Phán Quan
Chương 111
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phần 7: Khói lửa nhân gian
Chương 111: Ra ngoài
Vẻ mặt ấy cực kỳ giống dáng điệu túm đại bàng Kim Sí vặt lông chim năm nào.
Dịch: Bơ
So với rất nhiều thành phố khác thì diện tích của Ninh Châu không lớn. Chỉ cần chỗ nào xảy ra chuyện là sẽ lập tức trở thành chủ đề bàn tán rôm rả, truyền từ đầu này sang đầu kia của thành phố.
Người Ninh Châu cũng thích trò chuyện về các vấn đề liên quan tới thị trường giao dịch bất động sản, họ luôn hóng được rõ ràng mấy tin tức kiểu ở đâu có tòa nhà mới mở, ở đâu tập trung giới nhà giàu, hay như nơi nào giá cao ngất ngưởng nhưng chẳng có ai tới sống vân vân…
Cho nên trong nhận thức của những người Ninh Châu cũ, hẻm họ Trương bên Tây Hoàn thành phố Ninh Châu là một nơi rất đặc biệt.
Đặc biệt ở chỗ “hẻm họ Trương” này có lịch sử lâu đời, dựa theo ghi chép trong viện bảo tàng của huyện và thành phố thì có thể ngược dòng tìm hiểu về khoảng 900 năm trước.
Hơn 900 năm trước có một gia tộc lớn sống ở khu vực đó, tất cả đều mang họ Trương. Không rõ họ kiếm sống bằng nghề gì, chỉ biết số lượng thành viên trong gia tộc rất đông, cộng thêm luật lệ hà khắc và cực kỳ giàu có. Gia tộc ấy thỉnh thoảng sẽ cứu tế cho nội thành và có quan hệ mật thiết với quan phủ, vậy nên mới xuất hiện địa danh “hẻm họ Trương”.
Chuyện này vốn không có gì hiếm lạ, dù sao thì có rất nhiều địa danh đều liên quan tới dòng họ.
Nhưng hơn 900 năm trôi qua, Ninh Châu thay đổi rất lớn. Khu vực Tây Hoàn trải qua năm tháng từ mảnh đất ven thành biến thành Lương Chử[1], sau đó trở nên hoang vắng rồi lại được thay thế bởi những thôn xóm, khai phá mở rộng khu vực và trung tâm thương mại.
[1] Lương Chử: nền văn minh cuối cùng của thời đại đá mới tại châu thổ Trường Giang. Trong truyện đang ví von khu vực cổng thành dần trở nên đổ nát thụt lùi như quay về thời đồ đá.
Trong hoàn cảnh thông thường, người ở đó lẽ ra phải thay đổi từ đời tám hoánh rồi, nhưng sự thật thì không…..
Hai mươi năm trước, nhà đầu tư đã thầu trọn mảnh đất ở hẻm họ Trương để xây dựng một trạch viện phong cách Trung Quốc. Vì giá quá chát nên có một dạo trở thành chủ đề nóng trên thị trường bất động sản thành phố Ninh Châu. Ai cũng bảo khu vực đó cộng thêm cơ sở vật chất và giá cả thì có mà bán cho ma.
Kết quả đúng là gặp ma thật.
Căn trạch viện phong cách Trung Quốc kia vừa được hoàn thành thì đã có người chuyển vào ở, càng lạ ở chỗ hộ gia đình đó cũng mang họ Trương. Có người biết chút tình hình kể rằng khu vực hẻm họ Trương thật ra chưa bao giờ đổi người, hơn chín trăm năm qua vẫn là gia tộc ấy sinh sống.
Thế là Ninh Châu nhiều thêm hai lời đồn.
Một là người nhà họ Trương không quên cội nguồn, họ vẫn luôn trông coi nền móng của tổ tiên cho nên phúc lộc dài lâu, nhân khẩu đông đúc, cơ nghiệp khổng lồ.
Lời đồn thứ hai mơ hồ hơn nhiều, kể rằng khu vực hẻm họ Trương vẫn luôn bất thường, rất dễ bị lạc đường mà không giải thích được lý do hoặc cũng hay nghe thấy âm thanh kỳ quái và nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng.
Nghe nói từng có người bói quẻ thử, chiếu theo quẻ tượng thì vị trí của hẻm họ Trương biểu thị cực kỳ hung sát, hẳn phải là một phần mộ âm hiểm hơn cả bãi tha ma, hoàn toàn không phải là nơi dành cho người sống và cũng không tồn tại được lâu.
Nhưng nhiều người khác lại nói đó là một vùng đất có phong thủy cực kỳ tốt với bố cục “tựa núi hướng sông”, người ta sống suốt mấy trăm năm tại đây, sao có thể không tồn tại lâu dài được.
Chung quy chín người mười ý thì cũng là chuyện cũ từ hơn mười năm trước rồi, thế hệ trẻ hầu như chẳng ai hay biết. Mãi đến hai ngày gần đây, hẻm họ Trương mới lại được người ta nhắc tới.
Nguyên nhân là hai ngày trước có một cái ID tên “Rồng cuốn hổ chồm” đăng một bài viết trên diễn đàn dân sinh “Lảm nhảm chuyện trong vùng” của Ninh Châu nói bản thân là một tài xế taxi đã từng mơ một giấc mơ ly kỳ….
Mơ thấy hắn nửa đêm chạy xong cuốc xe cuối rồi quay về Tây Hoàn giao xe, ai dè lái tới khu vực gần hẻm họ Trương thì xe gặp sự cố chết máy. Khi hắn xuống xe kiểm tra và sửa chữa thì bất ngờ nghe thấy tiếng nổ lớn trong căn trạch viện phong cách Trung Quốc nọ.
Hệt như tiếng nhà cửa đổ sập vậy.
Hắn bị tiếng động ấy dọa giật bắn mình, không nhịn được muốn đi qua đó xem thử thế nào, nhưng đi mãi đi mãi rồi lạc đường luôn. Điều khủng khiếp nhất chính là điện thoại không có sóng cũng không có mạng, ngay cả bản đồ cũng không sử dụng được.
Đợi tới khi có thể truy cập internet chập chờn thì hắn đã đi vòng tới rừng cây phía sau hẻm họ Trương.
Cánh rừng hoang kia cực kỳ rộng lớn, lớn đến mức hắn nghi ngờ bản đồ trên điện thoại của mình có vấn đề.
Ngay khi hắn bật chế độ chỉ đường bằng vệ tinh định đi ra ngoài thì trong rừng chợt dấy sương mù.
Đám sương mù ấy cũng rất quái lạ, dường như có thứ gì đó bị phá thủng khiến sương mù trào ra ngoài kèm theo mùi gỉ sắt khô mục.
Khi ấy bản tính tò mò trỗi dậy, hắn không nhịn được bước vài bước về phía đám sương mù. Thế là trông thấy cảnh tượng khiến hắn rợn tóc gáy–
Hắn thấy một khoảng đất hoang cháy đen rộng lớn vốn không nên tồn tại, giữa khu đất hoang là đống cây khô đan xen chằng chịt, hình như có một người nằm bên trong, mái tóc rất dài, quần áo đỏ thắm, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương mù.
Hắn lập tức bị dọa hít sâu một hơi không dám thở, cơ thể tựa vào thân cây trượt dần xuống rồi ngã xụi lơ trên mặt đất.
Tiếp đó, hắn trông thấy trong sương mù hư ảo đột nhiên xuất hiện rất nhiều “người”, họ nhao nhao chạy về phía người áo đỏ. Chẳng biết do đám người đó chạy nhanh quá hay do sương mù dày quá nữa.
Bởi hắn thấy bọn họ dường như đang bay vèo vèo qua đó.
Sau đó hắn lại nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc kia vừa khàn vừa đau thương, mới cất lên đã tiễn hắn — xỉu ngay tại chỗ.
Đợi khi tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang nằm trên giường, báo thức trong điện thoại trên đầu giường kêu inh ỏi, thời gian hiển thị 7:30 sáng. Bên cạnh là cô vợ chuẩn bị rời giường của hắn.
Hắn cầm điện thoại ngẩn người nửa buổi mới hỏi vợ mình: “Anh về từ tối qua à?”
Gương mặt cô vợ đầy dấu chấm hỏi.
Hắn lại hỏi: “Anh về kiểu gì thế?”
Cô vợ nhìn hắn nửa ngày: “Anh bị sảng đấy à?”
“Không phải, tối qua ai đưa anh về?”
“…Tự anh về thây!”
Hắn hỏi nửa buổi, hỏi đến mức vợ mình phát phiền mới xác nhận hôm qua mình giao xe xong thì trở về nhà, tắm rửa như bình thường sau đó ngả người ngủ một mạch tới sáng. Những thứ hắn nhìn thấy chắc là vì mệt quá nên mới gặp ác mộng thôi.
Ban đầu hắn đã chấp nhận rồi, ai ngờ sẩm tối ra ngoài thay ca lại phát hiện đế giày của mình dính bùn, còn lịch sử tra cứu gần nhất trong bản đồ trên điện thoại chính là đoạn đường xe gặp sự cố.
Không chỉ có vậy, hắn còn lướt thấy một nguồn tin tức địa phương đưa tin trạch viện ở hẻm họ Trương bên Tây Hoàn bị sập, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa được làm rõ…..
Hắn gần như xỉu ngang.
Bài đăng của ID “rồng cuốn hổ chồm” đã dấy lên một làn sóng thảo luận sôi nổi trong diễn đàn “Lảm nhảm chuyện trong vùng”, nhưng vì nói mà không có bằng chứng xác thực nên nhanh chóng bị mọi người đánh giá là tin giả.
Ngài hổ chồm rất không cam lòng, còn nói thêm đây không phải lần đầu tiên bản thân gặp chuyện thế này.
Ngày trước cũng có lần hắn nhận một đơn hàng gần khu vực núi Tướng Quân, hành khách là một ông già và một thằng nhóc. Thằng nhóc ấy ướt sũng ướt sượt như con ma nước, nó ngồi ghế sau xe chẳng nói chẳng rằng. Tới lúc sắp xuống xe hình như cao lớn hơn một chút.
Thế là bài viết kia lại đổi chủ đề, có người đề nghị hắn nên tới miếu bái lạy, có người chào hàng pháp khí trừ tà, có người lại còn trực tiếp mở quẻ đoán mệnh online cho hắn, nói hắn có duyên với “quỷ” kiếp trước…..
Cuộc thảo luận kéo dài hai ngày rưỡi, tới rạng sáng ngày thứ ba thì đột nhiên ngừng bặt.
Thật ra bài viết chưa bị xóa nhưng dường như tất cả mọi người đều đồng thời quên lãng.
Nó nhanh chóng bị nhấn chìm bởi loạt tin tức thuê mướn mua bán phòng ốc, bị đẩy xuống không biết bao nhiêu trang rồi không được ai nhớ đến nữa.
Đó là 1 giờ 10 phút rạng sáng ngày 23 tháng 8, khi ấy Trần Bất Đáo mở mắt.
***
Thật ra ID “rồng cuốn hổ chồm” kia không nhìn lầm, khi hắn loạng choạng xông vào rừng cây thì vừa khéo đụng phải tình huống lồng của Văn Thời tan rã, đại trận phong ấn được hóa giải, mọi thứ bị giấu kín nghìn năm trước dần hiện ra dưới ánh mặt trời.
Người áo đỏ tóc dài hắn nhìn thấy hiển nhiên là Trần Bất Đáo, còn nhóm người lao tới chính là bọn Bốc Ninh, người khóc thì là Hạ Tiều.
Lý do hắn bị dọa ngất xỉu mà vẫn có thể “tự” sửa xe rồi trở về nhà là vì bọn Bốc Ninh đã phát hiện ra hắn, tạm thời biến hắn thành con rối và điều khiển hắn quay về.
Trường hợp nhìn thấy tận mắt như thế này thường xảy ra trong suốt trăm ngàn năm nay, luôn luôn có “người có duyên” vô ý gặp được chuyện gì đó.
Nhóm phán quan phần lớn đều có thể xử lý ổn thỏa không để lại dấu vết gì. Khi những người kia tỉnh lại thì chỉ cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mơ cực kỳ chân thực mà thôi.
Tình huống giống như “rồng cuốn hổ chồm” cực kỳ hiếm.
Không phải bọn họ sơ ý chủ quan mà là thực sự không kham nổi.
Bởi khi ấy Bốc Ninh đã san sẻ một phần trần duyên thay Văn Thời nhờ trận pháp trong khe núi, lúc bấy giờ hắn cực kỳ suy yếu, còn trạng thái của Trần Bất Đáo trong trận phong ấn lại rất đáng sợ–
Theo lý mà nói, một người bị giam cầm hơn một nghìn năm không được siêu thoát thì bản thể linh thần và xác thịt sẽ giống như gỗ mục kiệt quệ nguồn sống, không có tí ti sức sống nào. Quá trình anh hồi phục sẽ Niết Bàn tái sinh từ cõi chết, đáng lẽ phải gian nan và dài đằng đẵng, một năm thậm chí vài năm cũng không ngoa.
Nhưng Trần Bất Đáo nằm trong trận lại không như vậy.
Chuỗi hạt quấn trên cổ tay anh rung động không ngừng, cọng lông chim lóe lên tia sáng, dòng máu uốn lượn bên dưới cơ thể đáng lẽ phải khô cạn từ lâu lại đang chảy ồ ạt, nhuộm đỏ thắm cổ tay và đầu ngón tay anh.
….. Giống như đang đối chọi giằng co với một thế lực nào đó.
Mỗi lần giằng co là máu lại chảy nhanh hơn, dáng vẻ của anh càng thêm tái nhợt.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không ai dám tùy tiện chạm vào anh vì lo sợ sẽ phá ngang một chuyện quan trọng nào đó.
Quá trình ấy kéo dài rất lâu.
Mãi cho tới một khoảnh khắc, chuỗi hạt va vào nhau tạo ra âm thanh leng keng, dòng máu chảy khắp xung quanh dần thấm vào trong bùn đất, cọng lông chim xanh biếc khẽ phất phơ trong gió rồi rơi xuống cổ tay anh.
Sau đó toàn bộ khu đất trống trở nên tĩnh lặng.
Thêm một lúc lâu sau mọi người mới dám nhúc nhích.
Vì linh tướng của Bốc Ninh hỗn loạn, trạng thái bấy giờ không thể chèo chống tiếp nữa, không ai có thể mở được ranh giới núi Tùng Vân cho nên hắn và Trần Bất Đáo đều được đưa về biệt thự nhà họ Thẩm.
Ban đầu các gia tộc cũng định để lại vài người hỗ trợ.
Kể từ khi Thẩm Kiều qua đời, đây là lần đầu tiên căn nhà náo nhiệt như vậy, gần như đầy ắp người.
Nhưng Hạ Tiều không quen lắm.
Cậu vẫn chỉ giữ lại Trương Bích Linh có quan hệ trực tiếp với Chu Húc, còn những nhà khác thì nói cám ơn rồi nhẹ nhàng tiễn họ về. Sau đó cậu cũng không hề chợp mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu được thể nghiệm điểm mạnh của con rối từ khi trở thành “Hạ Tiều” đến nay–Cậu có thể trông giữ liên tục, không ngủ không nghỉ, không mệt mỏi.
Nếu không có Trương Bích Linh ở bên cạnh theo dõi sát sao, cậu thậm chí còn chằng buồn cơm nước.
Tình trạng này kéo dài tới tận khi Chu Húc, hay chính là Bốc Ninh tỉnh lại thì mới có thay đổi.
Lúc ấy Chu Húc mới hạ sốt vừa uống thuốc vừa nhìn sắc mặt cậu nói: “Bốc Ninh bảo với tôi tình trạng của tổ sư gia ít nhất phải mất một năm mới tỉnh lại, căng hơn thì khoảng 5-6 năm, còn cả anh của anh….”
Nó thoáng ngừng lời rồi nói: “Anh định biến mình thành người rừng trong lúc chờ đợi để tạo bất ngờ cho bọn họ à?”
“Anh là con rối.” Hạ Tiều lắc đầu nói, “Không ăn không uống không ngủ cũng chẳng xi nhê gì.”
“Rối cái đầu –” Có lẽ Chu Húc bị lão tổ Bốc Ninh bịt miệng, nó giãy dụa rồi đổi sang câu từ uyển chuyển hơn: “–Thưa ông lớn. Anh làm quái gì có dáng dấp của một con rối đâu, không thì anh đi soi thử cái gương mặt này xem, sắc mặt sắp đi đóng phim ma được rồi đấy.”
Hạ Tiều nghe lời nó nói lại nhớ tới câu “Ai coi cậu là con rối” mà Văn Thời nói với mình trước khi vào lồng, cậu cúi đầu mãi không lên tiếng.
Đợi khi ngẩng đầu lên thì lặng lẽ bưng bát cháo Trương Bích Linh đặt bên cạnh lên, ngoan ngoan ăn uống.
…
Bọn họ cứ tưởng sẽ phải chờ một năm thậm chí năm sáu năm thật….
Nhưng không.
Bọn họ chính xác chỉ chờ mười hai ngày.
***
Đêm khuya ngày 23 tháng 8 ấy chẳng khác gì những buổi tối thường ngày.
Trương Bích Linh nấu cháo nóng trong nhà bếp cho bọn họ lấp bụng. Hạ Tiều thay ca đi tắm rửa, Chu Húc ra khỏi phòng một lát, nó ngồi trên tay vịn ghế sô pha trong phòng khách nhận cuộc gọi của Trương Lam.
Đang nói được nửa thì nó chợt sững người không rõ lý do, tựa như đang yên đang lành thì thất thần vậy.
Trương Lam hỏi hai câu không thấy nó trả lời bèn “alo alo” mấy lần.
Ngay tại tiếng alo cuối cùng, Chu Húc nhanh chóng tỉnh táo lại. Dường như tiềm thức mách bảo, nó vô thức quay đầu nhìn thoáng qua bức danh phả treo trên tường.
Chỉ thấy nơi nào đó trên danh phả đột nhiên phát sáng tựa như ánh đèn bên ngoài vụt qua khi chạy xe.
Chu Húc há hốc mồm, rơi vào trạng thái mờ mịt không dám tin vào mắt mình.
Mấy giây sau nó mới ý thức được tia sáng kia xuất phát từ vị trí cao nhất trên danh phả. Đó là mở đầu của toàn bộ các nhánh đời sau, là khởi đầu của phán quan.
Nơi đó có một cái tên, bút son biểu thị đã chết, lặng im suốt hơn một nghìn năm. Cho đến giờ phút này lại đang phát sáng.
Đó là….. Trần Bất Đáo.
“Cái lùm mía–“
Âm cuối còn chưa phát ra khỏi miệng, Chu Húc đã vội chạy vào trong phòng.
Bởi vì động tác cuống cuồng nên nó bị vướng chân vào tay vịn ghế sô pha, va đổ đồ trang trí bằng đồng trên chiếc ghế chân cao rồi loạng choạng ngã lăn quay trên sàn nhà.
Trong nháy mắt ấy, Bốc Ninh chiếm quyền làm chủ cơ thể.
Hắn vịn khung cửa và ổn định cơ thể khi bước vào phòng.
…..Cũng may là vịn được tí.
Vì hắn vừa ngước mắt đã thấy Trần Bất Đáo tỉnh lại và đang ngồi bên giường.
Trâm bạch ngọc anh thường dùng năm đó chẳng biết rơi đằng nào, mái tóc dài xõa tung, đa số xõa phía sau lưng, còn một ít thì xuôi theo bả vai, buông xõa trong nếp gấp áo bào.
Đèn lớn trong phòng ngủ chưa bật, chỉ có ánh sáng dìu dịu của đèn ngủ.
Dưới ánh đèn, Trần Bất Đáo nhấc tay phải nhìn chuỗi hạt quấn quanh cổ tay và sợi dây đỏ.
Có lẽ do da dẻ tái nhợt quá nên ngón tay anh trông dài hơn xưa, cảm giác gầy guộc khiến sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón tay trở nên cực kỳ bắt mắt.
“Sư phụ….” Bốc Ninh khẽ gọi như sợ phá hỏng giấc mộng.
Khi hắn cất tiếng gọi thì lập tức cảm giác bản thân bị đụng nhẹ.
“Sao vậy–” Phía sau là Trương Bích Linh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới và Hạ Tiều đang nhỏ nước tí tách, bọn họ định hỏi thăm tình hình, ai dè nói được một nửa đã im bặt.
“Tổ sư gia?” Hạ Tiều ngạc nhiên kêu lên. Lát sau lại như xác định thay ai đó, cậu gọi thêm một tiếng nữa: “Tổ sư gia! Tổ sư gia….anh tỉnh rồi?”
Trần Bất Đáo quay đầu sang.
Gò má anh phản chiếu ánh sáng, tầm mắt chậm rãi rời khỏi cổ tay. Lúc quay sang, ấn đường hơi nhăn, ánh mắt trầm trầm.
Bốc Ninh ngẩn người.
Trong trí nhớ từ bé đến lớn của hắn, tính tình Trần Bất Đáo lúc nào cũng tốt. Mặc dù bọn họ rất sợ anh, kính nể anh, tuy rằng kiểu tính tình tốt kia kèm theo cảm giác xa cách không quan tâm đến chuyện đời vặt vãnh. Nhưng trong nhận thức của bọn họ…. Trần Bất Đáo chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy.
Cho dù bọn họ làm chuyện ngu muội, đáng bị quản thúc. Anh cũng chỉ thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh nhạt.
Vậy là đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi.
Còn Trần Bất Đáo như ngay lúc này đây, hắn thật sự chưa từng thấy bao giờ.
Hắn bắt đầu sợ sệt theo bản năng, nhưng nhiều hơn chính là sự khổ sở.
“Văn Thời đâu.” Trần Bất Đáo nhìn bọn họ.
Giọng điệu anh không nặng nề nhưng vì bản thể ngủ say nghìn năm không mở miệng nói chuyện nên giọng nói trầm trầm mất tiếng.
Cả đám đờ người.
Khoảng lặng kỳ quái bao trùm khắp phòng, ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.
Bọn Bốc Ninh từ nhỏ đã hiếm khi nhìn thẳng vào mắt Trần Bất Đáo, trưởng thành thì đỡ hơn một chút. Nhưng ngay lúc này, cái cảm giác chột dạ hốt hoảng thường thấy thời thơ ấu chợt ùa về.
Hắn né tránh ánh mắt không dám nhìn Trần Bất Đáo.
“Sư đệ….” Bốc Ninh nói được mấy chữ thì im bặt, không biết nên nói tiếp thế nào.
Thế là xuất hiện khoảng lặng dài hơn.
Bốc Ninh không ngẩng đầu, chỉ dám nhìn chằm chằm cái bóng dưới nền đất của Trần Bất Đáo. Dù không nhìn thì hắn cũng cảm nhận được sư phụ đang tức giận.
Là kiểu đau lòng cực kỳ sâu sắc, muốn bộc phát nhưng lại chẳng có ai để trách móc cả.
Có lẽ không chịu nổi bầu không khí khiến người ta cảm thấy khó chịu ấy, Hạ Tiều chợt mở miệng nói một câu không đầu không đuôi: “Sẽ ra ngoài thôi.”
Nói xong cậu yên lặng giây lát rồi nghiêm túc lặp lại: “Anh tôi sẽ ra ngoài thôi. Ông nội từng nói cửa Vô Tướng là vòng luân hồi chỉ thuộc về riêng anh tôi, anh ấy sẽ sớm ra ngoài thôi.”
Anh ấy đã bước qua nhiều lần luân hồi như vậy thì sao có thể lỡ hẹn lần này chứ?
Chỉ cần chờ đợi thôi.
Trương Bích Linh nhẹ giọng hỏi: “Ngài ấy…. lần trước của lão tổ Văn Thời mất bao lâu?”
Hạ Tiều lặng im chốc lát: “25 năm.”
Câu nói này vừa thốt lên, Trần Bất Đáo đã chìa tay về phía Bốc Ninh: “Con có đem theo những thứ dùng để gieo quẻ không?”
Bốc Ninh thoáng ngạc nhiên, vì ai cũng nói tổ sư gia Trần Bất Đáo thông thạo mọi thứ, chỉ riêng quẻ thuật thiếu hụt chút linh khiếu trời sinh. Thế nên mấy người đệ tử ruột bọn họ đều biết xưa nay anh không tự bói toán bao giờ.
“Con….” Khoảng thời gian này đa phần do Chu Húc làm chủ, cộng thêm gần như không ra khỏi cửa. Trên người Bốc Ninh trống trơn chả mang theo cái gì.
Ngược lại Hạ Tiều chạy nhanh như chớp ra phòng khách, lục lọi lạch cạch một hồi. Lát sau cầm mấy đồng tiền vào phòng, “Cái này dùng được không?”
Trần Bất Đáo bỏ tiền đồng vào trong lòng bàn tay.
Anh không hề gieo bói tuần tự theo từng bước, chỉ dùng ngón cái miết nhẹ đường vân trên mặt tiền đồng theo thứ tự.
Hạ Tiều và Trương Bích Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe “cạch” một tiếng, đồng tiền lại quay về trong tay Hạ Tiều. Còn Trần Bất Đáo đã đứng dậy, mở một cửa trận ngay tại chỗ.
Cửa trận đen ngòm bỗng dưng xuất hiện trong phòng ngủ, làn gió ẩm thấp lạnh lẽo thốc tới từ bên trong.
Bọn họ thấy Trần Bất Đáo còn chẳng thèm dùng tới đá trận, chỉ nghe thấy anh nghiêng đầu ho khan mấy tiếng.
Mấy tiếng ho khan ấy khiến Hạ Tiều bỗng chốc tìm về cảm giác thân thuộc.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Tổ sư gia vừa tính gì vậy?”
Bốc Ninh nói: “Chắc là đang tính nơi cửa Vô Tướng sẽ xuất hiện.”
Thế thì cũng dễ hiểu.
Nhưng….
“Vậy mở cửa trận để làm gì?” Hạ Tiều lẩm bẩm.
Khi cậu còn đang thắc mắc thì Trần Bất Đáo đã nhấc chân bước vào cửa trận.
Áo bào đỏ thắm và áo trong trắng như tuyết bị gió thổi bay phấp phới rồi hạ xuống, chớp mắt biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một câu trả lời: “Bắt người.”
“….”
Hạ Tiều hoang mang.
Cậu ngẩn người mấy giây, quay đầu hỏi Bốc Ninh: “Không phải chứ, mỗi lần anh tôi vào cửa Vô Tướng thì ít cũng phải mười mấy hai mươi năm, tổ sư gia đi từ bây giờ là muốn định cư bên đó luôn à???”
Bốc Ninh lại càng hoang mang hơn, hắn âm thầm bày tỏ tôi chưa đi qua cửa Vô Tướng bao giờ, cũng chưa từng thấy ai đi qua đó. Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Nhưng lúc này hắn chợt thấy vui vẻ phấn chấn, tuy không nói rõ được lý do nhưng lại thầm cảm thấy như vậy.
Từ trong sâu thẳm tâm hồn, hắn cảm thấy Văn Thời sắp trở về rồi. Từ trong sâu thẳm tâm hồn, dường như mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
Hắn chỉ còn lại một nỗi băn khoăn —
Hình như sư phụ đang giận lắm, có lẽ sư đệ ra khỏi cửa là toang đời.
***
Văn Thời bước đi trong không gian tối tăm này được một thời gian rồi.
Nơi này không có bình minh hay hoàng hôn, không có bốn mùa thay phiên, đâu đâu cũng là bóng tối u ám, không có bất cứ thứ gì có thể nhắc nhở hắn về thời gian.
Trong hoàn cảnh như vậy, con người sẽ dễ dàng trở nên lười biếng.
Ngày trước mỗi lần tới đây hắn đều sẽ rơi vào thời kỳ ngủ say dài dằng dặc. Không biết nhân gian, không biết năm tháng. Dường như đang ngủ bù một giấc mấy chục năm, đợi đến khi hết mỏi mệt thì lại đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng lần này khác.
Hắn lang thang trong bóng tối quen thuộc này một thời gian nhưng mãi không thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Có một quãng thời gian rất dài, hắn bị vây trong trạng thái nôn nóng hỗn loạn —
Hắn vẫn luôn cảm thấy mình còn một chuyện quan trọng chưa làm, nhưng hắn lại không nghĩ ra đó là chuyện gì.
Mãi cho tới khi hắn loáng thoáng nghe thấy ai đó đang gọi mình.
“Văn Thời.”
Xa xôi và mơ hồ tựa như ánh mắt từng ở sau lưng hắn rất lâu rồi.
Mỗi tội hắn vẫn luôn không tìm thấy được ánh mắt nọ, mỗi lần quay đầu lại chỉ thấy bóng tối sâu hun hút. Nhưng giọng nói thì khác…..
Nó dường như không đến từ phía sau, mà từ phía trước.
Có một người vẫn luôn nói chuyện với hắn ở khoảng cách không biết bao xa đằng trước.
Hắn cẩn thận lắng tai nghe một lúc rồi bước theo giọng nói một đoạn đường dài, sau đó lại lắng nghe, tiếp tục bước theo một đoạn dài.
Người nọ nói nhiều lắm nhưng hắn không nghe rõ, chỉ nghe thấy tên của mình thôi.
“Văn Thời.”
“Văn Thời?”
“Văn Thời…..”
“Tôi nghe thấy rồi.” Hắn hơi phàn nàn đáp lại một câu.
Tiếc là lời vừa ra khỏi miệng đã lập tức tan vào trong bóng đêm.
Hắn cứ đứng một lúc rồi lại không cam lòng tiếp tục tiến về phía nguồn âm thanh.
Không gian tối tăm này cô đơn quá, có thể bầu bạn với hắn cũng chỉ có giọng nói ấy mà thôi.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, không biết mệt mỏi.
Con đường đi qua ngày càng dài, hắn cũng càng thấy rõ, hệt như một người lữ khách dần tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ.
Hắn càng đi càng chậm rồi đột ngột dừng bước chân tại một khoảnh khắc nào đó. Sau đó hắn lại nghe thấy giọng nói kia.
Người ấy nói: “Người tuyết, tôi tới đón em về nhà.”
Ngay lúc đó, mọi thứ bị lãng quên trong mớ hỗn độn này ập tới khiến hắn choáng ngợp.
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng kia —
Hắn dồn hết sức lực để giữ chân một người, hắn muốn theo người ấy về nhà.
Trần Bất Đáo….
Văn Thời mở miệng, giọng nói vẫn chìm trong bóng đêm như cũ.
Nhưng không sao, tự hắn nghe thấy rồi.
Văn Thời nhấc chân sải bước về phía nguồn âm thanh, đến cuối cùng gần như là chạy. Tựa như hắn đã từng từ chân núi vọt lên đỉnh núi vậy….
Đó cũng chỉ trong khoảnh khắc.
Chẳng mấy chốc hắn đã đi hết chặng đường dài dằng dặc không thấy điểm cuối.
Hắn trông thấy ánh mặt trời nơi cuối đường như bóng mặt trời lọt qua kẽ lá trong núi, sặc sỡ đến mức chói mắt. Hắn giơ tay định chặn bớt ánh sáng rọi vào mắt thì lại cảm giác có một bàn tay luồn vào trong bóng tối bắt lấy hắn.
***
Bốc Ninh, Hạ Tiều và Trương Bích Linh theo sau bước vào cửa trận, ba người lần mò cả quãng đường dài.
Khi bọn họ đi ra khỏi đầu còn lại, Trần Bất Đáo đã phá vỡ một vết nứt trong hư không.
Khỏi cần đoán bọn họ cũng biết nơi đó chắc hẳn là lối ra của cửa Vô Tướng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được thấy tận mắt cửa Vô Tướng nên ai nấy đều cực kỳ bàng hoàng.
Trương Bích Linh bị sốc vì trên thế giới lại thật sự có một lối đi tách biệt với vòng luân hồi, bắc ngang sự sống cái chết.
Hạ Tiều sốc là vì khoảng cách 25 năm trước mặt tổ sư gia cứ thế bị anh dùng tay không bổ một nhát tan thành mây khói.
Bốc Ninh thì sốc vì động tác của Trần Bất Đáo…..
Lối ra của cửa Vô Tướng bị bổ toạc ra rồi, Trần Bất Đáo lại còn thò hẳn bàn tay vào trong. Anh vẫn nhíu mày như cũ, nét mặt không hề thả lỏng hơn bao nhiêu, dường như muốn lôi tuột người bên trong ra ngoài vậy.
Trong lúc làm việc, tay áo bào rộng lớn bị gió núi thổi phất qua đá núi nhành cây.
Bốc Ninh chưa từng thấy vẻ mặt sư phụ như vậy bao giờ, hắn thầm nghĩ thôi rồi lượm ơi, kiểu này đúng là chời ơi bão táp mưa sa.
Trước khi ý nghĩ này lóe lên, Trần Bất Đáo đã kéo một người ra khỏi vết nứt.
Bốc Ninh bối rối nghiêng đầu theo bản năng, tránh cho bão táp mưa sa quật lây.
Nhưng hắn mới nghiêng được hai giây thì chợt nhận ra có gì đó sai sai!
Hình như bóng người có hơi thấp….
Hắn nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn, lập tức thấy một thằng quỷ nhỏ cao chưa tới bắp đùi Trần Bất Đáo.
Thằng bé kia có mái tóc đen nhánh, da dẻ trắng nõn, đôi mắt to tròn như mắt mèo, đáng lẽ phải là dáng vẻ ngoan ngoãn dễ dụ. Nhưng vì cứ thích mím môi nên lộ ra một nét bướng bỉnh có một không hai.
Nếu đứng đực ra đó không ừ hử gì thì giống y đúc người tuyết được đắp trên núi.
Bốc Ninh sửng sốt mấy giây, lòng thầm nhủ: Đây chẳng phải Văn Thời ngày bé sao? Tầm này cũng không quá năm tuổi.
Sư đệ cọc băng không quá 5 tuổi kia chắc là cảm nhận được bão táp ập tới, vừa ra khỏi cửa đã ngẩng mặt lên, dùng vẻ mặt không cảm xúc cộng thêm cực kỳ vô tội nhìn người vừa kéo mình ra.
Vẻ mặt ấy cực kỳ giống dáng điệu túm đại bàng Kim Sí vặt lông chim năm nào.
Trần Bất Đáo: “…….”
——————————
Phóng viên Bơ tác nghiệp: Alo alo xin phát biểu cảm nghĩ của từng người ngay lúc này =)))
Hạ Tiều: “Ba nhỏ ơi chạy nhanh đi ba lớn tóm cổ đến nơi rồiiii”
Trần Bất Đáo: “….”
Văn Thời: “Anh định mắng em à? Xin lỗi, được chưa?”
Bốc Ninh: “Chời ơi bão táp mưa sa….”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!