới. Thì sao?! Nếu mặc sức cho nàng tự do sử dụng Thần lực, vạn vật điêu đứng, chúng sinh lầm than, hắn sao dám trơ mắt ra đứng nhìn?!

Lí trí của Lãnh Thiên tiếp tục thúc giục hắn, nhưng đến khi đưa mắt nhìn thẳng vào Yêu Thần, tất cả những điều hắn cố công dựng nên để thuyết phục chính mình đều sụp đổ.

“Chàng thật tài giỏi, diễn kịch cũng thật hay! Đã đến nước này, có lẽ chính chàng cũng hiểu…”

Trên gương mặt người con gái ấy, đôi mắt tím biếc bi thương đến não lòng bỗng lóe lên ánh tà mị thấu xương. Khóe miệng nàng nhếch lên, lộ ra sự giễu cợt chính mình, quá tin người, một đời cuồng si chỉ mang lại lừa dối. Khẽ cắn chặt răng, nàng gằn từng chữ, từng lời như ngàn vạn nhát dao xuyên thấu tâm can.

“Kết thúc đi! Từ nay ta có bá nghiệp của ta, chàng có chúng sinh của chàng. Bản tôn cùng Thượng thần, tà và chính không thể dung hợp, mong Thượng thần mau chóng rời Thường Luân Sơn, tránh cho chính khí của ngài bị yêu khí của bản tôn vấy bẩn…”

Ngày hôm ấy, dưới những cánh hoa phật linh tàn úa, nàng và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.

Lặng nhìn Yêu Thần bâng khuâng trước gốc phật linh chính tay người trồng năm nào, lòng Phượng Nhan khẽ nhói lên, xót xa trước thế thái nhân tình. Mấy vạn năm trôi qua, giờ đây cảnh còn người mất, liệu duyên xưa tái hợp được chăng?! Nàng cũng từng bấm độn, biết Thượng thần Lãnh Thiên chuyển kiếp đã mấy lần rồi, sợ rằng Thần giới trong ký ức của người chỉ còn là một vệt bụi mờ nhạt. Vật đổi sao dời, âu cũng là số kiếp.

Mải mê chìm theo dòng hồi ức, đột nhiên, Yêu Thần cảm nhận có một vật nào đó đang chuyển động trong khư đỉnh. Khẽ đưa tay, thì ra là thanh bội kiếm mà Huyết Thần đưa khi nàng mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đôi Cung linh mà Hoa Song Nhi buộc trên chuôi kiếm vang đinh đang theo gió. Khi chuôi kiếm chạm vào tay, nàng thấy thanh kiếm rung lên khe khẽ, tỏ vẻ vui sướng như gặp lại cố nhân xa lâu không gặp. Yêu Thần mân mê thanh bội kiếm, lòng ngạc nhiên vì linh tính kì lạ của nó, nhất thời không để ý đến điều gì chung quanh nữa.

“Đoạn Niệm!!!” – Phượng Nhan thảng thốt, nhìn chằm chằm vào thanh bội kiếm đương run lên vì vui sướng trong tay Yêu Thần. Không ngờ, không ngờ sau ngàn vạn năm…

Đoạn Niệm là kiếm nhưng vốn là thượng cổ thần khí, linh tính vượt xa nhiều loại Tiên giới chí bảo, đương nhiên có thể nhận ra khí tức hùng mạnh của Phượng Nhan. Hơn nữa, dù không va chạm trực tiếp nhưng cùng ở bên cạnh Yêu Thần và Lãnh Thiên Thượng thần nên cũng coi như là có một mối giao tình thân thiết.

“…”

“Phượng Nhan, ngươi biết đến thanh bội kiếm này sao?!”

“Vâng, đây chính là thượng cổ thần kiếm, Thủy hệ tuyệt thế bảo vật. Hơn nữa, Đoạn Niệm còn là thứ mà Lãnh Thiên Thượng thần để lại trước khi vũ hóa. Không ngờ bây giờ lại quay về bên Thần tôn…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN