Bầu Trời Elderland - Chương 26: Phố Slate
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Bầu Trời Elderland


Chương 26: Phố Slate


Phía sau phồn hoa luôn là những gút mắc phức tạp của lợi ích.

Phố Slate, quận Feilih.

Nơi này là khu kinh doanh sầm uất nhất của quận Feilih với lượng ginna kếch xù lưu hành mỗi ngày. Rất nhiều người bị hoa mắt bởi lợi ích khổng lồ mà chen chúc đổ về đây, hòng tìm cho mình một cơ hội phát tài.

Thủ đoạn theo đuổi lợi ích của mỗi người lại khác nhau. Có hợp pháp, có bất hợp pháp, nhưng mục đích lại chỉ có một.

Nhà số 666, phố Slate.

Phía cuối của Slate, một nơi yên tĩnh, biệt lập hoàn toàn với sự ồn ã của con phố này.

Những kẻ mới đến đây tìm cơ hội, đều được đám lão làng khuyên, nếu muốn có cuộc sống yên ổn ở Slate, thì việc đầu tiên phải làm là bái phỏng chủ nhân nơi đó.

Bởi vì người đó chính là người giữ trật tự cho sự phồn vinh của Slate.

Lão là Ambofen, chủ nhân mới của Slate sau cuộc thanh trừng mười năm trước.

Cạnh tranh trên thương trường luôn tàn khốc hơn sự yên ả bên ngoài.

Bắt cóc, ám sát, phóng hỏa.

Bọn họ không chừa thủ đoạn nào, không từ bất cứ việc dơ bẩn nào.

Hết thảy vì chiến thắng trong cuộc cạnh tranh lợi ích.

Nhưng những chuyện này rất ít xảy ra ở Slate, bởi vì nơi đây có quy tắc, những quy tắc tất cả cư dân ở con phố này phải tuân theo.

Rất lâu trước đây, Slate không phồn vinh như hiện tại. Buôn bán, tranh giành hỗn độn khiến nơi đây ngày một tiêu điều. Và có một ngày, một thương nhân khôn khéo đã nhận ra tiềm năng to lớn của nơi đây.

Trong khi các thương nhân khác mải mê cạnh tranh, thì tay thương nhân khôn khéo này đã bán hết gia tài. Hắn hối lộ quan trị an của nơi đây, chiêu mộ một đám lính đánh thuê đắc lực, tự mình tạo nên luật lệ của Slate.

Luật của thương nhân khôn khéo rất đơn giản, hắn duy trì trật tự nơi đây, giải quyết tất thảy mâu thuẫn. Cái giá của hắn là một thành lợi nhuận của nền thương mại nơi đây.

Có người phản đối, cũng có người tán thành.

Khi máu tươi nhuộm đỏ con đường trên phố Slate, bạo lực áp chế hết thảy phản đối, cư dân của Slate đã nhận rõ hiện thực.

Đầu tư mạo hiểm của thương nhân khôn khéo đã thành công. Hắn không chỉ thu được khối tài khoản khổng lồ, phố Slate cũng nghênh đón một cuộc sống giàu có ổn định.

Nhưng sau cùng hắn vẫn chết, chết trong tay những kẻ thèm thuồng vị trí của hắn.

Quan trị an của Feilih không quan tâm ai là chủ nhân của Slate, họ chỉ cần số tiền lãi thu được không ngừng chảy vào túi.

Tuy thương nhân khôn khéo đã chết, nhưng luật hắn lập ra vẫn được lưu truyền. Không biết bao nhiêu năm, người ngồi ở vị trí này không ngừng thay đổi, bởi vì đó là tượng trưng quyền lực lớn nhất của Slate.

Hơn mười năm trước, chủ nhân cũ của Slate qua đời gợi lên một hồi minh tranh ám đấu. Và Ambofen bất ngờ lộ diện.

Không ai biết thân thế của người trẻ tuổi này. Họ chỉ biết gã có thủ đoạn đủ cay độc tàn nhẫn, quan trọng là, sau lưng gã còn có một đại nhân vật.

Từ khi phố Slate phát triển đến nay, lợi nhuận không lồ của nó đã khiến đám quyền quý vương đô thèm nhỏ dãi. Phía sau đám người tranh cướp luôn có một đại nhân vật, vì họ đều muốn cướp lấy chỗ lợi nhuận này.

Đám quyền quý định ra quy tắc trò chơi. Họ tự chọn một phát ngôn viên, đại diện cho họ ra tranh cướp. Họ không được can thiệp, cũng không được phản đối kết quả sau cùng vì đó lựa chọn của họ. Tất cả chỉ dựa vào ánh mắt, sự tinh tường của họ.

Mà nghe đồn nhân vật sau lưng Ambofen là một vị hoàng tử, một vị hoàng tử nắm thực quyền.

Số 666 của phố Slate là một ngọn đồi nhỏ, nơi này có một tòa đại trạch hoa lệ, đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh phồn hoa của Slate.

Giống như nơi đó đang nằm trong bàn tay.

Cho nên, nơi này luôn thuộc về các đời chủ nhân của Slate.

Mười mấy năm đã qua, Ambofen cũng không còn trẻ nữa. Nét tàn nhẫn, bất kham đã phai mờ, trông gã như một tên huân quý biết đủ lễ nghi.

Trong thư phòng.

Ambofen trầm lặng nghe thủ hạ báo cáo.

Baines đã sớm báo cáo việc kế hoạch bị một thanh niên quấy rầy ngay khi trở lại.

Một thanh niên phiền phức, Ambofen không mấy để ý với loại người này. Qua nhiều năm kinh nghiệm, gã biết chẳng kế hoạch nào có thể suôn sẻ từ đầu đến cuối.

Một kế hoạch quá thuận lợi mới khiến người thấy hoài nghi.

Kế hoạch bị cản trở vẫn phải tiếp tục, nên gã phái thủ hạ của mình đi giám thị, gã cần biết tình báo về “phiền phức” kia.

– Ngươi nói, thanh niên kia cũng không quá phiền?

Nghe thủ hạ báo cáo xong, Ambofen cúi người, nghi hoặc vuốt chỏm râu ngắn dưới cằm.

– Vâng, theo tình báo của thuộc hạ, thanh niên này không phải con cháu của huân quý vương đô, mà là quý tộc vùng khác đến du ngoạn.

Gillen khẳng định, hắn làm công tác tình báo dưới trướng Ambofen đã mười năm, đây là tự tin của hắn.

– Baines, ngươi nói kiếm thuật của hắn rất tốt? – Ambofen chuyển hướng sang tên thủ hạ đang bị lãng quên trong góc thư phòng.

– Vâng. – Baines tiến lên, cung kính đáp.

– Tốt thế nào?

– Không rõ, nhưng thuộc hạ cảm thấy mình không đánh lại hắn.

– Xem ra đối phương ít nhất là một kiếm sỹ trung đẳng.

– Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì? – Gillen cung kính hỏi.

– À… – Ambofen trầm ngâm, suy nghĩ giây lát rồi nói. – Xem ra chúng ta cần giải quyết phiền phức này trước. Nhưng ta cần thêm tình báo về hắn. Ta không thích phiền phức, đặc biệt là phiền phức vì sơ sẩy, hiểu không? Gillen?

– Thuộc hạ nghĩ mình chỉ cần ba ngày thôi.

– Ba ngày? – Ambofen vung tay, không hài lòng nói. – Ngươi chỉ có nhiều nhất một ngày thôi.

– Nhưng… – Gillen cau mày.

Dường như nhìn ra sự lo lắng của Gillen, Ambofen chỉ cười.

– Ta không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết giết hắn thì có phiền toái gì không thôi.

– Vâng, theo lệnh của ngài.

Có được mục đích tình báo, Gillen mới thấy yên lòng.

– Ông chủ, còn tôi?

Thấy đồng liêu có nhiệm vụ, Baines cũng không yên. Gã cần tìm cách bù đắp sai sót kia.

– Ngày mai đi tìm anh em nhà Cliffor, ta có chuyện làm ăn cho họ.

Bàn giao nhiệm vụ xong, Ambofen giải tán hai thủ hạ.

Gã cần yên tĩnh suy nghĩ, bởi vì gã có chuyện cần suy tính. Người thanh niên kia chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.

Bởi vì hắn không đủ tư cách để gã để tâm nhiều hơn thế.

Chillion đang đi tới số 666 đường Slate, bởi vì anh đã hỏi thăm được vị trí mục tiêu.

Hỏi thăm một người không phải chuyện khó, nhất là khi đối phương là một danh nhân, tin tức hỏi được sẽ vượt qua dự tính.

Ambofen là một danh nhân? Đúng, chí ít, ở Slate, gã là người nổi tiếng nhất.

Chillion có chút bất ngờ, vì anh biết Ambofen nhất định không phải một tiểu nhân vật. Gã là đại nhân vật, chí ít trong mắt người ở Slate, gã là trời.

Lúc sắp đến nơi, anh nhìn thấy mấy người quen.

– Baines?

Gillen và Baines đồng thời trở lại phố Slate sau khi rời khỏi đại trạch của Ambofen, họ tình cờ gặp một người.

Bóng đêm rất dày, họ nhìn thấy bóng người phía xa, nhưng không nhận rõ mặt mũi.

Khi người đó tiến tới, dựa vào ánh sáng từ đèn đường, Gillen thấy rõ, Baines dừng lại.

Gillen cho rằng Baines nhận ra người kia, trực giác hắn mách bảo thế, nên hắn gọi Baines.

– Tại sao ngươi lại đến đây?

Baines cau mày nhìn người trước mắt như gặp đại địch, gã đưa tay cản trước mặt Gillen, cảnh giác nói.

– Gillen, hắn chính là thanh niên kia.

– Cái gì?

Gillen nhất thời hốt hoảng, hắn mới chỉ biết người trẻ tuổi này qua báo cáo của thủ hạ, chứ chưa từng gặp người thật. Trong lòng Gillen đã nghĩ, thanh niên này không đáng để hắn bận tâm, hắn chỉ tận chức của mình mà thôi.

Bây giờ nhìn rõ thì, thanh niên mặc trang phục tiêu chuẩn của huân quý, bên hông đeo trương kiếm, điểm kỳ lạ duy nhất là gương mặt.

Lạnh lẽo, vô tình.

– Ta thấy ngươi xuất hiện trước mặt ta rất đúng lúc.

Thanh niên rất bình tĩnh, tay nắm trên chuôi kiếm đang từ từ rút ra.

– Ngươi muốn làm gì?

Động tác rút kiếm của đối phương khiến Baines tê cả da dầu, tay đang bảo vệ cho Gillen cũng không khỏi run rẩy.

Gillen không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn biết thanh niên kia tuyệt đối không có ý tốt.

– Gillen, cậu mau trở về báo cáo với ông chủ. – Trường kiếm đối phương rời vỏ, Baines phẫn nộ đẩy Gillen lùi lại. – Tôi sẽ cố gắng cản đường hắn, cái mạng của tôi đang nằm trong tay cậu đấy! Nhanh! Nhanh đi!

Baines nói mấy chữ nhanh, Gillen lập tức biết chuyện gì sắp xảy ra, nên hắn quay người bỏ chạy.

– Muốn chạy?

Thanh niên trẻ nói xong, kiếm trong tay liền bay ra hóa thành một ánh bạc chém về phía Gillen đang chạy trốn.

– Không!

Baines gào lên khi thấy động tác của thanh niên trẻ, nhưng gã không làm được gì cả.

Gã trơ mắt nhìn ánh sáng bạc kia chém trúng Gillen, nghe thấy tiếng hét thảm, nhìn thấy Gillen ngã xuống.

– Tại sao? – Baines siết chặt nắm đấm phẫn nộ nhìn thanh niên trẻ.

Đúng thế, tại sao?

Đột nhiên xuất hiện, đột nhiên giết người.

Chuyện xảy ra, người chết, bất đắc dĩ.

– Muốn biết?

Thanh niên cầm trường kiếm, lạnh lùng nhìn gã.

– Phải!

Thanh niên biến mất khỏi tầm mắt Baines, gã trừng mắt, cổ mát lạnh.

– Rất nhiều người muốn biết, ngươi chỉ là một trong số đó.

Giọng nói của thanh niên vang lên phía sau gã.

Cơ thể cao to của gã đổ xuống đất, cái đầu hung ác đã sớm rời khỏi cổ, không ngừng lăn xuống phố Slate.

Hắn không phải kiếm sỹ trung đẳng.

Đó là ý nghĩ cuối cùng của Baines.

Nếu kiếm đủ nhanh để chém chết một người, thì người đó sẽ không thấy đau đớn hay hoảng sợ.

Chillion tiếp tục đi đến đích đến của mình, mãi đến khi sắp tiếp cận đại trạch kia, bước chân của anh bỗng dừng lại giữa không trung.

Kết giới?

Chillion thu hồi bước chân, bất ngờ nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN