Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 25
Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng đã có lệnh của ông Ba, Tam thiếu đương nhiên là nghe lệnh cho quân đi điều tra ngay. Việc điều tra cũng được mấy ngày, tạm thời vẫn chưa có kết quả gì đáng nghi. Lại trôi qua thêm một tuần, người theo dõi vẫn theo dõi, người bị theo dõi vẫn an nhiên không biết là mình đang bị theo dõi.
Trên bàn ăn, ông Ba ăn chớp nhoáng rồi buông đũa xuống, ông uống một ngụm nước lọc, giọng hơi khàn, hỏi:
– Tam thiếu, việc điều tra vẫn ổn phải không?
Tam thiếu gật gật đầu:
– Vẫn ổn ông Ba, có tình hình gì mới con sẽ báo với ông Ba ngay.
– Ừ được rồi, cậu để ý hai người họ kỹ một chút.
Tam thiếu lại gật đầu, mặc dù trong lòng anh rất tò mò nhưng vì biết ông Ba vẫn chưa muốn nói nên anh không dám hỏi. Ông Ba chắc là hiểu được suy nghĩ của anh, ông không mặn không nhạt, từ tốn nói:
– Tôi cũng vì suy nghĩ cho cậu và con nhóc nên mới phải làm như vậy. Cậu cứ nghe theo lời tôi, tôi chắc chắn không làm hại cậu.
– Con hiểu, ông Ba.
Hai người bọn họ chỉ nói có mấy câu đơn giản mà như là đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau vậy. Ông Ba rất tán dương Tam thiếu, ông nói anh là người cẩn trọng, có chính kiến lại rất thông minh, không uổng công được mọi người bảo vệ. Tôi lâu lâu cũng có hỏi thử về thân phận của Tam thiếu nhưng ông Ba nhất quyết không nói thêm gì. Ông cứ luôn miệng nói với tôi, ông cũng không biết rõ, những gì biết ông đã nói cho tôi nghe hết rồi. Chỉ là, tôi rõ ràng nhận ra được, ông Ba vẫn đang giấu tôi chuyện gì đó, không thể nào ông lại không biết thân phận thật sự của Tam thiếu được. Nhưng hỏi không được thì tôi cũng không ép, ông Ba là rồng, là một vị thần tiên, tôi không có lý do gì trách cứ ông ấy được cả. Nhiều khi tôi ngồi một mình ngẫm nghĩ, lại thấy lời khuyên của ông Ba rất đúng…
“Cứ sống thật tốt cho hiện tại đi đã, đừng cố thay đổi số mệnh làm gì.”
_____________________
Hai tuần trôi qua, cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt. Bình thường không nhận công việc thì loanh quanh ở nhà xem phim hoặc là đưa ông Ba đi thăm thú chỗ này chỗ kia rồi đợi Tam thiếu đi làm về. Tối đến ăn bữa cơm gia đình, khuya ra ngắm trăng ngắm sao, thỉnh thoảng khó ngủ lại chui rúc làm tổ trong lòng Tam thiếu. Ông Ba cũng rất hưởng thụ cuộc sống của con người, đôi khi còn lén đi ra ngoài gặp bà cụ bán bánh ở cuối con hẻm. Nếu như không có những chuyện ngoài lề khác, vậy thì đây là cuộc sống mà tôi đã mơ ước từ rất lâu, rất lâu.
Hôm nay Tam thiếu không ngủ được, lại đến phiên anh chạy sang phòng tôi làm tổ. Hai người bọn tôi cười đùa một hồi chán chê lại ôm nhau to nhỏ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tam thiếu hôn lên trán tôi, anh khẽ hỏi:
– Tiểu Bình, có nhớ nhà không?
Tôi gật gật đầu:
– Nhớ chứ, lâu lắm rồi em vẫn chưa được về nhà.
– Em sống một mình à?
– Vâng, kể từ lúc bà nội mất đến giờ, em vẫn sống một mình.
– Không sợ hả?
– Không, ma quỷ em gặp hoài, có gì đâu mà sợ.
Nghe tôi nói mạnh miệng, Tam thiếu ôm chặt lấy tôi, anh nỉ non:
– Ừm, sau này còn có anh nữa, chịu không?
Tôi cười tủm tỉm:
– Em chia cho anh một nửa cái giường nhà em rồi, anh chạy không thoát đâu.
Tam thiếu cười lớn, anh siết chặt lấy tôi, lại cúi đầu xuống hôn thật nhẹ lên môi tôi. Đôi môi nóng hổi của anh chạm vào môi tôi, một luồng nhiệt kỳ lạ đột nhiên kéo đến. Tôi nằm phía dưới, cả người căng cứng, cảm giác rất sảng khoái nhưng cũng rất e thẹn. Tam thiếu hôn rất tốt, rất bài bản, không thô tục nhưng cũng không kém phần mê luyến. Thi thoảng tôi lại khẽ mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt phượng của anh hơi híp, lông mi dài run run thật đáng yêu. Tôi đưa tay ôm chầm lấy cổ anh, hoà theo nụ hôn của anh mà đáp lại. Tôi và anh cũng chỉ có thể làm đến như thế này, nếu ngoan cố đi xa hơn, ông Ba chắc chắn sẽ giết tôi chết.
Người đàn ông của tôi kiềm chế rất giỏi, anh kiềm chế còn giỏi hơn cả tôi. Có đôi khi tôi bị trầm luân, anh lại chính là người kéo tôi trở về với thực tại. Lúc nào cũng là tôi không nỡ nhưng anh lại rất kiên quyết, anh ôm tôi, hôn lên trán tôi, đáy mắt anh hơi đục, giọng lại rất khàn:
– Tiểu Tiên sư, đừng mê hoặc anh như vậy, sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn.
Mặt tôi đỏ bừng nhìn anh:
– Tam thiếu… ai bảo anh hôn giỏi quá làm gì.
Anh cười cười:
– Là bản năng, không tính là giỏi đâu. Thôi được rồi, đừng rộn nữa, nằm yên ngủ đi, không được bày trò nữa nhé.
Tôi uốn éo trong lòng anh:
– Hôn một cái nữa đi, một cái nữa thôi.
Tam thiếu kiên quyết tách tôi ra, môi hơi nhếch, anh cười dụ hoặc:
– Hôn một cái nữa… hậu quả thế nào em gánh nổi không? Gần 30 năm bị nghẹn, tấm thân lụa đào này của em chịu không nổi đâu.
Tôi biết là anh nói thật, thế nên rất thức thời mà rụt cổ lại, sau đó lại chui rúc trong lòng anh, quắn chăn thật chặt làm tổ. Tam thiếu lại cười, anh xoa xoa tóc tôi, nói bằng giọng sủng nịch:
– Tiểu Tiên sư của anh đáng yêu quá, cố gắng nhịn một thời gian, anh hứa sẽ không làm cho em thất vọng.
Mặt tôi đỏ đến muốn cháy rực lên, tôi rụt cổ càng sâu, lí nhí nói:
– Ai hy vọng… anh đừng có nói bừa.
– Ha Ha, ừ, anh nói bừa, được chưa? Đừng đỏ mặt nữa, sắp chín luôn rồi này. Ngủ đi nhé, anh ôm em ngủ.
Cứ thế, một nam một nữ hôn nhau thắm thiết xong lại ôm chặt lấy nhau mà ngủ. Cuộc sống mỗi ngày đều trải qua như thế, tôi cũng ước gì sẽ mãi mãi là như thế.
________________________
Hai tuần trôi qua, cuối cùng cũng có được một kết quả khả quan từ chỗ Tam thiếu. Người của Tam thiếu báo lại, thầy Lâm một tuần sẽ đến căn biệt thự gần núi một lần. Ở thị trấn Quang Long thì không hiếm biệt thự gần núi, chỉ có điều biệt thự mà thầy Lâm thường lui tới, trước kia bỏ trống không có người ở. Vị trí của biệt thự này nằm rất sâu, xung quanh heo hút rất ít nhà, nếu không phải thầy Lâm có lui tới thì người ta cũng không phát hiện ra ở đây còn có một ngôi biệt thự kỳ lạ như thế này.
Sau khi biết tin, ông Ba đích thân đi đến khảo sát, ông Ba không cho tôi đi theo vì sợ đông người sẽ làm bứt dây động rừng. Tôi ngồi ở nhà, đi loanh quanh trong vườn đến chán, đợi mãi cuối cùng cũng thấy ông Ba quay trở về.
Đợi ông Bà vào nhà uống một ngụm nước, tôi với Tam thiếu liền đi theo, vẫn là tôi gấp gáp hỏi trước:
– Ông Ba, sao rồi, sao rồi?
Ông Ba lắc đầu, giọng nghiêm túc:
– Không có người ở, là biệt thự bỏ hoang.
Cả tôi và Tam thiếu đều ngạc nhiên:
– Bỏ hoang? Vậy có… có…
– Có, trong biệt thự có một cổ quỷ khí rất nặng, ta cũng không rõ là loại là quỷ gì.
Tôi sa sầm mặt:
– Thầy Lâm nhìn qua thì rất đàng hoàng, sao ông ta lại làm tay sai cho quỷ chứ?
Ông Ba không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hướng mắt nhìn về phía Tam thiếu, ông nhàn nhạt lên tiếng:
– Tam thiếu, cậu giúp tôi gọi cho lão Chương, tôi có chuyện cần nói.
Tam thiếu không chần chừ, anh liền lấy điện thoại gọi cho thầy Chương, sau đó đưa máy đến cho ông Ba. Ông Ba đi lên phòng, nói chuyện điện thoại khá lâu, gần 10 phút sau mới thấy ông đi xuống. Trả điện thoại lại cho Tam thiếu, ông Ba nói:
– Chắc chắn lão Lâm đó là tay sai cho quỷ rồi, người như vậy không dung dưỡng được. Ta đã bàn qua với lão Chương, cuối tuần này sẽ đi theo lão Lâm để ép lão nói ra sự thật. Tiểu Bình, con hiện tại yên tâm, lão Chương vẫn chưa nói với ai về chuyện con có máu Huyền Âm, có lẽ bọn chúng còn chưa biết.
Tôi giận đến run người, gầm nhẹ:
– Cái lão Lâm này, uổng công con tin tưởng lão, còn cho lão làm thuật thôi miên nữa chứ. May con là người có cái đầu lạnh, nếu không thì đã mắc mưu của lão rồi.
Tam thiếu nghe tôi nói vậy, anh nghiêm giọng hỏi:
– Mắc mưu gì? Có chuyện gì giấu anh?
Biết mình lỡ lời, tôi chột dạ nhìn sang ông Ba. Thấy tôi nhìn, ông Ba phất tay, tùy ý nói:
– Nên để cậu ấy biết, cũng không giấu được bao lâu.
Được lệnh của cấp trên, tôi lúc này mới yên tâm kể lại sự việc phát sinh trong lần thôi miên trước kia. Chỉ là lúc thuật lại lời của tên Lệ Quỷ, tôi cố ý nói giảm nói tránh để Tam thiếu không thấy hoang mang lo sợ.
Tam thiếu nghe xong, anh im lặng rất lâu, mãi lát sau, anh mới cất giọng khàn khàn khẽ hỏi:
– Tên Lệ Quỷ nói anh cũng là… quỷ?
Thấy tâm trạng anh bất ổn, tôi vội trấn an:
– Thanh Thu, anh bình tĩnh, đừng nghĩ lung tung. Em nghĩ là do bọn chúng bày mưu li gián thôi, anh đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.
Tam thiếu thấy tôi khẩn trương, anh cười cười, xoa xoa tóc tôi, anh nói:
– Anh không nghĩ gì đâu, thật đó, chẳng qua anh thấy ngạc nhiên thôi.
Thấy cảm xúc anh bình ổn hơn khi nãy, tôi lúc này mới thở phào được một hơi:
– Anh nghĩ được như vậy là rất tốt, lời của bọn quỷ hồn không đáng tin đâu. Ông Ba cũng nói là có kẻ đang muốn hãm hại anh, em nghĩ đây là kế ly gián của bọn chúng.
– Vậy à? Em nói thử anh nghe xem.
– Ừm, bọn chúng chắc biết em là Tiên sư nên mới cố ý bày mưu lập kế nói anh là quỷ. Mà Tiên sư là khắc tinh của quỷ, thấy quỷ ở đâu là tiêu diệt ở đó. Nhưng mà bọn chúng lại không nghĩ đến một vấn đề, em đâu phải là người có nghĩa khí gì đó của Tiên sư đâu, không phải cứ gặp quỷ ở đâu là em thu phục ở đó, quan trọng là có tiền em mới làm thôi. Ông Ba, con phân tích như vậy ông thấy đúng không?
Ông Ba hơi miễn cưỡng gật đầu:
– Cũng có lý đó.
Thấy ông Ba cũng nghĩ như vậy, tôi lại nói với Tam thiếu:
– Anh thấy em nói hợp lý không, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, không làm gì được anh, đã vậy còn để cho anh theo dõi ngược lại… đáng đời.
Tam thiếu cười lắc đầu nhìn tôi, anh véo cái mũi đang hếch lên của tôi, lại hỏi:
– Vậy em nói thử xem, nếu anh là quỷ… em có thu phục anh không?
Tôi lập tức trả lời:
– Tất nhiên là không rồi, em cũng không phải nhân vật nữ chính của truyện ngôn tình cẩu huyết, cái gì mà vì gia tộc, vì sư môn nên khổ sở quằn quại tự tay giết người mình yêu. Hơn nữa cũng không ai bỏ tiền ra trả phí cho em, em không rảnh để làm.
Cả Tam thiếu và ông Ba đều bật cười, lần này lại là ông Ba hỏi:
– Nếu sự thật một quỷ một Tiên sư, con sẽ không ra tay với cậu ấy chứ?
Tôi lắc đầu không một chút do dự:
– Sẽ không. Con hơi cố chấp, từ nhỏ đã không có tín ngưỡng gì đó đặc biệt, vậy nên dù là tình yêu liêu trai thì con cũng thấy rất bình thường. Quỷ cũng có nhiều loại, không phải cứ là quỷ thì sẽ xấu xa giống nhau. Cơ bản nữa là chưa chắc đã tin được đàn ông, nếu đàn ông đã không tốt, vậy thì sống chung với quỷ cũng có hề hấn gì đâu. Con là Tiên sư, ít ra dù người yêu con có là quỷ thì con cũng sẽ bảo vệ được anh ấy. Tam thiếu, em nói vậy anh yên tâm rồi nhỉ?
Tam thiếu cười tươi như hoa như ngọc, anh gật gật đầu:
– Ừ, bạn gái của anh rất có chính kiến.
Tôi nói thế cũng không phải vì muốn Tam thiếu yên tâm đâu, đó cũng là những lời nói thật từ tận đáy lòng của tôi. Đối với loại tình yêu nghịch thiên, tôi không cảm thấy bài xích, ngược lại còn thấy bình thường nữa là đằng khác. Cũng có thể do tôi từ nhỏ đã tiếp xúc với huyền học, gặp qua vô số quỷ hồn, cũng chứng kiến vài đôi yêu nhau âm dương cách biệt nên đối với chuyện này tôi cảm thông nhiều hơn là ghét bỏ. Sống trên đời này, ai không muốn mình có cuộc sống bình yên, tìm được một người đàn ông thật tốt, thật yêu thương mình. Nhưng mà, nếu số phận đã an bài cuộc đời của mình sẽ khác biệt, vậy thì mình cũng đừng quá đau khổ rồi cưỡng cầu. Nhân sinh này có rất nhiều chuyện kỳ diệu, nếu có cơ duyên được nếm trải thì cũng không phí kiếp này vất vả đầu thai.
Ông Ba gõ gõ lên mặt bàn, ông nhìn Tam thiếu, lại nói:
– Tam thiếu, cũng có thể giống như lời nhóc con này nói, bọn chúng muốn hãm hại cậu nên tìm cách ly gián. Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ nghĩ cách tìm ra đáp án cho cậu. Cậu với nhóc con khó khăn lắm mới ở bên cạnh nhau, vẫn là nên trân trọng thật tốt… cậu hiểu ý tôi không?
Tam thiếu hơi sững người nhưng rất nhanh sau đó anh lại gật đầu, trông qua cũng không thấy có biểu cảm kỳ lạ dư thừa nào.
– Con hiểu rồi ông Ba, mấy loại chuyện hãm hại người này con thấy quen rồi, sẽ không để mắc bẫy đâu.
– Cậu hiểu được vậy là tốt.
– Dạ.
______________________
Tối ngày hôm đó, nửa đêm tỉnh giấc mò mẫm cạnh bên thấy trống không, tôi giật mình bật dậy, vừa hay thấy Tam thiếu cũng vừa mở cửa bước vào. Thấy tôi ngơ ngác ngồi trên giường nhìn anh, anh đi nhanh đến giường rồi chui vào trong chăn, ôm lấy tôi nằm xuống, anh khẽ hỏi:
– Sao vậy? Sao lại tỉnh?
Tôi rúc vào lòng anh, khịt khịt mũi, ngáp ngắn ngáp dài, tôi thì thào:
– Em định đi tìm anh, anh đi đâu vậy?
Tam thiếu xoa xoa vai tôi, giọng anh rất ấm:
– Không thấy anh nên sợ à?
– Ừm.
– Anh khát nước nên xuống dưới nhà uống nước, không biết là lại làm em tỉnh.
– Ừm, uống nước xong rồi thì ngủ đi, đừng có thức khuya.
Không nghe giọng của anh trả lời. Khoảng mấy phút sau đó, lúc tôi đang lim dim nhắm mắt thì lại nghe giọng anh khàn khàn khẽ cất:
– Tiểu Bình, anh thật sự rất yêu em, dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ bảo vệ em, anh hứa.
Tôi cười cười:
– Ừm ừm, em biết rồi, anh không cần hứa.
Lại một cái ôm thật chặt, đầu óc tôi mụ mị dần đi, mặc dù cảm thấy anh lúc này có chút không đúng lắm nhưng tôi nghĩ chắc là do anh vẫn còn để bụng chuyện khi sáng. Mà cũng đúng thôi, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ để bụng, khi không tự dưng có người nói tôi là quỷ, hỏi sao không để bụng cho được.
_______________________
Ngày lấy máu thứ 31, trụ đuốc thứ 4 cháy được một nửa, trận pháp Kết Huyết đã đi được nửa chặng đường. Theo tiến độ như thế này thì sau khi trụ đuốc thứ 6 cháy rực, trụ đuốc thứ 7 có thể chia ra hai lần cho máu để hoàn thành sớm. Nhìn những trụ đuốc cháy rực xung quanh, màu của Đá Thần dần chuyển sang hồng hồng, tôi tự dưng lại thấy phấn khích vô cùng. Tương lai tươi đẹp của bọn tôi cuối cùng cũng sắp đến, hy vọng quá đi thôi.
Sáng hôm nay tôi theo Tam thiếu về Giang gia ăn tiệc, gần xế chiều thì thầy Chương gọi đến, bảo tôi và Tam thiếu mau đến căn biệt thự gần núi, lão Lâm sập bẫy rồi. Nghe tin, tôi với Tam thiếu tức tốc lên xe chạy đến căn biệt thự kia, lúc đến nơi, đã thấy cửa mở toang hoác, người của Tam thiếu đứng rất đông canh gác bên ngoài, bọn họ bảo ông Ba và thầy Chương đang ở bên trong cùng với lão Lâm.
Tam thiếu kéo tay tôi đi vào trong, tôi phát hiện bên trong hỗn loạn hơn bên ngoài rất nhiều. Nghe tiếng bước chân có người bước vào, cả thầy Chương và ông Ba đều quay lại nhìn bọn tôi, ánh nhìn của hai người bọn họ thập phần kỳ lạ, biểu cảm căng thẳng nghiêm trọng vô cùng.
Tôi buông tay khỏi Tam thiếu rồi bước lên phía trước, trước mặt tôi lúc này là lão Lâm, bên cạnh lão có một vũng máu đen ngòm, cơ thể lão chi chít rất nhiều lỗ to lỗ nhỏ, một mùi tanh hôi thối rữa nồng nặc bốc lên. Tôi nhịn không được mà rùng mình, cảm giác da đầu tê rần lên vì hình ảnh quá mức kinh dị, nhất thời còn có chút buồn nôn nữa chứ. Tam thiếu đi đến kéo tôi vào lòng, anh xoa xoa lưng tôi, lại hỏi hai vị bên cạnh:
– Lão Lâm… tại sao lại biến thành như vậy?
Thầy Chương nhăn mặt, ông trầm giọng nói:
– Chết rồi, bị giết trước mặt tôi và lão Ba.
Tôi kinh ngạc, nếu nói lão Lâm bị người ta giết trước mặt thầy Chương thì tôi còn suy nghĩ được, đây lại là chết trước mặt ông Ba… chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Tôi quay lại nhìn ông Ba, tôi run giọng, hỏi:
– Ông Ba, lão Lâm…
Ông Ba khẽ gật đầu, giọng hết sức nặng nề:
– Lão chết rồi, hồn phách bị cắn nuốt… trước mắt ta.
Không thể nào như thế được, không thể nào…
Dừng một chút, ông Ba lại nói, ánh mắt ông khi nhìn về phía tôi và Tam thiếu cực kỳ phức tạp, giọng của ông nghiêm túc hơn bao giờ hết:
– Trước khi bị giết chết, lão Lâm nói với ta… nếu để cho kẻ kia tìm được mộ của Quỷ Vương trước… vậy thì Tam thiếu… chắc chắn sẽ chết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!