Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 1
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 1
Một trong những trò chơi gọi là thiếu liêm sỉ của lứa tuổi học trò. Đó là…
Tôi cắt cắt mấy cái mảnh giấy. Đánh dấu rồi gấp lại gọn gàng. Cho vào lọ và lắc lên như bartender chuyên nghiệp.
-Gì mà xóc kĩ thế mụ.
-Thì thế, không chúng mày lại tranh nhau.
-Để cho công bằng, Bọn tao được chọn trước.
Được rồi, đấy, chúng mày chọn đi.
Tôi đổ cái lọ xuống, bảy đứa kia nhao nhao vào tranh nhau nhặt và chửi nhau như mấy bà bán thịt cá ngoài chợ.
Thôi nhanh lên, đừng làm ồn.
Con Nga bóc mảnh giấy ra thả xuống.
Tao không có.
Cả lũ lần lượt bỏ mảnh giấy trắng tinh của mình xuống. Có nghĩa là mảnh giấy còn lại của tôi, chính là mảnh giấy có chữ. Mà có chữ thì…
Một là tôi sẽ trực nhật một cách chăm chỉ và sạch sẽ nhà vệ sinh ba ngày tới, hai là tôi sẽ phải làm theo những gì chúng nó sai khiến.
Trò này nhiều lúc cũng vui và lắm lúc cũng dở khóc dở cười.
Hahaha…
Cả lũ bạn nhìn tôi phá ra cười khoái trí, giọng cười vô tư và vô duyên hết mức có thể. Đúng vậy, ở đây chúng nó coi nhau là bạn, tình cảm trong sáng lắm, chưa một chút vẩn màu tình nam ý nữ. Nên chúng nó hồn nhiên đến mức vô duyên cũng là lẽ thường tình.
Tôi ngồi im
– nào Nhím béo, giờ muốn dọn vệ sinh hay chơi đồ.
Tôi không biết chúng nó dở trò gì. Nên tò mò hỏi.
-Nếu tao không động thủ, thì động khẩu là gì.
-Đơn giản thôi. Lát trống vào, mày chỉ cần chạy sang lớp bên, nắm tay và nói to là anh Hiếu ơi, em yêu anh lắm.
Mặt tôi dài ra. Anh Hiếu, là cái thằng thích tôi, mỗi lần đi qua cửa lớp nó, là cái mồm nó như muốn chảy dãi dài như con scubidu vậy. Tên đó hình như học đúp một năm, với lại lớn trước tuổi, nhìn cao lớn xù xì. Nói chung là cảm tình dù một phần trăm thôi tôi cũng không có nữa.
Tôi suy nghĩ, hay là sẽ đi dọn vệ sinh. Bởi nếu tôi nói yêu tên Hiếu béo đó. Có lẽ sẽ mất mặt vô cùng. Nhưng kì thực, tôi là một đứa con gái đúng chất tiểu thư, cái chổi nhà còn hiếm hoi mới động đến, chứ nói tôi cầm cái chổi lau nhà vệ sinh tôi chết mất.
Thôi được rồi, coi như một lần rớt liêm sỉ đi. Rồi tôi sẽ dùng tiền để mua lại nó. Tôi là con gái của ông Huy vật liệu cơ mà.
Tôi đứng phắt dậy gật đầu.
-Được rồi, tao đi.
Cả bọn vỗ tay cười hô hố. Mặt tôi nhăn lại.
-Vậy đi nhanh lên sắp trống rồi.
Chúng nó kéo tôi sang cửa lớp bên. Con Nga điên cả thằng Hải cù đứng cười hô hố chọc quê tôi.
-Chúng mày im đi để cái Bình nó bình tĩnh nào.
-Có mỗi chuyện cỏn con cũng không làm được.
-Hai đứa mày thử rơi vào hoàn cảnh tao xem.
-Đm, hôm trước chúng mày còn bảo tao chạy sang hôn con Hiên Đực đấy nhé. Làm sao đâu.
Chúng nó nén cười.
-Giờ chúng mày thử xem.
Con Nga bíu cổ thằng Hải. Hai đứa nhìn nhau hài hước tỏ tình.
-Hải ơi, tao êu mày lắm. Ha ha ha
Tiếng cười gây sự chú ý. Tất cả tụm lại chỗ chúng tôi. Cha mẹ ơi. Giờ tôi không rút lui được nữa rồi. Có lẽ chúng nó đã thông báo cho anh Hiếu biết tôi sẽ sang tìm anh ấy và sẽ có một màn tỏ tình lịch sự nhất thế kỷ rồi. Nên anh ta… Ngồi đó và đang cúi xuống hồi hộp không… không kém gì tôi.
-Thôi vào đi…
-Vào đi… Vào đi…
Chúng nó đẩy tôi, cả lũ nhìn tôi chờ đợi.
-Anh Hiếu lên đây, anh Hiếu ơi.
Bọn lớp nó đi xuống kéo tên Hiếu béo đó lên đứng cạnh tôi.
Trời đất quỷ thần ơi. Tôi ghét lũ khốn nạn kia quá. Con Nga đứng ngoài gật đầu.
-Nói nhanh lên rồi về.
Tôi ngước lên nhìn tên đó. Hắn đỏ mặt hơn cả tôi. Đứng ngập ngừng nhìn trộm tôi nữa.
-Anh… Hiếu ơi…
-Em…
Tôi cố thốt ra lời. Câu yêu đầu tiên đã bị lũ bạn lừa lọc cướp mất. Tôi hít hơi thật sâu.
-Anh Hiếu ơi, em yêu….. Anh… Lắm.
Tất cả vỗ tay cười to tướng. Liêm sỉ của tôi đã rớt hết xuống đất rồi. Làm thế nào để mà nhặt lên đây.
Tôi đỏ mặt định quay đi thì tên Hiếu vồ vào người, ôm lấy tôi. Thật ra hắn không cố ý. Mà bọn con trai lớp đó đứng phía sau đẩy hắn. Cú ngã khiến cả cơ thể to lớn của hắn ập vào người tôi. Hai chúng tôi ngã xuống trong tiếng cười của lũ con trai xấu tính.
-Đcm… Chúng mày làm gì thế hả.
Lũ con trai bạn tôi xông vào lớp người ta. Thế là trò vui kết thúc bằng một cuộc ẩu đả, lời yêu đầu tiên, và cái ôm đầu tiên tôi đã dành cho một kẻ tôi chẳng hề có chút rung động cảm xúc. Cũng chẳng kịp nói chuyện lần nào. Và giờ tôi… Đi chép phạt đây.
Tôi là Phương Bình…17 tuổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!